Truyền Kiếm

Quyển 2 - Chương 67: Thiêu tâm.

Văn Mặc

06/05/2013

Bạch Linh cân nhắc nhìn Mạc Hư: “Yêu cầu gì?”

“Sơn trang bất kỳ vật gì các ngươi cũng có thể lấy đi, nhưng không được thương tổn một gã sơn trang đệ tử nào nữa!” Ánh mắt Mạc Hư lóe lên sắc bén, lão hung dữ bảo: “Nếu không lão phu tự sát ngay!”

“Được, không hổ là phó trang chủ Chú Kiếm sơn trang” Ánh mắt Bạch Linh lộ ra một tia tán thưởng: “ Được ta chấp nhân yêu cầu này chỉ cần bọn họ buông kiếm không chống cự, chúng ta sẽ không tổn thương một người.”

Mạc Hư thần sắc trên mặt hơi thả lỏng, trầm giọng nói: “Ta sẽ đưa các ngươi đi.”

Khuôn mặt năm tên Linh Kiếm Sư cửu giai thoáng một nét vui mừng, nhưng vào lúc này phía hậu sơn Sơn Trang có một luồng linh khí khổng lồ đang khuấy động, thiên địa linh khí đang hội tụ dày đặc, tạo thành một mảng mây mù mà mắt thường có thể thấy được.

“Linh khí chấn động thật mạnh này là…”

“Có người tấn cấp Linh Kiếm Sư cửu giai!”

Năm tên Linh Kiếm Sư cửu giai nhất tề biến sắc, ngưng trọng vạn phần nhìn về phía hậu sơn.

Đám người Mộ Lôi có chút kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ vẻ mừng như điên.

“Là Tam đệ!”

“Tam đệ muốn xuất quan!”

Âm Vô Khuyết hừ mạnh một tiếng: ”Chỉ là một gã vừa mới tấn cấp Linh Kiếm Sư cửu giai mà thôi, ta ở đây chờ gã ra!”

Nhìn vào dị tượng thiên địa linh khí nồng đậm như thế này, Dư lão cùng Tôn lão sắc mặt lại có điểm trầm trọng.

Tôn lão có ý muốn nhắc nhở đám người Âm Vô Khuyết, nhưng bị Dư lão dùng ánh mắt ngăn trở, khẽ lắc đầu nhẹ.

Tôn lão hiểu ý cũng không nói thêm gì nữa, mà thân hình hai người vừa động không thấy dấu vết gì đã lùi ra phía sau nữa bước.

Hai lão tách khỏi đám người Âm Vô Khuyết và Bạch Linh, đứng ra xa.

Dị tượng phía sau núi cũng không tiếp tục bao lâu, đám mây linh khí trên bầu trời bỗng nhiên co rút lại, toàn bộ hạ xuống phía sau núi.

Ngay sau đó một cổ chấn động mạnh, linh khí khuếch tán ra thật lớn, bao hết cả ngọn núi phía sau.

Hai thân ảnh từ xa dường như đang chạy thật nhanh tới hướng này, người đi đầu, trên đầu đầy tóc trắng,

trong có vẻ già nua nhưng lại rất thâm trầm, khuôn mặt có thể miễn cưỡng nhận ra là Mạc Thiên năm đó,

trên người lão phóng xuất ra một cổ cường đại, khí tức thật làm người ta kinh hãi, nhưng lại nổi lên một cổ khí tức như sắp tàn thu.

Một gã toàn thân áo đen, hình dáng giống Mạc Thiên, là một Linh Kiếm Sư, toàn thân khí tức cũng đạt đến bát giai, đang nhắm mắt theo sau lưng Mạc Thiên.

"Tam đệ!"

Mạc Lôi và Liễu Thanh Lâm không dám tin vào hai mắt của mình, người này là anh em kết nghĩa của họ so ra còn thua mấy tuổi thế mà giờ đây lại già nua hơn hai chục tuổi! Người này cúi xuống dáng vẻ già nua rõ ràng cho thấy mệnh nguyên khô cạn, không còn sống được bao lâu nữa!

