Chương 303: Đừng đoán mò
Kim Nguyên Bảo
21/08/2023
Mai Truyền Kỳ rời khỏi Mai gia không lâu, những người khác nhanh chóng chạy đến chủ trạch hỏi thăm tình hình.
Mai Chấn Đông dùng dăm ba câu thuật lại chuyện đêm nay, cũng bảo mọi người điều động lượng lớn nhân thủ đi tìm tung tích Mai Nguy Hiểm.
Mai Phi Trần đứng bên cửa sổ nhìn xe của Giản Dực, ánh mắt oai lệ nhíu lại, lo lắng có người phát hiện Giản Dực đột nhiên quay trở lại, lập tức hạ lệnh xóa ghi chép trong các camera chuyện đêm nay, cũng nhắc nhở thủ vệ nghiêm khẩu bảo mật chuyện phát sinh tối nay, bất kể là ai hỏi, cũng không được tiết lộ nửa câu.
Trong lúc người Mai gia đang hỏi thăm tin tức, Mai Truyền Kỳ dưới sự trợ giúp của Lạc Mông dừng xe trước một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.
Giản Dực tinh mắt phát hiện nơi này là nơi Lạc Mông cưỡng ép mình mang tới đây, cũng là nơi hắn bị Lạc Mông thượng a.
Hắn lặng lẽ trừng Lạc Mông.
Lạc Mông cảm thụ ánh mắt của hắn, quay đầu, nghi hoặc nhìn.
Giản Dực tát một cái lên đầu đối phương: “Đừng tưởng giả vờ vô tội là có thể rửa sạch sự tình anh cưỡng gian tôi ở đây nhá.”
Lạc Mông: “…”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Cậu quan sát hoàn cảnh chung quanh, khắp mọi nơi đều bố trí camera.
Mai Truyền Kỳ quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Lạc Mông, anh xác định Nguy Nguy bị bắt tới đây đúng không?”
Lạc Mông nói: “Đúng vậy, bên trong tản ra khí vị vô cùng nồng nặc, ta khẳng định bọn họ đang ở bên trong.”
Mai Truyền Kỳ đóng kín cửa sổ, mở tường chắn, ẩn hình đi vào, bay xung quanh một vòng.
Giản Dực hỏi: “Nơi này canh giữ nghiêm mật, làm sao chúng ta có thể lẻn vào đây.”
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Chúng ta chỉ cần xác định nơi Nguy Nguy bị bắt tới là được, chuyện còn lại sẽ nghĩ biện pháp khác. Nếu manh động, tôi sợ bọn hắn sẽ làm Nguy Nguy bị thương, cũng sẽ khiến bọn hắn phát hiện ra sự tồn tại của Lạc Mông.”
Sự tình liên quan đến Lạc Mông, Giản Dực cũng trở nên khôn khéo: “Truyền Kỳ, tôi cảm thấy bọn hắn bắt Nguy Nguy đi chỉ là một trong những mục đích, mục đích khác rất có thể dẫn ra Lạc Mông.”
Mai Truyền Kỳ híp mắt một cái: “Nói cụ thể xem sao?”
“Nghiên cứu viên từng nghiên cứu qua thú nhân cùng giống cái, sẽ có sự hiểu biết nhất định về thú nhân và giống cái, nói thí dụ như mũi thú nhân vô cùng nhạy bén, sau khi trốn ra được, rất có thể sẽ dựa vào mùi để tìm đồng bạn. Mà lúc nãy cậu cũng nói những kẻ này muốn bắt Nguy Nguy để nghiên cứu, nói cách khác bọn hắn muốn tìm gien thú nhân trong cơ thể cậu và Nguy Nguy, cho nên, khẳng định nghĩ tới sau khi Lạc Mông chạy trốn sẽ đi tìm hai cha con cậu, hiện tại bắt Nguy Nguy đi nói không chừng còn muốn dụ Lạc Mông ra.”
“Nghe cậu nói như thế, quả thật cũng có khả năng như vậy, kế tiếp, Lạc Mông không cần lộ diện nữa.”
Lạc Mông gật gật đầu, đột nhiên, như ngửi được mùi vị gì, quay đầu đưa mũi tới trước khe hở ở cửa sổ, ngửi một cái.
Giản Dực hỏi: “Lạc Mông, sao vậy?”
“Có người tới, là tên đã từng bắt ta để nghiên cứu, hướng ở chỗ nhà xưởng bên kia.”
Mai Truyền Kỳ lái xe đến cửa nhà xưởng, liền thấy một chiếc xe huyền phù màu trắng đứng ở ngoài.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra người ngồi ở ghế tài xế.
Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực thấy mặt người kia, đáy mắt chợt lóe vẻ kinh ngạc, trăm miệng một lời nói: “Ti Kiếm Đường!”
“Quả nhiên là Ti Kiếm Đường!”
Mai Truyền Kỳ giật mình, rồi lại cảm thấy rất bình thường, Ti Kiếm Đường vốn phụ trách việc nghiên cứu thú nhân, hiện tại những người kia bắt được Nguy Nguy, nhất định sẽ tìm Ti Kiếm Đường đến để nghiên cứu.
“Chẳng lẽ là Ti Kiếm Đường khống chế Lý Binh bắt Nguy Nguy đi?” Giản Dực khó có thể tin nhìn Mai Truyền Kỳ: “Hắn trước đây từng theo đuổi cậu, sẽ không phải là sớm phát hiện gien cậu không giống người thường, cho nên…”
“Đừng đoán mò.” Mai Truyền Kỳ cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của hắn.
Ti Kiếm Đường ngẩng mặt lên, để camera quay được mặt mình, tiện thể để người cho vào.
Cửa nhà xưởng tự động mở ra, Ti Kiếm Đường lái xe đi vào.
Giản Dực nhìn cánh cửa đóng lại: “Truyền Kỳ, không lẽ cậu còn tình cảm với Ti Kiếm Đường đi? Vì vậy nên cậu mới cảm thấy hắn không bắt con mình để làm nghiên cứu? Cậu bây giờ phải nhìn rõ sự thực trước mặt, Ti Kiếm Đường đã vào nhà xưởng, nhất định có liên quan đến kẻ bắt cóc Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ trừng hắn, đang định nói gì đó, lại thấy một chiếc xe huyền phù màu lam nhạt đi tới, ngừng trước cửa.
Khi thấy người trong xe, ánh mắt cậu trở nên căng thẳng, khó tin thì thầm nói: “Sao lại là người này.”
Giản Dực kích động mở miệng: “Tôi cũng nhận ra người này, hắn là thiên tài nghiên cứu, cũng là một kẻ cuồng nghiên cứu, trong giới nghiên cứu rất nổi danh, tên là Nhạc Nhiên, bất quá, rất ít lộ diện.”
Mai Truyền Kỳ chầm chậm nói: “Hắn là mỗ gia của Phong Tĩnh Đằng.”
Giản Dực kinh ngạc nhìn cậu: “Cái gì! Là mỗ gia của Phong thiếu tướng?”
Mai Truyền Kỳ không trả lời, ở cửa nhà xưởng đợi một canh giờ, không thấy người khác xuất hiện mới lái xe rời đi, quay về thương lượng với lão tổ tông bọn họ tìm cách cứu Nguy Nguy.
Trong nhà xưởng, Ti Kiếm Đường vừa dừng xe, liền thấy một chiếc huyền phù màu lam nhạt đi vào.
Hắn nhìn thấy người trong xe bước xuống, đáy mắt chợt lóe vẻ kích động: “Nhạc giáo sư.”
Ti Kiếm Đường từ nhỏ đã sùng bái Nhạc Nhiên, đặc biệt là Nhạc Nhiên dám lớn mật dùng thân thể của bản thân làm thực nghiệm, càng làm cho hắn vô cùng bội phục.
Vốn nam nam kết hợp chỉ có thể sinh ra nam hài, nhưng Nhạc Nhiên cùng bạn lữ nam tính của hắn lại sinh ra ba nữ nhi, không những trưởng thành khỏe mạnh, lại còn có thể kết hôn sinh con.
Nếu như ngoại tôn kia của Nhạc Nhiên không phát sinh biến dị, thành quả thực nghiệm nam tính cùng nam tính sinh ra nữ hài tử sẽ được áp dụng trong sinh hoạt, tạo phúc cho mọi người, dù sao nữ nhân bây giờ ngày càng ít đi.
Lúc Nhạc Nhiên thấy Ti Kiếm Đường, đáy mắt hiện lên lệ quang, tiến lên, mặt không cảm xúc chào hỏi: “Ti giáo sư, chào ngài.”
Ti Kiếm Đường có chút bất ngờ khi Nhạc Nhiên biết mình: “Nhạc giáo sư, chào ngài.”
Hai người nhìn nhau mấy giây, tựa hồ đều có chuyện muốn nói cùng đối phương, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
“Chúng ta đi xuống đi.” Nhạc Nhiên nói.
“Được.”
Hai người vào thang máy đi xuống tầng năm bên dưới lòng đất.
Thang máy mở ra, tầm mắt đột nhiên trống trải, dưới tầng năm đã được tu sửa toàn bộ, khắp nơi đều trưng bày các thiết bị công nghệ cao, so với đám cỏ dại mọc khắp nơi phía trên, quả thực chính là thiên đường khoa học kỹ thuật.
Còn có thủ vệ tuần tra bốn phía, vô cùng nghiêm ngặt.
“Hoan nghênh Nhạc giáo sư và Ti giáo sư đã đến.” Một tên nam nhân mặc áo blouse trắng và mang khẩu trang trắng đi tới, đưa tay tháo khẩu trang xuống, tiếp đó bắt tay với hai người: “Tôi là nghiên cứu viên phụ trách công trình nghiên cứu lần này, tên là Phùng Nhuận, là Bàn Lợi Vinh thượng tướng cùng Xa Tu Nam thiếu tướng phái tôi đến để giám sát tiến độ nghiên cứu lần này.”
Ti Kiếm Đường lông mày khẽ động.
Hắn nhận được tin của cữu cữu, nói có một hạng mục nghiên cứu gì đó cần hắn hỗ trợ nên mới tới đây.
Bây giờ nghe Phùng Nhuận nói muốn giám sát tiến độ nghiên cứu lần này, nhất thời có một loại cảm giác ‘Cữu cữu không tín nhiệm hắn’.
Nhạc Nhiên nhang nhạt nói: “Ta tới đây chỉ xem một chút mà thôi, nếu nghiên cứu của các ngươi có thể làm ta hứng thú, lúc đó ta mới suy xét ở lại đây.”
Phùng Nhuận thâm ý nói: “Tôi đảm bảo Nhạc giáo sư sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với việc nghiên cứu lần này.”
Gã ra thủ hiệu mời: “Mời hai vị theo tôi.”
Phùng Nhuận để hai người thay trang phục phòng hộ màu trắng, lại tới phòng tiêu độc, sau đó đưa đến tầng sáu bên dưới lòng đất.
“Nếu như lần này nghiên cứu thành công, thì sẽ tạo phúc cho người Diroya tinh cầu chúng ta.”
Nhạc Nhiên trên mặt không có cảm xúc dao động gì.
Ti Kiếm Đường hỏi: “Nghiên cứu lần này rốt cuộc là gì?”
Phùng Nhuận cười thần bí, đẩy cửa bên cạnh: “Mời.”
Nhạc Nhiên cùng Ti Kiếm Đường đi vào, khá giống với những phòng nghiên cứu khác, bất quá, bên trong có sáu người đang bận rộn làm công tác chuẩn bị.
Ti Kiếm Đường nhìn thấy khuôn mặt của hai người trong đó hết sức quen thuộc, ánh mắt ngẩn ra: “Hà Thường, Đại Vĩ, sao các cậu lại ở đây?”
Nhạc Nhiên đáy mắt có chút kinh ngạc nhìn Ti Kiếm Đường.
Hà Thường lúng túng cười: “Ti giáo sư, chúng tôi là được Xa Thiếu Hoa ra giá cao mời tới.”
Ti Kiếm Đường nhíu chặt mày lại, ngày càng tò mò không biết rốt cuộc cữu cữu bảo mình đến đây để làm nghiên cứu gì.
“Nhạc giáo sư, Ti giáo sư, mời hai người qua bên kia nhìn.” Phùng Nhuận chỉ chỉ vách tường đối diện, sau đó, ấn mạch điều khiển trong tay.
Vách tường màu trắng giống như một cây quạt, bị chia thành mấy chục khối, sau đó, hướng bên trái hợp vào nhau, hiện ra cảnh vật bên trong.
Nhạc Nhiên cùng Ti Kiếm Đường nhìn thấy bên trong làm một chiếc giường lớn màu trắng, bên trên còn một đứa nhỏ mặc đồng phục bệnh nhân, hình dáng lớn lên giống như một thiên sứ, mái tóc màu đay, cùng một khuôn mặt tinh xảo.
Ánh mắt hai người ngẩn ra, bước nhanh về phía trước, lại bị màn kính ngăn lại.
“Nguy Nguy.”
“Mai Nguy Hiểm.”
Nhạc Nhiên bỗng chốc xoay người, nhìn Phùng Nhuận lạnh lùng nói: “Tại sao các ngươi lại bắt thái tôn của ta?”
Phùng Nhuận cười: “Nhạc giáo sư, tại sao chúng tôi muốn bắt thái tôn của ngài, tin chắc trong lòng ngài cũng hiểu rõ, tôi đoán trong lòng ngài kỳ thực rất chờ mong lần nghiên cứu này.”
Nhạc Nhiên không muốn phí lời với gã, trực tiếp gọi điện cho Bàng Lợi Vinh, không ngờ thông tấn khí không thể liên lạc được.
“Nhạc giáo sư, nơi này có gắn thiết gây nhiễu, ngài không thể liên lạc được với bên ngoài đâu.”
Nhạc Nhiên cất thông tấn khí: “Ta muốn gặp Bàng Lợi Vinh.”
“Được.” Phùng Nhuận bảo một nghiên cứu viên mang Nhạc Nhiên đến một căn phòng khác.
Nhạc Nhiên đi vào trong, nghiên cứu viên sử dụng hình chiếu của thông tấn khí mở đoạn video đã thu trước đó của Bàng Lợi Vinh, lưu lại Nhạc Nhiên, sau đó rời đi.
Trong màn ảnh xuất hiện thân ảnh Bàng Lợi Vinh: “Nhạc Nhiên, lúc ngươi nhìn thấy hài tử kia, ngươi hẳn đoán được mục đích ta mời ngươi đến đây là gì, tin rằng với năng lực của ngươi, nhất định có thể nghiên cứu ra thứ ta muốn trên người hài tử đó.”
Gã cười ha ha: “Ta biết hài tử kia là thái tôn của ngươi, bất quá, với tính lãnh tình cùng trình độ điên cuồng nghiên cứu kia của ngươi, chắc chắn sẽ không để tâm tới một đứa thái tôn chỉ gặp qua một lần, đúng không? Chỉ cần ngươi nghiên cứu thành công, thì có thể làm gien của người tinh cầu chúng ta trở nên mạnh mẽ, ngươi cũng sẽ trở thành nghiên cứu viên vĩ đại nhất của Diroya, thành tựu của ngươi sẽ vượt qua gia gia của ngươi.”
Bàng Lợi Vinh phảng phất nhìn thấy quang minh tương lai, ánh mắt lấp lánh toả sáng, bất quá, chỉ giằng co nửa phút, liền thu hồi ảo tưởng, tiếp tục nói: “Ngươi ở đây không cần quan tâm thứ khác, chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu là được, những người khác sẽ chuẩn bị thức ăn cùng đồ dùng cho ngươi, nếu thiếu hụt vật liệu nghiên cứu, có thể nói Phùng Nhuận, hắn sẽ chuẩn bị cho ngươi. Ta hy vọng nửa năm sau, có thể nhìn thấy một ít thành quả nghiên cứu, cứ như vậy đi, có chuyện gì bảo Phùng Nhuận thông tri ta.”
Hình chiếu kết thúc, nháy mắt liền biến mất trước mặt Nhạc Nhiên.
Nhạc Nhiên mặt không thay đổi ngồi trên giường.
Hắn biết trong phòng có gắn camera đang theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Cũng biết cho dù mình không muốn phối hợp nghiên cứu, Bàng Lợi Vinh cũng sẽ không thả hắn đi, còn không bằng trước tiên làm theo lời Bàng Lợi Vinh nói, nói không chừng còn có thể làm Bàng Lợi Vinh hạ thấp cảnh giác.
Ở một bên khác, lúc Nhạc Nhiên rời đi, Ti Kiếm Đường được mang tới phòng khác, đồng dạng, Xa Tu Nam cũng nói chuyện với hắn.
“Kiếm Đường, con nhớ ta từng nói Mai Truyền Kỳ rất có thể có gien thú nhân không? Nếu như vậy, con trai của hắn cũng rất có thể được truyền gien thú nhân. Ta biết tâm địa con mền mỏng, không hạ thủ với hài tử, đặc biệt còn yêu thích hãy tử này, bất quá, còn phải suy nghĩ một chút sự nghiệp cùng tiền đồ của con, con đừng quên lúc trở về con trả lời phỏng vấn sẽ mang về nghiên cứu có thể giúp người tinh cầu chúng ta nâng cao năng lực sinh dục, còn có thể tăng cao đẳng cấp gien hài tử xuất thế.”
Ti Kiếm Đường hai mắt trợn to, bước chân lảo đảo ngồi bệt xuống giường.
Từ sau sự tình thú nhân mà hắn đang nghiên cứu bỏ trốn, nhiệt tình nghiên cứu của hắn giảm đi rất nhiều, phần lớn tinh lực đều đặt lên việc làm sao tìm được thú nhân kia.
Hiện tại trong phòng nghiên cứu của hắn chỉ còn dư lại một ít máu lấy trên người thú nhân, còn có gien đã tinh luyện ra được, cùng với các báo cáo nghiên cứu, thành quả gì cũng không có, dần dần, hắn đối với nghiên cứu của mình mất đi tự tin.
“Nếu như con không muốn bị mất sạch danh dự, thì phải cẩn thận làm tốt nghiên cứu, ta tin con có thể thành công.”
------oOo------
Chương 308<: br/>
Nguồn: EbookTruyen.VN
Mai Chấn Đông dùng dăm ba câu thuật lại chuyện đêm nay, cũng bảo mọi người điều động lượng lớn nhân thủ đi tìm tung tích Mai Nguy Hiểm.
Mai Phi Trần đứng bên cửa sổ nhìn xe của Giản Dực, ánh mắt oai lệ nhíu lại, lo lắng có người phát hiện Giản Dực đột nhiên quay trở lại, lập tức hạ lệnh xóa ghi chép trong các camera chuyện đêm nay, cũng nhắc nhở thủ vệ nghiêm khẩu bảo mật chuyện phát sinh tối nay, bất kể là ai hỏi, cũng không được tiết lộ nửa câu.
Trong lúc người Mai gia đang hỏi thăm tin tức, Mai Truyền Kỳ dưới sự trợ giúp của Lạc Mông dừng xe trước một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.
Giản Dực tinh mắt phát hiện nơi này là nơi Lạc Mông cưỡng ép mình mang tới đây, cũng là nơi hắn bị Lạc Mông thượng a.
Hắn lặng lẽ trừng Lạc Mông.
Lạc Mông cảm thụ ánh mắt của hắn, quay đầu, nghi hoặc nhìn.
Giản Dực tát một cái lên đầu đối phương: “Đừng tưởng giả vờ vô tội là có thể rửa sạch sự tình anh cưỡng gian tôi ở đây nhá.”
Lạc Mông: “…”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Cậu quan sát hoàn cảnh chung quanh, khắp mọi nơi đều bố trí camera.
Mai Truyền Kỳ quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Lạc Mông, anh xác định Nguy Nguy bị bắt tới đây đúng không?”
Lạc Mông nói: “Đúng vậy, bên trong tản ra khí vị vô cùng nồng nặc, ta khẳng định bọn họ đang ở bên trong.”
Mai Truyền Kỳ đóng kín cửa sổ, mở tường chắn, ẩn hình đi vào, bay xung quanh một vòng.
Giản Dực hỏi: “Nơi này canh giữ nghiêm mật, làm sao chúng ta có thể lẻn vào đây.”
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Chúng ta chỉ cần xác định nơi Nguy Nguy bị bắt tới là được, chuyện còn lại sẽ nghĩ biện pháp khác. Nếu manh động, tôi sợ bọn hắn sẽ làm Nguy Nguy bị thương, cũng sẽ khiến bọn hắn phát hiện ra sự tồn tại của Lạc Mông.”
Sự tình liên quan đến Lạc Mông, Giản Dực cũng trở nên khôn khéo: “Truyền Kỳ, tôi cảm thấy bọn hắn bắt Nguy Nguy đi chỉ là một trong những mục đích, mục đích khác rất có thể dẫn ra Lạc Mông.”
Mai Truyền Kỳ híp mắt một cái: “Nói cụ thể xem sao?”
“Nghiên cứu viên từng nghiên cứu qua thú nhân cùng giống cái, sẽ có sự hiểu biết nhất định về thú nhân và giống cái, nói thí dụ như mũi thú nhân vô cùng nhạy bén, sau khi trốn ra được, rất có thể sẽ dựa vào mùi để tìm đồng bạn. Mà lúc nãy cậu cũng nói những kẻ này muốn bắt Nguy Nguy để nghiên cứu, nói cách khác bọn hắn muốn tìm gien thú nhân trong cơ thể cậu và Nguy Nguy, cho nên, khẳng định nghĩ tới sau khi Lạc Mông chạy trốn sẽ đi tìm hai cha con cậu, hiện tại bắt Nguy Nguy đi nói không chừng còn muốn dụ Lạc Mông ra.”
“Nghe cậu nói như thế, quả thật cũng có khả năng như vậy, kế tiếp, Lạc Mông không cần lộ diện nữa.”
Lạc Mông gật gật đầu, đột nhiên, như ngửi được mùi vị gì, quay đầu đưa mũi tới trước khe hở ở cửa sổ, ngửi một cái.
Giản Dực hỏi: “Lạc Mông, sao vậy?”
“Có người tới, là tên đã từng bắt ta để nghiên cứu, hướng ở chỗ nhà xưởng bên kia.”
Mai Truyền Kỳ lái xe đến cửa nhà xưởng, liền thấy một chiếc xe huyền phù màu trắng đứng ở ngoài.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra người ngồi ở ghế tài xế.
Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực thấy mặt người kia, đáy mắt chợt lóe vẻ kinh ngạc, trăm miệng một lời nói: “Ti Kiếm Đường!”
“Quả nhiên là Ti Kiếm Đường!”
Mai Truyền Kỳ giật mình, rồi lại cảm thấy rất bình thường, Ti Kiếm Đường vốn phụ trách việc nghiên cứu thú nhân, hiện tại những người kia bắt được Nguy Nguy, nhất định sẽ tìm Ti Kiếm Đường đến để nghiên cứu.
“Chẳng lẽ là Ti Kiếm Đường khống chế Lý Binh bắt Nguy Nguy đi?” Giản Dực khó có thể tin nhìn Mai Truyền Kỳ: “Hắn trước đây từng theo đuổi cậu, sẽ không phải là sớm phát hiện gien cậu không giống người thường, cho nên…”
“Đừng đoán mò.” Mai Truyền Kỳ cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của hắn.
Ti Kiếm Đường ngẩng mặt lên, để camera quay được mặt mình, tiện thể để người cho vào.
Cửa nhà xưởng tự động mở ra, Ti Kiếm Đường lái xe đi vào.
Giản Dực nhìn cánh cửa đóng lại: “Truyền Kỳ, không lẽ cậu còn tình cảm với Ti Kiếm Đường đi? Vì vậy nên cậu mới cảm thấy hắn không bắt con mình để làm nghiên cứu? Cậu bây giờ phải nhìn rõ sự thực trước mặt, Ti Kiếm Đường đã vào nhà xưởng, nhất định có liên quan đến kẻ bắt cóc Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ trừng hắn, đang định nói gì đó, lại thấy một chiếc xe huyền phù màu lam nhạt đi tới, ngừng trước cửa.
Khi thấy người trong xe, ánh mắt cậu trở nên căng thẳng, khó tin thì thầm nói: “Sao lại là người này.”
Giản Dực kích động mở miệng: “Tôi cũng nhận ra người này, hắn là thiên tài nghiên cứu, cũng là một kẻ cuồng nghiên cứu, trong giới nghiên cứu rất nổi danh, tên là Nhạc Nhiên, bất quá, rất ít lộ diện.”
Mai Truyền Kỳ chầm chậm nói: “Hắn là mỗ gia của Phong Tĩnh Đằng.”
Giản Dực kinh ngạc nhìn cậu: “Cái gì! Là mỗ gia của Phong thiếu tướng?”
Mai Truyền Kỳ không trả lời, ở cửa nhà xưởng đợi một canh giờ, không thấy người khác xuất hiện mới lái xe rời đi, quay về thương lượng với lão tổ tông bọn họ tìm cách cứu Nguy Nguy.
Trong nhà xưởng, Ti Kiếm Đường vừa dừng xe, liền thấy một chiếc huyền phù màu lam nhạt đi vào.
Hắn nhìn thấy người trong xe bước xuống, đáy mắt chợt lóe vẻ kích động: “Nhạc giáo sư.”
Ti Kiếm Đường từ nhỏ đã sùng bái Nhạc Nhiên, đặc biệt là Nhạc Nhiên dám lớn mật dùng thân thể của bản thân làm thực nghiệm, càng làm cho hắn vô cùng bội phục.
Vốn nam nam kết hợp chỉ có thể sinh ra nam hài, nhưng Nhạc Nhiên cùng bạn lữ nam tính của hắn lại sinh ra ba nữ nhi, không những trưởng thành khỏe mạnh, lại còn có thể kết hôn sinh con.
Nếu như ngoại tôn kia của Nhạc Nhiên không phát sinh biến dị, thành quả thực nghiệm nam tính cùng nam tính sinh ra nữ hài tử sẽ được áp dụng trong sinh hoạt, tạo phúc cho mọi người, dù sao nữ nhân bây giờ ngày càng ít đi.
Lúc Nhạc Nhiên thấy Ti Kiếm Đường, đáy mắt hiện lên lệ quang, tiến lên, mặt không cảm xúc chào hỏi: “Ti giáo sư, chào ngài.”
Ti Kiếm Đường có chút bất ngờ khi Nhạc Nhiên biết mình: “Nhạc giáo sư, chào ngài.”
Hai người nhìn nhau mấy giây, tựa hồ đều có chuyện muốn nói cùng đối phương, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
“Chúng ta đi xuống đi.” Nhạc Nhiên nói.
“Được.”
Hai người vào thang máy đi xuống tầng năm bên dưới lòng đất.
Thang máy mở ra, tầm mắt đột nhiên trống trải, dưới tầng năm đã được tu sửa toàn bộ, khắp nơi đều trưng bày các thiết bị công nghệ cao, so với đám cỏ dại mọc khắp nơi phía trên, quả thực chính là thiên đường khoa học kỹ thuật.
Còn có thủ vệ tuần tra bốn phía, vô cùng nghiêm ngặt.
“Hoan nghênh Nhạc giáo sư và Ti giáo sư đã đến.” Một tên nam nhân mặc áo blouse trắng và mang khẩu trang trắng đi tới, đưa tay tháo khẩu trang xuống, tiếp đó bắt tay với hai người: “Tôi là nghiên cứu viên phụ trách công trình nghiên cứu lần này, tên là Phùng Nhuận, là Bàn Lợi Vinh thượng tướng cùng Xa Tu Nam thiếu tướng phái tôi đến để giám sát tiến độ nghiên cứu lần này.”
Ti Kiếm Đường lông mày khẽ động.
Hắn nhận được tin của cữu cữu, nói có một hạng mục nghiên cứu gì đó cần hắn hỗ trợ nên mới tới đây.
Bây giờ nghe Phùng Nhuận nói muốn giám sát tiến độ nghiên cứu lần này, nhất thời có một loại cảm giác ‘Cữu cữu không tín nhiệm hắn’.
Nhạc Nhiên nhang nhạt nói: “Ta tới đây chỉ xem một chút mà thôi, nếu nghiên cứu của các ngươi có thể làm ta hứng thú, lúc đó ta mới suy xét ở lại đây.”
Phùng Nhuận thâm ý nói: “Tôi đảm bảo Nhạc giáo sư sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với việc nghiên cứu lần này.”
Gã ra thủ hiệu mời: “Mời hai vị theo tôi.”
Phùng Nhuận để hai người thay trang phục phòng hộ màu trắng, lại tới phòng tiêu độc, sau đó đưa đến tầng sáu bên dưới lòng đất.
“Nếu như lần này nghiên cứu thành công, thì sẽ tạo phúc cho người Diroya tinh cầu chúng ta.”
Nhạc Nhiên trên mặt không có cảm xúc dao động gì.
Ti Kiếm Đường hỏi: “Nghiên cứu lần này rốt cuộc là gì?”
Phùng Nhuận cười thần bí, đẩy cửa bên cạnh: “Mời.”
Nhạc Nhiên cùng Ti Kiếm Đường đi vào, khá giống với những phòng nghiên cứu khác, bất quá, bên trong có sáu người đang bận rộn làm công tác chuẩn bị.
Ti Kiếm Đường nhìn thấy khuôn mặt của hai người trong đó hết sức quen thuộc, ánh mắt ngẩn ra: “Hà Thường, Đại Vĩ, sao các cậu lại ở đây?”
Nhạc Nhiên đáy mắt có chút kinh ngạc nhìn Ti Kiếm Đường.
Hà Thường lúng túng cười: “Ti giáo sư, chúng tôi là được Xa Thiếu Hoa ra giá cao mời tới.”
Ti Kiếm Đường nhíu chặt mày lại, ngày càng tò mò không biết rốt cuộc cữu cữu bảo mình đến đây để làm nghiên cứu gì.
“Nhạc giáo sư, Ti giáo sư, mời hai người qua bên kia nhìn.” Phùng Nhuận chỉ chỉ vách tường đối diện, sau đó, ấn mạch điều khiển trong tay.
Vách tường màu trắng giống như một cây quạt, bị chia thành mấy chục khối, sau đó, hướng bên trái hợp vào nhau, hiện ra cảnh vật bên trong.
Nhạc Nhiên cùng Ti Kiếm Đường nhìn thấy bên trong làm một chiếc giường lớn màu trắng, bên trên còn một đứa nhỏ mặc đồng phục bệnh nhân, hình dáng lớn lên giống như một thiên sứ, mái tóc màu đay, cùng một khuôn mặt tinh xảo.
Ánh mắt hai người ngẩn ra, bước nhanh về phía trước, lại bị màn kính ngăn lại.
“Nguy Nguy.”
“Mai Nguy Hiểm.”
Nhạc Nhiên bỗng chốc xoay người, nhìn Phùng Nhuận lạnh lùng nói: “Tại sao các ngươi lại bắt thái tôn của ta?”
Phùng Nhuận cười: “Nhạc giáo sư, tại sao chúng tôi muốn bắt thái tôn của ngài, tin chắc trong lòng ngài cũng hiểu rõ, tôi đoán trong lòng ngài kỳ thực rất chờ mong lần nghiên cứu này.”
Nhạc Nhiên không muốn phí lời với gã, trực tiếp gọi điện cho Bàng Lợi Vinh, không ngờ thông tấn khí không thể liên lạc được.
“Nhạc giáo sư, nơi này có gắn thiết gây nhiễu, ngài không thể liên lạc được với bên ngoài đâu.”
Nhạc Nhiên cất thông tấn khí: “Ta muốn gặp Bàng Lợi Vinh.”
“Được.” Phùng Nhuận bảo một nghiên cứu viên mang Nhạc Nhiên đến một căn phòng khác.
Nhạc Nhiên đi vào trong, nghiên cứu viên sử dụng hình chiếu của thông tấn khí mở đoạn video đã thu trước đó của Bàng Lợi Vinh, lưu lại Nhạc Nhiên, sau đó rời đi.
Trong màn ảnh xuất hiện thân ảnh Bàng Lợi Vinh: “Nhạc Nhiên, lúc ngươi nhìn thấy hài tử kia, ngươi hẳn đoán được mục đích ta mời ngươi đến đây là gì, tin rằng với năng lực của ngươi, nhất định có thể nghiên cứu ra thứ ta muốn trên người hài tử đó.”
Gã cười ha ha: “Ta biết hài tử kia là thái tôn của ngươi, bất quá, với tính lãnh tình cùng trình độ điên cuồng nghiên cứu kia của ngươi, chắc chắn sẽ không để tâm tới một đứa thái tôn chỉ gặp qua một lần, đúng không? Chỉ cần ngươi nghiên cứu thành công, thì có thể làm gien của người tinh cầu chúng ta trở nên mạnh mẽ, ngươi cũng sẽ trở thành nghiên cứu viên vĩ đại nhất của Diroya, thành tựu của ngươi sẽ vượt qua gia gia của ngươi.”
Bàng Lợi Vinh phảng phất nhìn thấy quang minh tương lai, ánh mắt lấp lánh toả sáng, bất quá, chỉ giằng co nửa phút, liền thu hồi ảo tưởng, tiếp tục nói: “Ngươi ở đây không cần quan tâm thứ khác, chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu là được, những người khác sẽ chuẩn bị thức ăn cùng đồ dùng cho ngươi, nếu thiếu hụt vật liệu nghiên cứu, có thể nói Phùng Nhuận, hắn sẽ chuẩn bị cho ngươi. Ta hy vọng nửa năm sau, có thể nhìn thấy một ít thành quả nghiên cứu, cứ như vậy đi, có chuyện gì bảo Phùng Nhuận thông tri ta.”
Hình chiếu kết thúc, nháy mắt liền biến mất trước mặt Nhạc Nhiên.
Nhạc Nhiên mặt không thay đổi ngồi trên giường.
Hắn biết trong phòng có gắn camera đang theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Cũng biết cho dù mình không muốn phối hợp nghiên cứu, Bàng Lợi Vinh cũng sẽ không thả hắn đi, còn không bằng trước tiên làm theo lời Bàng Lợi Vinh nói, nói không chừng còn có thể làm Bàng Lợi Vinh hạ thấp cảnh giác.
Ở một bên khác, lúc Nhạc Nhiên rời đi, Ti Kiếm Đường được mang tới phòng khác, đồng dạng, Xa Tu Nam cũng nói chuyện với hắn.
“Kiếm Đường, con nhớ ta từng nói Mai Truyền Kỳ rất có thể có gien thú nhân không? Nếu như vậy, con trai của hắn cũng rất có thể được truyền gien thú nhân. Ta biết tâm địa con mền mỏng, không hạ thủ với hài tử, đặc biệt còn yêu thích hãy tử này, bất quá, còn phải suy nghĩ một chút sự nghiệp cùng tiền đồ của con, con đừng quên lúc trở về con trả lời phỏng vấn sẽ mang về nghiên cứu có thể giúp người tinh cầu chúng ta nâng cao năng lực sinh dục, còn có thể tăng cao đẳng cấp gien hài tử xuất thế.”
Ti Kiếm Đường hai mắt trợn to, bước chân lảo đảo ngồi bệt xuống giường.
Từ sau sự tình thú nhân mà hắn đang nghiên cứu bỏ trốn, nhiệt tình nghiên cứu của hắn giảm đi rất nhiều, phần lớn tinh lực đều đặt lên việc làm sao tìm được thú nhân kia.
Hiện tại trong phòng nghiên cứu của hắn chỉ còn dư lại một ít máu lấy trên người thú nhân, còn có gien đã tinh luyện ra được, cùng với các báo cáo nghiên cứu, thành quả gì cũng không có, dần dần, hắn đối với nghiên cứu của mình mất đi tự tin.
“Nếu như con không muốn bị mất sạch danh dự, thì phải cẩn thận làm tốt nghiên cứu, ta tin con có thể thành công.”
------oOo------
Chương 308<: br/>
Nguồn: EbookTruyen.VN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.