Truyền Kiếm

Quyển 3 - Chương 86: Tàn đồ

Văn Mặc

06/05/2013

"Linh Văn Âm Sát kiếm phù, là Cường giả cảnh giới Kiếm Cương của Vân Kiếm môn luyện chế kiếm phù công kích, bên trong phong tồn một đạo Vân Sát Kiếm Cương."

Tô Tử Tùng đã đi tới, thị nói với Mạc Vấn khi hắn đang ngắm nghía miếng Mặc Ngọc kiếm phù.

Mạc Vấn khẽ gật đầu, cất kiếm phù vào Kiếm nang: "Đã dọn sạch Linh Dược rồi chứ?"

"Ừ, tất cả Linh Dược tìm thấy đã được ngắt lấy rồi đưa vào trong hộp, đều ở trong Kiếm nang này." Tô Tử Tùng chìa mấy cái Kiếm nang ra.

Trong kiếm nang của bọn Yến Dương Thiên cũng có các hộp Ngọc nhưng họ không muốn lục lọi ngay lập tức, đưa ra cũng bất tiện. Nhưng hiện giờ không ai còn cố kỵ nữa mà lấy ra quét sạch linh dược trong dược viên.

Mạc Vấn cầm mấy cái Kiếm nang rồi nhìn thị một cái, tay đột nhiên nhoáng lên. Những ánh lưu quang lập lòe, hơn mười thanh linh kiếm có linh khí bức nhân chỉnh tề cắm trên mặt dất: "Những Linh kiếm này đối với ta vô dụng, các ngươi cầm lấy đi."

Con ngươi Tô Tử Tùng co rụt lại. Thị kinh hãi nhìn lại Mạc Vấn, không biết người trước mắt ghê gớm thật hay tự dưng nổi điên, những linh kiếm kia đều là loại nhất giai! Đối với một Linh Kiếm Sư môn phái mà nói thì Linh kiếm có thể là căn cơ trọng yếu nhất. Trong Kiếm môn chỉ có Nội Môn Đệ Tử mới được ban thưởng linh kiếm nhất giai, họ mmà có thể ngưng tụ Kiếm Mạch thì sẽ là lực lượng nòng cốt của một môn phái. Thông thường một Ngoại Môn Đệ Tử có thể được ban thưởng linh kiếm chưa thuộc phẩm giai nào, một nghĩa khác là cho người đệ tử này một cái để mà Dưỡng Kiếm cho môn phái. Những người này hẳn cả đời không có khả năng ngưng tụ Kiếm Mạch, nhưng năm tháng dài lâu dưỡng một kiếm thì linh kiếm có thể gặp cơ duyên đột phát giai vị tiến vào nhất giai. Sau này những linh kiếm này đều được ban cho nội môn đệ tử có thiên tư trác tuyệt.

Băng Nguyệt cung sáng lập không lâu nên căn bản không có thời gian dưỡng ra nhiều Linh kiếm có phẩm giai. Một phần linh kiếm mà các nàng dùng là do cung chủ tìm trăm phương ngàn kế, tìm đủ mọi con đường mà thu thập được. Một phần khác là trông vào thiên phú của các nàng Dưỡng Kiếm Uẩn Linh làm cho linh kiếm và tu vi đồng thời tiến bộ.

Những thanh Linh kiếm này không nhất thiết phải có thuộc tính tương xứng với kiếm quyết các nàng tu luyện, nhưng các nàng là đệ tử thân truyền của cung chủ Băng Nguyệt cung, tu luyện tự nhiên là trấn cung tuyệt học. Các môn phái tất nhiên không thể cho đệ tử nào cũng được tu luyện loại kiếm quyết này, nếu không còn gọi trấn cung tuyệt học sao? Bởi vậy mỗi môn phái đều sưu tầm và cấp phát kiếm quyết các thuộc tính khác nhau để cho những đệ tử thông thường tu luyện. Vì vậy những linh kiếm nhất giai này đối với tương lai của Băng Nguyệt cung thậm chí còn quan trọng hơn với việc thu hoạch Linh Dược.

"Những thứ này đều cho chúng ta sao?" Tô Tử Tùng run run.

Mạc Vấn gật rụp một cái, cảm giác như hơn mười thanh Linh kiếm nhất giai là một đống đồng nát, sắt vụn vậy.

Tên linh kiếm sư kiếm mạch hậu kỳ duy nhất may mắn còn sống sót kia, mí mắt tên kia nhấp nháy liên hồi. Nhiều Linh kiếm như vậy thì phải giết bao nhiêu người để lấy đồ đây?

Thấy Mạc Vấn hoàn toàn đồng ý, Tô Tử Tùng mới cùng mấy vị sư muội mừng rỡ thu hết Linh kiếm lại.

Tất nhiên Mạc Vấn không xuất hết những Linh kiếm có trong tay. Những loại linh kiếm dùng hồn phách yêu thú nhập vào, hắn không thể sử dụng được. Nhưng dù sao nhỡ mà có tác dụng gì đó nên hắn để lại hai thanh linh kiếm nhất giai siêu đẳng và bốn thanh linh kiếm nhất giai thượng đẳng.

"Văn sư huynh, chuyện ở đây đã xử lý xong, chúng ta cũng nên tiếp tục lên đường. Chỉ là, người này làm sao bây giờ?" Tô Tử Tùng xin chỉ thị, ánh mắt nhìn về phía tên linh kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ kia, thần sắc có chút bất thiện.

Tên Linh Kiếm Sư kia hoảng sợ, vội vàng nói: "Chư vị yên tâm, tại hạ lấy danh tiếng Kiếm Tổ để thề, tất cả những chuyện đã xảy ra tại đây ngày hôm nay tại hạ tuyệt đối giữ bí mật, nếu như vi phạm lời thề sẽ chịu Vạn Kiếm xuyên tim!"

Ở đại lục Truyền Kiếm, lấy danh nghĩa Kiếm Tổ ra thề có thể nói là lời thề nặng nhất, bất luận ra sao một gã Linh Kiếm Sư cũng không dám vi phạm, mặc dù là linh kiếm sư tà đạo tội ác chồng chất cũng không dám tùy tiện lấy danh nghĩa Kiếm Tổ ra thề.



Người Linh Kiếm Sư này thề thốt xong, thần sắc Tô Tử Tùng quả nhiên chùng xuống. Kỳ thật muốn ăn chắc nhất nên giết người diệt khẩu, chuyện trong dược cốc hôm nay mà tiết lộ ra ngoài thì chắc chắn Băng Nguyệt cung và Vân Kiếm môn sẽ ở thế không chết không thôi, những kẻ ghen ghét Băng Nguyệt cung hẳn sẽ kiếm cớ làm loạn. Nhưng các nàng dù sao cũng không phải là người lòng dạ lang sói, máu lạnh toàn thân nên gã linh kiếm sư này lấy Kiếm tổ ra phát thệ cũng coi như là biện pháp chấp nhận được.

Tuy nhiên Tô Tử Tùng không dám tự chủ trương, thị liếc mắt nhìn về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn tất nhiên là không có ý kiến gì. Hiện giờ hắn vẫn đeo mặt nạ màu bạc, hai thân phận đều lưu truyền trong thế tục có tìm khắp các đại kiếm môn cũng không ra một nhân vật nào xứng bằng, còn ở trong đầm lầy này lấy ai nhận ra được hắn?

Mạc Vấn im lặng một chốc mà làm cho tên linh kiếm sư kia tâm lên tận họng, gã cắn răng lấy ở trong kiếm nang ra một vật.

"Đây là một vật trong lúc ngẫu nhiên đoạt được, không biết nó có dụng ý gì nhưng bên trong có một bức tàn đồ tinh thần lạc ấn, hi vọng các hạ có hứng thú."

Thần sắc Mạc Vấn khẽ động, hắn nhìn kỹ cái vật trong tay gã Linh Kiếm Sư kia. Đó là một ngọc thạch hình kiếm kiểu cổ xưa dài ước chừng một thước, toàn thân ngăm đen thô thô không chỗ nào sáng bóng. trông nó gần giống ngọc giản, nhưng lại khác ngọc giản nhiều lắm, ít nhất thì chất liệu rất không giống.

Mạc Vấn cầm lấy Hắc Ngọc Kiếm, tỏa kiếm thức ra dò xét thoáng một hồi thì có một vùng đất sơn hình địa mạo in vào trong đầu. Bản này thiếu rất nhiều chỗ quan trọng nên không thể phân biệt được đó là ở đâu, không tìm được nơi bắt đầu, quả thật không đầy đủ.

Tên Linh Kiếm Sư ngước đôi mắt trông mong nhìn Mạc Vấn, mũi không dám thở mạnh. Mạc Vấn thu hồi tâm thần liếc nhìn gã. Hắn cảm thấy buồn cười. Vốn hắn không định gây khó nhưng đối phương lại thần hồn nát thần tính đi hiến bức tàn đồ. Sợ rằng mình mà không nhận, người này ngủ cũng không yên.

"Cái này ta nhận, ngươi đi đi."

Linh Kiếm Sư như được đại xá, vội vàng cúi đầu chào Mạc Vấn rồi nhanh chóng đi ra bên cửa cốc, chẳng mấy chốc thân ảnh đã biến mất.

"Chúng ta cũng lên đường thôi." Mạc Vấn nói với mấy người Tô Tử Tùng.

Xâm nhập vào bên trong, phế tích di tích cũng nhiều. Phế tích cung điện liên tiếp nhau, chúng thành từng đống, từng gò san sát, có thể đoán được ở đây đã từng huy hoàng cỡ nào.

Bọn hắn không gặp một ai khác cả. Vào chiều ngày thứ ba, cả nhóm đứng trước một cung điện hoang tàn. Lối vào tiền điện có một thanh cự kiếm rộng cỡ vài trượng cắm sâu xuống lòng đất, tại vị trí thân kiếm cao khoảng trăm trượng bị bẻ gẫy chắn ngang đường.

"Ngọn núi Luyện Khí! Có lẽ chính là chỗ này!"

Tô Tử Tùng chỉ vào Cự Kiếm tiếp theo chỉ vào tấm bia đá đổ ngang đường bảo.

Mạc Vấn vận kiếm thức quét phía trước. Trong phạm vi kiếm thức toàn là những phế tích kiến trúc hoang tàn và một ít cấm chế ngổn ngang rải rác.

"Mọi người chia nhau tìm kiếm, nhất định còn có cung điện hoàn hảo."

Tô Tử Tùng đưa ra đề nghị. Sau đó sáu người phân thành ba tổ, không biết là vô tình hay hữu ý mà, Mộ Thanh Thanh cùng với Mạc Vấn thành một tổ.

Mạc Vấn nhìn thoáng qua tứ nữ ở xa rồi chọn một hướng khác, hắn quay sang lãnh đạm bảo Mộ Thanh Thanh: "Đi thôi."



Khuôn mặt Mộ Thanh Thanh dưới lớp mạng che hiện lên một tia nhàn nhạt bất đắc dĩ lẫn ai oán, người này cho nàng cảm giác mặc dù có chút thân thiết, nhưng sự lạnh lùng và gượng gạo lại quá nhiều. Đối phương tựa hồ cố ý giữ khoảng cách với mình, mỗi câu cần nói đều cụt ngủn. Nhìn bóng lưng Mạc Vấn, nàng lẳng lặng theo sau. Hai người lặng lẽ đi vào sâu trong phế tích.

Khu vực này có vẻ đã bị người trước đảo qua nên có lưu lại dấu vết nhiều người lục lọi tìm tòi, rất nhiều cấm chế nguy hiểm rơi lả tả bị năm tháng bào mòn nên đã mục nát lắm rồi. Dù thế chúng vẫn có lực phá hoại cực kỳ đáng sợ, chỉ hơi không cẩn thận chạm phải thì xương cốt không còn.

Kiếm thức của Mạc Vấn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Cương, những cấm chế nhìn như nguy hiểm trong mắt hắn tự nhiên xuống giá nhiều. Ngoại trừ một vài cấm chế cá biệt ở một vài nơi còn nguyên vẹn ra thì nhiều cấm chế còn sót lại khi kiếm thức của hắn phủ xuống không có gì là bí mật cả nữa. Bởi vậy hắn không sợ đi nhầm đường mà thẳng tiến xâm nhập vào bên trong ngọn núi luyện khí.

Bay qua mấy tòa điện các hoang tàn thì có một tòa điện các khá hoàn hảo hiện ra trước tầm mấy. Làm cho mọi người chú ý là bên trên tòa kiến trúc này có bao phủ một tầng dao động cực kỳ to lớn. Hiển nhiên cấm chế tại đó còn nguyên chưa có ai xông vào.

Mộ Thanh Thanh lấy ra hai cái kiếm phù rồi đập vỡ. Hai đạo linh quang lóe lên rồi biến mất. Đây là kiếm phù đưa tin chỉ có linh kiếm sư ở đại kiếm môn mới có, nó gọi là phi kiếm truyền thư. Bất luận một gã linh kiếm sư Kiếm Mạch kỳ nào đều có thể tự thân luyện chế, chỉ cần để một điểm nguyên linh bổn mạng của bản thân khắc vào bên trong kiếm phù thì người cầm kiếm phù chỉ cần thôi phát kiếm phù này, điểm nguyên linh sẽ tự động trở về với người chủ. Người chủ có thể dùng nó để dẫn đường. Người có tu vi thâm hậu còn có thể dùng cái này truyền một chút tin tức đơn giản. Đương nhiên, khoảng cách để kiếm phù đưa tien có quan hệ rất lớn với tu vi của chủ nhân. Linh kiếm sư Kiếm Mạch kỳ chỉ có thể truyền tin tức ở trong phạm vi trăm dặm, một khi vượt qua khoảng cách này, nguyên linh sẽ tự động tiêu tán.

Bốn người Tô Tử Tùng nhận được tin nhanh chóng chạy tới. Thế nhưng bộ dạng tứ nữ cho chút chật vật vì các nàng không có kiếm thức biến thái như Mạc Vấn nên trong quá trình tìm kiếm khó tránh khỏi việc đụng phải cấm chế. May mà những cấm chế này lưu lại đã rất lâu nên suy yếu vô số lần mới hữu kinh vô hiểm như vậy.

"Bách, luyện, điện... Tại đây hẳn là một nơi tinh luyện linh thiết!"

Tinh thần Tô Tử Tùng rất là phấn chấn, lập tức lấy ra cái kia miếng linh bài, rót Hàn Băng Kiếm Khí vào thúc dục .

Cái khối thiết bài ngăm đen lóe lên ánh sáng âm u, phảng phất bao phủ một tầng linh quang thần bí linh. Tô Tử Tùng cầm linh bài từ từ đi đến cấm chế tòa điện các.

Tất cả mọi người như ngừng thở, mắt mở to nhìn chằm chằm vào linh bài trên tay Tô Tử Tùng. Mạc Vấn cũng căng cứng thân thể, chuẩn bị ra tay đề phòng bất trắc.

Thế nhưng lo lắng của hắn là thừa. Khi linh bài tiếp xúc với cấm chế vô hình thì luồng chấn động từ trung tâm linh bài khuếch tán ra bốn phía, cuối cùng xuất hiện một cái lỗ thủng vừa hình người.

"Mọi người theo sát ta!"

Thanh âm Tô Tử Tùng tràn đầy sắc thái vui mừng, thị bước nhanh qua cấm chế đi vào bên trong điện. Những người khác theo sát phía sau, Mạc Vấn cũng nhanh chóng theo sát ở phía sau. Khi mọi người đi qua, cấm chế như sóng nước từ từ khôi phục nguyên trạng.

Chẳng mấy chốc mọi người đi vào bên trong đại điện. Linh bài trên tay Tô Tử Tùng kêu răng rắc nứt khắp nơi.

"Nguy hiểm thật, có lẽ còn có thể đi ra ngoài." Tô Tử Tùng sợ hãi nhìn vào linh bài trong lòng bàn tay.

Mạc Vấn lại nhíu nhíu mày nhìn về phía Tô Tử Tùng như muốn hỏi.

Tô Tử Tùng giải thích: "Cấm chế bên trong sơn môn vốn tương liên với Hộ Sơn Đại Trận, nay Hộ Sơn Đại Trận đã bị hóa thành tử trận nên cấm chế các nơi trong tông môn cũng chịu chung ảnh hưởng. Cái linh bài này vốn là một bộ phận của cấm chế, nó kích khởi cấm chế xong sẽ bị đồng hóa, là vật dùng một lần. Thế nhưng may mà vận khí chúng ta không tệ, có thể chống chọi đến lúc tất cả đi ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook