Truyền Kiếm

Quyển 5 - Chương 372: Một nhúm râu

Văn Mặc

30/12/2013

“Tiểu bối! Dám diễu võ dương oai ngay tại Kiếm Tông Phúc Vân bọn ta, thật đúng là không muốn sống nữa!”

Lão giả Kiếm Nguyên trung kỳ kia mới nhìn qua đã biết là một gã tính tình nóng nảy, lúc này gã quát to một tiếng rồi vung tay về phía dưới một kích.

Toàn bộ bầu trời dường như đang bị kích thích bởi một bàn tay khổng lồ, linh lực khắp nơi bỗng cuồn cuộn tụ hội về không gian bên trên quán rượu, chỉ trong chốc lát đã hình thành nên một thanh cự kiếm vân văn, sau đó thanh cự kiếm chém thẳng xuống phía dưới với một khí thế kinh người, từng đợt sóng linh khí chấn động tỏa ra khắp không gian.

Kiếm Nguyên trong người Lưu Chấn Huyên cũng lập tức bộc phát và trực tiếp xông thẳng lên trời. Kiếm nang bên hông hắn cũng lóe lên một đạo tinh quang, một quả kiếm phù Tinh Quang bắn vọt ra hình thành một ngôi sao băng rực sáng bầu trời. Không gian đang chấn động ầm ầm bỗng như bị dội một gáo nước lạnh, trong chớp mắt đã trở về yên lặng như cũ, mà thanh cự kiếm vân văn kia cũng bị giải thể hóa thành một đám linh khí thuần khiết và từ từ biến mất.

“Kiếm Nguyên sơ kỳ?”

Hai lão giả có phần kinh ngạc, điều đáng sợ ở đây chính là trong chiêu thức vừa rồi của Lưu Chấn Huyên lại ẩn chứa một thủ pháp cấm trận ảo diệu: Chỉ bằng một chiêu đó thôi đã phá tan kiếm trận phòng hộ của toàn thành Vân Hà! Nên nhớ rằng kiếm trận phòng hộ của thành Vân Hà tuy không bằng kiếm trận phòng hộ của chủ phong sơn môn nhưng nó cũng có đẳng cấp Kiếm trận cấp ba trung phẩm, vậy mà chỉ với một kích đã phá tan nó, đây chỉ có thể là thủ pháp của một bậc Tông sư trận đạo mà thôi!

“Ngươi là Lưu Chấn Huyên đảo Thiên Diễn?”

Lão giả Kiếm Nguyên hậu kỳ khẽ híp mắt lại.

Lưu Chấn Huyên chỉ hừ nhẹ một tiếng: “Không ngờ nhà ngươi cũng biết tên ta!”

Lão giả Kiếm Nguyên hậu kỳ liếc nhìn hắn thật kỹ rồi nói: “Đại biểu đại diện cho thế hệ trẻ đương đại của đảo Thiên Diễn, có được Tiên Thiên Tâm Thần Chi Nhãn! Ngươi tới đảo Vân Hà gây rối như vậy không sợ gây phiền toái cho đảo Thiên Diễn hay sao?”

“Phiền toái hả? Đảo Vân Hà các ngươi cũng có tư cách nói câu đó hay sao?” Lưu Chấn Huyên cười lạnh một tiếng, hắn nói thẳng không hề nể nang chút thể diện nào của lão giả kia.

Lão giả Kiếm Nguyên hậu kỳ cũng có tu vi khá tốt, gã không hề tức giận mà chỉ nói bằng giọng thản nhiên: “Đúng là Kiếm Tông Phúc Vân bọn ta không có chút trọng lượng nào trong mắt đảo Thiên Diễn, nhưng dù sao đảo Vân Hà cũng là một Linh đảo phụ thuộc của đảo Thiên Diễn. Ngươi không sợ đảo Thiên Diễn sẽ mang tiếng dung túng đệ tử của mình hoành hành ngang ngược ở các Linh đảo phụ thuộc hay sao?”

“Hoành hành ngang ngược?” Lưu Chấn Huyên cất tiếng cười ha ha, hắn chỉ thẳng mặt lão giả kia và nói: “Còn làm bộ như mình là người bị hại cơ đấy, đúng là chỉ có mấy lão gia hỏa không biết xấu hổ là gì như các ngươi mới dám nói câu này. Ta đây hoành hành ngang ngược hả? Tốt lắm, đúng vậy đấy, hôm nay ta hoành hành ngang ngược ở chốn này đấy, ngươi sẽ xử lý ra sao đây?”

“Làm càn! Chỉ là một tên tiểu bối Kiếm Nguyên sơ kỳ không biết lượng sức mình! Sư huynh đừng phí lời với hắn nữa, đợi sư đệ tóm cổ hắn lại rồi áp giải về đảo Thiên Diễn. Sau đó chúng ta sẽ hỏi đảo Thiên Diễn đã giáo huấn đệ tử như thế nào mà lại dám đi làm càn !”

