Chương 355: Thành thật giao đãi
Kim Nguyên Bảo
21/08/2023
Vi Nghị Kiệt bọn họ thấy Mai Truyền Kỳ hình như có việc cần nói với Tống Văn Vũ, liền trước vào Mai gia đại trạch.
Mai Truyền Kỳ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Văn Vũ, tôi cần cậu giúp một chuyện.”
Tống Văn Vũ khẽ mỉm cười: “Cần tôi giúp gì?”
“Chính là chuyện bằng hữu tên Liên Trạch Dương của tôi, cậu ta là người vô cùng tự tin, cho là thứ mình coi trọng thì tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của mình, cho nên, tôi muốn cậu gõ cậu ta một cái, làm cậu ta hiểu có vài thứ không phải cứ coi trọng thì nhất định có thể chiếm được.”
Tống Văn Vũ nhướng mày: “Ý cậu là……”
Mai Truyền Kỳ dẫn hắn đến bên cửa sổ: “Cậu có thấy đứng ở cầu thang kia không, là bị người che khuất đó?”
Tống Văn Vũ gật đầu: “Có phải là người mặc quần áo màu đen không?”
“Đúng, cậu ta cũng là bằng hữu rất thân của tôi, gọi Tiểu Lục Tử, hy vọng cậu có thể đến gần, làm Liên Trạch Dương nảy sinh ý thức nguy cơ, đương nhiên, nếu cậu đã quen người khác rồi thì thôi.”
Tống Văn Vũ cười hỏi: “Chiếu theo lời cậu nói, nếu Liên Trạch Dương coi trọng Tiểu Lục Tử, mà tôi lại đến gần cậu ta, cậu không sợ cậu ta thích tôi, cướp đi người mà bạn tốt cậu coi trọng sao?”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Hắn nếu thích cậu, tôi liền không cần nhọc lòng như vậy. Haiz, hắn và Liên Trạch Dương đều là bằng hữu của tôi, tôi đương nhiên hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau, nhưng lại không hy vọng bất cứ người nào bị thương, cho nên mới nghĩ đến biện pháp này để đánh vỡ cục diện bế tắc.”
“Tôi thắc mắc vì sao cậu lại tìm tôi? Trong mắt mọi người, Nghị Kiệt có mị lực nhất, có hắn ra tay, Liên Trạch Dương tuyệt đối sẽ có ý thức nguy cơ.”
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Nghị Kiệt tuy có mị lực nhưng cũng rất lộ liễu, mà Thái Dương lại thông minh, sẽ dễ phát hiện Nghị Kiệt cố ý tiếp cận Tiểu Lục Tử.”
Tống Văn Vũ cong khóe miệng lên: “Tôi cảm thấy lời này như đang biến tướng khen tôi thông minh, cho rằng tôi có năng lực không cho Liên Trạch Dương nhìn thấu tất cả.”
Mai Truyền Kỳ cười ha ha: “Đúng, chính là như vậy.”
Cậu đúng thật cho rằng Tống Văn Vũ so với Vi Nghị Kiệt bọn họ thông minh hơn nhiều, cho nên, người thông minh cùng người thông minh tương ngộ, sẽ không tự chủ sinh ra cảm giác nguy cơ.
Kỳ thực, cậu cũng không muốn để người khác giận bằng hữu mình, nhưng Liên Trạch Dương nên bị gõ một chút, mới có thể biết mình có tình cảm với Tiểu Lục Tử hay không, rốt cuộc là nắm chắc hay nên lựa chọn buông tay.
Tống Văn Vũ cho rằng nhìn bộ dáng Liên Trạch Dương sốt ruột cũng là một chuyện rất thú vị, liền đáp ứng việc này: “Được, đợi lát nữa an bài chỗ ngồi, cậu an bài tôi cùng Tiểu Lục Tử ngồi cạnh nhau.”
“Được, cậu vào trước đi.”
