Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 1146
Dũng
31/12/2022
Chương 1147
‘Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, ngón tay khẽ nhúc nhích, định ra tay bất cứ lúc nào.
“Trương Đình, cần gì phải thế” Một thanh niên khác thấy vậy, thế mà lại chau mày, nói: “Này, nhãi ranh, bọn tôi cũng chẳng thèm bóc lột không công cậu làm gì.”
“Đây là hai khối linh thạch, coi như đây là thù lao đoạn đường này của cậu. Hơn nữa thì, cậu cũng không muốn bọn chúng chết mà phải không, có cậu đi cùng thì bọn chúng cũng an toàn hơn nhiều mà” Anh ta bước tới, gạt thanh kiếm Trương Đình cầm ra.
“Nói thật với cậu, nơi mà bọn tôi muốn đi mọc không ít hoa tiên. Mặc dù phẩm cấp không cao nhưng cũng có khả năng mọc lên loại hoa tiên từ tam phẩm trở lên. Cho nên nếu cậu đi thì cũng tốt cho cậu mà” Anh ta cười híp mắt, nhìn Tân Trạm mà giảng giải.
Mặc dù người này trông hiền lành là thế, nhưng lại khiến Tân Trạm có cảm giác càng âm hiểm hơn cả. Cứ như lão hổ khoác da người vậy.
“Tôi thay cậu ấy đồng ý. Hai vị Tiên ông đã cầm linh thạch đưa cho, làm sao cậu ta lại cự nự thêm nữa” Khuôn mặt Tân Tráng đầy vẻ cầu khẩn nhìn sang Tân Trạm.
Tân Trạm thở dài thườn thượt, rồi cũng quyết định không động tay chân.
Anh tới là để cứu bọn người Tân Tráng, chứ không phải để hại họ.
Hơn nữa, muốn giết hai người kia bất kỳ lúc nào anh cũng có thể ra tay, không nhất thiết phải đẩy mọi người vào nguy hiểm.
Nhất là tên cầm trường kiếm kia, đã tự ghi tên mình vào danh sách xử lý của Tân Trạm. Sau này, có cơ hội thì Tân Trạm sẽ không bỏ qua cho kẻ này đâu.
“Tốt lắm. Trời cũng tối rồi, trước hết chúng ta đi tìm nơi nghỉ chân đã, sáng mai hãng lên đường” Người thanh niên ra vẻ hiền hòa tên là Nhạc Nhất Tuần.
Anh ta quét mắt nhìn mọi người, sau đấy lên tiếng.
Rất nhanh chóng, Tân Tráng đã tìm được một nơi thích hợp. Nhạc Nhất Tuần và Trương Đình không hề làm bất kỳ cái gì, chỉ có lên giọng chỉ giọng chỉ huy người khác dọn này dọn kia, đốt lửa, rải ra một ít bột lưu huỳnh.
Sau đấy hai người lập tức chiếm đoạt lấy vị trí tốt nhất của nơi dừng chân, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Tân Trạm thấy vậy, ngao ngán lắc đầu.
Muốn giết hai kẻ này, cơ hội vô số đấy. Nhưng mình vẫn nên khôi phục lại vài phần tu vi đã, ít nhất cũng phải để cho thần thức khôi phục lại mới được.
Chờ tất cả đều đã xong xuôi, mọi người tụ lại một chỗ.
“Mọi người có từng thấy qua loại linh thảo nào giống như thế này không?” Tân Trạm vẻ lên mặt đất hình một bông hoa, với cánh hoa có phần kỳ lạ, hỏi mọi người.
“Vật này tôi thấy rồi, lúc bị bọn yêu sói đuổi theo đã thấy một vài bụi” Tân Tráng ngẫm lại một hồi rồi đáp.
“Có nhớ đã thấy ở chỗ nào không?” Tân Trạm giật mình.
“Nhớ, xung quanh có một mỏm đá lớn nhô ra, rất rõ ràng” Tân Tráng gật đầu thuật lại.
“Đi thôi, dẫn tôi đi hái loại linh thảo kia” Tân Trạm đứng phắt dậy.
Mà tình cảnh ấy, hẳn nhiên đã rơi vào ánh mắt của Nhạc Nhất Tuần ngồi ở phía xa kia. Có điều, khi anh ta nhìn qua hình dáng loại linh thảo trên đất thì lập tức khinh thường nhắm mắt lại.
Ở thế giới này, linh thảo không được tu sĩ coi trọng, cho rằng vật này chẳng qua chỉ là đám võ giả đê hèn chả hiểu cái quái gì về tu tiên mới dùng bậy bạ, cho nên bọn họ căn bản chẳng thèm bận tâm.
“Hai vị Tiên ông, vật này cực kỳ hữu dụng để đối phó với yêu thú. Khi vẩy nó vào người mọi người, nó có thể che giấu đi hơi người, tôi định đi hái nó. Không biết hai vị có ai đi chung với tôi hay không?” Tân Trạm đi thẳng đến trước mặt hai người, hỏi.
“Nhất định phải có thứ này à?” Nhạc Nhất Tuần chau mày hỏi lại.
“Nếu như không muốn bị thêm một đợt sóng yêu thú nữa tấn công, thì vật này hoàn toàn có tác dụng”
“Chúng tôi không có thừa thời gian, cậu để cho tên kia đi chung với cậu đi, có điều, tôi khuyên cậu chớ có bịp bợm đùa với lửa, đừng quên rằng bọn họ đều ở đây cả đấy” Trương Đình lạnh lùng nói.
Tân Trạm cười một tiếng, không trả lời nữa, đi cùng Tân Tráng rời khỏi nơi trú chân.
‘Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, ngón tay khẽ nhúc nhích, định ra tay bất cứ lúc nào.
“Trương Đình, cần gì phải thế” Một thanh niên khác thấy vậy, thế mà lại chau mày, nói: “Này, nhãi ranh, bọn tôi cũng chẳng thèm bóc lột không công cậu làm gì.”
“Đây là hai khối linh thạch, coi như đây là thù lao đoạn đường này của cậu. Hơn nữa thì, cậu cũng không muốn bọn chúng chết mà phải không, có cậu đi cùng thì bọn chúng cũng an toàn hơn nhiều mà” Anh ta bước tới, gạt thanh kiếm Trương Đình cầm ra.
“Nói thật với cậu, nơi mà bọn tôi muốn đi mọc không ít hoa tiên. Mặc dù phẩm cấp không cao nhưng cũng có khả năng mọc lên loại hoa tiên từ tam phẩm trở lên. Cho nên nếu cậu đi thì cũng tốt cho cậu mà” Anh ta cười híp mắt, nhìn Tân Trạm mà giảng giải.
Mặc dù người này trông hiền lành là thế, nhưng lại khiến Tân Trạm có cảm giác càng âm hiểm hơn cả. Cứ như lão hổ khoác da người vậy.
“Tôi thay cậu ấy đồng ý. Hai vị Tiên ông đã cầm linh thạch đưa cho, làm sao cậu ta lại cự nự thêm nữa” Khuôn mặt Tân Tráng đầy vẻ cầu khẩn nhìn sang Tân Trạm.
Tân Trạm thở dài thườn thượt, rồi cũng quyết định không động tay chân.
Anh tới là để cứu bọn người Tân Tráng, chứ không phải để hại họ.
Hơn nữa, muốn giết hai người kia bất kỳ lúc nào anh cũng có thể ra tay, không nhất thiết phải đẩy mọi người vào nguy hiểm.
Nhất là tên cầm trường kiếm kia, đã tự ghi tên mình vào danh sách xử lý của Tân Trạm. Sau này, có cơ hội thì Tân Trạm sẽ không bỏ qua cho kẻ này đâu.
“Tốt lắm. Trời cũng tối rồi, trước hết chúng ta đi tìm nơi nghỉ chân đã, sáng mai hãng lên đường” Người thanh niên ra vẻ hiền hòa tên là Nhạc Nhất Tuần.
Anh ta quét mắt nhìn mọi người, sau đấy lên tiếng.
Rất nhanh chóng, Tân Tráng đã tìm được một nơi thích hợp. Nhạc Nhất Tuần và Trương Đình không hề làm bất kỳ cái gì, chỉ có lên giọng chỉ giọng chỉ huy người khác dọn này dọn kia, đốt lửa, rải ra một ít bột lưu huỳnh.
Sau đấy hai người lập tức chiếm đoạt lấy vị trí tốt nhất của nơi dừng chân, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Tân Trạm thấy vậy, ngao ngán lắc đầu.
Muốn giết hai kẻ này, cơ hội vô số đấy. Nhưng mình vẫn nên khôi phục lại vài phần tu vi đã, ít nhất cũng phải để cho thần thức khôi phục lại mới được.
Chờ tất cả đều đã xong xuôi, mọi người tụ lại một chỗ.
“Mọi người có từng thấy qua loại linh thảo nào giống như thế này không?” Tân Trạm vẻ lên mặt đất hình một bông hoa, với cánh hoa có phần kỳ lạ, hỏi mọi người.
“Vật này tôi thấy rồi, lúc bị bọn yêu sói đuổi theo đã thấy một vài bụi” Tân Tráng ngẫm lại một hồi rồi đáp.
“Có nhớ đã thấy ở chỗ nào không?” Tân Trạm giật mình.
“Nhớ, xung quanh có một mỏm đá lớn nhô ra, rất rõ ràng” Tân Tráng gật đầu thuật lại.
“Đi thôi, dẫn tôi đi hái loại linh thảo kia” Tân Trạm đứng phắt dậy.
Mà tình cảnh ấy, hẳn nhiên đã rơi vào ánh mắt của Nhạc Nhất Tuần ngồi ở phía xa kia. Có điều, khi anh ta nhìn qua hình dáng loại linh thảo trên đất thì lập tức khinh thường nhắm mắt lại.
Ở thế giới này, linh thảo không được tu sĩ coi trọng, cho rằng vật này chẳng qua chỉ là đám võ giả đê hèn chả hiểu cái quái gì về tu tiên mới dùng bậy bạ, cho nên bọn họ căn bản chẳng thèm bận tâm.
“Hai vị Tiên ông, vật này cực kỳ hữu dụng để đối phó với yêu thú. Khi vẩy nó vào người mọi người, nó có thể che giấu đi hơi người, tôi định đi hái nó. Không biết hai vị có ai đi chung với tôi hay không?” Tân Trạm đi thẳng đến trước mặt hai người, hỏi.
“Nhất định phải có thứ này à?” Nhạc Nhất Tuần chau mày hỏi lại.
“Nếu như không muốn bị thêm một đợt sóng yêu thú nữa tấn công, thì vật này hoàn toàn có tác dụng”
“Chúng tôi không có thừa thời gian, cậu để cho tên kia đi chung với cậu đi, có điều, tôi khuyên cậu chớ có bịp bợm đùa với lửa, đừng quên rằng bọn họ đều ở đây cả đấy” Trương Đình lạnh lùng nói.
Tân Trạm cười một tiếng, không trả lời nữa, đi cùng Tân Tráng rời khỏi nơi trú chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.