Quyển 3 - Chương 92: Linh đồ dị động
Văn Mặc
06/05/2013
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả linh kiếm sư trong sơn cốc đều ồ lên. Thế là sao? Tính nô dịch chúng ta sao?
Ba người Vệ Lâm Phong cười gượng, hóa ra mục đích của việc tung tin của bọn chúng là vì việc đăng kỳ. Lần này mặc kệ vui hay không, ai đều phải một lòng làm công cho đối phương. Một kế sách tuyệt hậu như vậy ngăn cản sạch bọn họ có thể mang theo vật lẩn trốn.
Linh kiếm sư xung quanh vội vàng nhỏ to với nhau, những tiếng giận dữ, khó chịu được phát tiết.
"Bọn họ coi chúng ta là cái gì? Bán mạng mà còn phải coi sắc mặt, trên đời làm gì có chuyện hay như thế?"
" Những đại môn phái này khinh người quá đáng! Lão tử không thèm!"
" Chúng ta bỏ thôi, Bọn họ muốn thăm dò ngọn chủ phong thì tự mà làm, các gia gia không hầu nữa!"
"Bắt chúng ta làm pháo hôi thì cũng đành, lại còn muốn một mình nuốt hết những gì tốt, trên đời không có đạo lý như vậy!"
Tiếng nghị luận trong sơn cốc càng lúc càng lớn, cuối cùng tạo thành quyết định rã đám của tất cả. Rất nhiều người bắt đầu di chuyển ra ngoài sơn cốc.
Ánh mắt Chu Khánh Thư nhìn chúng nhân phía dưới rất khó chịu, dường như muốn diệt sát cả đám, y cả giận thốt lên: "Hỏa nô làm cho bọn nó im tiếng ngay!"
Đám hỏa nô phía sau lặng im tiến lên trước một bước, linh kiếm chém ra. Một đạo kiếm quang Thông Thiên dừng ở lối ra sơn cốc. Mấy tên linh kiếm sư tán tu chạy nhanh ra trong nháy mắt bị kiếm quang nóng rực bao phủ.
Khi xích mang tan đi, trên mặt đất chỉ còn lại một vệt cháy thành than nằm dài trên đất khoảng vài chục trượng. Ba tên linh kiếm sư có kiếm mạch sơ kỳ và một gã linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ chỉ còn hài cốt không trọn vẹn cộng thêm bốn kiếm nang trơ trọi.
Đám người đang nhao nhao giống như là đột nhiên bị bóp nghẹt cổ, tất cả thanh âm kháng nghị trong khoảnh khắc vô tung vô ảnh. Hơn một trăm tên linh kiếm đều hướng ánh mắt sợ hãi về phía thân ảnh màu đỏ trên núi, không ai dám di chuyển bước nào.
Khuôn mặt Viên Thu Nguyệt phủ đầy sương lạnh, không biết là bởi vì thủ đoạn hỏa nô không kiêng nể gì hay là bởi vì đám linh kiếm sư phía dưới không nghe chỉ lệnh. Khuôn mặt y thị không chút thay đổi mà chỉ nói: "Chưa được thượng tông cho phép, mọi người không được tùy tiện bỏ đi. Nếu không sẽ coi là khiêu khích thượng tông, giết ngay tại chỗ!"
Bộp, bộp, bộp!
Hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện ở bốn phía sơn cốc vây quanh chúng linh kiếm sư trong cốc. Những người này mặc đồng phục tinh xảo đẹp đẽ, đúng là đệ tử của các đại phái kiếm môn nhất lưu.
Phần đông linh kiếm sư phía dưới nhất thời nguội lạnh ý chí, hiện giờ tình hình đã rõ rồi, những tán tu và đệ tử tiểu môn tiểu phái hoàn toàn bị các đại kiếm môn bán! Nhưng không ai còn dám đưa ý kiến phản đối. Kết cục bốn gã linh kiếm sư vừa rồi chính là tấm gương, lặng lẽ đào tẩu cũng không thể. Tên tuổi bọn họ đã bị ghi lại, mặc dù bây giờ bỏ chạy thì sau khi ra ngoài cũng bị trả thù, có thể còn liên lụy tới sư môn hoặc thân nhân.
" Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?" Lý Nguyên Tùng thấp giọng hỏi.
Sắc mặt Vệ Lâm Phong hiện vẻ lo lắng, lão thở dài: "Lẳng lặng theo dõi kỳ biến, không biết là chúng muốn tìm cái gì mà phải bố trí chu đáo chặt chẽ như thế, thậm chí còn không ngại đắc tội với các kiếm môn nhị lưu và tán tu bốn nước."
Một gã linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ đứng gần đó dường như nghe thấy bèn lên tiếng phụ họa: "Bản thân ta cũng biết một tí. Bọn chúng làm thế vì nhằm vào Đại Diễn thần kiếm bí quyết là bí điển trấn phái của Tâm Diễn Tông."
" Đại Diễn thần kiếm bí quyết hả?" Vệ Lâm Phong nhíu nhíu mày: "Tâm Diễn Tông sao lại đặt bí quyết quan trọng tại chỗ này? Cho dù có thật đi nữa thì mê vụ đầm lầy đã mở ra không dưới trăm lần, tại sao tiền nhân không tìm được?"
Linh kiếm sư liếc mắt nhìn vào chỗ sương mù xám ở xa xa, nói giọng xa xăm: "Đến giờ vẫn chưa có ai đặt được chân đến trung tâm đại điện ở ngọn chủ phong nên không ai có thể khẳng định nơi đó không có?"
"Tìm ở đại điện trung tâm sao? Vị đệ tử thượng tông có dã tâm thật lớn. Không sợ đi vào nhưng không ra được ư?" Tạ Thanh Trúc hừ nhẹ thần tình xem ra rất khinh thường. Thị đối với thượng tông không chút hảo cảm và kính trọng.
Ngọn núi cao nhất trong tuyệt địa chiếm diện tích hơn trăm dặm, nằm ở trung tâm của vùng đầm lầy, lúc trước chủ điện của Tâm Diễn Tông chính là được đặt ở nơi này, xung quanh còn có bảy tòa phó điện được đặt theo thế thất tinh bảo vệ chủ điện vào bên trong. Hôm nay kỳ hạn một tháng đã qua hơn phân nửa, tính cả thời gian trở về, bọn họ không có đủ thời gian để thăm dò lần lượt toàn bộ nơi này.
Vì vậy lần thăm dò này được chia làm bảy đường cùng tiến hành một lúc, mỗi một đường chịu trách nhiệm dò xét một tòa phó điện, sau đó sẽ cùng hội họp tại chủ điện trên ngọn núi cao nhất.
Chu Khánh Thư tự mình dẫn đầu một đường, bảy vị linh kiếm sư kiếm mạch đại viên mãn khác trong tông môn đều chia nhau dẫn đầu những đường khác.
Hơn một trăm linh kiếm sư liền được chia ra làm bảy đội, mỗi đội đều có hơn hai mươi người. Không biết là trùng hợp hay ngoài ý muốn, Bốn người Mạc Vấn đều bị xếp làm thuộc hạ của Trọng Kiếm Môn Vạn Trọng Nhất
Thoáng thấy trong mắt Vạn Trọng Nhất trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt châm chọc, Mạc Vấn biết tất cả những việc này đều do đối phương giở trò phía sau. Đối phương là linh kiếm sư kiếm mạch đại viên mãn, quyết định bốn linh kiếm sư bình thường đi theo mình là vô cùng dễ dàng, cũng không có ai có thể hoài nghi.
"Các ngưoi tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời ta nếu không đừng trách lão tử linh kiếm vô tình!"
Ánh mắt Vạn Trọng Nhất âm lãnh quét qua mặt hơn hai mươi tên linh kiếm sư phía phía trước, ánh mắt áp bức khiến hầu hết linh kiếm sư không đều dám nhìn thẳng, ngay cả những tên linh kiếm sư kiếm mạch hậu kỳ cũng ngoan ngoãn cúi đầu, không có người nào dám khiêu khích một gã linh kiếm sư kiếm mạch đại viên mãn.
"Tốt lắm, xem ra các ngươi cũng không có dị nghị gì, đi thôi !"