Lão giả Kiếm Nguyên trung kỳ thét lên một tiếng, một cỗ Kiếm Ý Phúc Vân bộc phát ra khỏi cơ thể, Kiếm Ý này cũng đạt tới cảnh giới năm thành. Một đạo kiếm quang hình đám mây đang nhắm thẳng vào đầu Lưu Chấn Huyên mà bổ xuống.

Cơ thể Lưu Chấn Huyên khẽ động, một cỗ Kiếm ý không hề kém cạnh lão giả đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão của Kiếm Tông Phúc Vân cũng đang bộc phát khỏi cơ thể hắn. Đó chính là Kiếm Ý Tinh Hà của Kiếm Tông Thiên Diễn, Kiếm Ý này thuộc hành Thủy nhưng lại được kết hợp với ý chí của muôn vì sao trên bầu trời mênh mông vô cùng tận nên uy lực của nó vượt xa so với Kiếm Ý của lão giả kia. Chỉ trong nháy mắt Kiếm Ý của lão giả Kiếm Nguyên trung kỳ đã bị chèn ép xuống dưới cơ hoàn toàn.

Keng...

Một tiếng kiếm ngân thanh thúy du dương phát ra từ trong cơ thể Lưu Chấn Huyên, ngay sau đó một thanh linh kiếm tối màu không hề phát ra ánh sáng đã xuất hiện trên tay hắn. Lưu Chấn Huyên lập tức đâm ra một kiếm, lúc này hai con mắt hắn như được mở rộng ra ẩn ẩn chứa đựng cả bầu trời đầy sao bên trong vậy!

Kiếm Tố Quang vừa xuất đã phát ra muôn đạo tinh quang lấp lánh, mũi kiếm vừa đụng phải gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng lão kia thì đã xảy ra biến dị: Kiếm quang của gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt nước vậy! Chỉ khẽ sủi bọt lên một chút rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu!



“Dịch Kiếm Thuật!”

Sắc mặt gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão đã trở nên rất khó coi, mà ngay cả gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão cũng đang mang một vẻ mặt nghiêm trọng, hai hàng lông mi của gã đang nhăn lại.

“Lão gia hỏa, chỉ có vậy thôi sao?”

Lưu Chấn Huyên cười lạnh một tiếng, tay hắn khẽ rung lên làm cho kiếm Tố Quang lại phát ra những tiếng ngâm nga khe khẽ, một cỗ chấn động khủng bố lại truyền ra ngoài từ bên trong thân kiếm.

“Linh kiếm cấp ba siêu phẩm!” Hai con ngươi của gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão đang co rút lại.

“Ái chà! Tên tiểu quỷ kia, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hôm nay bổn tọa phải dạy cho ngươi một bài học nhớ đời!” Gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão đã nổi giận đùng đùng, toàn bộ Kiếm Nguyên trong cơ thể gã được kích phát, gã tiếp tục ra đòn tấn công Lưu Chấn Huyên. Từng đạo Kiếm Nguyên Phúc Vân đang biến thành từng đám mây trắng lao thẳng về phía Lưu Chấn Huyên.

Lưu Chấn Huyên không nhanh cũng không chậm, hắn cứ đều đều đâm ra từng kiếm Tố Quang, nhìn thì có vẻ rất nhẹ nhàng không có nhiều sức mạnh, thế mà từng đám mây trắng kia lại liên tục bị biến thành những đám ánh sáng rồi tan biến đi như bong bóng xà phòng!

Ngồi dưới quan sát nãy giờ, ánh mắt Mạc Vấn lộ ra một vẻ ngưng trọng, toàn bộ thần thức của hắn đang chăm chú quan sát từng chiêu số của Lưu Chấn Huyên. Điểm làm hắn kinh ngac nhất chính là mỗi lần Lưu Chấn Huyên ra tay dường như đều nhắm trúng điểm yếu nhất trong đòn thế công kích của gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão, vì vậy hắn dễ dàng đánh bại từng chiêu công kích của gã kia! Bất kì chiêu công kích nào cũng phải có điểm yếu, nhưng mà với trình độ trận giao tranh kia khá cao, để tìm ra điểm yếu của đối phương và hóa giải nó một cách nhẹ nhàng là điều không hề đơn giản chút nào! Vậy mà mỗi chiêu của gã kia tung ra đều lập tức bị Lưu Chấn Huyên phát hiện ra điểm yếu nhất và hắn luôn nhắm trúng chỗ yếu nhất đó để tấn công trở lại. Chính điều này khiến cho Mạc Vấn rất khâm phục khả năng phán đoán tình huống của Lưu Chấn Huyên, dường như chính mình cũng chưa bằng được!

“Tâm Thần Chi Nhãn kết hợp với Dịch Kiếm Thuật quả là đáng sợ! Nhị đệ mau dừng tay đi, ngươi không phải đối thủ của hắn đâu!” Gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão mở miệng nói.

Gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão cũng đã nhận ra bao nhiêu đòn thế tấn công của mình nhằm vào Lưu Chấn Huyên đều không có chút hiệu quả nào, gã dừng tay lại và nhìn chằm chằm vào Lưu Chấn Huyên với vẻ oán hận vô cùng. Đường đường là một lão tổ Kiếm Nguyên trung kỳ vậy mà phải bó tay trước một tiểu bối Kiếm Nguyên sơ kỳ, đúng là gã vô cùng cay cú!

“Nhỏ đánh không lại nên to đầu phải ra tay hả?”

Trên mặt Lưu Chấn Huyên lúc này ngập tràn vẻ châm chọc khinh thường, tay hắn vẫn đang khẽ vung vẩy thanh linh kiếm và không hề có bất kỳ vẻ lo lắng sợ sệt nào cả.

Hai mắt gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão đang nheo lại, tuy hắn có tu dưỡng khá tốt nhưng lúc này cũng đang phát ra nộ khí. Tên tiểu bối đến từ đảo Thiên Diễn kia rõ rằng đang muốn làm mất mặt Kiếm Tông Phúc Vân bọn gã, một cỗ Kiếm Ý đáng sợ đang từ từ được kích phát lên từ trong cơ thể gã, Kiếm Ý cứ thế mạnh mẽ dần lên cho tới khi đạt cảnh giới bảy thành.

“Lưu sư điệt, hiện tại quay đầu còn kịp đấy! Bổn tọa ra tay mà chẳng may đánh bị thương nhà ngươi thì thật khó ăn nói với phụ thân ngươi!” Thanh âm của gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão có chút thâm trầm.

“Ha ha...” Lưu Chấn Huyên cười ha ha, hắn chỉ thẳng mũi kiếm về phía gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão: “Đánh ta bị thương hả? Sợ rằng không có chuyện đó đâu! Mà ngươi đừng có loạn ngôn nhé, ai là sư điệt của ngươi hả?”

“Hừ!” Gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão cuối cùng đã thực sự nổi giận, Kiếm Nguyên hậu kỳ chấn động mãnh liệt rồi bộc phát ra, một đám mây lớn bắn ra từ trong cơ thể gã rồi biến thành một thanh linh kiếm vân văn cực lớn, thanh linh kiếm này lập tức bổ thẳng xuống phía Lưu Chấn Huyên.

Lưu Chấn Huyên vẫn cười tươi, không hề có chút sợ hãi: “Kiếm Tông Phúc Vân các ngươi chỉ có vậy thôi sao? Đúng là không có chút thú vị nào, ta cũng chẳng thèm chơi đùa với các ngươi nữa!”

Lưu Chấn Huyên vừa cười vừa lao mình phóng thẳng lên không trung, hắn lướt thẳng về phía gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão và không thèm né tránh cú bổ của cự kiếm vân văn kia. Ngay tại thời điểm chuẩn bị va chạm vào cự kiếm, một quả kiếm phù bỗng lóe lên tạo thành muôn vàn ánh sao sa bao phủ kín toàn bộ cơ thể Lưu Chấn Huyên, đột nhiên cả người hắn biến mất, nhưng chỉ sau đó nháy mắt hắn đã hiện ra ở sau lưng gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão.

Tuy nhiên dù sao gã kia cũng là Linh Kiếm Sư Kiếm Nguyên hậu kỳ sống mấy trăm tuổi rồi, kinh nghiệm chiến đấu của gã cũng khá phong phú. Gã mới cảm nhận được một chút chấn động khác thường của không gian thì cơ thể cũng lập tức có phản ứng, nhưng mà cú “thuấn di” vừa rồi của Lưu Chấn Huyên cũng khiến gã không khỏi kinh sợ một chút.



“Đấu Chuyển Tinh Di! Hừm! Chỉ là chút tài vặt thôi!”

Trong lòng gã đang sợ hãi nhưng không muốn lộ ra ngoài mặt nên miệng vẫn cố nói cứng. Đồng thời hai tay gã vung về phía sau chém ra một đạo kiếm quang, Lưu Chấn Huyên vừa mới hiện thân đã có cảm giác đạo kiếm quang kia bay tới sát ngực.

Tinh quang lại lóe lên một lần nữa, bóng người Lưu Chấn Huyên lại biến mất rồi bất chợt lại hiện ra ngay trước mặt gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão, khoảng cách hai người lúc này chỉ khoảng gần một trượng, đúng là một cú giao thủ mặt đối mặt!

