Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 945
Dũng
31/12/2022
Chương 945: Dưới tháp Thông Thiên
Lúc này trong khu rừng huyễn thú đều là một mảng yên tĩnh.
Chỉ mới lúc trước, con huyền thú dữ tợn vẫn còn giương nanh múa vuốt nhảy về phía ba người, bây giờ tất cả đều tan biết sạch sẽ, như thể chưa từng xuất hiện.
Tân Trạm đứng lặng im giữa không trung, chậm rãi thu tay lại. Anh giống như một vị thần linh, ngón tay chạm đến bất cứ nơi nào, huyễn thú ngay lập tức bốc hơi.
Trên mặt Diệp Thành cùng Lạc Việt Ban toàn là vẻ khiếp sợ.
Mấy con huyễn thú đỉnh cấp này, chính là sự tồn tại đáng sợ mà ngay cả Triệu Lam Sơn cũng không dám dễ dàng đụng vào. Vậy mà Tân Trạm chỉ cần chạm nhẹ tay một chút đã khiến bọn chúng chết ngay lập tức.
“Tên nhóc thối Tân Trạm này, rốt cuộc sau khi bị con vật khổng lồ này nuốt, cậu ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt Diệp Thành mở to, hít xuống một ngụm khí lạnh “Lần gặp lại này cậu ta cũng quá mạnh đi, làm tôi cũng muốn bị con vật khổng lồ đó nuốt đấy” Lạc Việt Ban miễn cường cười một tiếng nói.
Lúc này hai người họ rốt cuộc cũng hiểu được, những lời nói trước đây của Tân Trạm không phải là những lời vô căn cứ. Trong nửa tháng qua, anh quả thực đã mạnh lên gấp vô số lần.
“Xem ra lần này vị trí Thiên Kiêu bậc nhất thuộc về ai, cũng không cần dự đoán nữa rồi”
Hai mắt Diệp Thành nóng lên, không nhịn được cười to.
“Hai người còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, không phải muốn khí Tinh Thần này sao?
Tân Trạm nhìn thấy hai người họ đứng ngẩn ra tại chỗ, vẻ mặt đầy hưng phấn, không khỏi cười nói “Khí Tinh Thần này cậu giữ lấy đi, lúc đối phó với Triệu Lam Sơn chúng tôi cũng không giúp được gì” Diêp Thành lắc đầu nói.
“Hai người muốn lấy thì cứ lấy là được rồi, sau này ở đây chúng ta cũng sẽ không thiếu khí tức nữa”
Tân Trạm läc đã thành hai luông khí tức, dồn vào giữa tỉnh mang trên mi tâm của hai người Diệp Thành.
“Đi theo tôi”
Sau đó, Tân Trạm lại lần nữa bay lên, bất cứ nơi nào bay qua, huyễn thú đều bị anh thu hút. Nhưng cho dù là huyễn thú trên không trung hay là huyễn thú dưới mặt đất, chỉ cần bị Tân Trạm chạm nhẹ một cái, trong nháy mắt lập tức tan biến thành một đám sương mù.
Khí Tinh Thần tỏa ra bốn phía, ánh sáng lấp lánh đến cực điểm.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tân Trạm. Với tốc độ này, mấy người họ quả thực sẽ không thiếu khí Tinh Thần.
Hai người họ lúc này cũng không cần tỏ ra khiêm tốn nữa, điên cuồng bắt lấy các loại khí Tỉnh Thần, bổ sung cho tinh mang của mình.
“Lần này ba người chúng ta đến được tháp Thông Thiên, nhất định là làm chấn động bốn phương. Mấy tên chó má Triệu Lam Sơn, Nghiêm Trác Văn chắc chăn phải mở to mắt ra nhìn”
Ba người bay vụt lên, hướng về phía bên ngoài của khu rừng huyễn thú. Đồng thời tinh , cưỡng chế tách ra mang giữa mi tâm cũng không ngừng tăng lên.
“Đã đến lúc nhìn xem, mình đã lấy được bảo vật gì trong cơ thể thú Thôn Thiên.”
Trong lúc bay, Tân Trạm vừa nghĩ tới, liền lấy ra chiếc lông chim Phượng Hoàng cùng một cái bọc chứa đầy linh khí.
Sau khi tiêu tán khí Tỉnh Thần bị thú Thôn Thiên bao bọc bên ngoài, một chiếc vảy màu vàng hiện ra trong tay Tân Trạm.
Để khôi phục lại hào quang, chiếc vảy lập tức tỏa ra một loại khí tức vừa cổ kính vừa tôn quý, cực kỳ giống với lông chim Phượng Hoàng.
“Đó là một loại thần thú chỉ khí. Tuy rằng không biết nó là cái gì, nhưng khẳng định không thể tốt hơn so với lông chim Phượng Hoàng”
Tân Trạm hơi nheo mắt. Bản thân đã từng chứng kiến qua uy lực thần thú Kỳ Lân của Triệu Lam Sơn, không kém gì so với Phượng Hoàng vàng. Nhưng nếu bây giờ anh có một thần thú thứ hai thì sao?
Đến lúc đó cảnh tượng chắc hẳn sẽ rất thú vị.
“Chẳng qua nếu như thế, khí Tinh Thần cần phải tiếp tục thu thập thêm nữa”
Trong lòng Tân Trạm thầm nghĩ như vậy, anh đổi hướng, tiếp tục bay xuyên qua khu rừng rậm. Lúc trước để kích hoạt thần thú, anh đã tiêu hao năng lực ngũ tinh, nhưng mà cũng chỉ là cố gắng lắm mới đủ kích hoạt. Có điều cũng may nơi đây có rất nhiều huyền thú, cũng không rắc rối lắm để thu thập.
Dù sao vẫn còn tới hơn một canh giờ mới đến thời điểm kết thúc, bản thân không thể phí phạm được.
Mà cùng lúc đó, ở giữa khu vực trung tâm.
Ngọn núi khổng lồ sừng sững dốc đứng kia như một cột trụ chống trời. Thi thoảng ngọn núi lại ẩn hiện sau những đám mây, biến mất vào trong khoảng không Trên đỉnh ngọn núi khổng lồ này, có một tòa tháp cao gọi là Thông Thiê Quy định của nơi thí luyện này chính là, ai có thể đặt chân lên tầng cao nhất của tháp Thông Thiên, sẽ trở thành Thiên Kiêu đứng đầu của năm nay.
Lúc này, rất nhiều võ giả đã tập hợp dưới chân ngọn núi, họ nhìn lên đỉnh núi qua bức màn ánh sáng mỏng với những biểu cảm phức tạp trên mặt. Tất cả đều đang chờ đợi vào sự xuất hiện của thời khắc cuối cùng.
Không ít người lộ vẻ mặt mong ngóng, hy vọng có thể nhìn thấy được phong thái của tháp Thông Thiên, đồng thời leo lên được vài tâng nữa Cũng có một số người có chút bất an.
Nghe nói mỗi lần tới thời khắc cuối cùng, nơi đây sẽ xảy ra đại chiến, lo lắng sẽ bị tụt lại phía sau.
“Mọi người, theo truyền thuyết thì ở bên trong tháp Thông Thiên này, mỗi một tầng đều tồn tại cơ duyên. Mà càng đi lên cao thì càng có cơ hội thu hoạch được nhiều, liệu có phải thật không?” Có một thanh niên trông vẫn còn trẻ lên tiếng hỏi mọi người “Là thật đó. Năm đó gia chủ nhà họ Đổng ở trong tháp Thông Thiên lấy được bộ công pháp đỉnh cao, mới có thể một phát vươn tới tận trời, dẫn dắt nhà họ Đổng trở thành gia tộc đứng đầu trong thế giới ẩn”
“Nhưng mà tôi nghe nói phần thưởng tốt nhất ở đây không phải là tuyệt học, mà còn có một vật khác” Một người tiếp lời “Còn có câu chuyện lưu truyền rằng, bởi vì trước đây chưa từng có ai leo lên được trên đỉnh của tháp Thông Thiên, cho nên cũng không ai biết phần thưởng cuối cùng ở đây là cái gì”
“Chẳng qua những chuyện này cũng không đến phần chúng ta, còn phải xem bản lĩnh của mấy người Triệu Lam Sơn thế nào”
Dứt lời, ánh mắt mọi người đều hướng về Triệu Lam Sơn đang lơ lửng giữa không trung, không ít người lộ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
Lúc này, Triệu Lam Sơn mặc áo giáp vàng, tay cầm trường kiếm vàng, toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn trở thành tiêu điểm của mọi người ở đây.
Mà đám người Đổng Thiên Thành cùng Trương Quốc Tuấn, cũng cam tâm chịu thua anh ta, rõ ràng cũng không nghĩ tới muốn đoạt lấy sự nổi bật của anh ta, tránh khiến cho.
Triệu Lam Sơn lại bất mãn Trận chiến của Tân Trạm và Triệu Lam Sơn nửa tháng trước giờ đây đã không còn được ai nhắc đến. Ở trong lòng rất nhiều người, Tân Trạm đã chết. Mà sau nhiều lần Triệu Lam Sơn thể hiện ra những chiến tích thần kỳ, anh ta đã xứng đáng trở thành một thủ lĩnh của mọi người trong sự kiện Thiên Kiêu lần này.
Triệu Lam Sơn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi cao chót vót kia, trong mắt cũng xoẹt qua một tia sáng, Trở thành Thiên Kiêu đầu tiên leo được lên đỉnh của tòa tháp Thông Thiên này, anh ta sẽ hoàn toàn xứng đáng trở thành thiên tài số một trong giới tu đạo này.
Mà lúc này, không còn ai có thể ngăn cản nữa.
“Trận pháp đang mở”
Bên dưới có người hô to một tiếng, ánh mắt mọi người ngay lập tức đổ dồn về, chỉ thấy từ trên ngọn núi, một đạo ánh sáng bảy màu, từ từ bay xuống. Màn bảo vệ của trận pháp cũng dần dần biến mất.
“Đi thôi, đi lên đỉnh núi”
Trong lòng ai nấy đều kích động, từng bóng người bay lên, nhìn như vô số con chim hồng nhạn đang hướng tới ngọn núi khổng lồ này.
Triệu Lam Sơn cũng là người đầu tiên, biến thành một dải ánh sáng vàng, bay thẳng lên trên.
Tuy nhiên, khi anh †a cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt quét qua bóng dáng một số người, trên mặt liền hiện lên một nụ cười khinh thường.
Mặc dù Tân Trạm đã chết, nhưng người theo anh vẫn còn sót lại, anh ta chưa bao bao giờ quên điều này.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều đã bay lên đỉnh núi.
Tuy rằng đỉnh núi này dốc, nhưng không hẹp, không gian trên đỉnh núi cũng không nhỏ.
Mà ở trung tâm ngọn núi sừng sững một tòa tháp cao, nhìn không thấy đỉnh.
Triệu Lam Sơn nhìn lướt qua đám người, cơ thể đột nhiên bay lên về phía tòa tháp, khí tức màu vàng lập tức khuyếch tán ra ngoài, ngăn cản mọi người.
“Mọi người, tôi biết mọi người đều muốn leo lên tòa tháp. Nhưng mà tôi sẽ không trì hoãn thời gian của mọi người quá lâu. Tôi cần xử lý một vài chuyện cá nhân ở đây chút”
‘Vẻ mặt Triệu Lam Sơn cười lạnh, ánh mắt đảo qua đám người phía dưới.
Chúc Diêu khẽ nhíu mày, Cố Minh Ân hừ lạnh một tiếng, trong lòng Bồ Tùng Nhân hơi động, thầm nghĩ không ổn.
Lúc này trong khu rừng huyễn thú đều là một mảng yên tĩnh.
Chỉ mới lúc trước, con huyền thú dữ tợn vẫn còn giương nanh múa vuốt nhảy về phía ba người, bây giờ tất cả đều tan biết sạch sẽ, như thể chưa từng xuất hiện.
Tân Trạm đứng lặng im giữa không trung, chậm rãi thu tay lại. Anh giống như một vị thần linh, ngón tay chạm đến bất cứ nơi nào, huyễn thú ngay lập tức bốc hơi.
Trên mặt Diệp Thành cùng Lạc Việt Ban toàn là vẻ khiếp sợ.
Mấy con huyễn thú đỉnh cấp này, chính là sự tồn tại đáng sợ mà ngay cả Triệu Lam Sơn cũng không dám dễ dàng đụng vào. Vậy mà Tân Trạm chỉ cần chạm nhẹ tay một chút đã khiến bọn chúng chết ngay lập tức.
“Tên nhóc thối Tân Trạm này, rốt cuộc sau khi bị con vật khổng lồ này nuốt, cậu ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt Diệp Thành mở to, hít xuống một ngụm khí lạnh “Lần gặp lại này cậu ta cũng quá mạnh đi, làm tôi cũng muốn bị con vật khổng lồ đó nuốt đấy” Lạc Việt Ban miễn cường cười một tiếng nói.
Lúc này hai người họ rốt cuộc cũng hiểu được, những lời nói trước đây của Tân Trạm không phải là những lời vô căn cứ. Trong nửa tháng qua, anh quả thực đã mạnh lên gấp vô số lần.
“Xem ra lần này vị trí Thiên Kiêu bậc nhất thuộc về ai, cũng không cần dự đoán nữa rồi”
Hai mắt Diệp Thành nóng lên, không nhịn được cười to.
“Hai người còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, không phải muốn khí Tinh Thần này sao?
Tân Trạm nhìn thấy hai người họ đứng ngẩn ra tại chỗ, vẻ mặt đầy hưng phấn, không khỏi cười nói “Khí Tinh Thần này cậu giữ lấy đi, lúc đối phó với Triệu Lam Sơn chúng tôi cũng không giúp được gì” Diêp Thành lắc đầu nói.
“Hai người muốn lấy thì cứ lấy là được rồi, sau này ở đây chúng ta cũng sẽ không thiếu khí tức nữa”
Tân Trạm läc đã thành hai luông khí tức, dồn vào giữa tỉnh mang trên mi tâm của hai người Diệp Thành.
“Đi theo tôi”
Sau đó, Tân Trạm lại lần nữa bay lên, bất cứ nơi nào bay qua, huyễn thú đều bị anh thu hút. Nhưng cho dù là huyễn thú trên không trung hay là huyễn thú dưới mặt đất, chỉ cần bị Tân Trạm chạm nhẹ một cái, trong nháy mắt lập tức tan biến thành một đám sương mù.
Khí Tinh Thần tỏa ra bốn phía, ánh sáng lấp lánh đến cực điểm.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tân Trạm. Với tốc độ này, mấy người họ quả thực sẽ không thiếu khí Tinh Thần.
Hai người họ lúc này cũng không cần tỏ ra khiêm tốn nữa, điên cuồng bắt lấy các loại khí Tỉnh Thần, bổ sung cho tinh mang của mình.
“Lần này ba người chúng ta đến được tháp Thông Thiên, nhất định là làm chấn động bốn phương. Mấy tên chó má Triệu Lam Sơn, Nghiêm Trác Văn chắc chăn phải mở to mắt ra nhìn”
Ba người bay vụt lên, hướng về phía bên ngoài của khu rừng huyễn thú. Đồng thời tinh , cưỡng chế tách ra mang giữa mi tâm cũng không ngừng tăng lên.
“Đã đến lúc nhìn xem, mình đã lấy được bảo vật gì trong cơ thể thú Thôn Thiên.”
Trong lúc bay, Tân Trạm vừa nghĩ tới, liền lấy ra chiếc lông chim Phượng Hoàng cùng một cái bọc chứa đầy linh khí.
Sau khi tiêu tán khí Tỉnh Thần bị thú Thôn Thiên bao bọc bên ngoài, một chiếc vảy màu vàng hiện ra trong tay Tân Trạm.
Để khôi phục lại hào quang, chiếc vảy lập tức tỏa ra một loại khí tức vừa cổ kính vừa tôn quý, cực kỳ giống với lông chim Phượng Hoàng.
“Đó là một loại thần thú chỉ khí. Tuy rằng không biết nó là cái gì, nhưng khẳng định không thể tốt hơn so với lông chim Phượng Hoàng”
Tân Trạm hơi nheo mắt. Bản thân đã từng chứng kiến qua uy lực thần thú Kỳ Lân của Triệu Lam Sơn, không kém gì so với Phượng Hoàng vàng. Nhưng nếu bây giờ anh có một thần thú thứ hai thì sao?
Đến lúc đó cảnh tượng chắc hẳn sẽ rất thú vị.
“Chẳng qua nếu như thế, khí Tinh Thần cần phải tiếp tục thu thập thêm nữa”
Trong lòng Tân Trạm thầm nghĩ như vậy, anh đổi hướng, tiếp tục bay xuyên qua khu rừng rậm. Lúc trước để kích hoạt thần thú, anh đã tiêu hao năng lực ngũ tinh, nhưng mà cũng chỉ là cố gắng lắm mới đủ kích hoạt. Có điều cũng may nơi đây có rất nhiều huyền thú, cũng không rắc rối lắm để thu thập.
Dù sao vẫn còn tới hơn một canh giờ mới đến thời điểm kết thúc, bản thân không thể phí phạm được.
Mà cùng lúc đó, ở giữa khu vực trung tâm.
Ngọn núi khổng lồ sừng sững dốc đứng kia như một cột trụ chống trời. Thi thoảng ngọn núi lại ẩn hiện sau những đám mây, biến mất vào trong khoảng không Trên đỉnh ngọn núi khổng lồ này, có một tòa tháp cao gọi là Thông Thiê Quy định của nơi thí luyện này chính là, ai có thể đặt chân lên tầng cao nhất của tháp Thông Thiên, sẽ trở thành Thiên Kiêu đứng đầu của năm nay.
Lúc này, rất nhiều võ giả đã tập hợp dưới chân ngọn núi, họ nhìn lên đỉnh núi qua bức màn ánh sáng mỏng với những biểu cảm phức tạp trên mặt. Tất cả đều đang chờ đợi vào sự xuất hiện của thời khắc cuối cùng.
Không ít người lộ vẻ mặt mong ngóng, hy vọng có thể nhìn thấy được phong thái của tháp Thông Thiên, đồng thời leo lên được vài tâng nữa Cũng có một số người có chút bất an.
Nghe nói mỗi lần tới thời khắc cuối cùng, nơi đây sẽ xảy ra đại chiến, lo lắng sẽ bị tụt lại phía sau.
“Mọi người, theo truyền thuyết thì ở bên trong tháp Thông Thiên này, mỗi một tầng đều tồn tại cơ duyên. Mà càng đi lên cao thì càng có cơ hội thu hoạch được nhiều, liệu có phải thật không?” Có một thanh niên trông vẫn còn trẻ lên tiếng hỏi mọi người “Là thật đó. Năm đó gia chủ nhà họ Đổng ở trong tháp Thông Thiên lấy được bộ công pháp đỉnh cao, mới có thể một phát vươn tới tận trời, dẫn dắt nhà họ Đổng trở thành gia tộc đứng đầu trong thế giới ẩn”
“Nhưng mà tôi nghe nói phần thưởng tốt nhất ở đây không phải là tuyệt học, mà còn có một vật khác” Một người tiếp lời “Còn có câu chuyện lưu truyền rằng, bởi vì trước đây chưa từng có ai leo lên được trên đỉnh của tháp Thông Thiên, cho nên cũng không ai biết phần thưởng cuối cùng ở đây là cái gì”
“Chẳng qua những chuyện này cũng không đến phần chúng ta, còn phải xem bản lĩnh của mấy người Triệu Lam Sơn thế nào”
Dứt lời, ánh mắt mọi người đều hướng về Triệu Lam Sơn đang lơ lửng giữa không trung, không ít người lộ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
Lúc này, Triệu Lam Sơn mặc áo giáp vàng, tay cầm trường kiếm vàng, toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn trở thành tiêu điểm của mọi người ở đây.
Mà đám người Đổng Thiên Thành cùng Trương Quốc Tuấn, cũng cam tâm chịu thua anh ta, rõ ràng cũng không nghĩ tới muốn đoạt lấy sự nổi bật của anh ta, tránh khiến cho.
Triệu Lam Sơn lại bất mãn Trận chiến của Tân Trạm và Triệu Lam Sơn nửa tháng trước giờ đây đã không còn được ai nhắc đến. Ở trong lòng rất nhiều người, Tân Trạm đã chết. Mà sau nhiều lần Triệu Lam Sơn thể hiện ra những chiến tích thần kỳ, anh ta đã xứng đáng trở thành một thủ lĩnh của mọi người trong sự kiện Thiên Kiêu lần này.
Triệu Lam Sơn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi cao chót vót kia, trong mắt cũng xoẹt qua một tia sáng, Trở thành Thiên Kiêu đầu tiên leo được lên đỉnh của tòa tháp Thông Thiên này, anh ta sẽ hoàn toàn xứng đáng trở thành thiên tài số một trong giới tu đạo này.
Mà lúc này, không còn ai có thể ngăn cản nữa.
“Trận pháp đang mở”
Bên dưới có người hô to một tiếng, ánh mắt mọi người ngay lập tức đổ dồn về, chỉ thấy từ trên ngọn núi, một đạo ánh sáng bảy màu, từ từ bay xuống. Màn bảo vệ của trận pháp cũng dần dần biến mất.
“Đi thôi, đi lên đỉnh núi”
Trong lòng ai nấy đều kích động, từng bóng người bay lên, nhìn như vô số con chim hồng nhạn đang hướng tới ngọn núi khổng lồ này.
Triệu Lam Sơn cũng là người đầu tiên, biến thành một dải ánh sáng vàng, bay thẳng lên trên.
Tuy nhiên, khi anh †a cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt quét qua bóng dáng một số người, trên mặt liền hiện lên một nụ cười khinh thường.
Mặc dù Tân Trạm đã chết, nhưng người theo anh vẫn còn sót lại, anh ta chưa bao bao giờ quên điều này.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều đã bay lên đỉnh núi.
Tuy rằng đỉnh núi này dốc, nhưng không hẹp, không gian trên đỉnh núi cũng không nhỏ.
Mà ở trung tâm ngọn núi sừng sững một tòa tháp cao, nhìn không thấy đỉnh.
Triệu Lam Sơn nhìn lướt qua đám người, cơ thể đột nhiên bay lên về phía tòa tháp, khí tức màu vàng lập tức khuyếch tán ra ngoài, ngăn cản mọi người.
“Mọi người, tôi biết mọi người đều muốn leo lên tòa tháp. Nhưng mà tôi sẽ không trì hoãn thời gian của mọi người quá lâu. Tôi cần xử lý một vài chuyện cá nhân ở đây chút”
‘Vẻ mặt Triệu Lam Sơn cười lạnh, ánh mắt đảo qua đám người phía dưới.
Chúc Diêu khẽ nhíu mày, Cố Minh Ân hừ lạnh một tiếng, trong lòng Bồ Tùng Nhân hơi động, thầm nghĩ không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.