Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 1211
Dũng
31/12/2022
Chương 1212
Rất nhanh, Tân Trạm đã đi đến bên ngoài phủ đệ của Nhiếp Phi Lộ.
Trác Cư đi lên phía trước, anh ta đang muốn gõ cửa.
Tân Trạm đã lắc mình bước lên trước, một cước đá vào cái cửa đồng lớn kia.
“Am Một tiếng động lớn vang lên ở chỗ cửa lớn, sau đó cánh cửa bắt đầu ngã ầm xuống đất.
Hai tên thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ đang định đi mở cửa nhìn xung quanh thì đã nghe được tiếng vang động ở bên ngoài cửa. Sau đó trong nháy mắt bị cánh cửa này đập trúng, bọn họ hộc máu rồi bay ra ngoài.
Bọn họ đưa tay ôm ngực, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Sau khi nhìn thấy cửa lớn đang sụp đổ, có một bóng người ngược chiều ánh sáng, chậm rãi bước đến.
Một đôi chân giãm lên cánh cửa bằng đồng đã đổ xuống.
“Nhiếp Phi Lộ đâu? Bảo anh ta cút ra đây gặp tôi!” Tân Trạm hét lớn.
“To gan, anh dám gọi thẳng đại danh của cậu chủ sao?”
“Dám phá hủy cánh cửa lớn của phủ đệ của cậu chủ, anh xong đời rôi.
Cổng truyền đến động tĩnh lớn như vậy, trong điện đã có rất nhiều thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ đều đi ra bên ngoài.
“Phá hủy cửa lớn của anh ta sao, tôi còn muốn hủy đi nhiều thứ nữa”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, thân thể anh đột nhiên xông ra.
Thanh kiếm đồng xuất hiện trong tay anh, kiếm khí bén nhọn quét sạch tứ phương.
“Anh ta đã phá hủy phủ đệ tôi, tôi cũng sẽ phá hủy cung điện của anh ta, anh ta làm bạn bè của tôi bị thương, tôi sẽ tiêu diệt những người dưới chướng anh ta, bảo anh ta cút ngay ra đây”
“Thì ra anh chính là Tân Trạm”
Những tên thuộc hạ này giật mình, lập tức cười lạnh nói: “Nếu muốn đối phó với anh thì cũng không cần cậu chủ của chúng tôi phải đích thân ra tay. Trước tiên chúng tôi sẽ bắt anh lại, sau đó mới mời cậu chủ trở về xử trí”
“Mấy người cũng mà xứng sao?” Tân Trạm cười lạnh.
“Ngông cuồng!”
Mấy cái tu sĩ lộ vẻ mặt giận dữ, đột nhiên bay ra.
“Phanh phanh phanh!”
Cơ thể của Tân Trạm lắc lư, ra tay như sấm sét. Khiến ba tên thuộc.
hạ này giống như đạn pháo bay thẳng ra bên ngoài, nện vỡ không ít trụ tường vây của cung điện.
Sau đó kiếm khí của Tân Trạm như rồng, thanh kiếm to lớn tản ra ánh sáng kinh thiên, không chút kiêng ky mà quét ngang qua cung điện.
Bùm!
Khi những cây cột đang đổ xuống từng cây từng cây một thì cung điện cũng trở nên mất ổn định ngay lập tức, những mảng tường bắt đầu rơi xuống từng mảng một. Những viên gạch ngói màu xanh lục cũng rơi xuống, từng trận khói bụi bốc lên nghi ngút.
Nhìn thấy Tân Trạm dám phá hủy dinh thự, càng nhiều thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ phi ra, lao về phía Tân Trạm với sát khí đẳng đằng. Nhưng tất cả đều như nhau, đều bị Tân Trạm đá một phát bay ra ngoài.
“Chu thiên thập tam trảm, nhát thứ nhất”
Tân Trạm đột nhiên bay lên, hét một tiếng thật lớn.
Mấy nghìn tia sáng phóng ra từ kiếm Thanh Đồng, rồi biến thành năm con rồng khổng lồ. Những chỗ chúng đi qua đều nứt toạc những vết to đùng, đất đá, suối nước, núi giả trong bể nước đều bị hủy diệt tan tành.
Da đầu Văn Đại Sơn tê dại, trong đầu ong ong, mồ hôi chảy đầm đìa.
Lớn chuyện rồi, sự việc lần này thật sự là náo loạn vô cùng nghiêm trọng.
Rất nhanh, Tân Trạm đã đi đến bên ngoài phủ đệ của Nhiếp Phi Lộ.
Trác Cư đi lên phía trước, anh ta đang muốn gõ cửa.
Tân Trạm đã lắc mình bước lên trước, một cước đá vào cái cửa đồng lớn kia.
“Am Một tiếng động lớn vang lên ở chỗ cửa lớn, sau đó cánh cửa bắt đầu ngã ầm xuống đất.
Hai tên thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ đang định đi mở cửa nhìn xung quanh thì đã nghe được tiếng vang động ở bên ngoài cửa. Sau đó trong nháy mắt bị cánh cửa này đập trúng, bọn họ hộc máu rồi bay ra ngoài.
Bọn họ đưa tay ôm ngực, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Sau khi nhìn thấy cửa lớn đang sụp đổ, có một bóng người ngược chiều ánh sáng, chậm rãi bước đến.
Một đôi chân giãm lên cánh cửa bằng đồng đã đổ xuống.
“Nhiếp Phi Lộ đâu? Bảo anh ta cút ra đây gặp tôi!” Tân Trạm hét lớn.
“To gan, anh dám gọi thẳng đại danh của cậu chủ sao?”
“Dám phá hủy cánh cửa lớn của phủ đệ của cậu chủ, anh xong đời rôi.
Cổng truyền đến động tĩnh lớn như vậy, trong điện đã có rất nhiều thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ đều đi ra bên ngoài.
“Phá hủy cửa lớn của anh ta sao, tôi còn muốn hủy đi nhiều thứ nữa”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, thân thể anh đột nhiên xông ra.
Thanh kiếm đồng xuất hiện trong tay anh, kiếm khí bén nhọn quét sạch tứ phương.
“Anh ta đã phá hủy phủ đệ tôi, tôi cũng sẽ phá hủy cung điện của anh ta, anh ta làm bạn bè của tôi bị thương, tôi sẽ tiêu diệt những người dưới chướng anh ta, bảo anh ta cút ngay ra đây”
“Thì ra anh chính là Tân Trạm”
Những tên thuộc hạ này giật mình, lập tức cười lạnh nói: “Nếu muốn đối phó với anh thì cũng không cần cậu chủ của chúng tôi phải đích thân ra tay. Trước tiên chúng tôi sẽ bắt anh lại, sau đó mới mời cậu chủ trở về xử trí”
“Mấy người cũng mà xứng sao?” Tân Trạm cười lạnh.
“Ngông cuồng!”
Mấy cái tu sĩ lộ vẻ mặt giận dữ, đột nhiên bay ra.
“Phanh phanh phanh!”
Cơ thể của Tân Trạm lắc lư, ra tay như sấm sét. Khiến ba tên thuộc.
hạ này giống như đạn pháo bay thẳng ra bên ngoài, nện vỡ không ít trụ tường vây của cung điện.
Sau đó kiếm khí của Tân Trạm như rồng, thanh kiếm to lớn tản ra ánh sáng kinh thiên, không chút kiêng ky mà quét ngang qua cung điện.
Bùm!
Khi những cây cột đang đổ xuống từng cây từng cây một thì cung điện cũng trở nên mất ổn định ngay lập tức, những mảng tường bắt đầu rơi xuống từng mảng một. Những viên gạch ngói màu xanh lục cũng rơi xuống, từng trận khói bụi bốc lên nghi ngút.
Nhìn thấy Tân Trạm dám phá hủy dinh thự, càng nhiều thuộc hạ của Nhiếp Phi Lộ phi ra, lao về phía Tân Trạm với sát khí đẳng đằng. Nhưng tất cả đều như nhau, đều bị Tân Trạm đá một phát bay ra ngoài.
“Chu thiên thập tam trảm, nhát thứ nhất”
Tân Trạm đột nhiên bay lên, hét một tiếng thật lớn.
Mấy nghìn tia sáng phóng ra từ kiếm Thanh Đồng, rồi biến thành năm con rồng khổng lồ. Những chỗ chúng đi qua đều nứt toạc những vết to đùng, đất đá, suối nước, núi giả trong bể nước đều bị hủy diệt tan tành.
Da đầu Văn Đại Sơn tê dại, trong đầu ong ong, mồ hôi chảy đầm đìa.
Lớn chuyện rồi, sự việc lần này thật sự là náo loạn vô cùng nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.