Trong lòng hơn hai mươi linh kiếm sư đều thầm chửi rủa tổ tông chín mươi chín đời Vạn Trọng Nhất, nhưng bây giờ sinh tử nằm trong tay đối phương nên cũng chỉ có thể nuốt ngược sự căm tức vao mà nghe lệnh làm việc.
Đội ngũ của Mạc Vấn lấy Vệ quốc Trọng Kiếm Môn làm chủ, Tấn quốc Cự Kiếm Môn làm phụ, cả hai kiếm phái đều là nhất lưu đại phái của hai nước, chẳng qua lần này Trọng Kiếm Môn có một vị kiếm mạch đại viên mãn là Vạn Trọng Nhất nên mới chiếm được vị trí dẫn đầu.
Cộng cả người của hai phái, số người cùng đi với Mạc Vấn lần này lên đến hơn ba mươi người, trong đó kiếm mạch Đại viên mãn một người, kiếm mạch hậu kỳ bốn người, kiếm mạch trung kỳ chín người, kiếm mạch sơ kỳ mười tám người, tổng cộng ba mươi hai người.
Sau khi đi khoảng nửa canh giờ, một phiến sương mù mênh mông hiện ra trước mắt mọi người, một luồng âm sát tử khí nồng nặc phả vào mặt, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà rùng mình.
Đối mặt với khu đầm lầy đầy rẫy hung hiểm, Vạn Trọng Nhất cũng không thể không đề cao tinh thần. Đứng trước màn sương mù màu xám, từ trong kiếm nang lấy ra một cái ngọc giản đặt lên trán, một lúc lâu sau mới mở mắt ra nói: "Sau khi tiến vào nhất định phải theo sau lão tử, nếu như chạy loạn xúc động cấm chế, dù cho thần tiên cũng không cứu được các ngươi !"
Những linh kiếm sư phía sau đều thần sắc bất định, bọn họ đều hiểu sự rõ hung hiểm bên trong, khu vực này là ngọn núi cao nhất và hung hiểm nhất của Tâm Diễn Tông, có thể nói một nửa cấm chế lực của đại trận bao phủ tông môn đều nằm ở nơi này, mỗi một tấc đất bên trong đều có thể tồn tại cấm chế. Năm xưa không biết có bao nhiêu linh kiếm sư có thực lực mạnh mẽ đều chôn xương ở chốn này, nghe nói chẳng qua chỉ là dò xét vị trí vài toà đại điện trọng yếu đã chết không dưới hơn ngàn linh kiếm sư, cuối cùng phải qua mười mấy đời hi sinh biết bao nhân mạng mới tìm ra được vài con đường an toàn đi lên ngọn núi cao nhất. Dĩ nhiên những lộ tuyến này chỉ có những đại kiếm phái của các quốc gia nắm giữ, những kiếm phái bình thường đều không có tư cách được biết. Vạn Trọng Nhất vừa rồi xem xét ngọc giản là để tìm lộ tuyến an toàn.
Vừa bước vào vùng sương mù xám, Mạc Vấn đột nhiên cảm giác kiếm nang bên hông chấn động, trong sương mù màu xám tựa hồ có thứ gì đó tách ra rồi chui vào bên trong kiếm nang.
Mạc Vấn trong lòng kinh hoảng, vội vàng xuất ra kiếm thức xem xét, chỉ thấy bên trong vùng khí âm sát màu xám có nhiều tia khí tức màu xám đen bị hút ra ngoài, rồi không màng đến bức tường ngăn cách không gian bên ngoài với không gian bên trong kiếm nang mà tràn vào.
Kiếm thức lại tiếp tục thăm dò vào kiếm nang, trong không gian to lớn rộng sáu trượng, một bức họa trôi lơ lửng ở giữa không trung, năng lượng màu xám đen tràn vào kiếm nang đang bị quyển trục này hấp thu !
Tứ Linh đồ!
Bức họa này đối với Mạc Vấn tự nhiên không xa lạ gì, chính là trước khi tiến vào vùng đầm lầy , phụ thân Mạc Thiên đã giao cho hắn vật truyền thừa huyết mạch này của Mạc gia.
Mạc Vấn rất muốn lấy Tứ Linh đồ ra để tìm hiểu rõ ràng, nhưng tình hình bây giờ lại không thích hợp để làm vậy, nên chỉ có thể đem ý nghĩ này bỏ qua.
Tứ Linh đồ rốt cuộc đang hấp thu lực lượng gì? Năng lượng màu xám đen rõ ràng không phải là sát khí. Mạc Vấn dừng suy nghĩ, phân ra một luồng kiếm thức rồi cẩn thận hướng một tia năng lượng màu xám đen tiến tới gần.
Trong khoảng khắc luồng kiếm thức chạm vào tia năng lượng màu xám đen, Mạc Vấn cảm giác một luồng ý niệm tử vong không có sự sống xông vào trong ý thức làm cho tâm thần hắn hoảng hốt, ngay cả linh hồn của cũng không khỏi run rẩy.
Bên trong mệnh tuyền, mệnh nguyên lực ( chắc là kiếm khí giống như là gặp phải kích thích liền trở nên quay cuồng kịch liệt, như không chịu sự khống chế của Mạc Vấn mà di chuyển rất nhanh ở trong kinh mạch.
Mạc Vấn kinh hãi vô cùng, vội vàng cắt đứt liên hệ của kiếm thức, luồng ý niệm tử vong mới biến mất khỏi tâm thần, mệnh nguyên lực trong cơ thể một lần nữa an tĩnh trở lại, quay trở về mệnh tuyền.
Nhưng khi hắn nhìn về phía luồng kiếm thức bị mình chặt đứt, không khỏi hít vào một hơi lương khí, vì luồng kiếm thức thế mà lại bị năng lượng màu xám đen thôn phệ, tan biến vào hư vô.
Mạc Vấn hít vào một hơi lương khí, trong lòng thoáng chút sợ hãi, thậm chí ngay cả kiếm thức chỉ là một luồng năng lượng tinh thần không có thực chất mà cũng có thể thôn phệ,năng lượng màu xám đen này thật quá kinh khủng ! Nếu như thân thể mà bị nó cắn nuốt thì sẽ như thế nào? Mạc Vấn không dám nghĩ tới, hắn hiện tại đối với Tứ Linh đồ không còn dám vọng động, vật này thật quá nguy hiểm !
Loại cảm giác tử vong không một chút sinh cơ này rốt cuộc là đại biểu cho cái gì? Mạc Vấn trầm ngâm suy nghĩ, chợt nghĩ tới vừa rồi mệnh tuyền trong cơ thể xao động, chẳng lẽ... là tử khí?
Mạc Vấn dừng luồng suy nghĩ, vừa tiếp tục theo đội ngũ tiến về phía trước vừa từ trong mệnh tuyền tách ra một luồng mệnh nguyên lực, lặng lẽ hướng một tia khí tức màu xám đen đi tới. Vô thanh vô tức, hai luồng lực lượng cùng nhau tan biến, không để lại một chút dấu vết nào trên thế gian.
Tử khí ! Đúng là tử khí ! Mạc Vấn kinh dị trong lòng, tử khí không thuộc về Ngũ Hành, cũng không thể nào bị linh kiếm sư nắm giữ, không, đúng hơn là không có sinh mệnh nào có thể nắm giữ, bởi vì không một sinh linh nào có thể bị tử khí ăn mòn mà không chết. Chỉ có trên người Sát Linh, Tử Linh cùng Âm Linh mới chứa loại khí này, nhưng cũng đều là sát khí, âm khí và linh khí hỗn tạp không thuần túy, mà hôm nay Tứ Linh đồ của mình lại có thể đem tử khí bên trong âm sát khí hút ra, hơn nữa lại là tử khí tinh thuần, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Trong Tứ Linh đồ rốt cuộc có bí mật gì? Mạc Vấn đột nhiên nghĩ đến lúc trước ở trong không gian linh đồ nhìn thấy một ngọn núi màu đen, chẳng lẽ có liên quan với ngọn núi này?
Mạc Vấn hít vào một hơi thật sâu, nhìn âm sát khí màu xám phiêu đãng xung quanh, cảm giác mình có lẽ nên lập tức rời khỏi nơi này.
Thời gian chỉ có mấy ngày, chắc là không có gì đáng ngại? Mạc Vấn tự thuyết phục mình.
Ba người Vệ Lâm Phong cười gượng, hóa ra mục đích của việc tung tin của bọn chúng là vì việc đăng kỳ. Lần này mặc kệ vui hay không, ai đều phải một lòng làm công cho đối phương. Một kế sách tuyệt hậu như vậy ngăn cản sạch bọn họ có thể mang theo vật lẩn trốn.
Linh kiếm sư xung quanh vội vàng nhỏ to với nhau, những tiếng giận dữ, khó chịu được phát tiết.
"Bọn họ coi chúng ta là cái gì? Bán mạng mà còn phải coi sắc mặt, trên đời làm gì có chuyện hay như thế?"
" Những đại môn phái này khinh người quá đáng! Lão tử không thèm!"
" Chúng ta bỏ thôi, Bọn họ muốn thăm dò ngọn chủ phong thì tự mà làm, các gia gia không hầu nữa!"
"Bắt chúng ta làm pháo hôi thì cũng đành, lại còn muốn một mình nuốt hết những gì tốt, trên đời không có đạo lý như vậy!"
Tiếng nghị luận trong sơn cốc càng lúc càng lớn, cuối cùng tạo thành quyết định rã đám của tất cả. Rất nhiều người bắt đầu di chuyển ra ngoài sơn cốc.
Ánh mắt Chu Khánh Thư nhìn chúng nhân phía dưới rất khó chịu, dường như muốn diệt sát cả đám, y cả giận thốt lên: "Hỏa nô làm cho bọn nó im tiếng ngay!"
Đám hỏa nô phía sau lặng im tiến lên trước một bước, linh kiếm chém ra. Một đạo kiếm quang Thông Thiên dừng ở lối ra sơn cốc. Mấy tên linh kiếm sư tán tu chạy nhanh ra trong nháy mắt bị kiếm quang nóng rực bao phủ.
Khi xích mang tan đi, trên mặt đất chỉ còn lại một vệt cháy thành than nằm dài trên đất khoảng vài chục trượng. Ba tên linh kiếm sư có kiếm mạch sơ kỳ và một gã linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ chỉ còn hài cốt không trọn vẹn cộng thêm bốn kiếm nang trơ trọi.
Đám người đang nhao nhao giống như là đột nhiên bị bóp nghẹt cổ, tất cả thanh âm kháng nghị trong khoảnh khắc vô tung vô ảnh. Hơn một trăm tên linh kiếm đều hướng ánh mắt sợ hãi về phía thân ảnh màu đỏ trên núi, không ai dám di chuyển bước nào.
Khuôn mặt Viên Thu Nguyệt phủ đầy sương lạnh, không biết là bởi vì thủ đoạn hỏa nô không kiêng nể gì hay là bởi vì đám linh kiếm sư phía dưới không nghe chỉ lệnh. Khuôn mặt y thị không chút thay đổi mà chỉ nói: "Chưa được thượng tông cho phép, mọi người không được tùy tiện bỏ đi. Nếu không sẽ coi là khiêu khích thượng tông, giết ngay tại chỗ!"
Bộp, bộp, bộp!
Hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện ở bốn phía sơn cốc vây quanh chúng linh kiếm sư trong cốc. Những người này mặc đồng phục tinh xảo đẹp đẽ, đúng là đệ tử của các đại phái kiếm môn nhất lưu.
Phần đông linh kiếm sư phía dưới nhất thời nguội lạnh ý chí, hiện giờ tình hình đã rõ rồi, những tán tu và đệ tử tiểu môn tiểu phái hoàn toàn bị các đại kiếm môn bán! Nhưng không ai còn dám đưa ý kiến phản đối. Kết cục bốn gã linh kiếm sư vừa rồi chính là tấm gương, lặng lẽ đào tẩu cũng không thể. Tên tuổi bọn họ đã bị ghi lại, mặc dù bây giờ bỏ chạy thì sau khi ra ngoài cũng bị trả thù, có thể còn liên lụy tới sư môn hoặc thân nhân.
" Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?" Lý Nguyên Tùng thấp giọng hỏi.
Sắc mặt Vệ Lâm Phong hiện vẻ lo lắng, lão thở dài: "Lẳng lặng theo dõi kỳ biến, không biết là chúng muốn tìm cái gì mà phải bố trí chu đáo chặt chẽ như thế, thậm chí còn không ngại đắc tội với các kiếm môn nhị lưu và tán tu bốn nước."
Một gã linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ đứng gần đó dường như nghe thấy bèn lên tiếng phụ họa: "Bản thân ta cũng biết một tí. Bọn chúng làm thế vì nhằm vào Đại Diễn thần kiếm bí quyết là bí điển trấn phái của Tâm Diễn Tông."
" Đại Diễn thần kiếm bí quyết hả?" Vệ Lâm Phong nhíu nhíu mày: "Tâm Diễn Tông sao lại đặt bí quyết quan trọng tại chỗ này? Cho dù có thật đi nữa thì mê vụ đầm lầy đã mở ra không dưới trăm lần, tại sao tiền nhân không tìm được?"
Linh kiếm sư liếc mắt nhìn vào chỗ sương mù xám ở xa xa, nói giọng xa xăm: "Đến giờ vẫn chưa có ai đặt được chân đến trung tâm đại điện ở ngọn chủ phong nên không ai có thể khẳng định nơi đó không có?"
"Tìm ở đại điện trung tâm sao? Vị đệ tử thượng tông có dã tâm thật lớn. Không sợ đi vào nhưng không ra được ư?" Tạ Thanh Trúc hừ nhẹ thần tình xem ra rất khinh thường. Thị đối với thượng tông không chút hảo cảm và kính trọng.
Ngọn núi cao nhất trong tuyệt địa chiếm diện tích hơn trăm dặm, nằm ở trung tâm của vùng đầm lầy, lúc trước chủ điện của Tâm Diễn Tông chính là được đặt ở nơi này, xung quanh còn có bảy tòa phó điện được đặt theo thế thất tinh bảo vệ chủ điện vào bên trong. Hôm nay kỳ hạn một tháng đã qua hơn phân nửa, tính cả thời gian trở về, bọn họ không có đủ thời gian để thăm dò lần lượt toàn bộ nơi này.
Vì vậy lần thăm dò này được chia làm bảy đường cùng tiến hành một lúc, mỗi một đường chịu trách nhiệm dò xét một tòa phó điện, sau đó sẽ cùng hội họp tại chủ điện trên ngọn núi cao nhất.
Chu Khánh Thư tự mình dẫn đầu một đường, bảy vị linh kiếm sư kiếm mạch đại viên mãn khác trong tông môn đều chia nhau dẫn đầu những đường khác.
Hơn một trăm linh kiếm sư liền được chia ra làm bảy đội, mỗi đội đều có hơn hai mươi người. Không biết là trùng hợp hay ngoài ý muốn, Bốn người Mạc Vấn đều bị xếp làm thuộc hạ của Trọng Kiếm Môn Vạn Trọng Nhất
Thoáng thấy trong mắt Vạn Trọng Nhất trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt châm chọc, Mạc Vấn biết tất cả những việc này đều do đối phương giở trò phía sau. Đối phương là linh kiếm sư kiếm mạch đại viên mãn, quyết định bốn linh kiếm sư bình thường đi theo mình là vô cùng dễ dàng, cũng không có ai có thể hoài nghi.
"Các ngưoi tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời ta nếu không đừng trách lão tử linh kiếm vô tình!"
Ánh mắt Vạn Trọng Nhất âm lãnh quét qua mặt hơn hai mươi tên linh kiếm sư phía phía trước, ánh mắt áp bức khiến hầu hết linh kiếm sư không đều dám nhìn thẳng, ngay cả những tên linh kiếm sư kiếm mạch hậu kỳ cũng ngoan ngoãn cúi đầu, không có người nào dám khiêu khích một gã linh kiếm sư kiếm mạch đại viên mãn.
"Tốt lắm, xem ra các ngươi cũng không có dị nghị gì, đi thôi !"
Trong lòng hơn hai mươi linh kiếm sư đều thầm chửi rủa tổ tông chín mươi chín đời Vạn Trọng Nhất, nhưng bây giờ sinh tử nằm trong tay đối phương nên cũng chỉ có thể nuốt ngược sự căm tức vao mà nghe lệnh làm việc.
Đội ngũ của Mạc Vấn lấy Vệ quốc Trọng Kiếm Môn làm chủ, Tấn quốc Cự Kiếm Môn làm phụ, cả hai kiếm phái đều là nhất lưu đại phái của hai nước, chẳng qua lần này Trọng Kiếm Môn có một vị kiếm mạch đại viên mãn là Vạn Trọng Nhất nên mới chiếm được vị trí dẫn đầu.
Cộng cả người của hai phái, số người cùng đi với Mạc Vấn lần này lên đến hơn ba mươi người, trong đó kiếm mạch Đại viên mãn một người, kiếm mạch hậu kỳ bốn người, kiếm mạch trung kỳ chín người, kiếm mạch sơ kỳ mười tám người, tổng cộng ba mươi hai người.
Sau khi đi khoảng nửa canh giờ, một phiến sương mù mênh mông hiện ra trước mắt mọi người, một luồng âm sát tử khí nồng nặc phả vào mặt, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà rùng mình.
Đối mặt với khu đầm lầy đầy rẫy hung hiểm, Vạn Trọng Nhất cũng không thể không đề cao tinh thần. Đứng trước màn sương mù màu xám, từ trong kiếm nang lấy ra một cái ngọc giản đặt lên trán, một lúc lâu sau mới mở mắt ra nói: "Sau khi tiến vào nhất định phải theo sau lão tử, nếu như chạy loạn xúc động cấm chế, dù cho thần tiên cũng không cứu được các ngươi !"
Những linh kiếm sư phía sau đều thần sắc bất định, bọn họ đều hiểu sự rõ hung hiểm bên trong, khu vực này là ngọn núi cao nhất và hung hiểm nhất của Tâm Diễn Tông, có thể nói một nửa cấm chế lực của đại trận bao phủ tông môn đều nằm ở nơi này, mỗi một tấc đất bên trong đều có thể tồn tại cấm chế. Năm xưa không biết có bao nhiêu linh kiếm sư có thực lực mạnh mẽ đều chôn xương ở chốn này, nghe nói chẳng qua chỉ là dò xét vị trí vài toà đại điện trọng yếu đã chết không dưới hơn ngàn linh kiếm sư, cuối cùng phải qua mười mấy đời hi sinh biết bao nhân mạng mới tìm ra được vài con đường an toàn đi lên ngọn núi cao nhất. Dĩ nhiên những lộ tuyến này chỉ có những đại kiếm phái của các quốc gia nắm giữ, những kiếm phái bình thường đều không có tư cách được biết. Vạn Trọng Nhất vừa rồi xem xét ngọc giản là để tìm lộ tuyến an toàn.
Vừa bước vào vùng sương mù xám, Mạc Vấn đột nhiên cảm giác kiếm nang bên hông chấn động, trong sương mù màu xám tựa hồ có thứ gì đó tách ra rồi chui vào bên trong kiếm nang.
Mạc Vấn trong lòng kinh hoảng, vội vàng xuất ra kiếm thức xem xét, chỉ thấy bên trong vùng khí âm sát màu xám có nhiều tia khí tức màu xám đen bị hút ra ngoài, rồi không màng đến bức tường ngăn cách không gian bên ngoài với không gian bên trong kiếm nang mà tràn vào.
Kiếm thức lại tiếp tục thăm dò vào kiếm nang, trong không gian to lớn rộng sáu trượng, một bức họa trôi lơ lửng ở giữa không trung, năng lượng màu xám đen tràn vào kiếm nang đang bị quyển trục này hấp thu !
Tứ Linh đồ!
Bức họa này đối với Mạc Vấn tự nhiên không xa lạ gì, chính là trước khi tiến vào vùng đầm lầy , phụ thân Mạc Thiên đã giao cho hắn vật truyền thừa huyết mạch này của Mạc gia.
Mạc Vấn rất muốn lấy Tứ Linh đồ ra để tìm hiểu rõ ràng, nhưng tình hình bây giờ lại không thích hợp để làm vậy, nên chỉ có thể đem ý nghĩ này bỏ qua.
