Truyền Kiếm

Quyển 4 - Chương 147: Thủy Diễm Luyện Đan Quyết

Văn Mặc

27/05/2013

Tầng một Tàng Kinh Các hầu như chỉ toàn tư liệu về yêu thú hay những ghi chép giản lược về thảo dược, về địa lý, tích lũy những mẩu tri thức linh tinh hỗn tạp của các nhân vật cộng với một ít bí tịch, kiếm quyết, tâm pháp cơ bản của Trúc Cơ.

Ở tầng này không có nhiều người. Hơn mười giá sách bằng đá khổng lồ dựng thẳng hàng với nhau mà chỉ có hơn mười đệ tử nội môn, ngoại môn tìm đọc tư liệu.

Mạc Vấn đi thẳng tới giá sách gần nhất, bắt đầu tìm kiếm tư liệu. Mỗi khi hắn thấy có chỗ giảng giải về phương diện linh dược và cách chữa thương bèn lấy xuống lật xem. Tốc độ đọc của hắn cực nhanh, có thể nói là vô cùng khủng khiếp. Hắn từng trải qua sự rèn luyện của bí âm chữ "Úm" về nguyên linh tinh thần, lại đã lĩnh ngộ Diễn Tinh Thần Cấm. Mặc dù nguyên linh ma hóa đã bị phong ấn không thể vận dụng linh thức chi lực nhưng tu vi tinh thần thì vẫn còn đó, trí nhớ đã đạt tới một đẳng cấp đáng sợ. Thường thường hắn chỉ cần liếc mắt cột cái là thu được nội dung cả trang vào trong tâm thàn. Một quyển sách linh dược chí dị dày như thế mà vào tay hắn nhanh chóng mỏng dần, chỉ mười nhịp thở thôi đã hoàn toàn lật giở xong. Tiếp đó Mạc Vấn lại lựa ra một quyển sách khác và lật giở hệt như cũ.

Sách trên giá không ít nhưng quyển Mạc Vấn thật sự đang cần cũng không nhiều. Chỉ nửa canh giờ, hơn trăm bộ sách trong tầng này đã bị hắn liếc qua, thế nhưng hắn vẫn chưa tìm được cái mình cần.

Tầng một Tàng kinh các đúng là nơi để đệ tử ký danh mới nhập môn tìm kiếm quyết Trúc cơ cũng như kinh nghiệm kiến thức phổ thông. Mạc Vấn muốn tìm được phương pháp khôi phục đan điền thì đúng là không hợp lý.

Khẽ nhíu mày, Mạc Vấn dõi mắt về phía cấm chế ở thang lầu tầng thứ hai, nơi đó có một lớp ánh sáng nhàn nhạt bao phủ. Vì môn hạ đệ tử cho nên Tàng Kinh Các đặc biệt thiết kế cấm chế này, nếu tu vi chưa đủ sẽ chẳng thể tiến vào tầng bên trên của Tàng Kinh Các.

Đối với Mạc Vấn việc xuyên qua cấm chế tiến vào tầng hai rất dễ dàng, ở trong mắt hắn cấm chế chẳng khác nào tờ giấy mỏng yếu ớt, chỉ cần tiếp xúc là phá.

Hắn không lãng phí thời gian liền trực tiếp đi tới, mặc dù cấm chế tạo ra linh áp đủ để cho một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ lui bước, thế nhưng Mạc Vấn lại xem như không, từng bước một đi lên mà không quan tâm quầng sáng đang lấp lóe kia. Nó không cách nào tác động tới hắn được.

"Ta nhìn thấy gì đây?"

"Đó là đệ tử ký danh à?"

"Có lầm không? Đây chính là linh áp do Kiếm Mạch sơ kỳ Linh Kiếm Sư lưu lại!"

"Không có chấn động của kiếm khí, ngay cả thứ ấy hắn cũng không dùng."

Bên trong tầng một rất nhiều đệ tử ngoại môn cũng chú ý tới hành động của Mạc Vấn, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả lão giả thủ vệ đại điện cũng ngơ ngác nhìn hình bóng đang đi lên tầng trên, thoáng chút ngơ ngẩn.

Lầu hai này chính là chỗ dành cho Linh Kiếm Sư, không có sách hay giấy như thế tục hay dùng mà thay vào đó là những miếng ngọc giản. Bên cạnh mỗi ngọc giản đều được gắn nhãn, mặt trên giới thiệu sơ qua nội dung trong ngọc giản.

Mạc Vấn vừa đến lập tức dẫn tới sự chú ý của đám đệ tử ngoại môn tầng này, trong đó bao gồm cả tên đã mở miệng mỉa mai khi Mạc Vấn tiến vào Tầng Kinh Các. Người này gần bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì nguyên nhân tu luyện nên nhìn qua có vẻ trẻ hơn Linh Kiếm Sư khác một chút, chắc tương đương với ba mươi tuổi ở thế tục. Tu vi của gã đạt Kiếm Mạch sơ kỳ, thực lực như vậy ở trong đám Ngoại môn đệ tử Linh Dục Kiếm Tông cũng được xếp vào hàng thượng đẳng, nếu như trước bốn mươi lăm tuổi đạt Kiếm Mạch trung kỳ thì còn có hy vọng thăng làm Nội môn đệ tử.

Nhìn thấy Mạc Vấn đến làm cho gã hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt chợt đen thui thậm chí muốn rớt nước mắt. Những câu lúc ở bên ngoài Tàng Kinh Các nói chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, hai mắt gã chăm chú quan sát Mạc Vấn.

Mạc Vấn mặc áo bào màu xanh đen cộng thêm cánh tay cụt khiến ai nấy đều chú ý, hơn nữa việc đệ tử ký danh xuất hiện tại tầng hai Tàng Kinh Các chẳng biết đã mấy trăm năm rồi chưa từng xuất hiện ở núiTiểu Hiên Phong. Một tên đệ tử ngoại môn ngừng động tác tìm kiếm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Mạc Vấn lúc này nổi bật như hạc giữa bầy gà.



Mạc Vấn chẳng thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, mau chóng tới gần thạch giá trước mặt tìm kiếm.

"Tiểu tử, ngươi là đệ tử ký danh của núi nào? Chỗ này không phải là nơi ngươi được phép tới".

Một gã đệ tử ngoại môn bỏ ngọc giản trong tay ra rồi bước lại gần Mạc Vấn, sau đó dùng kiếm áp Kiếm Mạch sơ kỳ hung dữ áp xuống Mạc Vấn.

Thần sắc Mạc Vấn không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nháy lấy một cái. Động tác xem xét ngọc giản trên thạch giá của Mạc Vấn chưa từng ngừng lại, kiếm áp của gã đệ tử ngoại môn kia cứ như cơn gió mát thổi vào mặt hắn vậy.

Tên đệ tử ngoại môn kia thấy vậy liền biến sắc, rốt cuộc dũng khí để ra tay tiếp cũng chẳng có, đành vội vàng cúi đầu vòng qua người Mạc Vấn bước xuống lầu dưới.

Mạc Vấn dù bận rộn nhưng vẫn ung dung xem xét ngọc giản trên thạch giá, thái độ thong dong của hắn khiến lòng dạ đám đệ tử ngoại môn này bực bội không thôi. Việc làm này đúng là chẳng thèm để mấy sư huynh như bọn họ vào mắt mà.

"Hừ! Giả thần giả quỷ!" Người lúc trước mỉa mai Mạc Vấn ở bên ngoài Tàng Kinh Các hừ lạnh một tiếng, sau đó bắn ra một đạo kiếm khí nhằm vào Mạc Vấn. Gã không tin Mạc Vấn thật sự có thể chống lại sức mạnh của Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch Kỳ, thầm đoán rằng trên người đối phương có Linh Bảo chống cự linh áp chứ không phải thực lực chân chính của bản thân. Nhưng mà đạo kiếm khí này của gã cũng chỉ thăm dò là chủ yếu thế nên uy lực của nó không quá mạnh, khoảng tương đương với Linh Kiếm Sư kiếm mạch sơ kỳ. Tuy vậy cũng không phải cấp độ Linh Kiếm Sư Dưỡng Kiếm có thể dễ dàng ứng phó.

Mạc Vấn cảm nhận được sự dao động của kiếm khí, liền ngẩng đầu nhìn qua phía đối phương, con ngươi sâu thẳm như hồ nước mùa thu khẽ lóe lên vài ý nghĩ lạnh lẽo muốn giết người đoạt phách. Gã Linh Kiếm Sư đối diện với ánh mắt ấy chợt hối hận, đây là cái nhìn gì vậy? Mặc dù nó không có uy lực, nhưng lại tạo thành áp lực khiến tâm thần của gã hoàn toàn trống rỗng mất đi khả năng làm việc. E rằng ngay cả những người đứng đầu đệ tử nội môn cũng không có ánh mắt uy hiếp cỡ này.

Bên ngoài thân thể Mạc Vấn mơ hồ có quầng sáng màu bạc lóe lên, đạo kiếm khí kia vừa đến gần thân thể hắn khoảng một tấc liền bị nổ tung bể tan tành. Nó giống như sóng vỗ đập vào vách đá tan nát thành ngàn mảnh sau đó biến mất trong không khí.

Gã đệ tử ngoại môn tái mặt, đôi chân không tự chủ được mà lui lại một bước. Nét mặt gã ta lúc trắng, lúc xanh cuối cùng cũng không nói được câu nào đành đi xuống lầu dưới.

Bây giờ, tất cả mọi người không dám coi thường người trẻ tuổi mặc đồ và mang ký hiệu của đệ tử ký danh này. Nếu nói lần đầu tiên là do may mắn thì lần thứ hai lại khẳng định thực lực kẻ đó không dưới Kiếm Mạch sơ kỳ, vì vậy chẳng có ai dám tùy ý ra tay thăm dò nữa. Ở phía xa, có một số người nhỏ tiếng nói chuyện hoặc dùng linh thức bàn luận với nhau, cũng do người còn quá trẻ tuổi, khoảng chừng mới hai mươi. Loại tư chất cỡ này cho dù xếp vào hàng đệ tử nội môn cũng đủ tư cách, nhưng không biết vì sao lại mặc quần áo của đệ tử ký danh.

"Vị sư đệ này, ta thấy hình như ngươi muốn tìm thứ gì đó. Nếu đúng thế thì cứ nói ra xem, có thể ta sẽ giúp được đôi chút." Một gã thanh niên có khuôn mặt khoảng ba mươi tuổi chắp tay chào Mạc Vấn, không làm ra vẻ bộ dạng ngạo nghễ của sư huynh.

Mạc Vấn nhìn gã, thấy vẻ mặt thành khẩn ấy khiến hắn hơi nhíu mày.

Gã thanh niên kia thấy Mạc Vấn do dự liền đảo mắt qua ống tay áo trống rỗng, cười cười nói: "Vì cánh tay bị cụt này cho nên sư đệ đến đây sao?"

Mạc Vấn trầm mặc không nói, chỉ lẵng lặng quan sát gã.

Gã thanh niên nghĩ rằng Mạc Vấn chấp nhận, liền nói: "Đối với những người luyện kiếm như chúng ta chuyện cụt tay quá mức bình thường, việc làm nó hoàn hảo như ban đầu rất dễ dàng. Nhưng mà, nếu cánh tay cụt bị tổn hại thì lại có chút phiền toái!"



Chân mày Mạc Vấn cau lại rồi cũng hỏi: "Ngươi có biện pháp chăng?"

Gã thanh niên khẽ lắc đầu: "Có một biện pháp là tìm một cánh tay của một người có thể chất tương tự với mình rồi ghép sang. Sau một thời gian điều dưỡng dung hợp thì không khác cánh tay của chính mình lắm. Trong Linh Dục kiếm tông có rất nhiều tiền bối đã phục hồi lại thân thể chính mình như thế. Nhưng loại phương pháp này cũng có tác hại không ít, bởi vì dù sao không phải là tứ chi của mình nên sẽ có xung đột với thân thể, kiếm khí lưu chuyển sẽ có hiện tượng đình trệ, chậm chạp. Đương nhiên ảnh hưởng ít hay nhiều phụ thuộc vào thể chất và sự rèn luyện.

Mạc Vấn nhíu nhíu mày. Phương pháp này hắn cũng có biết sơ qua nhưng nhất định không làm. Thân thể của hắn khá đặc biệt có tìm khắp đại lục Truyền Kiếm này chắc hẳn cũng không tìm ra người có thể chất tương đồng. Thế nên phương pháp này là vô ích.

Dường như cảm thấy Mạc Vấn khó chịu nên gã thanh niên chuyển sang chuyện khác: "Còn có một phương pháp khác, thế nhưng phương pháp này đối với Linh Kiếm Sư kiếm Mạch Kỳ lại không thực tế. Nghe nói có một loại linh đan nhị giai cực phẩm là Khô Mộc Hồi Xuân Đan, có khả năng giúp tay chân đứt gẫy mọc lại. Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương trở xuống chỉ cần bảo tồn mạng sống thì vẫn có thể tự phát triển lại xương cốt. Thế nhưng có mấy vị thuốc chủ đạo của loại linh đan này đã tuyệt tích lâu rồi. Dù là Hóa Đan kiếm tông danh tiếng lẫy lừng về phương diện luyện đan hiện giờ cũng không còn lại mấy phần. Vậy nên có lẽ sư đệ nên xuống núi tìm một người trong môn phái khác có thể chất tương đồng, cắt lấy tay họ cấy ghép vào cơ thể mình."

"Đa tạ." Mạc Vấn nói tạ ơn. Mặc dù không có phương pháp xử lý nhưng cũng có thêm ít tin tức. Hóa ra có loại linh đan có thể giúp cơ thể mọc lại cánh tay đã gãy.

Lúc này thời gian đã không còn nhiều nữa, Mạc Vấn thoáng do dự. Hắn định tập trung tất cả tinh lực xem xét vẫn đề luyện đan. Thấy Mạc Vấn không hề để ý tới mình nữa nên thanh niên kia đành phải nhún vai bỏ đi.

Nửa canh giờ qua đi rất nhanh. Minh bài đệ tử ở bên hông Mạc Vấn tỏa ra ánh sáng bao phủ toàn thân hắn. Một khắc sau, hắn đã xuất hiện ở cửa ra vào tàng kinh các tầng thứ nhất.

"A, tiểu tử, tìm được thứ mà ngươi cần rồi sao?" Lão giả thủ vệ lên tiếng cười lấy lòng chào hỏi, giờ phút này lão căn bản không cách nào cảm ứng được những dao động kiếm khí trên người Mạc Vấn. Trong mắt lão, Mạc Vấn càng thêm thần bí cho nên lão không dám chậm trễ chút nào.

Mạc Vấn lắc đầu, để chứng minh thân phận, hắn giao thẻ Yêu Bài giao cho đối phương xác nhận xong xuôi, liền lập tức rời khỏi Tàng Kinh Các.

Trở lại Tiểu Nam sơn, đã là giữa ban đêm, kiếm trận Thiên Huyễn Linh Thủy trên núi cũng không có dấu vết dao động, xem ra đây là một ngày tương đối yên lành.

Ăn xong cơm tối, A Tú lại trở về phòng mình. Mạc Vấn từ trong túi lấy ra một cái ngọc giản theo phong cách cổ xưa. Ngọc giản này là do hắn được cháu gái của Định Bắc Hầu đem tặng khi ở Phi Thạch Thành. Theo phỏng đoán của hắn, hẳn là ngọc giản này có nguồn gốc từ tòa động phủ trong núi Đại Hoang.

Ngọc giản này có một tầng phong ấn, nếu thần niệm không đạt đến cảnh giới Kiếm Mạch kỳ sẽ không cách nào hoá giải được. Năm xưa khi hắn bị nhốt tại Đầm Lầy Mê Vụ, hắn đã từng xem qua. Tuy nhiên khi đó hắn chỉ toàn tâm nghiên cứu pháp trận chi đạo, chỉ đem một lần nhìn thoáng qua ngọc giản này, không hề đi sâu vào nghiên cứu.

Nội dung trong ngọc giản ghi chép về phương diện luyện đan. Trong đó được ghi chép một bộ luyện đan đạo bí quyết, tổng số là hơn một trăm đan phương. Hắn đọc qua một lượt từ linh đan nhất giai cho đến linh đan tam giai. Nhưng đáng tiếc nhất chính là bên trong ngọc giản này không hề có đan phương của Khô Mộc Hồi Xuân Đan, phương thuốc có thể chữa trị đan điền lại càng không có.

Mạc Vấn đặt ngọc giản lên trán mình rồi đưa thần niệm vào bên trong. Một bộ bí quyết luyện đao hết sức cao thâm hiển hiện ngay trong đầu hắn.

Một lúc lâu sau, Mạc Vấn buông ngọc giản xuống, đôi mắt khẽ hấp háy: "Thủy Diễm Luyện Đan Quyết..."

Đây là một bộ pháp quyết thủy luyện, không dùng phương pháp hỏa luyện như truyền thống mà dùng kiếm khí hệ Thủy làm cơ sở. Dùng bí pháp tế xuất ra một loại thủy diễm gần tương tự như hỏa diễm thông thường. Sử dụng loại Thủy diễm này tiêu hao rất nhiều pháp lực nhưng lại vô cùng hữu dụng trong việc bài trừ tạp chất trong đan dược, hơn nữa lại không xuất hiện chất độc. Bởi nếu sử dụng phương pháp luyện đan bằng lửa thì dù cho tinh luyện đan dược tới mức nào thì bên trong Linh Đan cũng vẫn sót lại độc hỏa. Dùng Linh Đan này trong thời gian ngắn thì sẽ không có vấn đề nào xẩy ra, nhưng nếu thời gian kéo dài thì độc hỏa trong người mỗi ngày tích tụ một nhiều, cuối cùng nhất định sẽ có ảnh hưởng đối với người tu luyện.

Tuy phương pháp mặc dù rất huyền diệu, nhưng đối với Mạc Vấn thì lại không ổn. Đan điền của hắn đã bị nghiền nát, kiếm khí Vân Vũ không có cách nào vận dụng được. Hắn không cách nào thúc dục dù chỉ là một tia Thủy diễm. Nhưng sự tình không có chỉ như thế thôi. Tuy hắn không cách nào thực hiện được phương pháp Thủy luyện này nhưng trong đó những lý luận về luyện đan trong đó lại có thể giúp hắn tham khảo thêm. Nhờ vào cấm pháp Diễn Tinh Thần Cấm giúp tăng năng lực suy diễn, việc hắn suy diễn ra một bí pháp lấy Mệnh Nguyên Lực làm cơ sở cũng không phải là không thể làm được, chỉ là sẽ tốn chút thời gian mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook