Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 249
Dũng
30/12/2022
Chương 249
Sở Hữu Sinh cười ha ha nói: “Là tôi! Nghe nói cậu đã rời khỏi phủ Dược Thần rồi hả?”
Tân Trạm thoáng giật mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thừa nhận.
“Ông Sở có chuyện gì sao?” Tân Trạm hỏi.
Sở Hữu Sinh trầm mặc một lát, nói: “Có hứng thú đến thủ đô chơi một chút hay không?”
“Đến thủ đô?” Trên thực tế, Tân Trạm đã sớm có ý định này rồi, chỉ là thiếu một cơ hội thích hợp.
Nói một cách tương đối, thủ đô có cơ hội nhiều hơn, tự nhiên cũng có lợi cho việc tu luyện.
Mà hôm nay Tân Trạm đã gặp phải bình cảnh, đi rèn luyện một lần thật sự cũng không phải chuyện xấu.
“Nói thật cho cậu biết vậy, tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ.” Sở Hữu Sinh nói: “Gần đây ông cụ nhà tôi ngã bệnh, tôi muốn cậu tới nhìn ông ấy một cái.” Tân Trạm cười nói: “Ông Sở, ông và phủ chủ quen thuộc như vậy, tại sao không mời phủ chủ đến chứ?”
“Bà ấy không ránh.” Sở Hữu Sinh không nhịn được cười khổ một tiếng: “Tôi không mời nối bà ấy.”
Tân Trạm trầm mặc một lát, nói: “Được, có thời gian tôi sẽ qua đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Tân Trạm nói ý nghĩ của mình cho Tô Uyên biết.
Đối với thủ đô, Tô Uyên có tình cảm phức tạp.
Cô ấy có chút chờ đợi, lại có chút sợ hãi.
Chỗ đó cũng không để lại cho nàng ký ức tốt đẹp gì mà chỉ có đau khổ.
Thấy vẻ mặt Tô Uyên phức tạp, Tân Trạm khoát tay nói: “Được rồi, không đi nữa, anh sẽ gọi điện lại cho ông ấy.”
“Đi đi.” Tô Uyên cười nói: “Em cũng rất muốn về xem thử.”
“Được.” Tân Trạm nhẹ gật đầu.
Nói đến đây, Tô Uyên tiếp tục nói: “Đúng rồi, nếu như Hiệp hội Võ đạo Tân Châu thật sự tới tìm anh gây chuyện, anh ngược lại có thể nhờ Sở Hữu Sinh giúp đỡ.”
“Nhà họ Sở còn có quan hệ với Hiệp hội Võ đạo sao?” Tân Trạm có chút kinh ngạc hỏi.
Tô Uyên cười bảo: “Nhà họ Sở khác với nhà họ Tô. Nhà họ Tô chủ trọng quan hệ hơn, quan hệ của bọn họ trải rộng toàn bộ các nơi trên thế giới, cũng không coi trọng lực lượng võ đạo. Nhưng nhà họ Sở vừa khéo ngược lại, bọn họ cực kỳ chú trọng lực lượng võ đạo, nhà họ Sở có mấy người đảm nhiệm chức vị trong Hiệp hội Võ đạo thủ đô.”
Tần Trạm đột nhiên hiểu ra.
Quả thực quan hệ của nhà họ Tô ở trên nhà họ Sở, hơn nữa tài sản của nhà họ Tô cũng vượt xa nhà họ Sở.
Mà mấy năm gần đây tinh huống này lại có chút thay đổi, nhánh thứ tám của nhà họ Tô bắt đầu phát lực, Tô Vũ thì thoáng cái đã trở thành con trời của thế hệ trẻ. Nhưng tình huống nhà họ Sở lại không ổn, toàn bộ thế hệ trẻ của nhà họ Sở, ưu tú nhất cũng chỉ xếp hạng thứ mười, chênh lệch khá lớn với Tô Vũ.
Mặt khác.
Tin tức Hạ Phương Sinh đã chết nhanh chóng truyền về tới nhà họ Hạ.
Sắc mặt của mọi người nhà họ Hạ khó coi, bọn họ không ngờ rằng liên tiếp hai vị chủ lực của nhà họ Hạ đều chết trong tay Tân Trạm.
“Thù này không thể không báo!” Sắc mặt Hạ Phương Hải đầy tàn nhẫn, tay nặng nề đập xuống cái bàn trước mặt.
“Nhưng bây giờ cả gia chủ cũng chết trong tay Tân Trạm, nhà họ Hạ lấy gì để báo thù chứ?” Có thể hệ trẻ nào đó vẻ mặt sầu muộn nói.
Địa vị của nhà họ Hạ ở Liêu Đông luôn phi phàm, gần như có thể nói là thổ hoàng Nhưng hôm nay lại gặp phải tình cảnh này, cũng may nhà họ Hạ không chỉ có một vị võ tông, nếu không chỉ sợ hiện tại cả nhà họ Hạ đã sụp đổ.
“Không giết được cậu ta, tôi tự nhiên có những biện pháp khác” Hạ Phương Hải hừ lạnh một tiếng, trong đã lóe lên nét tàn nhẫn.
Tụ Linh Trận bị hủy, Trạm đành phải dựng lại cái mới. Chi tiếc linh khí bên trong đã tiêu tan xem như gần hết, mấy tháng nay Lần này, Tụ Linh Trận mà Tân Trạm bố trí còn lớn hơn lúc trước, bao trùm hơn phân nửa biệt thự.
Mà trí Tụ Linh Trận này, Tân Trạm tròn ba ngày mới hoàn thành!
“Phù.”
Nhìn Tụ Linh Trần được dựng lại, Tân Trạm hài lòng tay, nói: “Không tệ, tốc độ của Tụ Linh Trận này cố tình hơn xa cái trước rất nhiều.”
Nói tới đây, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa.
Tân Trạm đi qua xem thử, phát hiện là hai người đàn ông trung niên mang giày da.
Bọn họ nhìn biệt thự, sau đó hỏi: “Xin hỏi anh là anh Tân Tân Trạm đúng không?”
Tân Trạm gật đầu nói: “Là tôi, các người là ai?”
Hai người bọn họ không trả lời mà là lấy ra một phần văn kiện đưa cho Tân “Đây là văn kiện do bên trên đưa xuống, quyết định bổ nhiệm anh làm hội Hiệp hội Võ đạo Tân Châu, văn bản nhậm chức chính thức có lẽ cần mấy ngày nữa mới Hai người kia nói.
“Hiệp hội Võ đạo Tân Châu?” Tân Trạm nghe vậy, lông mày lập tức nhíu chặt.
Anh vốn định từ chối, nhưng hai người kia bản không để ý tới anh, sau khi đặt văn kiện xuống thì quay đầu bỏ đi.
“Minh xoay người một cái đã thay đổi thân phận rồi, trở thành người cầm đầu của toàn bộ võ giả Tân Châu, Tân Trạm lật văn kiện, trong lòng nghĩ thầm. Từ khi Tân Trang đến Ninh Thành, thể lực lớn nhỏ ở Ninh Thành đều đến thăm hỏi, rất nhiều người bằng lòng chủ động tặng quà, tới tìm kiếm sự che chở.
Tân Trạm cũng không từ chối, nhận lấy từng cái, cũng nhớ tên của bọn họ.
Ba ngày sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cổng biệt thự.
Xe dừng, một ông lão khi thể phi phàm bước xuống.
On ta là một võ giá nội kinh, thực lực không tính là cao, so với Phùng Công của Đạm Thành còn kém xa vạn dặm.
“Đi, bắt Tân Trạm tới đây cho tôi!” Ông lão này vung tay lên, hai người bên cạnh lập tức xông vào biệt thự.
Lúc này Tân Trạm đang bận rộn với thảo dược mới, sau khi nhìn thấy hai thanh niên này xông vào thì tát qua một cái.
Hai người kia còn chưa đụng vào Tân Trạm đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Tân Trạm, anh thật to gan, vậy mà dám ra tay với người của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi!” Hai người giận dữ nói.
Tân Trạm hơi híp mắt, cười nói: “Làm sao tôi biết các người là người của Hiệp hội Võ đạo? Huống chi, hiện tại tôi chính là hội trưởng của Hiệp hội Võ đạo, nhìn thấy tôi không nên hành lễ hả?”
“Hội trưởng?” Hai người này lập tức bật cười: “Anh là hội trưởng, vậy hội trưởng Bạch – Bạch Nguyên Vinh là ai?”
“Bớt nói nhám đi, hội trưởng Bạch đang chờ anh, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi. Hai người này lạnh giọng nói.
Tân Trạm đặt cái xẻng nhỏ trong tay xuống, cười nói: “Được, tôi đi với các người là được”
Nói thì nói vậy, nhưng hiển nhiên hai người trẻ tuổi kia tràn đầy kiêng kị với Tân Trạm, bọn họ chỉ dám đi theo phía sau Tân Trạm. Sau khi đi tới cửa, Tân Trạm lập tức nhìn thấy Bạch Nguyên Vinh.
Ông ta lạnh lùng nhìn Tân Trạm, hỏi: “Cậu chính là người đánh con tôi hả?”
Tần Trạm nói: “Anh ta không được tôi cho phép đã đập cổng nhà tôi, tôi..”
“Tôi không muốn nghe những lời này!” Bạch Nguyên Vinh trực tiếp ngắt lời Tần Trạm: “Cậu chỉ cần trả lời tôi, phải hay không phải.” Tần Trạm nghe vậy, không khỏi cười lạnh nói: “Ông oai thật đó, sao vậy, con ông mắc lỗi thì không nên bị răn dạy há?”
“Răn dạy cũng không tới lượt cậu!” Bạch Nguyên Vinh quát lớn.
Ông ta lấy một phần văn kiện từ trong túi hồ sơ, nói” Đây là lệnh bắt người của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi, đi theo chúng tôi.”
Sở Hữu Sinh cười ha ha nói: “Là tôi! Nghe nói cậu đã rời khỏi phủ Dược Thần rồi hả?”
Tân Trạm thoáng giật mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thừa nhận.
“Ông Sở có chuyện gì sao?” Tân Trạm hỏi.
Sở Hữu Sinh trầm mặc một lát, nói: “Có hứng thú đến thủ đô chơi một chút hay không?”
“Đến thủ đô?” Trên thực tế, Tân Trạm đã sớm có ý định này rồi, chỉ là thiếu một cơ hội thích hợp.
Nói một cách tương đối, thủ đô có cơ hội nhiều hơn, tự nhiên cũng có lợi cho việc tu luyện.
Mà hôm nay Tân Trạm đã gặp phải bình cảnh, đi rèn luyện một lần thật sự cũng không phải chuyện xấu.
“Nói thật cho cậu biết vậy, tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ.” Sở Hữu Sinh nói: “Gần đây ông cụ nhà tôi ngã bệnh, tôi muốn cậu tới nhìn ông ấy một cái.” Tân Trạm cười nói: “Ông Sở, ông và phủ chủ quen thuộc như vậy, tại sao không mời phủ chủ đến chứ?”
“Bà ấy không ránh.” Sở Hữu Sinh không nhịn được cười khổ một tiếng: “Tôi không mời nối bà ấy.”
Tân Trạm trầm mặc một lát, nói: “Được, có thời gian tôi sẽ qua đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Tân Trạm nói ý nghĩ của mình cho Tô Uyên biết.
Đối với thủ đô, Tô Uyên có tình cảm phức tạp.
Cô ấy có chút chờ đợi, lại có chút sợ hãi.
Chỗ đó cũng không để lại cho nàng ký ức tốt đẹp gì mà chỉ có đau khổ.
Thấy vẻ mặt Tô Uyên phức tạp, Tân Trạm khoát tay nói: “Được rồi, không đi nữa, anh sẽ gọi điện lại cho ông ấy.”
“Đi đi.” Tô Uyên cười nói: “Em cũng rất muốn về xem thử.”
“Được.” Tân Trạm nhẹ gật đầu.
Nói đến đây, Tô Uyên tiếp tục nói: “Đúng rồi, nếu như Hiệp hội Võ đạo Tân Châu thật sự tới tìm anh gây chuyện, anh ngược lại có thể nhờ Sở Hữu Sinh giúp đỡ.”
“Nhà họ Sở còn có quan hệ với Hiệp hội Võ đạo sao?” Tân Trạm có chút kinh ngạc hỏi.
Tô Uyên cười bảo: “Nhà họ Sở khác với nhà họ Tô. Nhà họ Tô chủ trọng quan hệ hơn, quan hệ của bọn họ trải rộng toàn bộ các nơi trên thế giới, cũng không coi trọng lực lượng võ đạo. Nhưng nhà họ Sở vừa khéo ngược lại, bọn họ cực kỳ chú trọng lực lượng võ đạo, nhà họ Sở có mấy người đảm nhiệm chức vị trong Hiệp hội Võ đạo thủ đô.”
Tần Trạm đột nhiên hiểu ra.
Quả thực quan hệ của nhà họ Tô ở trên nhà họ Sở, hơn nữa tài sản của nhà họ Tô cũng vượt xa nhà họ Sở.
Mà mấy năm gần đây tinh huống này lại có chút thay đổi, nhánh thứ tám của nhà họ Tô bắt đầu phát lực, Tô Vũ thì thoáng cái đã trở thành con trời của thế hệ trẻ. Nhưng tình huống nhà họ Sở lại không ổn, toàn bộ thế hệ trẻ của nhà họ Sở, ưu tú nhất cũng chỉ xếp hạng thứ mười, chênh lệch khá lớn với Tô Vũ.
Mặt khác.
Tin tức Hạ Phương Sinh đã chết nhanh chóng truyền về tới nhà họ Hạ.
Sắc mặt của mọi người nhà họ Hạ khó coi, bọn họ không ngờ rằng liên tiếp hai vị chủ lực của nhà họ Hạ đều chết trong tay Tân Trạm.
“Thù này không thể không báo!” Sắc mặt Hạ Phương Hải đầy tàn nhẫn, tay nặng nề đập xuống cái bàn trước mặt.
“Nhưng bây giờ cả gia chủ cũng chết trong tay Tân Trạm, nhà họ Hạ lấy gì để báo thù chứ?” Có thể hệ trẻ nào đó vẻ mặt sầu muộn nói.
Địa vị của nhà họ Hạ ở Liêu Đông luôn phi phàm, gần như có thể nói là thổ hoàng Nhưng hôm nay lại gặp phải tình cảnh này, cũng may nhà họ Hạ không chỉ có một vị võ tông, nếu không chỉ sợ hiện tại cả nhà họ Hạ đã sụp đổ.
“Không giết được cậu ta, tôi tự nhiên có những biện pháp khác” Hạ Phương Hải hừ lạnh một tiếng, trong đã lóe lên nét tàn nhẫn.
Tụ Linh Trận bị hủy, Trạm đành phải dựng lại cái mới. Chi tiếc linh khí bên trong đã tiêu tan xem như gần hết, mấy tháng nay Lần này, Tụ Linh Trận mà Tân Trạm bố trí còn lớn hơn lúc trước, bao trùm hơn phân nửa biệt thự.
Mà trí Tụ Linh Trận này, Tân Trạm tròn ba ngày mới hoàn thành!
“Phù.”
Nhìn Tụ Linh Trần được dựng lại, Tân Trạm hài lòng tay, nói: “Không tệ, tốc độ của Tụ Linh Trận này cố tình hơn xa cái trước rất nhiều.”
Nói tới đây, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa.
Tân Trạm đi qua xem thử, phát hiện là hai người đàn ông trung niên mang giày da.
Bọn họ nhìn biệt thự, sau đó hỏi: “Xin hỏi anh là anh Tân Tân Trạm đúng không?”
Tân Trạm gật đầu nói: “Là tôi, các người là ai?”
Hai người bọn họ không trả lời mà là lấy ra một phần văn kiện đưa cho Tân “Đây là văn kiện do bên trên đưa xuống, quyết định bổ nhiệm anh làm hội Hiệp hội Võ đạo Tân Châu, văn bản nhậm chức chính thức có lẽ cần mấy ngày nữa mới Hai người kia nói.
“Hiệp hội Võ đạo Tân Châu?” Tân Trạm nghe vậy, lông mày lập tức nhíu chặt.
Anh vốn định từ chối, nhưng hai người kia bản không để ý tới anh, sau khi đặt văn kiện xuống thì quay đầu bỏ đi.
“Minh xoay người một cái đã thay đổi thân phận rồi, trở thành người cầm đầu của toàn bộ võ giả Tân Châu, Tân Trạm lật văn kiện, trong lòng nghĩ thầm. Từ khi Tân Trang đến Ninh Thành, thể lực lớn nhỏ ở Ninh Thành đều đến thăm hỏi, rất nhiều người bằng lòng chủ động tặng quà, tới tìm kiếm sự che chở.
Tân Trạm cũng không từ chối, nhận lấy từng cái, cũng nhớ tên của bọn họ.
Ba ngày sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cổng biệt thự.
Xe dừng, một ông lão khi thể phi phàm bước xuống.
On ta là một võ giá nội kinh, thực lực không tính là cao, so với Phùng Công của Đạm Thành còn kém xa vạn dặm.
“Đi, bắt Tân Trạm tới đây cho tôi!” Ông lão này vung tay lên, hai người bên cạnh lập tức xông vào biệt thự.
Lúc này Tân Trạm đang bận rộn với thảo dược mới, sau khi nhìn thấy hai thanh niên này xông vào thì tát qua một cái.
Hai người kia còn chưa đụng vào Tân Trạm đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Tân Trạm, anh thật to gan, vậy mà dám ra tay với người của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi!” Hai người giận dữ nói.
Tân Trạm hơi híp mắt, cười nói: “Làm sao tôi biết các người là người của Hiệp hội Võ đạo? Huống chi, hiện tại tôi chính là hội trưởng của Hiệp hội Võ đạo, nhìn thấy tôi không nên hành lễ hả?”
“Hội trưởng?” Hai người này lập tức bật cười: “Anh là hội trưởng, vậy hội trưởng Bạch – Bạch Nguyên Vinh là ai?”
“Bớt nói nhám đi, hội trưởng Bạch đang chờ anh, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi. Hai người này lạnh giọng nói.
Tân Trạm đặt cái xẻng nhỏ trong tay xuống, cười nói: “Được, tôi đi với các người là được”
Nói thì nói vậy, nhưng hiển nhiên hai người trẻ tuổi kia tràn đầy kiêng kị với Tân Trạm, bọn họ chỉ dám đi theo phía sau Tân Trạm. Sau khi đi tới cửa, Tân Trạm lập tức nhìn thấy Bạch Nguyên Vinh.
Ông ta lạnh lùng nhìn Tân Trạm, hỏi: “Cậu chính là người đánh con tôi hả?”
Tần Trạm nói: “Anh ta không được tôi cho phép đã đập cổng nhà tôi, tôi..”
“Tôi không muốn nghe những lời này!” Bạch Nguyên Vinh trực tiếp ngắt lời Tần Trạm: “Cậu chỉ cần trả lời tôi, phải hay không phải.” Tần Trạm nghe vậy, không khỏi cười lạnh nói: “Ông oai thật đó, sao vậy, con ông mắc lỗi thì không nên bị răn dạy há?”
“Răn dạy cũng không tới lượt cậu!” Bạch Nguyên Vinh quát lớn.
Ông ta lấy một phần văn kiện từ trong túi hồ sơ, nói” Đây là lệnh bắt người của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi, đi theo chúng tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.