Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 1159
Dũng
31/12/2022
Chương 1160
Tuy nhiên, điều đáng mừng là từ trên người đệ tử thượng giới này, Tân Trạm đã nhận được vài viên đan dược để tăng lên thần thức của mình, thần thức vốn bị huyễn thuật chết chóc vắt kiệt sức lực đã khôi phục lại một chút, làm cho anh có sức mạnh để chiến đấu trở lại.
“Tên nhóc này chắc cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong số năm người kia. Trên người Trác Cư hoặc Nhạc Nhất Tuần nhất định phải có nhiều bảo vật hơn. Tuy nhiên, bọn họ lại đề cao cảnh giác. Tấn công vào ban đêm sẽ nguy hiểm hơn, nhưng cũng không phải là không thể”
Tân Trạm lấy đi toàn bộ đồ trong túi chứa đồ của người này, sau đó nắm lấy thi thể, đôi mắt khẽ nhúc nhích.
“Đến lượt hai người này”
“Thoạt nhìn, tôi và cậu không cần cùng nhau tìm, một trái một phải”
Trong khu rừng bên ngoài sơn cốc, Trác Cư nói với Nhạc Nhất Tuần.
“Sư huynh Trác Cư sẽ không giả vờ tách ra, sau đó cùng Sư đệ Trương tấn công tôi đó chứ”
Trương Đình nheo lại đôi mắt nói.
“Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?”
“Ai dat”
Chỉ một lúc sau, Trương Đình đột nhiên từ trong tu luyện tỉnh dậy.
Anh ta cảm giác được có người tới gần, trước tiên cầm lấy ngọc bội xem xét, phát hiện Trác Cư còn ở đẳng xa, rồi sau đó đứng dậy, rút trường kiếm ra, tràn đây đề phòng đi tới cửa.
Phanh!
Vừa mới đi ra khỏi sơn động, một bóng đen đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Trương Đình nhướng mày, trường kiếm đột nhiên quét ngang, rồi sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Phụt!
Với nhát kiếm sắc bén như vậy, anh ta ngay lập tức cắt cái bóng đen ra làm hai nửa.
Sau đó một dòng máu phun ra, vẩy đầy ra bốn phía xung quanh.
Khi nhìn rõ thứ mình mình chém đứt là cái gì, Trương Đình nháy mắt trợn tròn mắt.
“Sư đệ Trương ,, sao có thể là cậu”
Nhìn người thanh niên chết thảm ở trong tay mình, Trương Đình hoàn toàn trở nên ngây dại.
Làm cách nào mà chính người họ đang tìm kiếm lại tự chạy tới chỗ của anh ta, bị chính thanh kiếm của anh ta chém chết được cơ chứ?
Không đúng, một khi tên này đã đích thân ra tay thì chỉ có con đường chết.
Trương Đình bước tới và chạm vào mũi của thanh niên kia xem còn thở không, sắc. của anh ta lập tức thay đổi.
Có người nào đó đã giết chết Sư đệ Trương và cố tình ném anh ta trước mặt mình. Rốt cuộc người đó muốn làm gì?
Bẵng một lúc sau, một bóng người đột nhiên lao thẳng về phía Trương Đình.
“Muốn giết tao ư, nằm mơ đi”
Trương Đình phản ứng ngay lập tức, hét vang lên, thanh trường kiếm trong tay phát ra ánh hào quang rực rỡ, trong nháy mắt hàng trăm ánh kiếm tỏa sáng rực rỡ.
Tuy nhiên, điều đáng mừng là từ trên người đệ tử thượng giới này, Tân Trạm đã nhận được vài viên đan dược để tăng lên thần thức của mình, thần thức vốn bị huyễn thuật chết chóc vắt kiệt sức lực đã khôi phục lại một chút, làm cho anh có sức mạnh để chiến đấu trở lại.
“Tên nhóc này chắc cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong số năm người kia. Trên người Trác Cư hoặc Nhạc Nhất Tuần nhất định phải có nhiều bảo vật hơn. Tuy nhiên, bọn họ lại đề cao cảnh giác. Tấn công vào ban đêm sẽ nguy hiểm hơn, nhưng cũng không phải là không thể”
Tân Trạm lấy đi toàn bộ đồ trong túi chứa đồ của người này, sau đó nắm lấy thi thể, đôi mắt khẽ nhúc nhích.
“Đến lượt hai người này”
“Thoạt nhìn, tôi và cậu không cần cùng nhau tìm, một trái một phải”
Trong khu rừng bên ngoài sơn cốc, Trác Cư nói với Nhạc Nhất Tuần.
“Sư huynh Trác Cư sẽ không giả vờ tách ra, sau đó cùng Sư đệ Trương tấn công tôi đó chứ”
Trương Đình nheo lại đôi mắt nói.
“Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?”
“Ai dat”
Chỉ một lúc sau, Trương Đình đột nhiên từ trong tu luyện tỉnh dậy.
Anh ta cảm giác được có người tới gần, trước tiên cầm lấy ngọc bội xem xét, phát hiện Trác Cư còn ở đẳng xa, rồi sau đó đứng dậy, rút trường kiếm ra, tràn đây đề phòng đi tới cửa.
Phanh!
Vừa mới đi ra khỏi sơn động, một bóng đen đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Trương Đình nhướng mày, trường kiếm đột nhiên quét ngang, rồi sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Phụt!
Với nhát kiếm sắc bén như vậy, anh ta ngay lập tức cắt cái bóng đen ra làm hai nửa.
Sau đó một dòng máu phun ra, vẩy đầy ra bốn phía xung quanh.
Khi nhìn rõ thứ mình mình chém đứt là cái gì, Trương Đình nháy mắt trợn tròn mắt.
“Sư đệ Trương ,, sao có thể là cậu”
Nhìn người thanh niên chết thảm ở trong tay mình, Trương Đình hoàn toàn trở nên ngây dại.
Làm cách nào mà chính người họ đang tìm kiếm lại tự chạy tới chỗ của anh ta, bị chính thanh kiếm của anh ta chém chết được cơ chứ?
Không đúng, một khi tên này đã đích thân ra tay thì chỉ có con đường chết.
Trương Đình bước tới và chạm vào mũi của thanh niên kia xem còn thở không, sắc. của anh ta lập tức thay đổi.
Có người nào đó đã giết chết Sư đệ Trương và cố tình ném anh ta trước mặt mình. Rốt cuộc người đó muốn làm gì?
Bẵng một lúc sau, một bóng người đột nhiên lao thẳng về phía Trương Đình.
“Muốn giết tao ư, nằm mơ đi”
Trương Đình phản ứng ngay lập tức, hét vang lên, thanh trường kiếm trong tay phát ra ánh hào quang rực rỡ, trong nháy mắt hàng trăm ánh kiếm tỏa sáng rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.