Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 2139
Dũng
31/12/2022
Chương 2205
Lại không ngờ đến, một kẻ mà bọn họ cho là yếu nhất trong mấy người kia lại có loại đan dược mạnh mẽ như thế này, mặc dù vẫn còn cách xa mấy chục thước lại có thể làm cho bọn họ bị trúng độc.
“Bắt cậu ta lại, để cho cậu ta giao ra giải dược”
Mấy người này hoàn toàn nóng nảy, đánh tới về phía Tân Trạm.
“Không giết tôi mà chỉ bắt tôi lại thôi sao? Vậy thì không dễ dàng rồi”
Anh cười lạnh, trong nháy máy khi bọn họ ra tay anh đã thi triển ra Càn Khôn Di Chuyển, xuất hiện ở ngàn trượng bên ngoài.
Sau đó, anh ở đằng trước nhanh chóng bay vút đi, bảy người kia thì lại một đường không ngừng truy kích.
Tân Trạm vừa phi hành vừa thả ra các loại khói độc, khiến cho đám người kia đau khổ không thể tả.
Mà một khi ma tu công kích, Tân Trạm lại có Tân Vương Thể kết hợp với bùa Huyền Vũ, trực tiếp cứng rắn chống đỡ.
Đến cuối cùng, những ma tu này đều bị trúng độc nặng, hoàn toàn không thể nhúc nhích truy đuổi được nữa, có người thông minh đã bắt đầu rút lui về phía sau.
“Muốn chạy cũng không được đâu!”
Anh cười lạnh, giơ tay lên chụp một cái.
Bùm!
Một ma tu bị trúng độc rất sâu, bên trong cơ thể đột nhiên tuôn ra lượng lớn hắc khí, hắc khí này giống như một con rắn độc, phá thể mà ra, khiến cho hắn ta nổ tung trong nháy mắt.
Chất độc này một khi tụ tập nhiều lại có thể phá thể mà ra.
Sáu người còn lại nhìn thấy, đều là da đầu tê dại.
Độc tu mà Thượng Giới Đại Lục nghe tin đã sợ mất mật, thật sự là quá mức kinh khủng.
Sáu người khác hoàn toàn là tay chân luống cuống, nhìn thấy tốc độ tu sĩ kia bị rắn độc căn nuốt chỉ trong khoảnh khắc, đã biết được Tân Trạm ở trên phương diện này cũng không hề tầm thường.
“Chia nhau ra chạy!”
Thanh niên mắt đỏ kia quát to một tiếng, năm người còn lại cũng không kịp phản ứng, mặc dù chất độc này rất lợi hại, nhưng nếu như Tân Trạm không dẫn phát thì cũng chỉ có thể chậm chạp tăng lên mà thôi.
Cho nên nếu như bọn họ muốn kéo dài khoảng cách thì càng không thể để cho anh có cơ hội xuất thủ.
Tiếp theo, mấy người không hẹn mà gặp, đều nhằm về các phương hướng khác nhau bỏ chạy.
Anh nhíu mày, tâm niệm khẽ động.
Mấy ngàn con Phệ Thiên Trùng phát ra tiếng vù vù, từ lòng bàn tay của anh bay ra, giống như một đám mây đen.
Anh chỉ một ngón tay, những con Phệ Thiên Trùng kia lập tức chia thành năm phương hướng, giống như mũi tên nhọn bay ra, tốc độ cực kỳ nhanh.
Tu sĩ tốc độ chậm nhất còn chưa bay được bao xa đã bị Phệ Thiên Trung bao vây bên trong, trong chớp mắt toàn thân hắn ta đã bị gặm nhấm hết sạch.
“Ngoài đan dược ra còn có độc trùng cường đại nữa chứ, chẳng lẽ tên nhóc này là đệ tử của Vạn Độc Tông hay sao?”
Năm người còn lại đủ loại hoảng sợ, bay càng nhanh hơn nữa.
Mà Tân Trạm cũng không đi quản mấy người khác, anh cất bước, trực tiếp đuổi theo thanh niên mắt đỏ kia.
“Sao lại hướng tới chỗ tôi cơ chứ?”
Thanh niên mắt đỏ buồn bực xuýt chút nữa hộc máu.
“Đạo hữu, chúng ta không có thâm thù đại hận, cần gì phải đồn ép không tha như vậy?”
“Không có thù hận, vậy thì vì sao các người lại muốn giết †ôi?” Tân Trạm thản nhiên nói.
“Đó còn không phải là vì nhìn cậu quá yếu, cho nên…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.