Chương 296: Không tồi không tồi
Kim Nguyên Bảo
21/08/2023
Đặng Phi, Dư Thiên Nghĩa, Hà Quân, Thành Kiện Văn khôi phục sinh hoạt như thường ngày, có gì nói đó, nhìn như bốn anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, khiến người ước ao.
Trên thực tế, chỉ có bọn hắn mới biết đây đều là giả tạo.
Đám người Hà Quân không lập tức xé rách da mặt với Dư Thiên Nghĩa, chính là muốn trước tiên ổn định Dư Thiên Nghĩa, để hắn thả xuống lòng phòng bị.
Chờ sau khi điều tra rõ mọi chuyện, nếu Dư Thiên Nghĩa thật sự phản bội bọn hắn, bọn hắn có thể trong thời gian ngắn nhất giải quyết Dư Thiên Nghĩa.
Dư Thiên Nghĩa phối hợp Hà Quân bọn họ diễn xuất bộ dáng hoà thuận, tất nhiên là vì bảo mệnh.
Mai Truyền Kỳ nhìn thấy bọn họ ‘Hữu hảo’ ở chung, trong lòng buồn cười, chờ thêm mấy ngày nữa, cậu lại tiêm một liều thuốc mạnh, phá hư hiện trạng này của bọn hắn.
Thời gian như nước chảy trôi qua, nháy mắt liền đến ngày kiểm tra mỗi tháng một lần.
Mai Truyền Kỳ bất tri bất giác làm huấn luyện viên của Nam đại ký túc xá được một tháng.
Trong quá trình huấn luyện, cậu dùng thái độ nghiêm túc hung hăng giáo huấn các sĩ quan cấp uý.
Thế nhưng, trong thâm tâm, cậu lại lấy việc thầm châm ngòi đám người Dư Thiên Nghĩa làm khóa trình huấn luyện, cho nên, với cậu mà nói, việc này muốn thú vị liền nhất định phải có trách nhiệm huấn luyện.
Đến ngày kiểm tra, Mai Truyền Kỳ rốt cuộc cũng gặp được Dương Thường Chính trung tướng, phía sau còn đi cùng sáu tên sĩ quan cấp uý. Bọn họ đúng là những người được Mai Chấn Thu đề lên cấp uý.
“Mai thiếu tá, giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Dương Thường Chính trung tướng lãnh đạo ở quân khu chúng tôi.” Lý Hữu Minh giới thiệu với Mai Truyền Kỳ: “Mục đích lần này của ngài ấy đến đây là nhìn thành quả huấn luyện của các sĩ quan cấp uý.”
Tuy Mai Truyền Kỳ đã sớm chuẩn bị tâm lý khi gặp Dương Thường Chính, thế nhưng vừa nhìn thấy hắn, trong đầu vẫn không thể khắc chế tâm tình tức giận của mình.
Bất quá, lửa giận rất nhanh bị cậu đè xuống, giống như chưa từng xuất hiện.
Trong lòng Mai Truyền Kỳ hiểu rõ Dương Thường Chính căn bản không phải đến xem kiểm tra các sĩ quan cấp uý, mà lấy danh nghĩa này đến đây chỉ gặp cậu thôi.
Cậu đến trước mặt Dương Thường Chính, cúi chào: “Xin chào Dương trung tướng.”
Ánh mắt Dương Thường Chính lóe lên, ôn hòa cười nói: “Tôi đã sớm nghe nói Mai gia Đại thiếu gia đến đây huấn luyện các sĩ quan cấp úy, liền muốn tìm cơ hội tới xem một chút, nhưng đáng tiếc công việc quá nhiều, tới bây giờ mới có chút thời gian đích thân đến đây. Trước đây tôi từng làm thuộc hạ của Mai thượng tướng, năng lực huấn luyện của Mai thượng tướng là nhất đẳng, nghe đâu đây đều là phương thức huấn luyện của Mai gia, cho nên, liền muốn nhìn thử thành quả của Mai thiếu tá huấn luyện, tin chắc năng lực của cậu không thua gì Mai thượng tướng, có câu trò giỏi hơn thầy.”
Mai Truyền Kỳ nghe Dương Thường Chính nói vậy là đang âm thầm thăm dò mình, không nhìn hắn dối trá, ra vẻ không biết hỏi: “Dương trung tướng từng làm việc cùng gia gia tôi?”
“Không, là làm việc với Mai Chấn Thu thượng tướng.”