Tống Văn Vũ gật gật đầu, rồi đi vào đại sảnh.
Mai Truyền Kỳ chờ đón hết khách, mới đi vào trong đại sảnh, tìm được Trác Quân bọn họ ngồi xuống.
Trác Quân khoát tay lên vai Mai Truyền Kỳ, hỏi: “Dực ở bên kia có khỏe không?”
“Tốt lắm, người nhà Lạc Mông đều thích cậu ta, sẽ không để cậu ta chịu ủy khuất gì đâu.”
Trác Quân yên tâm thở dài: “Vậy thì tốt.”
Liên Trạch Dương xì cười một tiếng: “Tiểu tử này nỡ lòng nào bỏ chúng ta mà đi, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, làm hại tôi muốn tìm người đấu võ mồm cũng không có, thật đúng là nhớ cậu ta quá.”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Về sau bảo cậu ta bên kia ở một năm, sau đó, về bên này lại ở một năm, hai tinh cầu thay phiên nhau ở, cậu cảm thấy thế nào?”
Trác Quân đồng ý: “Chủ ý này hay.”
Liên Trạch Dương hỏi: “Ba mẹ Dực biết chuyện này không?”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Hẳn là không, bằng không, nhất định sẽ liên lạc chúng ta.”
Liên Trạch Dương đang muốn nói gì đó, cầu thang bên kia truyền đến tiếng kinh hô, hắn nhanh chóng nhìn sang, liền thấy Tống Văn Vũ móc khăn lụa trong túi ra lau nước trà trên mặt Tiểu Lục Tử.
Hắn nhíu mắt lại, bỗng chốc đứng lên.
Trác Quân nghi hoặc hỏi: “Thái Dương, cậu muốn đi đâu?”
Liên Trạch Dương lấy lại tinh thần, ngồi vào chỗ cũ, từ tốn nói: “Đột nhiên ngồi hơi mệt một xíu, đứng lên cho giãn gân giãn cốt.”
Mai Truyền Kỳ cười không ra tiếng, nhìn ra Liên Trạch Dương là sốt ruột.
Lúc này, Tiểu Lục Tử mang theo Tống Văn Vũ lên lầu hai.
Liên Trạch Dương lại lần nữa ngồi không yên, đang muốn đứng lên lên lầu, đột nhiên, một bóng người nhỏ bé nhào tới: “Thái Dương thúc thúc, con rất nhớ người nha~.”
Liên Trạch Dương bị nhào ngồi trở lại ghế, ôm lấy hài tử nhanh chóng ngồi trên đùi mình, bất đắc dĩ cười: “Nguy Nguy, con đè hư ta rồi.”
Mai Nguy Hiểm vui vẻ cười nói: “Thái Dương thúc thúc tu luyện đắc đạo thành hồ ly tinh, đè không hư.”
Trác Quân cười ha ha: “Lời này nói rất đúng.”
Mai Truyền Kỳ cũng cười ra tiếng, tiếp đó cậu thấy nhi tử nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với mình, rất nhanh liền hiểu sao đứa nhỏ này tự dưng chạy tới ngồi trên người Liên Trạch Dương.
Nếu đoán không sai, hẳn là Tống Văn Vũ nhờ đứa nhỏ làm như vậy, chính là ngăn cản Liên Trạch Dương.
Hơn mười phút sau, Tiểu Lục Tử cùng Tống Văn Vũ từ lầu hai đi xuống.
Lúc này, trên người Tiểu Lục Tử đã đổi một bộ quần áo khác, không được tự nhiên nhìn Tống Văn Vũ bên cạnh, hơn nữa trên mặt mang theo một mạt quỷ dị hồng hào, làm những người khác nhịn không được mơ màng liên tục.
Ngay cả Mai Truyền Kỳ nhờ Tống Văn Vũ tiếp cận Tiểu Lục Tử, đều cho rằng giữa hai người có gian tình, huống chi là Liên Trạch Dương.
