Chương 19
Tề Hy Tử
07/09/2015
Nam Cung Thần đen mặt, u ám bước vào. Nhìn khung cảnh trước mắt, tâm trạng hắn lại càng tồi tệ hơn, chỉ thấy mỹ
nam tóc trắng đang ôn nhu, sủng nịnh xoa đầu Nguyệt Điệp mà nàng lại
càng không tránh né, chỉ nở một nụ cười ngọt ngào. Nàng còn chưa nở một
nụ cười như thế với hắn!!!, Nam Cung Thần nghiến răng rồi mạnh bạo ngồi
xuống ghế, còn đâu vẻ ngoài nho nhã, văn sinh nữa đây???
Thiên Băng thấy thế liền quay mặt cười gian với Tử Hy, ánh mắt liếc qua như muốn nói ‘ Mình ngửi thấy mùi dấm chua!’
Tử Hy cũng nhàn nhã liếc lại ‘ Là một thùng dấm chua a!’
- Tiểu sư muội, muội quen với hoàng thượng sao?_ Mỹ nam tóc trắng Phi Lâm ôn nhu hỏi Nguyệt Điệp
- Hắn là bạn của muội a_ Nguyệt Điệp gật đầu, bộ dạng như đứa trẻ ngoan khiến người ta yêu chết thôi >_<
- Ra vậy_ Phi Lâm gật gù rồi nói tiếp – Sư phụ đã lâu không thấy muội, ông ấy kêu ầm ĩ đòi ra khỏi cốc kìa!
- Tuyệt đối không để lão đồng tử ấy ra _ Nguyệt Điệp trừng mắt rồi tỏ vẻ đáng thương, ánh mắt long lanh nhìn Phi Lâm rồi nói – Sư huynh, lão ấy mà ra ngoài khẳng định sẽ lật trời, lật đất a~ người ngàn vạn đừng có mềm lòng cho lão ấy ra ngoài~~
- Ừ, tiểu sư muội đã nói vậy thì sư huynh ta sẽ không đồng ý để lão đồng tử ấy ra ngoài!_ Phi Lâm cười nhẹ rồi đáp ứng Nguyệt Điệp. Không khí xung quanh vô cũng hòa thuận và ngọt ngào nhưng mà cách đó không xa, một mùi vị kì quái đậm dần, đậm dần rồi lan tỏa khắp căn phòng.
- Quái lạ, sư huynh, sao ta ngửi thầy mùi chua chua?_ Nguyệt Điệp sờ sờ chiếc mũi nhỏ. Mà sau khi nàng nói xong câu đó, mùi vị lập tức biến mất, Nguyệt Điệp nhìn quanh căn phòng nhíu mày, rõ ràng nàng ngửi thấy mùi chua a. Phi Lâm cười thâm ý, liếc nhìn Nam Cung Thần rồi nhéo nhéo cái mũi bé của Nguyệt Điệp
- Muội chắc lầm rồi
- Nha~ chắc vậy_ Tuy vẫn thấy kì quái nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu như một chú mèo con
Nam Cung Thần đen mặt, Nam Cung Thần nghiến răng, Nam Cung Thần không chịu nổi nữa rồi, hắn đứng bật dậy rồi hét lên với hai người đối diện
- Rốt cuộc hai người muốn nói đến khi nào nữa?????????
Chưa kịp để hai người đối diện phản ứng, hắn đã nhận ra mình thất thố nhưng mà phóng lao rồi thì phải theo lao thôi, sắc mặt hắn nghiêm lại, điệu bộ răn dạy mười phần mười
- Đây là Dưỡng tâm điện của hoàng thượng, là nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không thể trò chuyện hỏi thăm như vậy được!_ hắn vừa nói xong thì khóe miệng củaThượng Quan Vân đang nằm trên giưỡng lại run rẩy một trận, hồi trước là người nào kiên quyết ở lỳ trong Dưỡng tâm điện của hắn bát quái một hồi, giờ lại lên giọng như thế???
- Vậy thì sư huynh, chúng ta a ngoài nói tiếp_ Nguyệt Điệp cũng chẳng để ý gì, tùy ý đứng lên khiến mặt Nam Cung Thần nhăn lại như ăn phải hoàng liên. Thiên Băng bên cạnh rốt cuộc cũng chậc chậc hai tiếng thương hại rồi mờ lời giải vây cho hắn:
- Nguyệt Điệp à, bên ngoài vẫn còn đám quan lại chân chó, cậu không nên ra ngoài đâu!
- Vậy phải làm sao?_ Nguyệt Điệp nhíu mày
- Sư muội, không sao đâu, tối nay chúng ta hàn huyên tiếp_ Phi Lâm mở lời khiến Nam Cung Thần suýt nữa tức đến thổ huyết, còn muốn tối nay hàn huyên??? Hàn huyên cái rắm ấy!
- Ách! Vậy chuyện yến tiệc tối nay thì sao?_ Thiên Băng gãi đầu
- Yến tiệc vẫn được diễn ra, con cáo già kia đã không còn kiên nhẫn nữa rồi!_ Thượng Quan Khương ngưng mặt
- Được, tối nay một mẻ hốt hết cả bọn, tiện thể chấn chỉnh lại nội bộ luôn_ Nam Cung Thần gật đầu
- Nhưng mà… Thường Vân phải làm sao?_ Thiên Băng lo lắng nhìn người đang nằm trên long sàn rồi nhíu mày, rắc rối to ở chỗ yến tiệc phải có tên này chủ trì nhưng mà dược liệu…
- Đến lúc đó sẽ có cách, bây giờ đuổi hết đám quan viên bên ngoài đi để dễ bề hành động_ Nguyệt Điệp lên tiếng, đám ruồi bọ ngoài kia sẽ khiến kế hoạch chậm trễ.
- Được, để ta_ Âu Dương Hàn Phong lên tiếng, nãy giờ hắn vẫn một mực im lặng như một chiếc bóng không tồn tại, bây giờ lại thình lình lên tiếng khiến Thiên Băng một phen ú tim
- Vậy đi đi_ Tử Hy nâng mắt khỏi tấm bản đồ, không thương tiếc đuổi người. Âu Dương Hàn Phong nghe thế chỉ biết biết cười khổ, không nói dễ nghe hơn được sao? Aizzzz
Tử Hy thấy thế cũng chẳng buồn nói một lời, yến tiệc tối này sẽ một vố thu thập hết tất cả, quả thật làm cho nàng mỏi mắt trông chờ!!!
Thiên Băng thấy thế liền quay mặt cười gian với Tử Hy, ánh mắt liếc qua như muốn nói ‘ Mình ngửi thấy mùi dấm chua!’
Tử Hy cũng nhàn nhã liếc lại ‘ Là một thùng dấm chua a!’
- Tiểu sư muội, muội quen với hoàng thượng sao?_ Mỹ nam tóc trắng Phi Lâm ôn nhu hỏi Nguyệt Điệp
- Hắn là bạn của muội a_ Nguyệt Điệp gật đầu, bộ dạng như đứa trẻ ngoan khiến người ta yêu chết thôi >_<
- Ra vậy_ Phi Lâm gật gù rồi nói tiếp – Sư phụ đã lâu không thấy muội, ông ấy kêu ầm ĩ đòi ra khỏi cốc kìa!
- Tuyệt đối không để lão đồng tử ấy ra _ Nguyệt Điệp trừng mắt rồi tỏ vẻ đáng thương, ánh mắt long lanh nhìn Phi Lâm rồi nói – Sư huynh, lão ấy mà ra ngoài khẳng định sẽ lật trời, lật đất a~ người ngàn vạn đừng có mềm lòng cho lão ấy ra ngoài~~
- Ừ, tiểu sư muội đã nói vậy thì sư huynh ta sẽ không đồng ý để lão đồng tử ấy ra ngoài!_ Phi Lâm cười nhẹ rồi đáp ứng Nguyệt Điệp. Không khí xung quanh vô cũng hòa thuận và ngọt ngào nhưng mà cách đó không xa, một mùi vị kì quái đậm dần, đậm dần rồi lan tỏa khắp căn phòng.
- Quái lạ, sư huynh, sao ta ngửi thầy mùi chua chua?_ Nguyệt Điệp sờ sờ chiếc mũi nhỏ. Mà sau khi nàng nói xong câu đó, mùi vị lập tức biến mất, Nguyệt Điệp nhìn quanh căn phòng nhíu mày, rõ ràng nàng ngửi thấy mùi chua a. Phi Lâm cười thâm ý, liếc nhìn Nam Cung Thần rồi nhéo nhéo cái mũi bé của Nguyệt Điệp
- Muội chắc lầm rồi
- Nha~ chắc vậy_ Tuy vẫn thấy kì quái nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu như một chú mèo con
Nam Cung Thần đen mặt, Nam Cung Thần nghiến răng, Nam Cung Thần không chịu nổi nữa rồi, hắn đứng bật dậy rồi hét lên với hai người đối diện
- Rốt cuộc hai người muốn nói đến khi nào nữa?????????
Chưa kịp để hai người đối diện phản ứng, hắn đã nhận ra mình thất thố nhưng mà phóng lao rồi thì phải theo lao thôi, sắc mặt hắn nghiêm lại, điệu bộ răn dạy mười phần mười
- Đây là Dưỡng tâm điện của hoàng thượng, là nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không thể trò chuyện hỏi thăm như vậy được!_ hắn vừa nói xong thì khóe miệng củaThượng Quan Vân đang nằm trên giưỡng lại run rẩy một trận, hồi trước là người nào kiên quyết ở lỳ trong Dưỡng tâm điện của hắn bát quái một hồi, giờ lại lên giọng như thế???
- Vậy thì sư huynh, chúng ta a ngoài nói tiếp_ Nguyệt Điệp cũng chẳng để ý gì, tùy ý đứng lên khiến mặt Nam Cung Thần nhăn lại như ăn phải hoàng liên. Thiên Băng bên cạnh rốt cuộc cũng chậc chậc hai tiếng thương hại rồi mờ lời giải vây cho hắn:
- Nguyệt Điệp à, bên ngoài vẫn còn đám quan lại chân chó, cậu không nên ra ngoài đâu!
- Vậy phải làm sao?_ Nguyệt Điệp nhíu mày
- Sư muội, không sao đâu, tối nay chúng ta hàn huyên tiếp_ Phi Lâm mở lời khiến Nam Cung Thần suýt nữa tức đến thổ huyết, còn muốn tối nay hàn huyên??? Hàn huyên cái rắm ấy!
- Ách! Vậy chuyện yến tiệc tối nay thì sao?_ Thiên Băng gãi đầu
- Yến tiệc vẫn được diễn ra, con cáo già kia đã không còn kiên nhẫn nữa rồi!_ Thượng Quan Khương ngưng mặt
- Được, tối nay một mẻ hốt hết cả bọn, tiện thể chấn chỉnh lại nội bộ luôn_ Nam Cung Thần gật đầu
- Nhưng mà… Thường Vân phải làm sao?_ Thiên Băng lo lắng nhìn người đang nằm trên long sàn rồi nhíu mày, rắc rối to ở chỗ yến tiệc phải có tên này chủ trì nhưng mà dược liệu…
- Đến lúc đó sẽ có cách, bây giờ đuổi hết đám quan viên bên ngoài đi để dễ bề hành động_ Nguyệt Điệp lên tiếng, đám ruồi bọ ngoài kia sẽ khiến kế hoạch chậm trễ.
- Được, để ta_ Âu Dương Hàn Phong lên tiếng, nãy giờ hắn vẫn một mực im lặng như một chiếc bóng không tồn tại, bây giờ lại thình lình lên tiếng khiến Thiên Băng một phen ú tim
- Vậy đi đi_ Tử Hy nâng mắt khỏi tấm bản đồ, không thương tiếc đuổi người. Âu Dương Hàn Phong nghe thế chỉ biết biết cười khổ, không nói dễ nghe hơn được sao? Aizzzz
Tử Hy thấy thế cũng chẳng buồn nói một lời, yến tiệc tối này sẽ một vố thu thập hết tất cả, quả thật làm cho nàng mỏi mắt trông chờ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.