“Tiểu gia hỏa! Đúng là khá đảm lược đó!”

Cú vừa rồi đúng là một sự khiêu khích trắng trợn, gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão đã đùng đùng bốc lên lửa giận, gã đang muốn xuất chiêu đánh lui Lưu Chấn Huyên đang đứng ở ngay trước mặt. Nhưng mà đột nhiên trên mặt Lưu Chấn Huyên xuất hiện một nụ cười mỉa mai, mũi kiếm của hắn đâm thẳng tới mi tâm của gã kia, miệng hắn nhả ra hai chữ thật là cổ xưa:

“Tố Quang!”

Trước mặt gã kia dường như xuất hiện một cái lỗ đen sâu hoắm, toàn bộ linh hồn và ý thức của gã đang bị cái lỗ đen đó thôn phệ. Lúc này gã cảm giác không gian và thời gian như đông cứng lại, hoặc nói cách khác là mất hết tri giác, bao nhiêu ý nghĩ trong đầu lúc này cứ như bị thả vào một hành lang sâu hun hút vô cùng tận, không có ranh giới cuối cùng. Loại cảm giác này phát sinh trong lòng làm cho con người ta vô cùng sợ hãi và giận dữ nhưng lại không có cách nào kháng cự lại được!

Từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ thấy Lưu Chấn Huyên đứng ngay trước mặt gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão, mũi kiếm trên tay hắn đang chỉ thẳng vào mi tâm của gã kia với khoảng cách chưa tới một thước. Kiếm Tố Quang âm u đã hút hết mọi ánh sáng xung quanh nó, lúc này nó như một cái lỗ đen tăm tối, nhìn từ xa có cảm giác như nó đang hút hết các linh hồn vào trong thân kiếm vậy. Linh hồn gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão dường như cũng đã bị hút vào trong thanh kiếm, cả người gã cứng đờ không có chút động đậy, ngay cả nét mặt cũng trở nên vô hồn cứ như là đang rơi vào trạng thái nhập định.

“Tại sao lại như vậy? Ngươi dám...!”

Đứng cách đó không xa, gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão phát hiện ra có điều gì đó không ổn, gã gầm lên một tiếng rồi bất chấp mình là một tiền bối, vội vàng xuất kiếm chém thẳng về phía Lưu Chấn Huyên, một đạo kiếm quang như một đám mây dài ngàn trượng ầm ầm lao về phía Lưu Chấn Huyên.

Lưu Chấn Huyên chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, Tố Quang trong tay khẽ rung lên, một đạo linh quang lại lóe lên, Đấu Chuyển Tinh Di lại được triển khai thêm lần nữa, trong nháy mắt hắn đã bay ra một khoảng mấy trăm trượng.

Mũi kiếm vừa rời khỏi mi tâm gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão thì gã cũng giãy dụa thoát khỏi cái cảnh quỷ dị vừa rồi, gã lập tức không kịp nghĩ ngợi gì mà hóa thành một đạo kiếm quang thối lui một khoảng cách hơn ngàn trượng, hai mắt gã hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng!

“Đại ca! Huynh không sao chứ?” Gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão vội hỏi thăm.

Gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão nhìn thấy Lưu Chấn Huyên đã cách mình hơn ngàn trượng, gã đang định cười to mấy tiếng để giấu đi nỗi sợ hãi trong lòng thì bỗng đột nhiên cảm thấy trên cằm mình có một chút trống trải. Gã lập tức đưa tay sờ lên cằm, nhẵn thín vô cùng, không còn chút cảm giác nào của ngày thường nữa! Một cảm giác giật thót bỗng xông lên tận não gã, dường như có gì đó không ổn, đúng là không ổn chút nào!

“Râu! Râu của đại ca biến đâu hết rồi?”

Tiếng kêu sợ hãi của gã đệ nhị Thái Thượng Trưởng Lão vang lên.

Gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão giật nảy mình một cái, toàn thân lạnh run lên: Râu...! Chòm râu óng mượt dài hơn thước biến đâu mất rồi?

Một tiếng cười ha ha của một người trẻ tuổi bỗng vang lên: “Cái nhúm râu này không tệ chút nào, làm mấy ngọn bút lông thì quá chuẩn!”

Gã đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão ngẩn ngơ hết cả người rồi vội vàng đánh mắt nhìn sang và thấy ngay Lưu Chấn Huyên lúc này tay đang cầm một nhúm râu dài bóng loáng ngân quang, hắn còn đang tung tẩy vung lên trước gió! Hai mắt gã kia tối sầm lại, một sự tức tối nghẹn họng trào dâng trong ngực, ngay lập tức gã hộc ra một ngụm máu tươi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook