Quyển 4 - Chương 152: Thợ Săn Và Con Mồi
Văn Mặc
27/05/2013
Một đạo kiếm quang rơi xuống bên ngoài sơn môn Linh Dục Kiếm Tông, một bà lão tóc bạc khuôn mặt hồng hào hiện ra. Nhìn thấy bà lão này, bốn gã đệ tử trông giữ sơn môn lập tức tiến lên cung kính hành lễ: "Bái kiến Từ trưởng lão."
Từ Huệ gật đầu một cái, thẳng đường xuyên qua sơn môn về hướng động phủ của mình trên ngọn núi.
Trở lại động phủ, bốn thiếu nữ cấp độ Dưỡng Kiếm chỉnh tề quỳ gối: "Cung nghênh sư thúc tổ."
Từ Huệ ngồi thẳng tại vị trí chủ tọa: "Đi mời Phương trưởng lão, Đường trưởng lão, Hà trưởng lão đến đây nghị sự."
"Vâng." Bốn gã thiếu nữ lên tiếng rồi rời khỏi động phủ.
Sau một canh giờ, một trận cười sảng khoái từ ngoài động vọng vào: "Tam trưởng lão, đi một mạch nửa năm làm cho lão phu nhớ mãi."
Một lão già râu tóc bạc trắng bước nhanh vào, sau lưng còn có một nữ một nam. Ba người đều là tu vi cảnh giới Kiếm Cương, lão già đi đầu có thực lực Kiếm Cương hậu kỳ!
Sau khi bốn người bước vào ngồi trên ghế đá thì lại có hơn mười người Kiếm Mạch kỳ Linh Kiếm Sư nối đuôi nhau mà vào, tất cả đều mặc trang phục của đệ tử nội môn Linh Dục Kiếm Tông.
"Tham kiến Tam trưởng lão." Hơn mười người đệ tử tiến tới hành lễ với Từ Huệ.
Từ Huệ vẫy tay: "Miễn lễ, hãy nhớ kỹ, nơi này không phải là Dục Kiếm môn của chúng ta, gọi ta là Từ trưởng lão là được, không nên để người khác chỉ trích."
"Vâng, Từ trưởng lão." Hơn mười người đệ tử lại hành lễ, mới lui về đứng ở phía sau bốn trưỡng lão Kiếm Cương.
"Từ trưởng lão, chuyến đi đến quáng sơn lần này thuận lợi chứ?" lão giả Kiếm Cương hậu kỳ dò hỏi.
Từ Huệ nói: "Sự việc đã được giải quyết, tuy nhiên tốt nhất vẫn nên tăng thêm hai gã đệ tử nội môn đến trước trông coi, tăng cường khống chế, để tránh sai lầm."
Vị trưởng lão Kiếm Cương hậu kỳ kia nhẹ gật đầu: "Có lý, hai ngày nữa ta sẽ đi an bài, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, lần này đi liền nửa năm thật cực khổ cho ngươi quá."
"Đều là làm việc cho kiếm môn, đừng nói chuyện cực khổ, đa tạ Phương trưởng lão lo lắng." Từ Huệ khách khí một chút, sau đó dò hỏi: " Những ngày ta đi, tông môn tại đây có chuyện gì xảy ra không?"
Hơn mười người đệ tử đều trở nên căng thẳng.
Phương trưởng lão thở dài: "Có chút biến cố, La Ngọc Tiêu là cháu ruột của Thái Thượng trưởng lão núi Yên Hà không biết tại sao mà coi trọng Nguyệt Ảnh, muốn cùng Nguyệt Ảnh kết làm đạo lữ."
Đầu tiên Từ Huệ giật mình, sau đó khuôn mặt đột nhiên đỏ lên: "Vô liêm sỉ! Một tên dâm tặc mà cũng muốn chiếm hữu Nguyệt Nhi ! Núi Yên Hà khinh người quá đáng!"
"Từ trưởng lão, việc này chỉ là chủ ý bản thân La Ngọc, không có liên quan tới thượng tầng của Yên Hà phong, đừng vơ đũa cả nắm."Lão già Kiếm Cương sơ kỳ ngồi cùng giải thích.
"Hừ! Nếu là không có người phía trên cho phép, một tiểu bối sao dám làm càn như vậy! Nguyệt Nhi đâu? Nguyệt Nhi ở đâu? Để cho nó chuyển vào động phủ của ta, ta còn muốn xem xem ai dám đến chỗ của ta đòi người!" Từ Huệ tức giận hừ một tiếng, linh áp của Kiếm Cương hậu kỳ trong cơ thể xuất ra, tu vi Kiếm Cương trung kỳ của bà đã tiến thêm một bước, tiến nhập cấp độ Kiếm Cương hậu kỳ!
Phương trưởng lão vội hỏi: "Từ trưởng lão xin bớt giận, chúng ta tất nhiên sẽ không để Nguyệt Ảnh phải chịu cực khổ, ngươi yên tâm đi, nửa tháng trước ta đã cho Nguyệt Ảnh bế tử quan, không đến Kiếm Mạch Viên Mãn tuyệt không xuất quan, La Ngọc Tiêu cũng đành chịu thôi."
Tâm tình Từ Huệ kích động thoáng cái bình phục lại, nhẹ gật đầu: "Được rồi, có thể xem là một biện pháp tốt, thế nhưng đây cũng không phải là một kế lâu dài, chờ Nguyệt Nhi xuất quan, ai..."
Từ Huệ lắc đầu, thần sắc có chút ảm đạm. tình thế hiện nay thế nào mà bà không rõ? Dục Kiếm môn tại Linh Dục Kiếm Tông vẫn không có căn cơ, cũng không có chỗ dựa cứng cỏi nên bị người xa lánh, các núi đều hận không thể cắt vụn nó ra chia nhau. Tiếp tục như vậy, Dục Kiếm môn sớm muộn gì sẽ biến mất hoàn toàn. Vì kế hoạch hôm nay chỉ có chờ đợi Đại trưởng lão và chưởng giáo, hai người bọn họ chỉ cần có một người đột phá Kiếm Nguyên thì mới có thể phá được thế cục hiện giờ. Thế nhưng, hai người đều đã bế quan hơn ba năm, đến giờ vẫn không có động tĩnh, không biết là thành công hay thất bại?
"Từ trưởng lão." bà lão Kiếm Mạch sơ kỳ đột nhiên khúm núm mà nói: "Kỳ thật, Nguyệt Ảnh gả cho La Ngọc Tiêu cũng vẫn có thể xem là một biện pháp, như vậy chúng ta có thể kết minh với núi Yên Hà ..."
Từ Huệ biến sắc, ánh mắt sắc nhọn mãnh liệt nhìn chằm chằm vào lão phụ kia. Lão phụ kia bị ánh mắt này nhìn chằm chằm nên những lời nói phía sau đều không nói ra được bèn cuống quít cúi đầu xuống.
Từ Huệ híp mắt như có suy nghĩ, ánh mắt bà hơi đổi nhìn qua từng khuôn mặt hai vị trưởng lão khác. Hai vị trưởng lão kia đều cụp mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dường như cái gì cũng không nghe thấy.
Sắc mặt của bà đột nhiên trở nên tái nhợt: "Hay! Hay lắm!"
Thân thể bỗng kịch liệt run rẩy, Từ Huệ nhắm mắt lại: "Các ngươi đều đi đi. Ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi."
Ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy xá Từ Huệ một cái rồi thối lui ra khỏi động phủ. Hơn mười đệ tử nội môn cùng theo ra, chỉ có hai nữ đệ tử lưu lại.
Hai người đều có tu vi Kiếm Mạch trung kỳ, chờ tất cả mọi người lui ra ngoài, lập tức đi đến trước chỗ Từ Huệ ngồi quỳ xuống.
Từ Huệ mở to mắt, nhìn hai đệ tử của mình một cái, sắc mặt càng thêm âm lãnh: "Nói, ta muốn nghe chân tướng của sự tình!"
Toàn thân hai nữ đệ tử run lên, nằm úp sát mặt đất: "Sư tôn, chuyện không khác những gì Phương trưởng lão nói, thế nhưng không phải sư muội Nguyệt Nhi bị mấy người Phương trưởng lão khuyên nhủ bế quan, mà là, mà là tự mình bế quan."
Từ Huệ như bị rút sạch tất cả khí lực. Dù bản thân đã có suy đoán, nhưng về sau chứng thực quả đúng là như vậy. Chậm rãi nhắm mắt lại, Từ Huệ lại như là già thêm mười tuổi, tiếp đến đột nhiên bà ta nghĩ đến điều gì bèn vụt đứng dậy: " Mạc Vấn ở núi Tiểu Nam như thế nào rồi?"
Một đệ tử bẩm báo: "Hồi bẩm sư tôn, mấy ngày trước Mạc Vấn sư đệ bị điện Chấp Pháp ngoại môn của núi Tiểu Hiên phế bỏ thân phận đệ tử, hiện giờ. . . hiện giờ có lẽ đã đã rời khỏi tông môn."
"Cái gì?" Từ Huệ ngẩn cả người. Bà ta ngây người thật lâu rồi vô lực ngồi trở lại ghế "Mà thôi mà thôi, một đám người thiển cận, thật sự là trời muốn diệt Dục Kiếm môn ta rồi."
Nhất thời Từ Huệ cảm thấy rã rời: "Lúc Mạc Vấn rời đi có ai để ý không?"
"Sư tôn, nửa tháng trước Mạc Vấn sư đệ đã tỉnh lại, nghe nói toàn thân đã phục hồi hoàn toàn, hắn tự mình rời khỏi tông môn đấy."
"Đã tỉnh lại hả?" Từ Huệ giật mình, tiếp đến thì biến sắc: "Không tốt! Hắn bỏ đi lúc nào? Đi hướng nào?"
"Đã hai ngày rồi, lúc hắn bỏ đi đệ tử âm thầm bám theo thì thấy đi về hướng chính đông, bây giờ chắc đã ngoài trăm dặm."
Từ Huệ lại đúng dậy lần nữa: "Ta đi ra ngoài một chuyến, các ngươi phong bế động phủ, trước khi ta trở về không cho phép tiếp xúc với bất cứ kẻ nào!"
"Vâng, sư tôn."
Từ Huệ đi ra khỏi động phủ, khống chế Linh kiếm bay thẳng lên trời, trong chốc lát biến mất trong không trung...
Trên một ngọn núi thấp cách sơn môn Linh Dục Kiếm Tông hơn trăm dặm, Mạc Vấn lưng đeo kiếm đồ ngồi trên một tảng đá, khuôn mặt được ánh nắng chiều chiếu rọi, hai mắt lặng lẽ dõi theo mặt trời dần dần lặn về phía tây tỏ ra thâm sâu vô cùng.
"Núi cao rừng sâu là một nơi giết người diệt khẩu hợp lý, cách sơn môn xa như vậy rồi cũng nên xuất thủ đi."
Mấy cái vệt sáng đột ngột xuất hiện ở phía cuối chân trời từ từ to dần dưới bóng chiều tà. Cuối cùng chúng như những vệt lưu tinh sa xuống chỗ ngọn núi nơi Mạc Vấn đang ngồi. Khi kiếm quang thu lại có bốn thân ảnh hiện ra. Người cầm đầu tướng mạo âm nhu, khoảng chừng ba mươi tuổi, tu vi đã đạt tới Kiếm Mạch hậu kỳ đỉnh phong. Bên cạnh gã đó chính là Ô Minh, người từng có ý cướp núi Tiểu Nam . Hai người sau lưng y phóng thích khí tức còn kinh khủng nữa, tất cả đều là Kiếm Cương sơ kỳ. Tuy nhiên hai người này bộ mặt thần sắc cứng ngắc, phảng phất gỗ đá, toàn thân không có chút sinh cơ mà chỉ có tử khí nồng đậm.
"Tiểu tử, ngươi còn không nhanh chân trốn đi mà còn chờ ở đây bắt chúng ta tiễn đưa ngươi sao?" Ô Minh không chút khách khí, vẻ mặt khinh miệt nhìn Mạc Vấn như thể nhìn một người chết rồi.
Mạc Vấn không thèm để ý đến gã cáo mượn oai hùm này mà là nhìn về phía hai gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ kia. Hai người này làm cho hắn nhớ tới thông tin trong một cái ngọc giản, trong đó miêu tả một loại phương pháp lấy Linh Kiếm Sư tế luyện thành khôi lỗi, gọi là kiếm khôi, chúng chỉ còn lại bản năng chiến đấu khi sống mà không có ý thức tự chủ, nói trắng ra đó là hoạt tử nhân*
*hoạt tử nhân: người chết còn cử động
Không thể ngờ được lại có người lấy hai Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương tế luyện thành kiếm khôi, thật đúng là một món hời lớn.
"Ngươi là Mạc Vấn hả?" La Ngọc Tiêu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm người trẻ tuổi cụt tay trước mắt. Chẳng biết tại sao mà sự trấn định của người trẻ tuổi phía trước lại làm y hơi chút bất an, nhưng nhớ đến hai con kiếm khôi nhị giai sơ phẩm đằng sau, y liền ép nỗi bất an kia xuống.
"Ngươi là La Ngọc Tiêu?" Mạc Vấn bình tĩnh nhìn đối phương.