Mai Truyền Kỳ nở nụ cười: “Thì ra là thúc công à, năng lực huấn luyện của thúc công tại Mai gia được công nhận rất tốt, lão tổ tông từng nghĩ tới việc giao nhiệm vụ huấn luyện con cháu Mai gia cho thúc công đấy.”
Câu sau đương nhiên là cậu tự chế.
Dương Thường Chính vui mừng cười ha hả, thật lòng hay không thì không biết, bất quá, ý cười không đạt tới đáy mắt.
Lý Hữu Minh thượng tá thừa cơ lên tiếng: “Dương trung tướng, thời gian không còn sớm, trước mắt nên kiểm tra các sĩ quan cấp úy đi.”
Mai Truyền Kỳ nói: “Hiện tại tôi sẽ an bài bọn họ kiểm tra.”
Dương Thường Chính nhìn bóng lưng rời đi, híp mắt một cái.
Từng nhóm sĩ quan kiểm tra các hạng mục khác nhau, thành tích sau khi sát hạch bất ngờ tốt hơn trước đây rất nhiều, các sĩ quan cấp uý một trận vui mừng.
Mai Truyền Kỳ không xem thành tích trước kia của bọn họ, cho nên, đối với việc những người này cao hứng, cậu tỏ vẻ không hiểu lắm, bởi vì đối với cậu mà nói, những thành tích này miễn miễn cưỡng cưỡng có thể coi như đạt yêu cầu.
Nhưng nếu đem thành tích này đặt trước mặt lão tổ tông, chỉ có bị phạt.
Lý Hữu Minh nhìn thấy thành tích, khóe miệng đều nhếch lên đến tận mang tai.
Không hổ là người Mai gia, bất kể là thể năng, tỷ lệ bắn trúng, tốc độ phản ứng, hay thao tác cơ giáp vân vân, đều so với trước đây có tiến bộ rõ ràng.
Nhưng không ngờ tới những thành tích này đều là bị Mai Truyền Kỳ ngược tới ngược lui mới đạt được.
Dương Thường Chính híp mắt nhìn thành tích: “Không tồi không tồi.”
Lý Hữu Minh cười hớn hở nói: “Về sau, nhiệm vụ huấn luyện các sĩ quan cấp uý sẽ giao cho Mai thiếu tá.”
Mai Truyền Kỳ biết những lời này là tán thành năng lực của cậu: “Vâng.”
Lý Hữu Minh nhìn lịch: “Từ giờ tới Tết còn hơn mười ngày, năm nay đến phiên Nam đại ký túc xá chúng tôi được nghỉ phép năm, cho nên, nhờ Mai thiếu tá phụ trách huấn luyện bọn họ thêm mười ngày nữa, rồi chờ qua Tết lại về huấn luyện tiếp.”
“Vâng.”
Lý Hữu Minh nhìn về phía Dương Thường Chính, xem đối phương có muốn nói lời gì với các sĩ quan cấp uý hay không.
Dương Thường Chính biểu hiện khen Mai Truyền Kỳ một phen, sau đó, nói vài lời cổ vũ với các sĩ quan cấp uý rồi dẫn người rời đi.
Mai Truyền Kỳ có vẻ không chú ý nhiều đến Dương Thường Chính, thu hồi nụ cười, xoay người thấy đám người Đặng Phi đang nhìn mình, dường như muốn tìm ra biểu cảm khác thường trên mặt cậu.
“Hôm nay kiểm tra kết thúc, ngày mai lại tiếp tục huấn luyện, nghiêm, giải tán.”
Đội ngũ giải tán, Hà Quân nén giọng nói nhỏ: “Ánh mắt Mai Truyền Kỳ vừa nãy rất bình tĩnh, hắn hẳn không biết trung tướng chính là…”
Lời còn chưa dứt, ba người khác cũng minh bạch ý tứ của hắn.
Thành Kiện Văn nhàn nhạt liếc nhìn Dư Thiên Nghĩa: “Không chừng là đang giả vờ đấy.”
Đặng Phi gật đầu: “Có khả năng này.”
Dư Thiên Nghĩa không nói lời nào.
Hắn biết bây giờ mình nói cái gì cũng sai, không bằng cứ im lặng, hơn nữa, chỉ cần rời xa Mai Truyền Kỳ, tỷ lệ nguy hiểm sẽ ít đi một phần, hoặc lúc đi vệ sinh, đi cùng Đặng Phi bọn họ là được, như thế sẽ không bị hoài nghi nữa.
Thế nhưng, mọi chuyện không phải ngươi không muốn chọc vào, nó liền không tới cửa.
