Chương 15: Trở về (2). Gặp lại Thượng Quan Vân
Tề Hy Tử
12/05/2015
Trưa. Thái Dương nhô cao đến chói mắt người, ánh nắng cũng trở nên hung dữ khiến người ta hoảng sợ nhưng cho dù vậy, tiếng hoan hô nhiệt liệt vẫn làm cho kinh đô Thượng Hoàng Quốc trở nên náo nhiệt. Mọi người tách ra làm hai hàng nhường đường cho đoàn quân trở về. Mấy tên nam nhân thì không đứng im, họ nghe nói quân sư của đại quân chính là một mỹ nữ , thế là cả đám nhao nhao nhìn:
- Mỹ nữ đâu, mỹ nữ đâu chứ?_ một tên hét ầm lên
Bốp! – Tên điên, ngươi không thấy chiếc xe ngựa kia hả, hẳn là dành cho mỹ nhân đấy_ tên bên cạnh mơ mộng
Các thiếu nữ chen lên trước, hét ầm lên khi thấy ba vị mĩ nam tử dẫn đầu.
- Ôi! Đó là tứ vương gia…_ một cô gái thẹn thùng
- Hàn vương thật đẹp!_ cô gái bên cạnh chảy nước miếng
- Nhìn kìa, nhìn kìa, thừa tướng thật suất_ cô gái bên cạnh hoa si nói
- …..
‘ Ai nói người cổ đại không háo sắc chứ? Ai nói nữ nhân cổ đại rụt rè nhút nhát chứ? Kháo! Lão tử phế cả nhà hắn’ _ Cả ba người ngồi trong xe ngựa đen mặt, Thiên Băng cảm thán, thật may là mình bị thương còn Tử Hy rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh hàng trăm ánh mắt như lửa nhìn về phía mình, Nguyệt Điệp thì lại cầu phúc cho ba tên kia, ba tên ấy thật tội nghiệp, cứ như miếng thịt dâng lên cho một đàn sói ấy!
Nhưng khác với những gì nó nghĩ, ba tên cưỡi ngựa ngoài kia chẳng có một tý gì gọi là bị ảnh hưởng. Nam Cung Thần vẻ mặt gian trá ‘ta không quan tâm’, Thượng Quan Khương đầu gỗ ‘ Là ánh mắt hâm mộ dành cho các tướng sĩ’, Âu Dương Hàn Phong vẻ mặt lạnh tanh ‘ Các ngươi thích là chuyện của các ngươi, không phải là chuyện của ta’. Tuy là ba khuôn mặt, ba biểu cảm khác nhau nhưng lại đều có một suy nghĩ chung, ‘Ồn như vậy các nàng có nghỉ ngơi được không???’
Một đường náo nhiệt tiến tới hoàng thành của Thượng Hoàng quốc lúc này đã được trải thảm đỏ mĩ lệ. Văn võ bá quan đứng hai bên nghiêm chỉnh chờ mà cái người đứng đầu quan văn vẻ mặt vặn vẹo khó coi, thất bại rồi sao???
- Hàn vương, tứ vương gia, thừa tướng đại nhân tiếp kiến_ tiếng hét ‘thánh thót’ của lão công công vang lên ở ngoài điện
- Truyền!_ tâm tình lúc này của Thượng Quan Vân vô cùng tốt, mọi người rốt cuộc cũng bình an trở về
Âu Dương Hàn Phong, Thượng Quan Khương và Nam Cung Thần bước vào mà theo sau là Tử Hy, Thiên Băng và Nguyệt Điệp.
- To gan, dám không quỳ xuống hành lễ_ lời này của công công tất nhiên là quát các cô, ba người kia đã được Thượng Quan Vân đặc ân không cần hành lễ mà lúc tên thái giám kia nói xong thì cũng nhận được ánh mắt sắc bén của Tử Hy.
Quỳ? Nực cười, tên Thường Vân kia dám bắt các cô quỳ sao??? Mà Thượng Quan Vân lúc này đã triệt để hóa đá rồi, ba tiểu tổ tông kia tại sao có thể xuất hiện ở đây được chứ? Khóe miệng hắn co rút, xong rồi, thôi xong rồi
- Vô l…/ Câm miệng_ Nguyệt Điệp hét lên cắt đựt lời của tên công công, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn chính diện vào Thường Vân mà Thiên Băng lại là bộ dạng xem kịch vui cười hì hì không chút nào để ý tới những con mắt trợn to nhìn về phía bọn họ. Hoàng thượng nổi tiếng nghiêm khắc nhưng bây giờ lại để cho ba nữ nhân này làm loạn sao???