Tứ Linh đồ rốt cuộc đang hấp thu lực lượng gì? Năng lượng màu xám đen rõ ràng không phải là sát khí. Mạc Vấn dừng suy nghĩ, phân ra một luồng kiếm thức rồi cẩn thận hướng một tia năng lượng màu xám đen tiến tới gần.
Trong khoảng khắc luồng kiếm thức chạm vào tia năng lượng màu xám đen, Mạc Vấn cảm giác một luồng ý niệm tử vong không có sự sống xông vào trong ý thức làm cho tâm thần hắn hoảng hốt, ngay cả linh hồn của cũng không khỏi run rẩy.
Bên trong mệnh tuyền, mệnh nguyên lực ( chắc là kiếm khí giống như là gặp phải kích thích liền trở nên quay cuồng kịch liệt, như không chịu sự khống chế của Mạc Vấn mà di chuyển rất nhanh ở trong kinh mạch.
Mạc Vấn kinh hãi vô cùng, vội vàng cắt đứt liên hệ của kiếm thức, luồng ý niệm tử vong mới biến mất khỏi tâm thần, mệnh nguyên lực trong cơ thể một lần nữa an tĩnh trở lại, quay trở về mệnh tuyền.
Nhưng khi hắn nhìn về phía luồng kiếm thức bị mình chặt đứt, không khỏi hít vào một hơi lương khí, vì luồng kiếm thức thế mà lại bị năng lượng màu xám đen thôn phệ, tan biến vào hư vô.
Mạc Vấn hít vào một hơi lương khí, trong lòng thoáng chút sợ hãi, thậm chí ngay cả kiếm thức chỉ là một luồng năng lượng tinh thần không có thực chất mà cũng có thể thôn phệ,năng lượng màu xám đen này thật quá kinh khủng ! Nếu như thân thể mà bị nó cắn nuốt thì sẽ như thế nào? Mạc Vấn không dám nghĩ tới, hắn hiện tại đối với Tứ Linh đồ không còn dám vọng động, vật này thật quá nguy hiểm !
Loại cảm giác tử vong không một chút sinh cơ này rốt cuộc là đại biểu cho cái gì? Mạc Vấn trầm ngâm suy nghĩ, chợt nghĩ tới vừa rồi mệnh tuyền trong cơ thể xao động, chẳng lẽ... là tử khí?
Mạc Vấn dừng luồng suy nghĩ, vừa tiếp tục theo đội ngũ tiến về phía trước vừa từ trong mệnh tuyền tách ra một luồng mệnh nguyên lực, lặng lẽ hướng một tia khí tức màu xám đen đi tới. Vô thanh vô tức, hai luồng lực lượng cùng nhau tan biến, không để lại một chút dấu vết nào trên thế gian.
Tử khí ! Đúng là tử khí ! Mạc Vấn kinh dị trong lòng, tử khí không thuộc về Ngũ Hành, cũng không thể nào bị linh kiếm sư nắm giữ, không, đúng hơn là không có sinh mệnh nào có thể nắm giữ, bởi vì không một sinh linh nào có thể bị tử khí ăn mòn mà không chết. Chỉ có trên người Sát Linh, Tử Linh cùng Âm Linh mới chứa loại khí này, nhưng cũng đều là sát khí, âm khí và linh khí hỗn tạp không thuần túy, mà hôm nay Tứ Linh đồ của mình lại có thể đem tử khí bên trong âm sát khí hút ra, hơn nữa lại là tử khí tinh thuần, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Trong Tứ Linh đồ rốt cuộc có bí mật gì? Mạc Vấn đột nhiên nghĩ đến lúc trước ở trong không gian linh đồ nhìn thấy một ngọn núi màu đen, chẳng lẽ có liên quan với ngọn núi này?
Mạc Vấn hít vào một hơi thật sâu, nhìn âm sát khí màu xám phiêu đãng xung quanh, cảm giác mình có lẽ nên lập tức rời khỏi nơi này.
Thời gian chỉ có mấy ngày, chắc là không có gì đáng ngại? Mạc Vấn tự thuyết phục mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.