Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 2319
Dũng
31/12/2022
Chương 2348
“Đừng giở trò với tôi, tôi hứa với ông khi thấy Khương Thời Miễn, ông sẽ không chết, nhưng nếu muốn giở trò với tôi, ông biết kết cục rồi đó” Tân Trạm nhàn nhạt nói.
“Tân đạo hữu nói đùa, mày sao dám.”
Nhậm Hành Thiên giật mình, nhanh chóng cười làm hòa.
Ông ta thầm mắng chính mình hồ đồ, Tân Trạm tính kế giết mấy trăm tu sĩ, ông ta tận mắt nhìn thấy, dám giở trò trước mặt anh, không phải là tìm chết sao.
Sát tỉnh này độc ác tàn nhãn, lỡ như bị anh phát hiện, trên đường đi sẽ bị giết chết.
Không còn biện pháp, Nhậm Hành Thiên chỉ có thể thành thật chỉ đường và đồng thời cầu nguyện cho Khương Thời Miễn.
Nhưng khi đến nơi Nhậm Hành Thiên ẩn náu, không cần Nhậm Hành Thiên chỉ đường nữa, Tân Trạm đã có thể nghe thấy tiếng chiến đấu ầm ầm từ xa.
“Là nhị ca bọn họ sao?”
Tân Trạm tâm hơi động, nắm lấy Nhậm Hành Thiên bay về hướng đó.
“Tân đạo hữu, thật sự không nên đi, bây giờ Khương Thời Miễn là người điên, chúng ta đi qua là tìm đường chết”
Nhậm Hành Thiên liên tục la hét trong khi bị kéo bay.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Tân Trạm nhìn chằm chăm chiến trường phía xa.
Mấy dặm ở xa, Khương Thời Miễn lơ lửng giữa không trung.
Sắc mặt anh ta lạnh lùng, dáng vẻ kiên cường.
Bộ trang phục màu đen quen thuộc bay phấp phới trong gió.
Cơ thể anh ta tràn ngập khí huyết sát, trào dâng một cách nồng đậm đến mức hóa thành bản chất, giống như một con ác ma đẫm máu.
Và ở mọi hướng cách anh ta hàng trăm mét , có tám tu sĩ mặc áo trắng đang lơ lửng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào.
Khương Thời Miễn với vẻ mặt nghiêm trọng.
Trong đó có sáu nam và hai nữ, tu vi kém nhất cũng ở hợp thể cảnh cấp tám, toát ra khí thế và uy lực cực kỳ hung hãn.
“Không phải nhị ca bọn họ , hình như bọn họ đã trốn rồi”
Quét mắt khắp nơi cũng không thấy ai nữa, Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, sau đó híp mắt lại.
Anh cũng không vội vàng rời đi, tám người này rõ ràng là tới tìm Khương Thời Miễn giao đấu, vừa hay xem thử Khương Thời Miễn hiện tại mạnh đến mức nào.
Đáp xuống một đỉnh núi, Tân Trạm ném Nhậm Hành Thiên đang xụi lơ trên mặt đất sang một bên, cẩn thận quan sát.
Mấy dặm ở xa, Khương Thời Miễn tuy bị tám người vây quanh, nhưng mặt vẫn như cũ lộ vẻ liều lĩnh và khinh thường.
“Tám người tài giỏi của Tinh Thiên Tông, tôi thật không ngờ mấy người cũng tiến vào chiến trường Tiên Ma, còn dám vây đánh tôi, mấy người thật sự là tìm chết”
“Khương đạo hữu, cậu đã bị ý tưởng giết chóc này làm cho mù quáng, làm xáo trộn sự an tĩnh của chiến trường, tàn sát quá nhiều linh hồn vô tội, tôi là hậu duệ của tiên tông, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu, nếu hôm nay cậu tự hủy tu vi của mình, tôi sẽ cân nhắc việc tha cho cậu một mạng, nếu không chỉ có thể gi u, trừ ma vệ đạo”
Trong số tám người, người đứng đầu là người đàn ông có ba sợi râu dài.
Anh ta cầm một thanh kiếm dài và nghiêm nghị nói.
“Ha ha, đúng là nói còn hay hơn hát. Tinh Thiên Tông mấy người hồi đó cũng là một giáo phái trong ma môn, nhưng sau đó mấy người đã phản bội và gia nhập tiên tông, bây giờ mấy người lại giả vờ như người tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.