Tống Văn Vũ xuống lầu sau, trở về bên cạnh Vi Nghị Kiệt bọn họ.
Vi Nghị Kiệt bọn họ từ trước đến nay liền thích nói giỡn, vừa thấy Tống Văn Vũ đi tới, lập tức trêu ghẹo nói: “Ở trên đó cậu làm chuyện tốt gì, thành thật khai mau.”
Trùng hợp thay, Vi Nghị Kiệt bọn họ ngồi cách đó không xa, tiếng nói vừa lúc có thể làm đám người Mai Truyền Kỳ bên này nghe được.
Tống Văn Vũ hỏi ngược lại: “Mấy người cảm thấy hơn mười phút có thể làm cái gì?”
Lộ Thao cười nói: “Động tác nếu nhanh một chút, có thể làm một pháo.”
Tống Văn Vũ cười không nói.
Thịnh Hoa nghĩ Tống Văn Vũ đây là đang ngầm thừa nhận, kích động hỏi: “Sẽ không thật sự là đánh một pháo đi? Tốc độ thật nhanh.”
Liên Trạch Dương trên ghế đối diện liền căng mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tống Văn Vũ như có như không hướng phía trước liếc mắt một cái: “Chớ nói hươu nói vượn, tôi chẳng hề làm gì, hơn nữa nơi này là Mai gia, tôi có thể ở Mai gia làm cái gì.”
Tiêu Ngạo cười hỏi: “Ngẫm lại lời này của cậu, nếu nơi này không phải Mai gia, cậu sẽ làm gì đó đi? Nói đi nói lại, quả thật lần đầu tôi thấy Văn Vũ cảm thấy hứng thú với người khác nha.”
Khương Tân Dụ niết nhẹ cằm, nhìn Tiểu Lục Tử bên kia nói: “Tiểu tử kia ngoại hình cũng không tệ, nếu thật sự thích thì nhanh chóng đem người đuổi tới tay, hơn nữa, Văn Vũ cậu cũng trưởng thành rồi, là thời điểm có thể tìm đối tượng kết hôn, đến lúc đó sinh một đứa cho tôi nuôi, ha ha.”
Mai Truyền Kỳ nghe bọn họ nói, âm thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, những người này thật ra sức.
Tống Văn Vũ liếc một cái: “Mấy người càng nói càng thái quá.”
Liền tại lúc này, Phong Tĩnh Đằng nói khai tiệc.
Quản gia đã sớm được Mai Truyền Kỳ dặn dò, dẫn mọi người ngồi vào vị trí, Lộ Thao, Vi Nghị Kiệt, Tiêu Ngạo, Khương Tân Dụ, Thịnh Hoa, Tống Văn Vũ, Tiểu Lục Tử, Thi Tinh Hào, Trác Quân, Liên Trạch Dương ngồi cùng bàn.
Mai Truyền Kỳ, Phong Tĩnh Đằng cùng Phong Gia Ngạo, Phong Thiên Thành, Hứa Thi Linh, Nhạc Nhiên, Mai Phi Trần, An Tư, Bạch Quả, Mai Chấn Đông ngồi ở một bàn khác.
Những người khác ngồi ở bàn thứ ba, bàn thứ tư.
Trước khi khai tiệc, Mai Phi Trần nói nói mấy câu, rồi mới chính thức mang món lên.
Trong lúc mọi người đều chúc mừng Mai Truyền Kỳ lật lại bản án thành công, bầu không khí vô cùng hòa hợp, chỉ có Liên Trạch Dương thiếu chút nữa trừng lồi mắt ếch nhìn Tống Văn Vũ liên tục gắp đồ ăn cho Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử vài lần muốn cự tuyệt, nhưng kiểu người hào hoa phong nhã như Tống Văn Vũ này, phi thường lễ phép, lại tiến thối khéo léo, rất khó cự tuyệt được đối phương nhiệt tình, cuối cùng đành mặc đối phương gắp đồ ăn cho mình.
Tống Văn Vũ nhìn ra Tiểu Lục Tử không quen người khác nhiệt tình, gắp đồ ăn vài lần rồi làm như không cẩn thận hất nước trà lên người Tiểu Lục Tử, liền dừng động tác, để tránh làm Liên Trạch Dương nhìn ra cái gì.
Sau buổi cơm, Mai Phi Trần, An Tư, Bạch Quả, Mai Chấn Đông cùng Phong Gia Ngạo, Phong Thiên Thành, Hứa Thi Linh, Nhạc Nhiên cùng đến phòng khách, làm thông gia, mọi người đều cho rằng cần ngồi xuống hảo hảo tán gẫu một chút, lôi kéo quan hệ giữa hai bên.
Những người trẻ tuổi ngồi trong đại sảnh tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Thái Dương, tôi thấy cậu tối nay có vẻ thất thần, hay là gặp phải chuyện không giải quyết được hở?” Trác Quân quan tâm hỏi.
Liên Trạch Dương nhìn Tiểu Lục Tử nơi xa, nói: “Đúng là gặp phải một ít vấn đề khó giải quyết, bất quá, tôi sẽ giải quyết tốt.”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Thái Dương của chúng ta là ai, sao có thể gặp phải chuyện không giải quyết được?”
Nông Hi Duyện bên cạnh cười nói: “Tôi thấy Dương ca là đang khổ não vì tình.”
Liên Trạch Dương hỏi lại: “Tôi là loại người sẽ khổ não vì tình sao?”
Mai Truyền Kỳ thâm ý nói: “Cực kỳ giống.”
Những người khác cười ha ha.
Cố Quân Thanh cười hỏi: “Kỳ ca, hôm nay sao lại không thấy Dực tới dùng cơm? Lúc trước chỗ nào có náo nhiệt là tuyệt đối không thể thiếu hắn a.”
Lập tức, Mai Truyền Kỳ, Liên Trạch Dương, Trác Quân hơi thu hồi nụ cười.
------oOo------
Chương 360<: br/>
Nguồn: EbookTruyen.VN
Mai Truyền Kỳ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Văn Vũ, tôi cần cậu giúp một chuyện.”
Tống Văn Vũ khẽ mỉm cười: “Cần tôi giúp gì?”
“Chính là chuyện bằng hữu tên Liên Trạch Dương của tôi, cậu ta là người vô cùng tự tin, cho là thứ mình coi trọng thì tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của mình, cho nên, tôi muốn cậu gõ cậu ta một cái, làm cậu ta hiểu có vài thứ không phải cứ coi trọng thì nhất định có thể chiếm được.”
Tống Văn Vũ nhướng mày: “Ý cậu là……”
Mai Truyền Kỳ dẫn hắn đến bên cửa sổ: “Cậu có thấy đứng ở cầu thang kia không, là bị người che khuất đó?”
Tống Văn Vũ gật đầu: “Có phải là người mặc quần áo màu đen không?”
“Đúng, cậu ta cũng là bằng hữu rất thân của tôi, gọi Tiểu Lục Tử, hy vọng cậu có thể đến gần, làm Liên Trạch Dương nảy sinh ý thức nguy cơ, đương nhiên, nếu cậu đã quen người khác rồi thì thôi.”
Tống Văn Vũ cười hỏi: “Chiếu theo lời cậu nói, nếu Liên Trạch Dương coi trọng Tiểu Lục Tử, mà tôi lại đến gần cậu ta, cậu không sợ cậu ta thích tôi, cướp đi người mà bạn tốt cậu coi trọng sao?”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Hắn nếu thích cậu, tôi liền không cần nhọc lòng như vậy. Haiz, hắn và Liên Trạch Dương đều là bằng hữu của tôi, tôi đương nhiên hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau, nhưng lại không hy vọng bất cứ người nào bị thương, cho nên mới nghĩ đến biện pháp này để đánh vỡ cục diện bế tắc.”