- Thường Vân, lâu rồi không gặp a ~~~ _ Tử Hy cười mị một cái làm cho quang cảnh bỗng chốc nở hoa, cái khuôn mặt họa thủy luôn lạnh tanh bỗng dưng nhu hòa khiến cho nó càng thêm mĩ lệ. Tuy nhiên, cả bọn Thiên Băng cũng Thường Vân lạnh run, ai khống biết chứ tụi nó hiểu rõ Tiểu Hy lúc mỉm cười như thế này mới chân chính là nguy hiểm!
- Khụ! _ Thượng Quan Vân ho khạn, sống lưng lúc này đã nổi đầy gai ốc tại sao lại đưa ba ác quỷ này đến đây vậy? Tuy trong lòng chính là khóc không ra nước mắt nhưng hắn lại cố nặng ra một nụ cười tươi tắn hết sức có thể
- Đã lâu không gặp, tui rất nhớ các câu nha!
‘ Giả tạo’ các cô khinh bỉ, cái kĩ thuật diễn tồi tàn này mà cũng lấy ra? Nhận ra ba cái ánh mắt khinh thường nhìn về phía mình, Thường Vân vuốt mũi được rồi, là hắn không giỏi bằng các cô, nói khóc có thể khóc đến hoa lê đái vũ, muốn cười thì cười đến thiên địa nở hoa còn muốn khốc thì lạnh còn hơn cả băng sơn ở nam cực.
- Nói chuyện sau a~~~ _ Thiên Băng vẻ mặt hớn hở nhưng lại bẻ tay rốp rốp khiến cho Thượng Quan Vân rung mình
- Được rồi, hôm nay quân ta đại thắng trở về, tối ngày mai mở yến tiệc tẩy trần. Bãi triều_ Thượng Quan Khương phất tay nói với mọi người. Đám đại thần nghe vậy đành mang theo vô vàn dấu hỏi chấm mà dời khỏi chính điện.
Mà lúc này, Tử Hy cùng Nguyệt Điệp chính là cười khốc khốc nhìn Thương Quan Khương vẻ mặt khóc không ra nước mắt, xong rồi, kỳ này tiêu rồi.
Ba người Âu Dương Hàn Phong, Thượng Quan Khương cùng Nam Cung Thần chính là điệu bộ xem kịch vui, tuy bọn hắn cũng có thắc mắc nhưng mà… tuồng hay bỏ lỡ sẽ rất phí cho nên xem xong rồi hãy hỏi cũng chưa muộn!!!
- Mỹ nữ đâu, mỹ nữ đâu chứ?_ một tên hét ầm lên
Bốp! – Tên điên, ngươi không thấy chiếc xe ngựa kia hả, hẳn là dành cho mỹ nhân đấy_ tên bên cạnh mơ mộng
Các thiếu nữ chen lên trước, hét ầm lên khi thấy ba vị mĩ nam tử dẫn đầu.
- Ôi! Đó là tứ vương gia…_ một cô gái thẹn thùng
- Hàn vương thật đẹp!_ cô gái bên cạnh chảy nước miếng
- Nhìn kìa, nhìn kìa, thừa tướng thật suất_ cô gái bên cạnh hoa si nói
- …..
‘ Ai nói người cổ đại không háo sắc chứ? Ai nói nữ nhân cổ đại rụt rè nhút nhát chứ? Kháo! Lão tử phế cả nhà hắn’ _ Cả ba người ngồi trong xe ngựa đen mặt, Thiên Băng cảm thán, thật may là mình bị thương còn Tử Hy rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh hàng trăm ánh mắt như lửa nhìn về phía mình, Nguyệt Điệp thì lại cầu phúc cho ba tên kia, ba tên ấy thật tội nghiệp, cứ như miếng thịt dâng lên cho một đàn sói ấy!
Nhưng khác với những gì nó nghĩ, ba tên cưỡi ngựa ngoài kia chẳng có một tý gì gọi là bị ảnh hưởng. Nam Cung Thần vẻ mặt gian trá ‘ta không quan tâm’, Thượng Quan Khương đầu gỗ ‘ Là ánh mắt hâm mộ dành cho các tướng sĩ’, Âu Dương Hàn Phong vẻ mặt lạnh tanh ‘ Các ngươi thích là chuyện của các ngươi, không phải là chuyện của ta’. Tuy là ba khuôn mặt, ba biểu cảm khác nhau nhưng lại đều có một suy nghĩ chung, ‘Ồn như vậy các nàng có nghỉ ngơi được không???’
Một đường náo nhiệt tiến tới hoàng thành của Thượng Hoàng quốc lúc này đã được trải thảm đỏ mĩ lệ. Văn võ bá quan đứng hai bên nghiêm chỉnh chờ mà cái người đứng đầu quan văn vẻ mặt vặn vẹo khó coi, thất bại rồi sao???
- Hàn vương, tứ vương gia, thừa tướng đại nhân tiếp kiến_ tiếng hét ‘thánh thót’ của lão công công vang lên ở ngoài điện
- Truyền!_ tâm tình lúc này của Thượng Quan Vân vô cùng tốt, mọi người rốt cuộc cũng bình an trở về
Âu Dương Hàn Phong, Thượng Quan Khương và Nam Cung Thần bước vào mà theo sau là Tử Hy, Thiên Băng và Nguyệt Điệp.
- To gan, dám không quỳ xuống hành lễ_ lời này của công công tất nhiên là quát các cô, ba người kia đã được Thượng Quan Vân đặc ân không cần hành lễ mà lúc tên thái giám kia nói xong thì cũng nhận được ánh mắt sắc bén của Tử Hy.
Quỳ? Nực cười, tên Thường Vân kia dám bắt các cô quỳ sao??? Mà Thượng Quan Vân lúc này đã triệt để hóa đá rồi, ba tiểu tổ tông kia tại sao có thể xuất hiện ở đây được chứ? Khóe miệng hắn co rút, xong rồi, thôi xong rồi
- Vô l…/ Câm miệng_ Nguyệt Điệp hét lên cắt đựt lời của tên công công, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn chính diện vào Thường Vân mà Thiên Băng lại là bộ dạng xem kịch vui cười hì hì không chút nào để ý tới những con mắt trợn to nhìn về phía bọn họ. Hoàng thượng nổi tiếng nghiêm khắc nhưng bây giờ lại để cho ba nữ nhân này làm loạn sao???
- Thường Vân, lâu rồi không gặp a ~~~ _ Tử Hy cười mị một cái làm cho quang cảnh bỗng chốc nở hoa, cái khuôn mặt họa thủy luôn lạnh tanh bỗng dưng nhu hòa khiến cho nó càng thêm mĩ lệ. Tuy nhiên, cả bọn Thiên Băng cũng Thường Vân lạnh run, ai khống biết chứ tụi nó hiểu rõ Tiểu Hy lúc mỉm cười như thế này mới chân chính là nguy hiểm!
- Khụ! _ Thượng Quan Vân ho khạn, sống lưng lúc này đã nổi đầy gai ốc tại sao lại đưa ba ác quỷ này đến đây vậy? Tuy trong lòng chính là khóc không ra nước mắt nhưng hắn lại cố nặng ra một nụ cười tươi tắn hết sức có thể
- Đã lâu không gặp, tui rất nhớ các câu nha!
‘ Giả tạo’ các cô khinh bỉ, cái kĩ thuật diễn tồi tàn này mà cũng lấy ra? Nhận ra ba cái ánh mắt khinh thường nhìn về phía mình, Thường Vân vuốt mũi được rồi, là hắn không giỏi bằng các cô, nói khóc có thể khóc đến hoa lê đái vũ, muốn cười thì cười đến thiên địa nở hoa còn muốn khốc thì lạnh còn hơn cả băng sơn ở nam cực.
- Nói chuyện sau a~~~ _ Thiên Băng vẻ mặt hớn hở nhưng lại bẻ tay rốp rốp khiến cho Thượng Quan Vân rung mình
- Được rồi, hôm nay quân ta đại thắng trở về, tối ngày mai mở yến tiệc tẩy trần. Bãi triều_ Thượng Quan Khương phất tay nói với mọi người. Đám đại thần nghe vậy đành mang theo vô vàn dấu hỏi chấm mà dời khỏi chính điện.
Mà lúc này, Tử Hy cùng Nguyệt Điệp chính là cười khốc khốc nhìn Thương Quan Khương vẻ mặt khóc không ra nước mắt, xong rồi, kỳ này tiêu rồi.
Ba người Âu Dương Hàn Phong, Thượng Quan Khương cùng Nam Cung Thần chính là điệu bộ xem kịch vui, tuy bọn hắn cũng có thắc mắc nhưng mà… tuồng hay bỏ lỡ sẽ rất phí cho nên xem xong rồi hãy hỏi cũng chưa muộn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.