Cặp mắt La Ngọc Tiêu hơi nheo lại, y cười lạnh một tiếng: "Vốn ta không muốn đi xử lý loại chuyện nhỏ nhặt này, nhưng cũng có thể coi ngươi một nửa là tình địch của ta, nếu không đưa tiễn ngươi thật sự nói thế nào cũng không được. Có di ngôn gì muốn nhắn nhủ thì nhanh chóng nói ra, sau đó bổn công tử tiễn đưa ngươi lên đường."
Mạc Vấn nhìn y, chậm rãi nói: "Ngươi không nên có ý với Nguyệt Ảnh."
La Ngọc Tiêu kinh ngạc, nhất thời không hiểu lời nói của Mạc Vấn. Đúng lúc này bên tai y vang lên một thanh âm lạnh nhạt.
"Lam, động thủ."
Một luồng từ quang U Lam sắc đột nhiên từ sau lưng Mạc Vấn bay lên rồi lập tức dệt thành một cái lưới lớn, bao trùm không gian phạm vi trăm trượng. Trong khoảnh khắc cái lưới này đã bao phủ hoàn toàn bốn người La Ngọc Tiêu vào trong. Một tầng tầng từ quang tràn vào thân thể bọn chúng, ngay khi bốn người còn chưa kịp có phản ứng liền bị từ quang hoàn toàn giam cầm!
"Ah! Đây là Địa Từ chi lực!" Khuôn mặt La Ngọc Tiêu cuối cùng cũng mất đi vẻ trấn định, hoảng sợ hét lớn: "Kiếm đồ! Là kiếm đồ Thông Linh ! Không thể như vậy! Sao ngươi lại có thể có vật này?"
Bản thể của Lam đã triển khai, thị hóa thành một bức hoạ dài đến trăm trượng cuộn tròn bao phủ cả tòa ngọn núi, một nữ tử tuyệt đẹp trong tinh hà của bức họa dần hiện.
Mạc Vấn không lo lắng để ý tới La Ngọc Tiêu, mà đưa ánh mắt hướng một chỗ rừng rậm.
"Đứng xem đ lâu như vậy còn không chịu ra đây hay sao?"
Trong rừng rậm đột nhiên bắn ra một đạo kiếm quang, một thân ảnh trong kiếm quang bay thẳng lên trời. Đó chính là Vương Uy, vẻ mặt gã hoảng loạn. Vốn gã muốn báo thù cho cháu trai, không ngờ đối phương lại giả heo ăn thịt hổ. Vậy mà hắn có kiếm đồ Thông Linh ! Hơn nữa phẩm chất kiếm đồ tuyệt đối không kém Nhị giai Trung phẩm! Đừng nói là gã, cho dù là một gã cường giả Kiếm Cương hậu kỳ tới đây cũng trốn không thoát được!
Hiện tại ý niệm duy nhất trong đầu của gã là trốn! Chạy mau! Đưa tin tức này về tông môn, đây chính là kiếm đồ Thông Linh ! Có được tiềm lực tấn thăng lên Tứ giai ! Không có một tông môn hàng tam giai nào tại Tử Vân tinh các mà không động tâm.
Tuy nhiên Mạc Vấn đã dám để lộ ra vật nhạy cảm như vậy đương nhiên sẽ không để gã chạy thoát. Lam từ trong kiếm đồ bước ra, trên người mặc một áo lụa xanh da trời y, thoạt trông như Lăng Ba tiên tử, duỗi ngón tay hướng sau lưng Vương Uy điểm ra một cái. Bảy mươi hai đạo kiếm khí Địa Nguyên trong kiếm đồ bắn ra, trong giây lát bay đến đỉnh đầu Vương Uy
Một trăm lẻ tám đạo kiếm khí Địa Nguyên xếp thành một kiếm trận huyền ảo, một luồng trọng lực kinh khủng thành hình vây Vương Uy vào giữa .
Tất cả vật thể trong Phương viên trăm trượng dưới trọng lực đáng sợ hóa thành bột mịn, mà thân thể Vương Uy giữa không trung không thể động đậy, toàn thân phát ra tiếng xương kêu lách cách khiến người ta run rẩy.
"Ah! Ah! Ta không thể chết được! Ta là trưởng lão nội môn Linh Dục Kiếm Tông ! Ai dám giết ta?" Vương Uy lớn tiếng gào thét giận dữ, nhưng đã không còn cách nào cải biến vận mệnh của mình.
Một trăm lẻ tám đạo kiếm khí Địa Nguyên hình thành kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên đã có uy lực Nhị giai siêu phẩm, đừng nói Vương Uy chỉ là Kiếm Cương trung kỳ, cho dù là Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương Viên Mãn muốn tránh thoát cũng là không dễ. Dưới ba mươi hai lần trọng lực, thân thể Vương Uy ở giữa không trung từ từ vặn vẹo biến hình rồi vón lại như là một cục mì, cuối cùng thì vỡ tan thành một đám bụi máu.
Hắn vừa giiết một trưởng lão Kiếm Cương trung kỳ ! Nghĩ đến đây sắc mặt La Ngọc Tiêu và Ô Minh đã xám như tro, dưới tình huống như vậy Mạc Vấn căn bản không thể buông tha bọn chúng!
"Không! Ngươi không thể giết ta! Thái tổ nhà ta là Thái Thượng trưởng lão Linh Dục Kiếm Tông! Là lão tổ Kiếm Nguyên! Ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ chết không có chỗ chôn!" Hai mắt La Ngọc Tiêu đỏ bừng, y khàn giọng gào thét.
Thần sắc Mạc Vấn không có bất kỳ biến hóa nào, hắn bình tĩnh đi đến trước mặt La Ngọc Tiêu, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không nên trêu chọc Nguyệt Ảnh."
Một ngón tay nhẹ nhàng để trên mi tâm La Ngọc Tiêu, Mệnh Nguyên lực nhè nhẹ phun ra. Nó hóa thành mũi nhọn sắc bén cứng rắn xuyên qua đầu của y. Tiếp đến Mạc Vấn đi đến trước mặt Ô Minh. Tình huống lặp lại y hệt.
Cuối cùng Mạc Vấn đứng trước hai con Kiếm khôi, hắn nhìn chằm vào hai con Kiếm khôi, trong lòng trầm mặc. Năng lực của hắn không thể phá vỡ phòng ngự của cường giả Kiếm Cương. Cương khí Kiếm khôi dung hợp với thân thể làm cho phòng ngự càng cường đại hơn Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương. Hơn nữa nhược điểm của Kiếm khôi rất ít, muốn giết chết phải phá hủy hoàn toàn cả cái đầu, bởi vì đó là trung tâm chi phối hành động của Kiếm khôi.
"Lam, có thể phong ấn bọn chúng không?"
"Có thể."
Lam duỗi ngón tay điểm ra, từ quang quấn quanh trên người hai cỗ Kiếm khôi lập tức hóa thành từng đạo phù văn huyền ảo, giống như linh xà chui vào trong cơ thể Kiếm khôi, cuối cùng tất cả từ quang biến mất, mà chuyển thành đường vân U Lam sắc rậm rạp chằng chịt trên da thịt lỏa lồ của Kiếm khôi.