“Tôi thắc mắc vì sao cậu lại tìm tôi? Trong mắt mọi người, Nghị Kiệt có mị lực nhất, có hắn ra tay, Liên Trạch Dương tuyệt đối sẽ có ý thức nguy cơ.”
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Nghị Kiệt tuy có mị lực nhưng cũng rất lộ liễu, mà Thái Dương lại thông minh, sẽ dễ phát hiện Nghị Kiệt cố ý tiếp cận Tiểu Lục Tử.”
Tống Văn Vũ cong khóe miệng lên: “Tôi cảm thấy lời này như đang biến tướng khen tôi thông minh, cho rằng tôi có năng lực không cho Liên Trạch Dương nhìn thấu tất cả.”
Mai Truyền Kỳ cười ha ha: “Đúng, chính là như vậy.”
Cậu đúng thật cho rằng Tống Văn Vũ so với Vi Nghị Kiệt bọn họ thông minh hơn nhiều, cho nên, người thông minh cùng người thông minh tương ngộ, sẽ không tự chủ sinh ra cảm giác nguy cơ.
Kỳ thực, cậu cũng không muốn để người khác giận bằng hữu mình, nhưng Liên Trạch Dương nên bị gõ một chút, mới có thể biết mình có tình cảm với Tiểu Lục Tử hay không, rốt cuộc là nắm chắc hay nên lựa chọn buông tay.
Tống Văn Vũ cho rằng nhìn bộ dáng Liên Trạch Dương sốt ruột cũng là một chuyện rất thú vị, liền đáp ứng việc này: “Được, đợi lát nữa an bài chỗ ngồi, cậu an bài tôi cùng Tiểu Lục Tử ngồi cạnh nhau.”
“Được, cậu vào trước đi.”
Tống Văn Vũ gật gật đầu, rồi đi vào đại sảnh.
Mai Truyền Kỳ chờ đón hết khách, mới đi vào trong đại sảnh, tìm được Trác Quân bọn họ ngồi xuống.
Trác Quân khoát tay lên vai Mai Truyền Kỳ, hỏi: “Dực ở bên kia có khỏe không?”
“Tốt lắm, người nhà Lạc Mông đều thích cậu ta, sẽ không để cậu ta chịu ủy khuất gì đâu.”
Trác Quân yên tâm thở dài: “Vậy thì tốt.”
Liên Trạch Dương xì cười một tiếng: “Tiểu tử này nỡ lòng nào bỏ chúng ta mà đi, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, làm hại tôi muốn tìm người đấu võ mồm cũng không có, thật đúng là nhớ cậu ta quá.”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Về sau bảo cậu ta bên kia ở một năm, sau đó, về bên này lại ở một năm, hai tinh cầu thay phiên nhau ở, cậu cảm thấy thế nào?”
Trác Quân đồng ý: “Chủ ý này hay.”
Liên Trạch Dương hỏi: “Ba mẹ Dực biết chuyện này không?”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Hẳn là không, bằng không, nhất định sẽ liên lạc chúng ta.”
Liên Trạch Dương đang muốn nói gì đó, cầu thang bên kia truyền đến tiếng kinh hô, hắn nhanh chóng nhìn sang, liền thấy Tống Văn Vũ móc khăn lụa trong túi ra lau nước trà trên mặt Tiểu Lục Tử.
Hắn nhíu mắt lại, bỗng chốc đứng lên.
Trác Quân nghi hoặc hỏi: “Thái Dương, cậu muốn đi đâu?”
Liên Trạch Dương lấy lại tinh thần, ngồi vào chỗ cũ, từ tốn nói: “Đột nhiên ngồi hơi mệt một xíu, đứng lên cho giãn gân giãn cốt.”
Mai Truyền Kỳ cười không ra tiếng, nhìn ra Liên Trạch Dương là sốt ruột.
Lúc này, Tiểu Lục Tử mang theo Tống Văn Vũ lên lầu hai.
Liên Trạch Dương lại lần nữa ngồi không yên, đang muốn đứng lên lên lầu, đột nhiên, một bóng người nhỏ bé nhào tới: “Thái Dương thúc thúc, con rất nhớ người nha~.”
Liên Trạch Dương bị nhào ngồi trở lại ghế, ôm lấy hài tử nhanh chóng ngồi trên đùi mình, bất đắc dĩ cười: “Nguy Nguy, con đè hư ta rồi.”
Mai Nguy Hiểm vui vẻ cười nói: “Thái Dương thúc thúc tu luyện đắc đạo thành hồ ly tinh, đè không hư.”
Trác Quân cười ha ha: “Lời này nói rất đúng.”
Mai Truyền Kỳ cũng cười ra tiếng, tiếp đó cậu thấy nhi tử nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với mình, rất nhanh liền hiểu sao đứa nhỏ này tự dưng chạy tới ngồi trên người Liên Trạch Dương.
Nếu đoán không sai, hẳn là Tống Văn Vũ nhờ đứa nhỏ làm như vậy, chính là ngăn cản Liên Trạch Dương.
Hơn mười phút sau, Tiểu Lục Tử cùng Tống Văn Vũ từ lầu hai đi xuống.
Lúc này, trên người Tiểu Lục Tử đã đổi một bộ quần áo khác, không được tự nhiên nhìn Tống Văn Vũ bên cạnh, hơn nữa trên mặt mang theo một mạt quỷ dị hồng hào, làm những người khác nhịn không được mơ màng liên tục.
Ngay cả Mai Truyền Kỳ nhờ Tống Văn Vũ tiếp cận Tiểu Lục Tử, đều cho rằng giữa hai người có gian tình, huống chi là Liên Trạch Dương.
Tống Văn Vũ xuống lầu sau, trở về bên cạnh Vi Nghị Kiệt bọn họ.
Vi Nghị Kiệt bọn họ từ trước đến nay liền thích nói giỡn, vừa thấy Tống Văn Vũ đi tới, lập tức trêu ghẹo nói: “Ở trên đó cậu làm chuyện tốt gì, thành thật khai mau.”
Trùng hợp thay, Vi Nghị Kiệt bọn họ ngồi cách đó không xa, tiếng nói vừa lúc có thể làm đám người Mai Truyền Kỳ bên này nghe được.
Tống Văn Vũ hỏi ngược lại: “Mấy người cảm thấy hơn mười phút có thể làm cái gì?”
Lộ Thao cười nói: “Động tác nếu nhanh một chút, có thể làm một pháo.”
Tống Văn Vũ cười không nói.
Thịnh Hoa nghĩ Tống Văn Vũ đây là đang ngầm thừa nhận, kích động hỏi: “Sẽ không thật sự là đánh một pháo đi? Tốc độ thật nhanh.”
Liên Trạch Dương trên ghế đối diện liền căng mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tống Văn Vũ như có như không hướng phía trước liếc mắt một cái: “Chớ nói hươu nói vượn, tôi chẳng hề làm gì, hơn nữa nơi này là Mai gia, tôi có thể ở Mai gia làm cái gì.”
Tiêu Ngạo cười hỏi: “Ngẫm lại lời này của cậu, nếu nơi này không phải Mai gia, cậu sẽ làm gì đó đi? Nói đi nói lại, quả thật lần đầu tôi thấy Văn Vũ cảm thấy hứng thú với người khác nha.”
Khương Tân Dụ niết nhẹ cằm, nhìn Tiểu Lục Tử bên kia nói: “Tiểu tử kia ngoại hình cũng không tệ, nếu thật sự thích thì nhanh chóng đem người đuổi tới tay, hơn nữa, Văn Vũ cậu cũng trưởng thành rồi, là thời điểm có thể tìm đối tượng kết hôn, đến lúc đó sinh một đứa cho tôi nuôi, ha ha.”
Mai Truyền Kỳ nghe bọn họ nói, âm thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, những người này thật ra sức.
Tống Văn Vũ liếc một cái: “Mấy người càng nói càng thái quá.”
Liền tại lúc này, Phong Tĩnh Đằng nói khai tiệc.
Quản gia đã sớm được Mai Truyền Kỳ dặn dò, dẫn mọi người ngồi vào vị trí, Lộ Thao, Vi Nghị Kiệt, Tiêu Ngạo, Khương Tân Dụ, Thịnh Hoa, Tống Văn Vũ, Tiểu Lục Tử, Thi Tinh Hào, Trác Quân, Liên Trạch Dương ngồi cùng bàn.
Mai Truyền Kỳ, Phong Tĩnh Đằng cùng Phong Gia Ngạo, Phong Thiên Thành, Hứa Thi Linh, Nhạc Nhiên, Mai Phi Trần, An Tư, Bạch Quả, Mai Chấn Đông ngồi ở một bàn khác.
Những người khác ngồi ở bàn thứ ba, bàn thứ tư.
Trước khi khai tiệc, Mai Phi Trần nói nói mấy câu, rồi mới chính thức mang món lên.
Trong lúc mọi người đều chúc mừng Mai Truyền Kỳ lật lại bản án thành công, bầu không khí vô cùng hòa hợp, chỉ có Liên Trạch Dương thiếu chút nữa trừng lồi mắt ếch nhìn Tống Văn Vũ liên tục gắp đồ ăn cho Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử vài lần muốn cự tuyệt, nhưng kiểu người hào hoa phong nhã như Tống Văn Vũ này, phi thường lễ phép, lại tiến thối khéo léo, rất khó cự tuyệt được đối phương nhiệt tình, cuối cùng đành mặc đối phương gắp đồ ăn cho mình.
Tống Văn Vũ nhìn ra Tiểu Lục Tử không quen người khác nhiệt tình, gắp đồ ăn vài lần rồi làm như không cẩn thận hất nước trà lên người Tiểu Lục Tử, liền dừng động tác, để tránh làm Liên Trạch Dương nhìn ra cái gì.
Sau buổi cơm, Mai Phi Trần, An Tư, Bạch Quả, Mai Chấn Đông cùng Phong Gia Ngạo, Phong Thiên Thành, Hứa Thi Linh, Nhạc Nhiên cùng đến phòng khách, làm thông gia, mọi người đều cho rằng cần ngồi xuống hảo hảo tán gẫu một chút, lôi kéo quan hệ giữa hai bên.
Những người trẻ tuổi ngồi trong đại sảnh tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Thái Dương, tôi thấy cậu tối nay có vẻ thất thần, hay là gặp phải chuyện không giải quyết được hở?” Trác Quân quan tâm hỏi.
Liên Trạch Dương nhìn Tiểu Lục Tử nơi xa, nói: “Đúng là gặp phải một ít vấn đề khó giải quyết, bất quá, tôi sẽ giải quyết tốt.”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Thái Dương của chúng ta là ai, sao có thể gặp phải chuyện không giải quyết được?”
Nông Hi Duyện bên cạnh cười nói: “Tôi thấy Dương ca là đang khổ não vì tình.”
Liên Trạch Dương hỏi lại: “Tôi là loại người sẽ khổ não vì tình sao?”
Mai Truyền Kỳ thâm ý nói: “Cực kỳ giống.”
Những người khác cười ha ha.
Cố Quân Thanh cười hỏi: “Kỳ ca, hôm nay sao lại không thấy Dực tới dùng cơm? Lúc trước chỗ nào có náo nhiệt là tuyệt đối không thể thiếu hắn a.”
Lập tức, Mai Truyền Kỳ, Liên Trạch Dương, Trác Quân hơi thu hồi nụ cười.
------oOo------
Chương 360<: br/>
Nguồn: EbookTruyen.VN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.