Một thân ảnh từ đằng xa cực nhanh hướng hai người Mạc Thiên lướt tới, thanh âm thật cuồng ngạo truyền khắp cả Chú Kiếm Sơn Trang: "Ngươi là Mạc gia trang chủ? Ha ha nguyên lai là lão già sắp chết, Huyết Lục Kiếm Vương Tiếu ta hôm nay sẽ mượn cái đầu của ngươi!"

Người chưa đến, kiếm khí bén nhọn mang theo mùi huyết tinh rung chuyển trời đất đã đến, như muốn xóa tan đi vạn vật.

Sắc mặt Mạc Thiên bình tĩnh nhìn đạo kiếm khí, thân ảnh di chuyển nhẹ nhàng nói ra hai tiếng: “Thiêu tâm!”.

Một cỗ chấn động kỳ dị xuất hiện, Vương Tiếu kiếm quang trong khoảnh khắc liền sụp đổ, cùng lúc toàn thân gã đột nhiên bao quanh bởi ngọn lửa hừng hực, cuốn lấy gã lao thẳng xuống phía dưới.

“Ahhh..!Kiếm khí của ta! Kiếm khí của ta sao lại không thể khống chế được thế này?”.

Vương Tiếu điên cuồng lăn lộn dưới mặt đất, như muốn dập tắt ngọn lửa trên người, nhưng thiêu đốt hắn lại chính là kiếm khí của mình nên làm sao có thể dập tắt dễ dàng được.

“Ahhh..!Giết! Giết! Giết!”.

Vương Tiếu khàn cả giọng gào thét lên, điên cuồng chém ra từng đạo kiếm khí dài hơn mười trượng, nhưng tâm tình của gã càng không khống chế được. Ngọn lửa bùng cháy lan ra khắp người, quần áo lẫn da lông đều bị thiêu đốt, cả người nhìn như một ngọn đuốc sống.

“Nhị đệ!”.

“Nhị ca!”.

Âm Vô Khuyết và Bạch Linh không thể giữ được bình tĩnh nữa. Chúng hoảng sợ nhìn tam đệ đang vùng vẫy giãy chết trong ngọn lửa, nhưng cả hai đều bất lực.

Toàn bộ Chú Kiếm Sơn Trang bao gồm cả Linh Kiếm Sơn tà đạo cùng con cháu hai nhà, trên đầu đều bốc lên từng luồng khí lạnh, cảm giác như da đầu tê dại, chắc hẳn bọn họ chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng Đỉnh cấp Linh Kiếm Sư cửu giai mà có kết cục thê thảm như vậy.

“Dẫn tâm hỏa thiêu đốt! Chẳng nhẽ hắn đã thực sự luyện thành thiêu tâm chi thuật?”.

Tôn lão và Dư lão sắc mặt trắng bệch, hiện hai lão chỉ muốn quay lưng chạy trốn, cảnh tượng mấy chục năm trước như muốn diễn ra.

Âm Vô Khuyết và Bạch Linh đồng thời chạy tới, hai người đều muốn xuất ra linh kiếm áp chế ngọn lửa trên người của Vương Tiếu, nhưng dường như Vương Tiếu đã mất đi lý trí. Gã nhìn thấy cả hai chạy tới, lập tức tấn công điên cuồng không chút do dự, giống như cùng hai người có mối thù không đội trời chung vậy.

“Nhị đệ! Ngươi làm gì vậy? Ta là đại ca của ngươi đây!”.

Âm Vô Khuyết lớn tiếng gầm lên, muốn dùng sóng âm làm thức tỉnh lý trí của Vương Tiếu, nhưng lại không hề có tác dụng, ngược lại làm gã càng trở lên điên cuồng.

“Vô ích thôi, hắn đã hoàn toàn bị tẩu hỏa nhập ma, nếu như lúc đầu nội tâm bị thiêu đốt mà dùng Tâm Kiếm áp chế, thì may ra còn có hy vọng sống.” Tôn lão than nhẹ một tiếng.

Dư lão lạnh lùng cười nói: “Tâm tính của Tà đạo Linh Kiếm Sư là hung lệ và tàn bạo nhất, chỉ sợ càng áp chế thì nó bộc phát càng nhanh.”