Mạc Vấn dùng lực lượng tinh thần bao phủ hai con Kiếm khôi, chỉ thấy ánh sáng nhạt lóe lên, tại chỗ đã không có vật gì. Thần sắc Mạc Vấn khẽ buông lỏng, may mắn là Kiếm nang có thể thu hai cỗ Kiếm khôi vào, nếu không hắn thật đúng là không biết nên xử lý như thế nào.
Xử lý xong hai con Kiếm khôi, Mạc Vấn lấy Kiếm nang và Linh kiếm trên thân Vương Uy và La Ngọc Tiêu đi. Thật bất ngờ, trên người La Ngọc Tiêu có mặc một bộ Linh Giáp, phẩm chất của nó không dưới Nhị giai. Mạc Vấn có chút may mắn vì đã có Lam, nếu không hai người chính diện giao phong thì chỉ e rằng là bản thân hắn thất bại.
Không chút khách khí vơ vét sạch ba tên đó, sau đó hắn quẳng ba miếng kiếm phù hành Hỏa nhất giai đốt ba thi thể thành tro bụi. Tiếp đó Mạc Vấn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hắn cũng không đi bao xa. Khi bay qua mấy đỉnh núi thì dưới một ngọn núi cao hiểm trở tìm được một huyệt động tự nhiên để ẩn nấp, huyệt động tựa như là sào huyệt của một con yêu thú, tuy nhiên theo phân và nước tiểu khô ráo trong đó thì xem ra đã thật lâu không có chủ nhân rồi. Ngẫm lại cũng cảm thấy thoải mái, tại đây gần sơn môn Linh Dục Kiếm Tông, phụ cận có chút khí tức yêu thú đã bị môn hạ đệ tử săn giết hầu như không còn từ lâu mới phải.
Mạc Vấn không động vào bất kỳ vật gì, vẫn để cho cỏ dại bảo trì nguyên dạng, sau đó ngồi sâu trong huyệt động thi triển quy tức bí thuật rèn luyện Mệnh Nguyên. Hắn tiến nhập trạng thái hôn mê, sinh cơ gần như hoàn toàn biến mất. Tiếp đến một tầng Thổ hành linh khí cực kỳ tinh thuần bao lại toàn thân, một tia sinh cơ duy nhất cũng bị bao phủ. Giờ phút này nếu như không phải mắt thường nhìn thấy thì chỉ bằng vào linh thức cảm giác chỉ coi đó là một tảng đá!
Ngay tại lúc Mạc Vấn vừa mới ẩn núp xong, một đạo kiếm quang liền rơi xuống ngọn núi nơi vừa xảy ra trận chiến.
Từ Huệ khẽ cau mày, ở chỗ này bà có thể cảm ứng được một luồng linh khí hệ Thổ tinh thuần chấn động, hơn nữa là từ tính hệ Thổ cực kỳ hiếm thấy!
"Tại đây dường như có dấu vết chiến đấu..."
Linh thức Từ Huệ quét một lần toàn bộ khu vực nhưng không phát hiện ra bất luận thi thể nào, chỉ có oán sát nhàn nhạt từ từ bị thiên địa linh khí đồng hóa, đoán chừng rất nhanh sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Lắc đầu, Từ Huệ ngự linh kiếm, tiếp tục nhanh chóng bay về phía đông...
Giờ khắc này Linh Dục Kiếm Tông cũng đang đại loạn, nguyên nhân là bên trong Tàng Hồn các của tông môn, một bổn mạng bài nội môn trưởng lão đột nhiên vỡ nát, cùng bị vỡ còn có mệnh bài của một đệ tử nội môn núi Yên Hà. Vốn là cái chết của nội môn Đệ Tử sẽ không dẫn đến động tĩnh quá lớn, thậm chí cái chết của trưởng lão nội môn cũng chỉ là một hồi phong ba nho nhỏ, nhưng mà thân phận vị đệ tử nội môn kia có điểm đặc biệt!
Y là chắt trai của một trong ba vị Thái Thượng trưởng lão hiện này của Linh Dục Kiếm Tông, là lão tổ núi Yên Hà La Hồn Thiên, hơn nữa là một người được sủng ái nhất!
Khi mệnh bài La Ngọc Tiêu bị vỡ đồng thời một luồng linh áp đáng sợ từ sâu trong Linh Dục Kiếm Tông bộc phát, trong khoảnh khắc gần như bao phủ toàn bộ Linh Dục Kiếm Tông!
Đây là linh áp thuộc về Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Nguyên, linh áp Kiếm Cương kỳ tại trước mặt lão giống như tiểu hài tử, nếu như nói Kiếm Mạch đến Kiếm Cương là một cái cái hào rộng, vậy Kiếm Cương đến Kiếm Nguyên là một cái lũy trời!
Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Nguyên, kiếm khí hóa nguyên, một Kiếm Nguyên diệt sát Linh Kiếm Sư Kiếm Cương thật dễ dàng, bởi vì Kiếm Nguyên đã là thiên địa linh khí thể hiện tinh thuần nhất, có thể khiến cho Thiên Địa chi linh cộng minh, linh áp hình thành đủ để cho bất luận một gã Linh Kiếm Sư dưới Kiếm Nguyên run rẩy!
"Ai? Là ai giết cháu yêu của ta ?" Cuồng bạo tiếng hô từ cấm địa hậu sơn phát ra, cuồn cuộn như kinh lôi. Bầu trời có vô số tầng mây nổ tung, một luồng hắc khí cuồn cuộn bay thẳng trời cao! Sát khí lạnh thấu xương tản ra bốn phương tám hướng!
Một lão giả thân mặc áo đen từ trong hắc khí hiện ra như điên cuồng: "Ah! Ta muốn rút hồn luyện phách để ngươi trọn đời không được siêu sinh!"
Hắc khí xông lên trời, phảng phất có vô số oan hồn Lệ Quỷ gào khóc...
Toàn thân Mạc Vấn tiến vào trong trạng thái giả chết, thân thể hoàn toàn hôn mê, tuy nhiên tâm thần lại dị thường thanh tỉnh. Trong ngày hôm ấy ngay khi hắn trốn trong huyệt động, liền cảm nhận được mấy cổ linh thức cường đại quét qua nơi này, về sau gần như mỗi ngày đều có, trong đó một luồng linh thức cường đại nhất thậm chí vượt xa cấp độ Kiếm Cương Viên Mãn! Nhưng giờ phút này khí tức thân thể của hắn giống hệt tảng đá nên những linh thức này cũng chưa từng lưu lại.
Hắn ẩn núp trong huyệt động không nhúc nhích. Một tháng sau, mật độ điều tra của những linh thức kia mới dần dần ít đi. Đợi đến khi liên tiếp bảy ngày không có linh thức quét qua, Mạc Vấn mới giải trừ trạng thái quy tức, thân thể cơ năng dần dần hồi phục.
Từ Huệ gật đầu một cái, thẳng đường xuyên qua sơn môn về hướng động phủ của mình trên ngọn núi.
Trở lại động phủ, bốn thiếu nữ cấp độ Dưỡng Kiếm chỉnh tề quỳ gối: "Cung nghênh sư thúc tổ."
Từ Huệ ngồi thẳng tại vị trí chủ tọa: "Đi mời Phương trưởng lão, Đường trưởng lão, Hà trưởng lão đến đây nghị sự."
"Vâng." Bốn gã thiếu nữ lên tiếng rồi rời khỏi động phủ.
Sau một canh giờ, một trận cười sảng khoái từ ngoài động vọng vào: "Tam trưởng lão, đi một mạch nửa năm làm cho lão phu nhớ mãi."
Một lão già râu tóc bạc trắng bước nhanh vào, sau lưng còn có một nữ một nam. Ba người đều là tu vi cảnh giới Kiếm Cương, lão già đi đầu có thực lực Kiếm Cương hậu kỳ!
Sau khi bốn người bước vào ngồi trên ghế đá thì lại có hơn mười người Kiếm Mạch kỳ Linh Kiếm Sư nối đuôi nhau mà vào, tất cả đều mặc trang phục của đệ tử nội môn Linh Dục Kiếm Tông.
"Tham kiến Tam trưởng lão." Hơn mười người đệ tử tiến tới hành lễ với Từ Huệ.
Từ Huệ vẫy tay: "Miễn lễ, hãy nhớ kỹ, nơi này không phải là Dục Kiếm môn của chúng ta, gọi ta là Từ trưởng lão là được, không nên để người khác chỉ trích."
"Vâng, Từ trưởng lão." Hơn mười người đệ tử lại hành lễ, mới lui về đứng ở phía sau bốn trưỡng lão Kiếm Cương.
"Từ trưởng lão, chuyến đi đến quáng sơn lần này thuận lợi chứ?" lão giả Kiếm Cương hậu kỳ dò hỏi.
Từ Huệ nói: "Sự việc đã được giải quyết, tuy nhiên tốt nhất vẫn nên tăng thêm hai gã đệ tử nội môn đến trước trông coi, tăng cường khống chế, để tránh sai lầm."
Vị trưởng lão Kiếm Cương hậu kỳ kia nhẹ gật đầu: "Có lý, hai ngày nữa ta sẽ đi an bài, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, lần này đi liền nửa năm thật cực khổ cho ngươi quá."
"Đều là làm việc cho kiếm môn, đừng nói chuyện cực khổ, đa tạ Phương trưởng lão lo lắng." Từ Huệ khách khí một chút, sau đó dò hỏi: " Những ngày ta đi, tông môn tại đây có chuyện gì xảy ra không?"
Hơn mười người đệ tử đều trở nên căng thẳng.
Phương trưởng lão thở dài: "Có chút biến cố, La Ngọc Tiêu là cháu ruột của Thái Thượng trưởng lão núi Yên Hà không biết tại sao mà coi trọng Nguyệt Ảnh, muốn cùng Nguyệt Ảnh kết làm đạo lữ."
Đầu tiên Từ Huệ giật mình, sau đó khuôn mặt đột nhiên đỏ lên: "Vô liêm sỉ! Một tên dâm tặc mà cũng muốn chiếm hữu Nguyệt Nhi ! Núi Yên Hà khinh người quá đáng!"
"Từ trưởng lão, việc này chỉ là chủ ý bản thân La Ngọc, không có liên quan tới thượng tầng của Yên Hà phong, đừng vơ đũa cả nắm."Lão già Kiếm Cương sơ kỳ ngồi cùng giải thích.
"Hừ! Nếu là không có người phía trên cho phép, một tiểu bối sao dám làm càn như vậy! Nguyệt Nhi đâu? Nguyệt Nhi ở đâu? Để cho nó chuyển vào động phủ của ta, ta còn muốn xem xem ai dám đến chỗ của ta đòi người!" Từ Huệ tức giận hừ một tiếng, linh áp của Kiếm Cương hậu kỳ trong cơ thể xuất ra, tu vi Kiếm Cương trung kỳ của bà đã tiến thêm một bước, tiến nhập cấp độ Kiếm Cương hậu kỳ!
Phương trưởng lão vội hỏi: "Từ trưởng lão xin bớt giận, chúng ta tất nhiên sẽ không để Nguyệt Ảnh phải chịu cực khổ, ngươi yên tâm đi, nửa tháng trước ta đã cho Nguyệt Ảnh bế tử quan, không đến Kiếm Mạch Viên Mãn tuyệt không xuất quan, La Ngọc Tiêu cũng đành chịu thôi."
Tâm tình Từ Huệ kích động thoáng cái bình phục lại, nhẹ gật đầu: "Được rồi, có thể xem là một biện pháp tốt, thế nhưng đây cũng không phải là một kế lâu dài, chờ Nguyệt Nhi xuất quan, ai..."
Từ Huệ lắc đầu, thần sắc có chút ảm đạm. tình thế hiện nay thế nào mà bà không rõ? Dục Kiếm môn tại Linh Dục Kiếm Tông vẫn không có căn cơ, cũng không có chỗ dựa cứng cỏi nên bị người xa lánh, các núi đều hận không thể cắt vụn nó ra chia nhau. Tiếp tục như vậy, Dục Kiếm môn sớm muộn gì sẽ biến mất hoàn toàn. Vì kế hoạch hôm nay chỉ có chờ đợi Đại trưởng lão và chưởng giáo, hai người bọn họ chỉ cần có một người đột phá Kiếm Nguyên thì mới có thể phá được thế cục hiện giờ. Thế nhưng, hai người đều đã bế quan hơn ba năm, đến giờ vẫn không có động tĩnh, không biết là thành công hay thất bại?
"Từ trưởng lão." bà lão Kiếm Mạch sơ kỳ đột nhiên khúm núm mà nói: "Kỳ thật, Nguyệt Ảnh gả cho La Ngọc Tiêu cũng vẫn có thể xem là một biện pháp, như vậy chúng ta có thể kết minh với núi Yên Hà ..."
Từ Huệ biến sắc, ánh mắt sắc nhọn mãnh liệt nhìn chằm chằm vào lão phụ kia. Lão phụ kia bị ánh mắt này nhìn chằm chằm nên những lời nói phía sau đều không nói ra được bèn cuống quít cúi đầu xuống.
Từ Huệ híp mắt như có suy nghĩ, ánh mắt bà hơi đổi nhìn qua từng khuôn mặt hai vị trưởng lão khác. Hai vị trưởng lão kia đều cụp mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dường như cái gì cũng không nghe thấy.
Sắc mặt của bà đột nhiên trở nên tái nhợt: "Hay! Hay lắm!"
Thân thể bỗng kịch liệt run rẩy, Từ Huệ nhắm mắt lại: "Các ngươi đều đi đi. Ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi."
Ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy xá Từ Huệ một cái rồi thối lui ra khỏi động phủ. Hơn mười đệ tử nội môn cùng theo ra, chỉ có hai nữ đệ tử lưu lại.
Hai người đều có tu vi Kiếm Mạch trung kỳ, chờ tất cả mọi người lui ra ngoài, lập tức đi đến trước chỗ Từ Huệ ngồi quỳ xuống.
Từ Huệ mở to mắt, nhìn hai đệ tử của mình một cái, sắc mặt càng thêm âm lãnh: "Nói, ta muốn nghe chân tướng của sự tình!"
Toàn thân hai nữ đệ tử run lên, nằm úp sát mặt đất: "Sư tôn, chuyện không khác những gì Phương trưởng lão nói, thế nhưng không phải sư muội Nguyệt Nhi bị mấy người Phương trưởng lão khuyên nhủ bế quan, mà là, mà là tự mình bế quan."
Từ Huệ như bị rút sạch tất cả khí lực. Dù bản thân đã có suy đoán, nhưng về sau chứng thực quả đúng là như vậy. Chậm rãi nhắm mắt lại, Từ Huệ lại như là già thêm mười tuổi, tiếp đến đột nhiên bà ta nghĩ đến điều gì bèn vụt đứng dậy: " Mạc Vấn ở núi Tiểu Nam như thế nào rồi?"
Một đệ tử bẩm báo: "Hồi bẩm sư tôn, mấy ngày trước Mạc Vấn sư đệ bị điện Chấp Pháp ngoại môn của núi Tiểu Hiên phế bỏ thân phận đệ tử, hiện giờ. . . hiện giờ có lẽ đã đã rời khỏi tông môn."
"Cái gì?" Từ Huệ ngẩn cả người. Bà ta ngây người thật lâu rồi vô lực ngồi trở lại ghế "Mà thôi mà thôi, một đám người thiển cận, thật sự là trời muốn diệt Dục Kiếm môn ta rồi."
Nhất thời Từ Huệ cảm thấy rã rời: "Lúc Mạc Vấn rời đi có ai để ý không?"
"Sư tôn, nửa tháng trước Mạc Vấn sư đệ đã tỉnh lại, nghe nói toàn thân đã phục hồi hoàn toàn, hắn tự mình rời khỏi tông môn đấy."
"Đã tỉnh lại hả?" Từ Huệ giật mình, tiếp đến thì biến sắc: "Không tốt! Hắn bỏ đi lúc nào? Đi hướng nào?"
"Đã hai ngày rồi, lúc hắn bỏ đi đệ tử âm thầm bám theo thì thấy đi về hướng chính đông, bây giờ chắc đã ngoài trăm dặm."
Từ Huệ lại đúng dậy lần nữa: "Ta đi ra ngoài một chuyến, các ngươi phong bế động phủ, trước khi ta trở về không cho phép tiếp xúc với bất cứ kẻ nào!"
"Vâng, sư tôn."
Từ Huệ đi ra khỏi động phủ, khống chế Linh kiếm bay thẳng lên trời, trong chốc lát biến mất trong không trung...
Trên một ngọn núi thấp cách sơn môn Linh Dục Kiếm Tông hơn trăm dặm, Mạc Vấn lưng đeo kiếm đồ ngồi trên một tảng đá, khuôn mặt được ánh nắng chiều chiếu rọi, hai mắt lặng lẽ dõi theo mặt trời dần dần lặn về phía tây tỏ ra thâm sâu vô cùng.
"Núi cao rừng sâu là một nơi giết người diệt khẩu hợp lý, cách sơn môn xa như vậy rồi cũng nên xuất thủ đi."
Mấy cái vệt sáng đột ngột xuất hiện ở phía cuối chân trời từ từ to dần dưới bóng chiều tà. Cuối cùng chúng như những vệt lưu tinh sa xuống chỗ ngọn núi nơi Mạc Vấn đang ngồi. Khi kiếm quang thu lại có bốn thân ảnh hiện ra. Người cầm đầu tướng mạo âm nhu, khoảng chừng ba mươi tuổi, tu vi đã đạt tới Kiếm Mạch hậu kỳ đỉnh phong. Bên cạnh gã đó chính là Ô Minh, người từng có ý cướp núi Tiểu Nam . Hai người sau lưng y phóng thích khí tức còn kinh khủng nữa, tất cả đều là Kiếm Cương sơ kỳ. Tuy nhiên hai người này bộ mặt thần sắc cứng ngắc, phảng phất gỗ đá, toàn thân không có chút sinh cơ mà chỉ có tử khí nồng đậm.
"Tiểu tử, ngươi còn không nhanh chân trốn đi mà còn chờ ở đây bắt chúng ta tiễn đưa ngươi sao?" Ô Minh không chút khách khí, vẻ mặt khinh miệt nhìn Mạc Vấn như thể nhìn một người chết rồi.
Mạc Vấn không thèm để ý đến gã cáo mượn oai hùm này mà là nhìn về phía hai gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ kia. Hai người này làm cho hắn nhớ tới thông tin trong một cái ngọc giản, trong đó miêu tả một loại phương pháp lấy Linh Kiếm Sư tế luyện thành khôi lỗi, gọi là kiếm khôi, chúng chỉ còn lại bản năng chiến đấu khi sống mà không có ý thức tự chủ, nói trắng ra đó là hoạt tử nhân*
*hoạt tử nhân: người chết còn cử động
Không thể ngờ được lại có người lấy hai Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương tế luyện thành kiếm khôi, thật đúng là một món hời lớn.
"Ngươi là Mạc Vấn hả?" La Ngọc Tiêu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm người trẻ tuổi cụt tay trước mắt. Chẳng biết tại sao mà sự trấn định của người trẻ tuổi phía trước lại làm y hơi chút bất an, nhưng nhớ đến hai con kiếm khôi nhị giai sơ phẩm đằng sau, y liền ép nỗi bất an kia xuống.
"Ngươi là La Ngọc Tiêu?" Mạc Vấn bình tĩnh nhìn đối phương.
Cặp mắt La Ngọc Tiêu hơi nheo lại, y cười lạnh một tiếng: "Vốn ta không muốn đi xử lý loại chuyện nhỏ nhặt này, nhưng cũng có thể coi ngươi một nửa là tình địch của ta, nếu không đưa tiễn ngươi thật sự nói thế nào cũng không được. Có di ngôn gì muốn nhắn nhủ thì nhanh chóng nói ra, sau đó bổn công tử tiễn đưa ngươi lên đường."
Mạc Vấn nhìn y, chậm rãi nói: "Ngươi không nên có ý với Nguyệt Ảnh."
La Ngọc Tiêu kinh ngạc, nhất thời không hiểu lời nói của Mạc Vấn. Đúng lúc này bên tai y vang lên một thanh âm lạnh nhạt.
"Lam, động thủ."
Một luồng từ quang U Lam sắc đột nhiên từ sau lưng Mạc Vấn bay lên rồi lập tức dệt thành một cái lưới lớn, bao trùm không gian phạm vi trăm trượng. Trong khoảnh khắc cái lưới này đã bao phủ hoàn toàn bốn người La Ngọc Tiêu vào trong. Một tầng tầng từ quang tràn vào thân thể bọn chúng, ngay khi bốn người còn chưa kịp có phản ứng liền bị từ quang hoàn toàn giam cầm!
"Ah! Đây là Địa Từ chi lực!" Khuôn mặt La Ngọc Tiêu cuối cùng cũng mất đi vẻ trấn định, hoảng sợ hét lớn: "Kiếm đồ! Là kiếm đồ Thông Linh ! Không thể như vậy! Sao ngươi lại có thể có vật này?"
Bản thể của Lam đã triển khai, thị hóa thành một bức hoạ dài đến trăm trượng cuộn tròn bao phủ cả tòa ngọn núi, một nữ tử tuyệt đẹp trong tinh hà của bức họa dần hiện.
Mạc Vấn không lo lắng để ý tới La Ngọc Tiêu, mà đưa ánh mắt hướng một chỗ rừng rậm.
"Đứng xem đ lâu như vậy còn không chịu ra đây hay sao?"
Trong rừng rậm đột nhiên bắn ra một đạo kiếm quang, một thân ảnh trong kiếm quang bay thẳng lên trời. Đó chính là Vương Uy, vẻ mặt gã hoảng loạn. Vốn gã muốn báo thù cho cháu trai, không ngờ đối phương lại giả heo ăn thịt hổ. Vậy mà hắn có kiếm đồ Thông Linh ! Hơn nữa phẩm chất kiếm đồ tuyệt đối không kém Nhị giai Trung phẩm! Đừng nói là gã, cho dù là một gã cường giả Kiếm Cương hậu kỳ tới đây cũng trốn không thoát được!
Hiện tại ý niệm duy nhất trong đầu của gã là trốn! Chạy mau! Đưa tin tức này về tông môn, đây chính là kiếm đồ Thông Linh ! Có được tiềm lực tấn thăng lên Tứ giai ! Không có một tông môn hàng tam giai nào tại Tử Vân tinh các mà không động tâm.
Tuy nhiên Mạc Vấn đã dám để lộ ra vật nhạy cảm như vậy đương nhiên sẽ không để gã chạy thoát. Lam từ trong kiếm đồ bước ra, trên người mặc một áo lụa xanh da trời y, thoạt trông như Lăng Ba tiên tử, duỗi ngón tay hướng sau lưng Vương Uy điểm ra một cái. Bảy mươi hai đạo kiếm khí Địa Nguyên trong kiếm đồ bắn ra, trong giây lát bay đến đỉnh đầu Vương Uy
Một trăm lẻ tám đạo kiếm khí Địa Nguyên xếp thành một kiếm trận huyền ảo, một luồng trọng lực kinh khủng thành hình vây Vương Uy vào giữa .
Tất cả vật thể trong Phương viên trăm trượng dưới trọng lực đáng sợ hóa thành bột mịn, mà thân thể Vương Uy giữa không trung không thể động đậy, toàn thân phát ra tiếng xương kêu lách cách khiến người ta run rẩy.
"Ah! Ah! Ta không thể chết được! Ta là trưởng lão nội môn Linh Dục Kiếm Tông ! Ai dám giết ta?" Vương Uy lớn tiếng gào thét giận dữ, nhưng đã không còn cách nào cải biến vận mệnh của mình.
Một trăm lẻ tám đạo kiếm khí Địa Nguyên hình thành kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên đã có uy lực Nhị giai siêu phẩm, đừng nói Vương Uy chỉ là Kiếm Cương trung kỳ, cho dù là Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương Viên Mãn muốn tránh thoát cũng là không dễ. Dưới ba mươi hai lần trọng lực, thân thể Vương Uy ở giữa không trung từ từ vặn vẹo biến hình rồi vón lại như là một cục mì, cuối cùng thì vỡ tan thành một đám bụi máu.
Hắn vừa giiết một trưởng lão Kiếm Cương trung kỳ ! Nghĩ đến đây sắc mặt La Ngọc Tiêu và Ô Minh đã xám như tro, dưới tình huống như vậy Mạc Vấn căn bản không thể buông tha bọn chúng!
"Không! Ngươi không thể giết ta! Thái tổ nhà ta là Thái Thượng trưởng lão Linh Dục Kiếm Tông! Là lão tổ Kiếm Nguyên! Ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ chết không có chỗ chôn!" Hai mắt La Ngọc Tiêu đỏ bừng, y khàn giọng gào thét.
Thần sắc Mạc Vấn không có bất kỳ biến hóa nào, hắn bình tĩnh đi đến trước mặt La Ngọc Tiêu, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không nên trêu chọc Nguyệt Ảnh."
Một ngón tay nhẹ nhàng để trên mi tâm La Ngọc Tiêu, Mệnh Nguyên lực nhè nhẹ phun ra. Nó hóa thành mũi nhọn sắc bén cứng rắn xuyên qua đầu của y. Tiếp đến Mạc Vấn đi đến trước mặt Ô Minh. Tình huống lặp lại y hệt.
Cuối cùng Mạc Vấn đứng trước hai con Kiếm khôi, hắn nhìn chằm vào hai con Kiếm khôi, trong lòng trầm mặc. Năng lực của hắn không thể phá vỡ phòng ngự của cường giả Kiếm Cương. Cương khí Kiếm khôi dung hợp với thân thể làm cho phòng ngự càng cường đại hơn Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương. Hơn nữa nhược điểm của Kiếm khôi rất ít, muốn giết chết phải phá hủy hoàn toàn cả cái đầu, bởi vì đó là trung tâm chi phối hành động của Kiếm khôi.
"Lam, có thể phong ấn bọn chúng không?"
"Có thể."
Lam duỗi ngón tay điểm ra, từ quang quấn quanh trên người hai cỗ Kiếm khôi lập tức hóa thành từng đạo phù văn huyền ảo, giống như linh xà chui vào trong cơ thể Kiếm khôi, cuối cùng tất cả từ quang biến mất, mà chuyển thành đường vân U Lam sắc rậm rạp chằng chịt trên da thịt lỏa lồ của Kiếm khôi.
Mạc Vấn dùng lực lượng tinh thần bao phủ hai con Kiếm khôi, chỉ thấy ánh sáng nhạt lóe lên, tại chỗ đã không có vật gì. Thần sắc Mạc Vấn khẽ buông lỏng, may mắn là Kiếm nang có thể thu hai cỗ Kiếm khôi vào, nếu không hắn thật đúng là không biết nên xử lý như thế nào.
Xử lý xong hai con Kiếm khôi, Mạc Vấn lấy Kiếm nang và Linh kiếm trên thân Vương Uy và La Ngọc Tiêu đi. Thật bất ngờ, trên người La Ngọc Tiêu có mặc một bộ Linh Giáp, phẩm chất của nó không dưới Nhị giai. Mạc Vấn có chút may mắn vì đã có Lam, nếu không hai người chính diện giao phong thì chỉ e rằng là bản thân hắn thất bại.
Không chút khách khí vơ vét sạch ba tên đó, sau đó hắn quẳng ba miếng kiếm phù hành Hỏa nhất giai đốt ba thi thể thành tro bụi. Tiếp đó Mạc Vấn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hắn cũng không đi bao xa. Khi bay qua mấy đỉnh núi thì dưới một ngọn núi cao hiểm trở tìm được một huyệt động tự nhiên để ẩn nấp, huyệt động tựa như là sào huyệt của một con yêu thú, tuy nhiên theo phân và nước tiểu khô ráo trong đó thì xem ra đã thật lâu không có chủ nhân rồi. Ngẫm lại cũng cảm thấy thoải mái, tại đây gần sơn môn Linh Dục Kiếm Tông, phụ cận có chút khí tức yêu thú đã bị môn hạ đệ tử săn giết hầu như không còn từ lâu mới phải.
Mạc Vấn không động vào bất kỳ vật gì, vẫn để cho cỏ dại bảo trì nguyên dạng, sau đó ngồi sâu trong huyệt động thi triển quy tức bí thuật rèn luyện Mệnh Nguyên. Hắn tiến nhập trạng thái hôn mê, sinh cơ gần như hoàn toàn biến mất. Tiếp đến một tầng Thổ hành linh khí cực kỳ tinh thuần bao lại toàn thân, một tia sinh cơ duy nhất cũng bị bao phủ. Giờ phút này nếu như không phải mắt thường nhìn thấy thì chỉ bằng vào linh thức cảm giác chỉ coi đó là một tảng đá!
Ngay tại lúc Mạc Vấn vừa mới ẩn núp xong, một đạo kiếm quang liền rơi xuống ngọn núi nơi vừa xảy ra trận chiến.
Từ Huệ khẽ cau mày, ở chỗ này bà có thể cảm ứng được một luồng linh khí hệ Thổ tinh thuần chấn động, hơn nữa là từ tính hệ Thổ cực kỳ hiếm thấy!
"Tại đây dường như có dấu vết chiến đấu..."
Linh thức Từ Huệ quét một lần toàn bộ khu vực nhưng không phát hiện ra bất luận thi thể nào, chỉ có oán sát nhàn nhạt từ từ bị thiên địa linh khí đồng hóa, đoán chừng rất nhanh sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Lắc đầu, Từ Huệ ngự linh kiếm, tiếp tục nhanh chóng bay về phía đông...
Giờ khắc này Linh Dục Kiếm Tông cũng đang đại loạn, nguyên nhân là bên trong Tàng Hồn các của tông môn, một bổn mạng bài nội môn trưởng lão đột nhiên vỡ nát, cùng bị vỡ còn có mệnh bài của một đệ tử nội môn núi Yên Hà. Vốn là cái chết của nội môn Đệ Tử sẽ không dẫn đến động tĩnh quá lớn, thậm chí cái chết của trưởng lão nội môn cũng chỉ là một hồi phong ba nho nhỏ, nhưng mà thân phận vị đệ tử nội môn kia có điểm đặc biệt!
Y là chắt trai của một trong ba vị Thái Thượng trưởng lão hiện này của Linh Dục Kiếm Tông, là lão tổ núi Yên Hà La Hồn Thiên, hơn nữa là một người được sủng ái nhất!
Khi mệnh bài La Ngọc Tiêu bị vỡ đồng thời một luồng linh áp đáng sợ từ sâu trong Linh Dục Kiếm Tông bộc phát, trong khoảnh khắc gần như bao phủ toàn bộ Linh Dục Kiếm Tông!
Đây là linh áp thuộc về Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Nguyên, linh áp Kiếm Cương kỳ tại trước mặt lão giống như tiểu hài tử, nếu như nói Kiếm Mạch đến Kiếm Cương là một cái cái hào rộng, vậy Kiếm Cương đến Kiếm Nguyên là một cái lũy trời!
Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Nguyên, kiếm khí hóa nguyên, một Kiếm Nguyên diệt sát Linh Kiếm Sư Kiếm Cương thật dễ dàng, bởi vì Kiếm Nguyên đã là thiên địa linh khí thể hiện tinh thuần nhất, có thể khiến cho Thiên Địa chi linh cộng minh, linh áp hình thành đủ để cho bất luận một gã Linh Kiếm Sư dưới Kiếm Nguyên run rẩy!
"Ai? Là ai giết cháu yêu của ta ?" Cuồng bạo tiếng hô từ cấm địa hậu sơn phát ra, cuồn cuộn như kinh lôi. Bầu trời có vô số tầng mây nổ tung, một luồng hắc khí cuồn cuộn bay thẳng trời cao! Sát khí lạnh thấu xương tản ra bốn phương tám hướng!
Một lão giả thân mặc áo đen từ trong hắc khí hiện ra như điên cuồng: "Ah! Ta muốn rút hồn luyện phách để ngươi trọn đời không được siêu sinh!"
Hắc khí xông lên trời, phảng phất có vô số oan hồn Lệ Quỷ gào khóc...
Toàn thân Mạc Vấn tiến vào trong trạng thái giả chết, thân thể hoàn toàn hôn mê, tuy nhiên tâm thần lại dị thường thanh tỉnh. Trong ngày hôm ấy ngay khi hắn trốn trong huyệt động, liền cảm nhận được mấy cổ linh thức cường đại quét qua nơi này, về sau gần như mỗi ngày đều có, trong đó một luồng linh thức cường đại nhất thậm chí vượt xa cấp độ Kiếm Cương Viên Mãn! Nhưng giờ phút này khí tức thân thể của hắn giống hệt tảng đá nên những linh thức này cũng chưa từng lưu lại.
Hắn ẩn núp trong huyệt động không nhúc nhích. Một tháng sau, mật độ điều tra của những linh thức kia mới dần dần ít đi. Đợi đến khi liên tiếp bảy ngày không có linh thức quét qua, Mạc Vấn mới giải trừ trạng thái quy tức, thân thể cơ năng dần dần hồi phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.