Trước ngày nghỉ hai ngày, Mai Truyền Kỳ lại bắt được cơ hội Dư Thiên Nghĩa đi vệ sinh một mình.
Dư Thiên Nghĩa vì đau bụng nên mới vội vã như thế, với tình huống này hắn làm gì còn thời gian suy nghĩ tìm người cùng đi, hoặc tránh né Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ nhìn ra Dư Thiên Nghĩa vội vội vàng vàng chạy vào phòng vệ sinh, hẳn là bị tiêu chảy, liếc mắt nhìn ba người Thành Kiện Văn, ánh mắt hơi loé lên, cười cười đi về hướng phòng vệ sinh.
Hà Quân nhìn thấy Mai Truyền Kỳ đi vào trong đó, nhanh chóng ra hiệu Thành Kiện Văn cùng Đặng Phi bên cạnh đi theo sau.
Từ chỗ bọn hắn đứng, không nhìn được cửa phòng vệ sinh, cần phải rẽ sang vài khúc cua mới đến nơi được.
Thành Kiện Văn cùng Đặng Phi quay đầu nhìn, liền thấy Mai Truyền Kỳ đứng lại trước chỗ khúc cua vào phòng vệ sinh.
Hà Quân nhẹ giọng nói: “Chúng ta qua xem một chút.”
Đặng Phi nhíu mày: “Cứ đi như vậy, coi chừng bị phát hiện.”
“Đừng lo.” Hà Quân chỉ chỉ bên kia phòng vệ sinh: “Ngươi xem chỗ kia có một nhà kho, chúng ta chỉ cần lặng lẽ trốn vào bên trong nghe lén là được.”
“Đi.” Thành Kiện Văn không chút nghĩ ngợi, liền đi tới.
Ba người nhẹ nhàng trốn vào nhà kho, đứng dán ở cửa, chỉ chừa một khe hở nhỏ đủ nghe người bên ngoài nói gì.
“Mai thiếu gia, sau này chúng ta không cần tiếp tục hẹn gặp mặt ở phòng vệ sinh, hiện tại Hà Quân bọn họ cũng đã hoài nghi tôi.”
Ba người đang trốn bên trong nheo mắt lại, nghe ra đây là giọng Dư Thiên Nghĩa.
“Chỉ cần qua tết, giao ra vật tôi muốn, chúng ta sau này cũng không cần gặp mặt trong phòng vệ sinh nữa.”
“Mai thiếu gia, cậu yên tâm, chỉ cần tôi đáp ứng chuyện này nhất định sẽ làm được, hi vọng Mai thiếu gia cũng tuân thủ cam kết, không để cho tôi chịu hình phạt, còn phải đảm bảo tôi thăng lên được chức vị đại tá.”
Mai Truyền Kỳ cười khẽ: “Cậu đừng lo, chỉ cần giao ra chứng cứ có thể rửa sạch tội danh của tôi, người Mai gia nói được là làm được, được rồi, không nói nhiều nữa, sau tết, chúng ta lại hẹn thời gian gặp mặt.”
“Được, Mai thiếu gia, cậu đi trước đi, chúng ta sẽ bàn chuyện này sau.”
“Ừ.”
Ánh mắt Đặng Phi nhìn thông qua khe hở, thấy Mai Truyền Kỳ rời đi, giận dữ: “Dư Thiên Nghĩa khốn kiếp, đúng thật là bán đứng chúng ta.”
Thành Kiện Văn trào phúng nói: “Không phải lúc đầu ngươi vẫn luôn tin tưởng hắn không phản bội chúng ta à?”
Đặng Phi lạnh lùng im lặng.
Hà Quân lạnh giọng nói: “Thừa dịp Dư Thiên Nghĩa còn chưa giao ra chứng cứ, chúng ta xử lý hắn trước, đúng rồi, việc này phải nói một tiếng với trung tướng, nếu không, trung tướng sẽ nói chúng ta tự tiện hành động.”
Đặng Phi nhìn thấy Mai Truyền Kỳ tựa hồ chuẩn bị tập hợp huấn luyện, nhanh chóng nói: “Chúng ta ra ngoài trước, miễn cho người khác nghi ngờ.”
Ba người nhanh chóng rời khỏi nhà kho, trở về chỗ đứng trước đó.
Nửa phút sau, Dư Thiên Nghĩa từ phòng vệ sinh đi ra.
Ba người Đặng Phi lập tức khôi phục như cũ, lần nữa cùng Dư Thiên Nghĩa vừa nói vừa cười.