“Dư huynh, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Liệu có cần bỏ chạy hay không?” Tôn lão hỏi.

“Không cần, chờ một chút, tâm trạng của tên tiểu tử Mạc gia kia đang không tốt, nghe nói thiêu tâm chi thuật tiêu hao rất nhiều tâm lực, sợ rằng đối với tình cảnh của Mạc Thiên lúc này cũng không thể dùng nhiều lần.”

Trong khi đó, Vương Tiếu trong chốc lát bỗng nhiên phát cuồng, cả người như bị nướng cháy, nằm trên đất thở khò khè, trông như miếng thịt nhão đã mất hết sạch sinh khí.

“Mạc Thiên tiểu nhị!”

Âm Vô Khuyết và Bạch Linh hai mắt đỏ hồng lên, hung hăng nhìn chằm chằm về phía Mạc Thiên. Chúng tức giận gầm lên một tiếng, đồng loạt rút kiếm ra xông đến, một chiêu liên thủ của hai gã Linh Kiếm Sư cửu giai như sóng to gió lớn, bài vân hải đảo.

Nhưng không ngoài dự tính, thân thể hai người vừa nhảy lên, kiếm quang xung quanh toàn thân bất ổn, cuối cùng chợt biến mất, một ngọn lửa vô hình từ trong cơ thể chui ra.

“Ah………………”

Âm Vô Khuyết điên cuồng hét lên một tiếng, râu tóc đều dựng đứng lên, dựa vào tu vi hùng hậu của mình tạm thời áp chết kiếm khí đang thiêu đốt trong cơ thể.

Mà vận khí của Bach Linh lại không được tốt như vậy, tu vi của tên này vốn thấp hơn Âm Vô Khuyết một bậc, không thể áp chế nổi tâm hỏa, kiếm khí đã bạo phát toàn thân, bị tẩu hỏa nhập ma.

“Mạc Thiên tiểu tử! Ta giết ngươi!”.

Âm khí trên người Âm Vô Khuyết như biến mất trong nháy mắt, một đầu Bạo Long xuất hiện, hư ảnh đại xà khổng lồ biến ảo từ Kiếm Linh mà ra, lao về phía Mạc Thiên định cắn nuốt.

Mạc Thiên vẫn không di chuyển, phía sau lưng lão xuất hiện một thân ảnh Hắc y, toàn thân phóng ra cỗ kiếm quang sáng chói, không do dự lao về phía đại xà do Kiếm Linh biến thành.

Oành! Hư ảnh đại xà của Kiếm Linh tan vỡ, nhưng thân hình Hắc y nhân cũng như diều đứt dây, bay thẳng về phía sau, rơi vào trong tòa biệt viện.

Một kích của Âm Vô Khuyết không có kết quả, tâm hỏa vừa mới áp chế trong cơ thể lại bùng phát, khiến y vội vàng áp chế. Sau đó y ôm lấy Bạch Linh vẫn đang bị Tâm ma khống chế, nhanh chóng rút lui. Vừa chạy vừa để hai tay sau lưng Bạch Linh, trợ giúp tên này áp chế tâm hỏa.

“Dư lão nhi! Tôn lão nhi! Hai người các ngươi còn muốn xem cuộc vui đến khi nào nữa?”. Âm Vô Khuyết tức giận quay sang nơi Tôn lão cùng Dư lão ẩn nấp quát lên một tiếng.

Hai lão nhân liếc nhìn nhau, quát lớn: “Tên tà ma ngoại đạo này đừng mong mê hoặc người khác, chúng ta là thiên hạ chính đạo, làm sao có thể cùng với bè lũ tà đạo các ngươi kết bạn? Hợp tác với các ngươi cũng chỉ là mưu kế của bọn ta thôi! Chu huynh, Lý huynh, Hoa huynh, các ngươi không xuất hiện đi còn đợi đến bao giờ nữa?”.

“Ha ha ha ha! Chúng ta chờ đợi ở đây đã lâu rồi!”

