Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 1163
Dũng
31/12/2022
Chương 1164
Lúc này, anh ta đang nửa quỳ trên mặt đất, áo quần tả tơi, nhìn ánh mắt của Tân Trạm, tròng lòng vô cùng sợ hãi.
Sức chiến đấu của Tân Trạm có lẽ chỉ trong khoảng Khiếu Cảnh cấp ba.
Nhưng mà uy lực của thanh kiếm này lại khiến anh có được hơi thở bảo vệ Chu Khiếu Cảnh cấp chín của các trưởng lão ban cho, vậy nên anh mới có thể bảo toàn tính mạng của mình.
“Chạy!”
Lúc này Trương Đình không có suy nghĩ gì khác, cũng không muốn giết Tân Trạm nữa, anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi cái tên biến thái Tân Trạm này.
Nếu không thì người chết chính là anh ta.
Đột nhiên cơ thể đầy máu của Trương Đình bay lên, tuyệt vọng mà bay về phía xa với tốc độ cực nhanh.
“Lại là một thuật pháp mà mình chưa từng thấy trước đây, dường như là một thuật pháp đốt máu để tăng tốc độ”
Tân Trạm kinh ngạc.
Dù sao thì Trương Đình cũng chỉ là một đệ tử của môn phái Hỏa Vũ Tông, nhưng các thủ đoạn và con át chủ bài được thể hiện đã gần giống với một số Thánh tử của gia tộc Ẩn giới.
Quả nhiên trong giới này có rất nhiều thiên tài, không được xem thường những đệ tử bình thường.
Bóng dáng của Tân Trạm lấp lóe, bay về phía Trương Đình với tốc độ giống như vậy.
“Trác Cư, sao bây giờ anh còn chưa đến đây”
Bên trong khu rừng, cuộc rượt đuổi vẫn đang diễn ra, nhưng trái với lần trước, Trương Đình lại trở thành người phải chạy trốn.
Trương Đình quay lại nhìn Tân Trạm, trên trán chảy đây mồ hôi lạnh.
Nếu bây giờ dùng thuật pháp chạy trốn như bình thường, sợ rằng Tân Trạm sẽ không đuổi kịp anh ta, nhưng anh ta lại trúng nọc ong trước, sau đó lại bị Tân Trạm đánh trọng thương, cho dù anh ta đã dùng Huyết Độn nhưng tốc độ cũng đã giảm quá nhiều.
“Cơ hội để chạy thoát, còn dám phân tâm”
Ngay lúc Trương Đình đang suy nghĩ lung tung, Tân Trạm vốn đang ở phía sau anh ta đột nhiên biến mất.
Sau đó, một giọng nói vang lên trước mặt anh ta, sau đó một bàn tay to ngay lập tức bóp cổ Trương Đình.
“Tân, Tân Trạm!”
Hai mắt của Trương Đình nứt ra, anh ta nhìn Tân Trạm đang nâng cơ thể mình lên như nhìn thấy quỷ.
Thậm chí anh ta còn không biết Tân Trạm đã chạy đến trước mặt anh ta từ lúc nào.
Xương cổ kêu răng rắc, đôi mắt của Trương Đình trắng bệch, cảm thấy mình sắp bị Tân Trạm bóp đến chết rồi.
“Nghiệp chướng, dừng tay lại cho tôi.”
Ngay khi Trương Đình sắp không nhịn được nữa, thì một bóng người ở đẳng xa bay nhanh đến, nhìn thấy cảnh này, đột nhiên vô cùng tức giận.
“Trác Cư, mau cứu tôi”
Trương Đình nghe thấy giọng nói của anh ta, gương mặt hiện lên một tia hy vọng.
Trác Cư khi nhìn thấy Tân Trạm, thoạt nhiên rất kinh ngạc, ở trên không trung rút một chiếc cung dài ra, bẻ cong cung bắn ra một mũi tên, một mũi tên sáng chói được bắn ra ngay lập tức.
Ánh sáng của mũi tên này rất kỳ lạ, sau khi bay ra, trên không trung chia thành mười phần, sau đó lại tản ra, trong nháy mắt hóa thành hàng ngàn mũi tên, bao quanh Tân Trạm.
“Xem ra ngữ khí của cậu cũng tốt lắm”
Tân Trạm cười xé túi trữ đồ của Trương Đình ra.
Lúc này, anh ta đang nửa quỳ trên mặt đất, áo quần tả tơi, nhìn ánh mắt của Tân Trạm, tròng lòng vô cùng sợ hãi.
Sức chiến đấu của Tân Trạm có lẽ chỉ trong khoảng Khiếu Cảnh cấp ba.
Nhưng mà uy lực của thanh kiếm này lại khiến anh có được hơi thở bảo vệ Chu Khiếu Cảnh cấp chín của các trưởng lão ban cho, vậy nên anh mới có thể bảo toàn tính mạng của mình.
“Chạy!”
Lúc này Trương Đình không có suy nghĩ gì khác, cũng không muốn giết Tân Trạm nữa, anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi cái tên biến thái Tân Trạm này.
Nếu không thì người chết chính là anh ta.
Đột nhiên cơ thể đầy máu của Trương Đình bay lên, tuyệt vọng mà bay về phía xa với tốc độ cực nhanh.
“Lại là một thuật pháp mà mình chưa từng thấy trước đây, dường như là một thuật pháp đốt máu để tăng tốc độ”
Tân Trạm kinh ngạc.
Dù sao thì Trương Đình cũng chỉ là một đệ tử của môn phái Hỏa Vũ Tông, nhưng các thủ đoạn và con át chủ bài được thể hiện đã gần giống với một số Thánh tử của gia tộc Ẩn giới.
Quả nhiên trong giới này có rất nhiều thiên tài, không được xem thường những đệ tử bình thường.
Bóng dáng của Tân Trạm lấp lóe, bay về phía Trương Đình với tốc độ giống như vậy.
“Trác Cư, sao bây giờ anh còn chưa đến đây”
Bên trong khu rừng, cuộc rượt đuổi vẫn đang diễn ra, nhưng trái với lần trước, Trương Đình lại trở thành người phải chạy trốn.
Trương Đình quay lại nhìn Tân Trạm, trên trán chảy đây mồ hôi lạnh.
Nếu bây giờ dùng thuật pháp chạy trốn như bình thường, sợ rằng Tân Trạm sẽ không đuổi kịp anh ta, nhưng anh ta lại trúng nọc ong trước, sau đó lại bị Tân Trạm đánh trọng thương, cho dù anh ta đã dùng Huyết Độn nhưng tốc độ cũng đã giảm quá nhiều.
“Cơ hội để chạy thoát, còn dám phân tâm”
Ngay lúc Trương Đình đang suy nghĩ lung tung, Tân Trạm vốn đang ở phía sau anh ta đột nhiên biến mất.
Sau đó, một giọng nói vang lên trước mặt anh ta, sau đó một bàn tay to ngay lập tức bóp cổ Trương Đình.
“Tân, Tân Trạm!”
Hai mắt của Trương Đình nứt ra, anh ta nhìn Tân Trạm đang nâng cơ thể mình lên như nhìn thấy quỷ.
Thậm chí anh ta còn không biết Tân Trạm đã chạy đến trước mặt anh ta từ lúc nào.
Xương cổ kêu răng rắc, đôi mắt của Trương Đình trắng bệch, cảm thấy mình sắp bị Tân Trạm bóp đến chết rồi.
“Nghiệp chướng, dừng tay lại cho tôi.”
Ngay khi Trương Đình sắp không nhịn được nữa, thì một bóng người ở đẳng xa bay nhanh đến, nhìn thấy cảnh này, đột nhiên vô cùng tức giận.
“Trác Cư, mau cứu tôi”
Trương Đình nghe thấy giọng nói của anh ta, gương mặt hiện lên một tia hy vọng.
Trác Cư khi nhìn thấy Tân Trạm, thoạt nhiên rất kinh ngạc, ở trên không trung rút một chiếc cung dài ra, bẻ cong cung bắn ra một mũi tên, một mũi tên sáng chói được bắn ra ngay lập tức.
Ánh sáng của mũi tên này rất kỳ lạ, sau khi bay ra, trên không trung chia thành mười phần, sau đó lại tản ra, trong nháy mắt hóa thành hàng ngàn mũi tên, bao quanh Tân Trạm.
“Xem ra ngữ khí của cậu cũng tốt lắm”
Tân Trạm cười xé túi trữ đồ của Trương Đình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.