------oOo------
Chương 301<: br/>
Nguồn: EbookTruyen.VN
Trên thực tế, chỉ có bọn hắn mới biết đây đều là giả tạo.
Đám người Hà Quân không lập tức xé rách da mặt với Dư Thiên Nghĩa, chính là muốn trước tiên ổn định Dư Thiên Nghĩa, để hắn thả xuống lòng phòng bị.
Chờ sau khi điều tra rõ mọi chuyện, nếu Dư Thiên Nghĩa thật sự phản bội bọn hắn, bọn hắn có thể trong thời gian ngắn nhất giải quyết Dư Thiên Nghĩa.
Dư Thiên Nghĩa phối hợp Hà Quân bọn họ diễn xuất bộ dáng hoà thuận, tất nhiên là vì bảo mệnh.
Mai Truyền Kỳ nhìn thấy bọn họ ‘Hữu hảo’ ở chung, trong lòng buồn cười, chờ thêm mấy ngày nữa, cậu lại tiêm một liều thuốc mạnh, phá hư hiện trạng này của bọn hắn.
Thời gian như nước chảy trôi qua, nháy mắt liền đến ngày kiểm tra mỗi tháng một lần.
Mai Truyền Kỳ bất tri bất giác làm huấn luyện viên của Nam đại ký túc xá được một tháng.
Trong quá trình huấn luyện, cậu dùng thái độ nghiêm túc hung hăng giáo huấn các sĩ quan cấp uý.
Thế nhưng, trong thâm tâm, cậu lại lấy việc thầm châm ngòi đám người Dư Thiên Nghĩa làm khóa trình huấn luyện, cho nên, với cậu mà nói, việc này muốn thú vị liền nhất định phải có trách nhiệm huấn luyện.
Đến ngày kiểm tra, Mai Truyền Kỳ rốt cuộc cũng gặp được Dương Thường Chính trung tướng, phía sau còn đi cùng sáu tên sĩ quan cấp uý. Bọn họ đúng là những người được Mai Chấn Thu đề lên cấp uý.
“Mai thiếu tá, giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Dương Thường Chính trung tướng lãnh đạo ở quân khu chúng tôi.” Lý Hữu Minh giới thiệu với Mai Truyền Kỳ: “Mục đích lần này của ngài ấy đến đây là nhìn thành quả huấn luyện của các sĩ quan cấp uý.”
Tuy Mai Truyền Kỳ đã sớm chuẩn bị tâm lý khi gặp Dương Thường Chính, thế nhưng vừa nhìn thấy hắn, trong đầu vẫn không thể khắc chế tâm tình tức giận của mình.
Bất quá, lửa giận rất nhanh bị cậu đè xuống, giống như chưa từng xuất hiện.
Trong lòng Mai Truyền Kỳ hiểu rõ Dương Thường Chính căn bản không phải đến xem kiểm tra các sĩ quan cấp uý, mà lấy danh nghĩa này đến đây chỉ gặp cậu thôi.
Cậu đến trước mặt Dương Thường Chính, cúi chào: “Xin chào Dương trung tướng.”
Ánh mắt Dương Thường Chính lóe lên, ôn hòa cười nói: “Tôi đã sớm nghe nói Mai gia Đại thiếu gia đến đây huấn luyện các sĩ quan cấp úy, liền muốn tìm cơ hội tới xem một chút, nhưng đáng tiếc công việc quá nhiều, tới bây giờ mới có chút thời gian đích thân đến đây. Trước đây tôi từng làm thuộc hạ của Mai thượng tướng, năng lực huấn luyện của Mai thượng tướng là nhất đẳng, nghe đâu đây đều là phương thức huấn luyện của Mai gia, cho nên, liền muốn nhìn thử thành quả của Mai thiếu tá huấn luyện, tin chắc năng lực của cậu không thua gì Mai thượng tướng, có câu trò giỏi hơn thầy.”
Mai Truyền Kỳ nghe Dương Thường Chính nói vậy là đang âm thầm thăm dò mình, không nhìn hắn dối trá, ra vẻ không biết hỏi: “Dương trung tướng từng làm việc cùng gia gia tôi?”
“Không, là làm việc với Mai Chấn Thu thượng tướng.”
Mai Truyền Kỳ nở nụ cười: “Thì ra là thúc công à, năng lực huấn luyện của thúc công tại Mai gia được công nhận rất tốt, lão tổ tông từng nghĩ tới việc giao nhiệm vụ huấn luyện con cháu Mai gia cho thúc công đấy.”
Câu sau đương nhiên là cậu tự chế.
Dương Thường Chính vui mừng cười ha hả, thật lòng hay không thì không biết, bất quá, ý cười không đạt tới đáy mắt.
Lý Hữu Minh thượng tá thừa cơ lên tiếng: “Dương trung tướng, thời gian không còn sớm, trước mắt nên kiểm tra các sĩ quan cấp úy đi.”
Mai Truyền Kỳ nói: “Hiện tại tôi sẽ an bài bọn họ kiểm tra.”
Dương Thường Chính nhìn bóng lưng rời đi, híp mắt một cái.
Từng nhóm sĩ quan kiểm tra các hạng mục khác nhau, thành tích sau khi sát hạch bất ngờ tốt hơn trước đây rất nhiều, các sĩ quan cấp uý một trận vui mừng.
Mai Truyền Kỳ không xem thành tích trước kia của bọn họ, cho nên, đối với việc những người này cao hứng, cậu tỏ vẻ không hiểu lắm, bởi vì đối với cậu mà nói, những thành tích này miễn miễn cưỡng cưỡng có thể coi như đạt yêu cầu.
Nhưng nếu đem thành tích này đặt trước mặt lão tổ tông, chỉ có bị phạt.
Lý Hữu Minh nhìn thấy thành tích, khóe miệng đều nhếch lên đến tận mang tai.
Không hổ là người Mai gia, bất kể là thể năng, tỷ lệ bắn trúng, tốc độ phản ứng, hay thao tác cơ giáp vân vân, đều so với trước đây có tiến bộ rõ ràng.
Nhưng không ngờ tới những thành tích này đều là bị Mai Truyền Kỳ ngược tới ngược lui mới đạt được.
Dương Thường Chính híp mắt nhìn thành tích: “Không tồi không tồi.”
Lý Hữu Minh cười hớn hở nói: “Về sau, nhiệm vụ huấn luyện các sĩ quan cấp uý sẽ giao cho Mai thiếu tá.”
Mai Truyền Kỳ biết những lời này là tán thành năng lực của cậu: “Vâng.”
Lý Hữu Minh nhìn lịch: “Từ giờ tới Tết còn hơn mười ngày, năm nay đến phiên Nam đại ký túc xá chúng tôi được nghỉ phép năm, cho nên, nhờ Mai thiếu tá phụ trách huấn luyện bọn họ thêm mười ngày nữa, rồi chờ qua Tết lại về huấn luyện tiếp.”
“Vâng.”
Lý Hữu Minh nhìn về phía Dương Thường Chính, xem đối phương có muốn nói lời gì với các sĩ quan cấp uý hay không.
Dương Thường Chính biểu hiện khen Mai Truyền Kỳ một phen, sau đó, nói vài lời cổ vũ với các sĩ quan cấp uý rồi dẫn người rời đi.
Mai Truyền Kỳ có vẻ không chú ý nhiều đến Dương Thường Chính, thu hồi nụ cười, xoay người thấy đám người Đặng Phi đang nhìn mình, dường như muốn tìm ra biểu cảm khác thường trên mặt cậu.
“Hôm nay kiểm tra kết thúc, ngày mai lại tiếp tục huấn luyện, nghiêm, giải tán.”
Đội ngũ giải tán, Hà Quân nén giọng nói nhỏ: “Ánh mắt Mai Truyền Kỳ vừa nãy rất bình tĩnh, hắn hẳn không biết trung tướng chính là…”
Lời còn chưa dứt, ba người khác cũng minh bạch ý tứ của hắn.
Thành Kiện Văn nhàn nhạt liếc nhìn Dư Thiên Nghĩa: “Không chừng là đang giả vờ đấy.”
Đặng Phi gật đầu: “Có khả năng này.”
Dư Thiên Nghĩa không nói lời nào.
Hắn biết bây giờ mình nói cái gì cũng sai, không bằng cứ im lặng, hơn nữa, chỉ cần rời xa Mai Truyền Kỳ, tỷ lệ nguy hiểm sẽ ít đi một phần, hoặc lúc đi vệ sinh, đi cùng Đặng Phi bọn họ là được, như thế sẽ không bị hoài nghi nữa.
Thế nhưng, mọi chuyện không phải ngươi không muốn chọc vào, nó liền không tới cửa.
Trước ngày nghỉ hai ngày, Mai Truyền Kỳ lại bắt được cơ hội Dư Thiên Nghĩa đi vệ sinh một mình.
Dư Thiên Nghĩa vì đau bụng nên mới vội vã như thế, với tình huống này hắn làm gì còn thời gian suy nghĩ tìm người cùng đi, hoặc tránh né Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ nhìn ra Dư Thiên Nghĩa vội vội vàng vàng chạy vào phòng vệ sinh, hẳn là bị tiêu chảy, liếc mắt nhìn ba người Thành Kiện Văn, ánh mắt hơi loé lên, cười cười đi về hướng phòng vệ sinh.
Hà Quân nhìn thấy Mai Truyền Kỳ đi vào trong đó, nhanh chóng ra hiệu Thành Kiện Văn cùng Đặng Phi bên cạnh đi theo sau.
Từ chỗ bọn hắn đứng, không nhìn được cửa phòng vệ sinh, cần phải rẽ sang vài khúc cua mới đến nơi được.
Thành Kiện Văn cùng Đặng Phi quay đầu nhìn, liền thấy Mai Truyền Kỳ đứng lại trước chỗ khúc cua vào phòng vệ sinh.
Hà Quân nhẹ giọng nói: “Chúng ta qua xem một chút.”
Đặng Phi nhíu mày: “Cứ đi như vậy, coi chừng bị phát hiện.”
“Đừng lo.” Hà Quân chỉ chỉ bên kia phòng vệ sinh: “Ngươi xem chỗ kia có một nhà kho, chúng ta chỉ cần lặng lẽ trốn vào bên trong nghe lén là được.”
“Đi.” Thành Kiện Văn không chút nghĩ ngợi, liền đi tới.
Ba người nhẹ nhàng trốn vào nhà kho, đứng dán ở cửa, chỉ chừa một khe hở nhỏ đủ nghe người bên ngoài nói gì.
“Mai thiếu gia, sau này chúng ta không cần tiếp tục hẹn gặp mặt ở phòng vệ sinh, hiện tại Hà Quân bọn họ cũng đã hoài nghi tôi.”
Ba người đang trốn bên trong nheo mắt lại, nghe ra đây là giọng Dư Thiên Nghĩa.
“Chỉ cần qua tết, giao ra vật tôi muốn, chúng ta sau này cũng không cần gặp mặt trong phòng vệ sinh nữa.”
“Mai thiếu gia, cậu yên tâm, chỉ cần tôi đáp ứng chuyện này nhất định sẽ làm được, hi vọng Mai thiếu gia cũng tuân thủ cam kết, không để cho tôi chịu hình phạt, còn phải đảm bảo tôi thăng lên được chức vị đại tá.”
Mai Truyền Kỳ cười khẽ: “Cậu đừng lo, chỉ cần giao ra chứng cứ có thể rửa sạch tội danh của tôi, người Mai gia nói được là làm được, được rồi, không nói nhiều nữa, sau tết, chúng ta lại hẹn thời gian gặp mặt.”
“Được, Mai thiếu gia, cậu đi trước đi, chúng ta sẽ bàn chuyện này sau.”
“Ừ.”
Ánh mắt Đặng Phi nhìn thông qua khe hở, thấy Mai Truyền Kỳ rời đi, giận dữ: “Dư Thiên Nghĩa khốn kiếp, đúng thật là bán đứng chúng ta.”
Thành Kiện Văn trào phúng nói: “Không phải lúc đầu ngươi vẫn luôn tin tưởng hắn không phản bội chúng ta à?”
Đặng Phi lạnh lùng im lặng.
Hà Quân lạnh giọng nói: “Thừa dịp Dư Thiên Nghĩa còn chưa giao ra chứng cứ, chúng ta xử lý hắn trước, đúng rồi, việc này phải nói một tiếng với trung tướng, nếu không, trung tướng sẽ nói chúng ta tự tiện hành động.”
Đặng Phi nhìn thấy Mai Truyền Kỳ tựa hồ chuẩn bị tập hợp huấn luyện, nhanh chóng nói: “Chúng ta ra ngoài trước, miễn cho người khác nghi ngờ.”
Ba người nhanh chóng rời khỏi nhà kho, trở về chỗ đứng trước đó.
Nửa phút sau, Dư Thiên Nghĩa từ phòng vệ sinh đi ra.
Ba người Đặng Phi lập tức khôi phục như cũ, lần nữa cùng Dư Thiên Nghĩa vừa nói vừa cười.
------oOo------
Chương 301<: br/>
Nguồn: EbookTruyen.VN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.