Lập tức bốn cỗ linh áp khổng lồ của Linh Kiếm Sư cửu giai bay đến, lập tức hướng về phía trong sơn trang đuổi theo. Tiếng hò hét rung trời cũng theo bốn phương tám hướng truyền đến, một tên mặc trang phục chính đạo dẫn theo nhân thủ hai nhà xông vào Sơn trang, tổ chức đánh giết Tà đạo Linh Kiếm Sư, mà số nhân thủ Linh Kiếm Sư còn lại đang lưỡng lự cũng quyết tâm, quay sang tấn công Tà đạo Linh Kiếm Sư.

Tà đạo Linh Kiếm Sư nhất thời không kịp ứng phó, trong khoảnh khắc bị tổn thất nghiêm trọng, liên tiếp thất bại.

Bốn lão giả cùng nhau lao đến từ bốn hướng vây Âm Vô Khuyết và Bạch Linh lại, thực lực đều là Cửu giai sơ kỳ Linh Kiếm Sư.

Trong lòng Âm Vô Khuyết cuồng nộ, thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma, ánh mắt y âm độc nhìn chằm chằm vào bốn người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Châu Chu gia - Hứa gia! Vân Châu Lý gia! Liên minh chính đạo tứ châu phương Nam đã đến đông đủ, các ngươi quả nhiên là giỏi tính toán!”.

“Là tại ngươi quá ngây thơ thôi!”.

Dư lão thản nhiên nói, ánh mắt hiện rõ ra vẻ thương hại.

Âm Vô Khuyết cười thảm một tiếng: “Không! Là ta không nghĩ tới các ngươi tự xưng là chính đạo lại vô sỉ như vậy. Các ngươi bắt tay nhau âm mưu đoạt bảo! Đáng tiếc, Tứ Linh đồ chỉ có một bộ, Linh Kiếm tuyệt phẩm cũng chỉ có bốn thanh, không biết các ngươi định chia cho Lục gia như thế nào đây?”.

Sắc mặt của sáu gã lão giả biến hóa, Tôn lão hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không cần dùng kế ly gián, chia như thế nào là chuyện của chúng ta, tên ma đầu nhà ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết hối cải! Giết nó đi!”.

Bốn gã Linh Kiếm Sư cửu giai vừa tới lập tức ra tay, bốn đạo kiếm quang sáng chói phóng ra vây kín không có kẽ hở. Âm Vô Khuyết dường như cũng tự biết y không thể nào trốn thoát được, nên cũng không ra tay mà chỉ ngửa mặt lên trời cười to: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hôm nay Âm Vô Khuyết ta chết ở đây âu cũng là báo ứng! Nhưng những kẻ tiểu nhân hèn hạ các ngươi có thể thoát được báo ứng hay sao? Yên tâm đi, ta sẽ ở trên trời dõi theo các ngươi!”.

Kiếm quang tiêu tán, Âm Vô Khuyến và Bạch Linh bị bốn đạo kiếm khí khủng bố kia diệt sát. Hai đứa trực tiếp bốc hơi, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Một tên lão giả hừ một tiếng: “Bầu trời hả? Ngươi là ma đầu, sau khi chết chỉ có đường xuống Địa ngục, còn muốn lên trời hay sao?”.

Tam đại tà đạo đã chết, những chiến trường khác trong Sơn trang, Tà đạo Linh Kiếm Sư bị liên quân Lục gia dồn vào mấy tòa đình viện. Nhân thủ bị giết vô số, chuyện diệt sát chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn.

Tình thế của Chú Kiếm Sơn Trang biến hóa làm người ta hoa mắt, xa xa là sáu gã Linh Kiếm Sư cửu giai đang nhìn về phía Mạc Thiên.

“Mạc gia chủ, chúng ta đã giúp quý trang diệt trừ hết tà ma ngoại đạo, quý trang cảm thấy nên cư xử thế nào?” Dư lão cao giọng nói.

Sắc mặt Mạc Thiên lạnh như băng hỏi: “Các ngươi muốn ta phải thế nào?”.

“Tứ linh đồ, Linh Kiếm tuyệt phẩm, ngoài ra quý trang còn giao nộp tất cả loại Trung phẩm Linh kiếm, tất cả tuyệt phẩm khoáng mạch, tất cả sách quý về Kiếm quyết, đúc kiếm bí pháp, sau đó đưa Mạc gia xuống phía Nam của bổn châu.”

“Hóa ra là muốn ta giao mấy trăm năm cơ nghiệp của Mạc gia, các ngươi nghĩ rằng điều đó có thể chăng?”. Sắc mặt Mạc Thiên lạnh lùng nhìn sáu tên tự xưng là chính đạo Thái Đẩu một cách ghê tởm.

Dư lão mỉm cười: “Xem ra Mạc gia chủ không muốn giải quyết trong hòa bình, vậy thì đành xin lỗi rồi.”

Bá bá bá!

Trên trăm đầu thân ảnh xuất hiện bốn phía bao quanh Mạc Thiên, tất cả đều là Linh Kiếm Sư Lục giai. Hơn một trăm người tạo thành một kiếm trận lớn, bao vây Mạc Thiên chặt chẽ.

Dư lão nghiền ngẫm nhìn qua Mạc Thiên: “Đây chính là một trăm lẻ tám Thiên La Địa Võng kiếm trận chuẩn bị vì Mạc gia chủ. Ta biết rõ Mạc gia chủ hiện thời đã tu luyện thành công thiêu tâm bí thuật, nhưng không biết ngươi có thể thi triển được mấy lần?”.

Mạc Thiên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có thể thử xem!”.

Vừa nói dứt lời, từng tiếng kêu thảm thiết lập tức vang tới, hơn mười tên Linh Kiếm Sư Lục giai đứng gần Mạc Thiên đều xuất hiện hỏa diễm. Chúng bị tâm hỏa thiêu đốt, lập tức tẩu hỏa nhập ma.

“Bày trận! Giết!”.

Những tên Linh Kiếm Sư Lục giai này rõ ràng đã được Lục gia huấn luyện thành tử sĩ, đối mặt với thảm cảnh của đồng bọn đều lộ ra vẻ thờ ơ, những người còn lại lập tức vận chuyển kiếm trận đánh về phía Mạc Thiên.



Mạc Thiên vừa mới thi triển thiêu tâm bí thuật, vẻ trắng xám trên khuôn mặt lại đậm thêm mấy phần, thân thể khẽ run lên nhè nhẹ, hiển nhiên đã như nỏ mạnh hết đà. Đối mặt với kiếm trận trước mặt, hai mắt lão trợn lên, khẽ quát một lần nữa : “Thiêu tâm!”.

Lại có hơn mười tên Lục giai Linh Kiếm Sư toàn thân bị hỏa diễm thiêu đốt rời khỏi trận đấu.

Khóe miệng Mạc Thiên tràn đầy máu, thấp giọng thét lên: “Thiêu tâm!”.

Lúc này chỉ có thêm mấy tên Lục giai Linh Kiếm Sư bị dẫn động tâm hỏa, tẩu hỏa nhập ma.

Thân thể Mạc Thiên lảo đảo một cái, ngã ra trên mặt đất, một chân quỳ xuống đất, Linh kiếm chống xuống đỡ lấy thân thể, khàn giọng than nhẹ: “Thiêu tâm!”.

Lần này mấy tên Lục giai Linh Kiếm Sư cảm giác trong lòng chấn động, nhưng chúng nhanh chóng áp chế xuống được, không một ai bị tẩu hỏa nhập ma.

Kiếm trận đã triển khai, hơn mười đạo kiếm quang bén nhọn hướng thẳng đỉnh đầu Mạc Thiên điên cuồng chém xuống. Đúng lúc đó Linh Kiếm tuyệt phẩm Xích Tiêu trong tay Mạc Thiên đột nhiên phóng xuất ra cỗ linh áp đáng sợ, một ngọn lửa nóng bỏng vô hình bay ra bốn phương tám hướng như muốn quét sạch tất cả. Hơn mười đạo kiếm quang bén nhọn va phải ngọn lửa lập tức tiêu tán, ánh lửa bay ra bao trùm lên kiếm trận.

Sáu tên Linh Kiếm Sư cửu giai trông thấy một màn như vậy thì đồng tử chợt co lại. Tôn lão giận dữ hét lên: “Hắn bị thương như vậy mà còn dám sử dụng tất cả linh lực trong Linh Kiếm tuyệt phẩm! Thật đúng là một tên điên! Làm như vậy chẳng khác gì phế bỏ đi Linh kiếm!”.

Khi ánh lửa biến mất, bên cạnh Mạc Thiên xuất hiện một khoảng trống phạm vi trăm trượng, ở trong phạm vi này, dù là người hay vật, đều bị bốc hơi không còn, chỉ để lại một khoảng trống đáng sợ.

Dư lão vội lao đến trước mặt Mạc Thiên, đánh ra một chưởng làm hơi thở của lão càng thêm mong manh. Lão nắm chặt Xích Tiêu Kiếm trong tay.

Lúc này hồng quang bên ngoài Xích Tiêu Kiếm đã ảm đạm đi rất nhiều, linh lực cực kỳ mong manh, thậm chí còn không bằng một thanh Linh Kiếm hạ phẩm, bên trong có cảm giác như Kiếm Linh đã không còn! Coi như kiếm này đã bị hủy mất rồi.

“Khốn khiếp thật! Đây chính là Linh Kiếm tuyệt phẩm sao?”.

Cho dù Dư lão có giỏi nhẫn nhịn đến mấy thì cũng nổi trận lôi đình. Lão ta liều mạng tính kế, cái giá phải trả là sự hy sinh quá lớn, cũng chỉ vì thanh Linh Kiếm tuyệt phẩm này thôi sao?.

“Ta muốn giết ngươi!”.

Dư lão tức giận chém một đạo kiếm khí ra, nhưng một thân ảnh bất ngờ xuất hiện đứng trước người Mạc Thiên đỡ lấy toàn bộ đạo kiếm khí. Tuy vậy thân ảnh đấy lại một lần nữa bay ngược về phía sau, nện mạnh vào tường, rơi xuống đất, hóa ra chính là hắc y Linh Kiếm Sư bát giai vừa rồi theo sau Mạc Thiên.

Một kiếm này vừa đánh ra, Dư lão cũng đã khống chế được cảm xúc, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn là một kiếm này đã bị ngăn lại, nếu thật sự giết chết Mạc Thiên thì lúc cướp đoạt Chú Kiếm Sơn trang sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

“Người đâu! Đánh gẫy tay chân toàn bộ người của Chú Kiếm Sơn Trang, phế bỏ đan điền, sau đó nhốt vào địa lao! Mặt khác áp giải tất cả cao tầng trong Sơn Trang đến phòng nghị sự!”. Dư lão lớn tiếng ra lệnh.

“Dư huynh, Mộ gia và Liễu gia nên giải quyết sao bây giờ?”. Tôn lão đi tới hỏi.

Dư lão thoáng suy nghĩ một chút: “Hai nhà này trước đây luôn im lặng, việc chúng ta làm cũng chỉ vì Chú Kiếm Sơn Trang, không cần phải gây quá nhiều thù oán. Mấy lão bất tử của hai nhà này rất khó đối phó!”.

“Ai đó! Đứng lại!”.

Một tiếng quát sợ hãi đột nhiên từ xa truyền đến, tiếp theo đó là từng tiếng kêu thảm thiết, âm thanh liên tiếp từ xa nhanh chóng tới gần.

Bịch!

Một cỗ thi thể từ trên cao rơi xuống, hiện lên trước mặt bọn người Dư lão, hai mắt đang trợn lên nhìn bầu trời, có máu phun ra ở khí quản bị đứt, như là bị dã thú cắn.

Đột ngột có một thân ảnh không biết từ khi nào đã đứng ở trên nóc nhà phía xa, như là đứng hóng gió, ngoại trừ một nữa khuôn mặt đã bị chiếc mặt lạ màu bạc che khuất, thì những bộ phận còn lại đều có thể thấy, có thể loáng thoáng đoán được người này là một thanh niên không quá hai mươi tuổi.

Bọn người Dư lão con mắt mãnh liệt co lại, với linh giác của bọn chúng vậy mà không hề cảm ứng có người tới gần! Thế nhưng cái người thần bí đột nhiên xuất hiện kia trên người lại không hề có dao động của một linh kiếm sư!

Phía xa Liễu Thanh Lâm đứng cùng Mộ Lôi Hỏa thương thở phào nhẹ nhõm:" Cuối cùng cũng vượt qua rồi."

Mộ Lôi kinh ngạc liếc mắt nhìn Liễu Thanh Lâm hỏi:" Người này là ai, ngươi biết hắn sao?

Liễu Thanh Lâm đột nhiên hô hấp đình trệ, chỉ ậm ừ quanh co hai tiếng rồi thôi. Cũng may là bây giờ Mộ Lôi cũng vì sự xuất hiện đột ngột của người thần bí hấp dẫn, nên cũng không có hỏi nhiều, Mộ Lôi sợ hãi nói:" Có thể vượt qua vòng vây của Lục gia Linh Kiếm sư phong tỏa thì ít nhất cũng là cường giả Bát giai! Xem tuổi hắn thì vẫn còn rất trẻ, không biết hắn có thù oán gì với Chú Kiếm Sơn Trang mà lại dính vào vũng nước đục."

Nhìn thân ảnh thẳng tắp đang đứng trên nóc nhà, sáu gã Linh Kiếm Sư cửu giai vô cùng kiêng kị. Bọn Dư lão hướng ánh mắt về phía một gã Linh Kiếm Sư bát giai cách đó không xa, Linh Kiếm Sư bát giai lập tức lắc mình lao đi, hướng về phía người thần bí mà đến.

Người thần bí khẽ lướt động thân hình, bên dưới dường như có một đám mây xanh nhàn nhạt thoáng xuất hiện, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện ở phía xa, hướng tới tên Linh Kiếm Sư bát giai trước mặt.

Tên Linh Kiếm Sư bát giai kia sợ hãi muốn chết, cơ bản không kịp phản ứng liền bị người thần bí nắm lấy cổ.

Hai thân hình vừa tiếp xúc lại tách ra, thân ảnh người thần bí lập tức xuất hiện trên tường viện, trong tay nắm một khối thịt chảy đầm đìa máu, mà tên Linh Kiếm Sư bát giai đang dùng tay ôm lấy cổ họng đã bị thủng một lỗ lớn, giãy dụa trên mặt đất.

Tê…

Nhìn thấy cảnh kinh khủng như vậy, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, bản thân là Linh Kiếm Sư đã quen việc dùng Linh Kiếm chém giết, nay thấy cảnh đồng bọn bị người khác dùng tay không bóp nát cổ họng, phương pháp giết người dã man đầy mùi máu tanh này chỉ sợ cả đời chưa người nào chứng kiến.

Càng khiến người ta sợ hãi vì đây chính là một Linh Kiếm Sư bát giai hàng thật giá thật! Một Linh Kiếm Sư bát giai như vậy mà không khác gì con mèo con chó con, bị người ta tùy ý bóp nát cổ, cảnh tượng này vượt ra khỏi nhận thức của tất cả mọi người.

Dư lão hít sâu một hơi, lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi là ai? Tới đây vì chuyện gì?”.

Người thần bí lạnh lùng nhìn lão, thản nhiên nói ra hai tiếng: “Giết người!”.

Thanh âm thản nhiên phát ra, một luồng sát khí bao phủ lên toàn trường, cho dù người nào cũng không dám nghi ngờ, đều coi như lời nói này là sự thật.

Ánh mắt Dư lão run lên, bình tĩnh nói: “Như vậy là ngươi muốn đối địch với lục đại thế gia sao?”.

Người thần bí không trả lời, dùng hành động để chứng minh cho lời nói của hắn, thân hình chợt biến mất, một lần nữa đã xuất hiện phía sau sáu tên Linh Kiếm Sư cửu giai.

“Cuồng vọng!”.

Dư lão hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hai gã Linh Kiếm Sư cửu giai bên cạnh, lập tức tiến lên một bước, một kiếm chém ra.

Hai đạo kiếm khí hiện ra sáng chói như hai con Giao long, lao tới đầu người thần bí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook