Chương 157: Tôi đương nhiên nguyện ý
Kim Nguyên Bảo
09/07/2020
Sau khi Mai Truyền Kỳ ra tù, thời điểm gặp Mai Chấn Đông, ông cũng nói qua cây lớn thì đón gió to.
Cây Mai gia quả thực quá lớn, theo như cậu biết Vệ Long thiếu tá không có gia thế phía sau, nếu muốn hãm hại cậu hẳn là một người khác, bởi vậy cần phải chậm rãi điều tra.
Bất quá, biết Vệ Long không chết, còn có thể ở trong quân đội, vả lại quân chức cao hơn trước kia, căn cứ ba điểm này sẽ dễ điều tra hơn nhiều.
Thi Tinh Hào lần nữa cúi người chín mươi độ: “Mai Truyền Kỳ, tôi muốn xin lỗi cậu lần nữa, là do tôi quá sợ chết, nên mới đứng trên tòa vu hại cậu. Tôi là một kẻ nhát gan, hôm qua lúc cậu tới tìm tôi, tôi không những lo là cậu tìm tôi để tính sổ, còn sợ sau khi mình thừa nhận thân phận, cậu sẽ dùng ánh mắt thất vọng hoặc xem thường nhìn tôi, càng lo hơn là khi cậu tìm tới nơi này, rất có thể những kẻ muốn lấy mạng tôi theo dõi cậu đến đây, cho nên, tôi không dám thừa nhận.”
Mai Truyền Kỳ nhìn vẻ mặt áy náy hắn: “Vậy hôm nay tại sao anh dám bại lộ thân phận của mình?”
Thi Tinh Hào nói: “Trải qua một đêm suy nghĩ, tôi cũng nghĩ thông suốt. Mỗi đêm đều trong mơ tỉnh dậy, còn không bằng thống thống khoái khoái đem sự tình nói ra, buổi tối cũng có thể an tâm ngủ được một chút.”
“Trong mơ anh gặp cái gì?”
Thi Tinh Hào chua xót cười: “Tôi thường thường mơ tới cảnh chúng tôi đứng trên tòa án chỉ ra và xác nhận cậu là đào binh, mà cậu một mặt không dám tin đối với chúng tôi gào thét ‘Các ngươi tại sao muốn vu hại ta’.”
Mai Truyền Kỳ nhìn ra hắn một năm này cũng không sống tốt, thường thường bị lương tâm khiển trách. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Thi Tinh Hào, tôi hỏi anh, nếu có một ngày cần anh đứng trên tòa án quân sự giúp tôi làm sáng tỏ tất cả, anh nguyện ý không?”
Thi Tinh Hào không chút do dự: “Tôi đương nhiên nguyện ý.”
Sau đó lo lắng nói tiếp: “Thế nhưng, để làm sáng tỏ chuyện cậu là đào binh, chỉ sợ xác suất quá nhỏ, người làm chứng giúp cậu, hiện tại chỉ còn những người có quan hệ tốt với Vệ Long thiếu tá, mà bọn họ không thể nói ra chân tướng của sự thật, trừ phi là cưỡng chế quét ký ức đại não, bất quá đây là chuyện phạm pháp, tòa án quân sự không cho phép xảy ra chuyện như vậy.”
Cưỡng chế quét ký ức đại não của con người là chuyện phạm pháp, pháp luật không cho phép, dù cho quan tòa biết rõ trong não đối phương ẩn giấu chân tướng, cũng sẽ không cưỡng chế quét ký ức đại não, ngoại trừ đối phương đồng ý, hoặc là muốn nguy hại đến tinh cầu, mới có thể cưỡng chế quét ký ức đại não.
“Lúc này tôi cũng chỉ nói mà thôi, nếu thật sự có ngày cần anh, hi vọng anh có thể tuân thủ cam kết hôm nay.”
Thi Tinh Hào kiên định gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Mai Truyền Kỳ đứng lên: “Anh yên tâm đợi ở chỗ này, tôi sẽ an bài người bảo vệ sự an toàn của anh, còn nữa, tôi là lái xe ẩn hình tới đây, sẽ không ai theo dõi được, cho nên, anh có thể ở đây ăn được ngủ ngon. Bất quá…”
Căn nhìn căn phòng rách nát này: “Anh chịu cực ngủ trong phòng cũ nát này, khi nào có thể rời đi, tôi không rõ lắm, có thể là một năm, cũng có thể là hai năm, còn có thể là mười năm, còn có khả năng lâu hơn, đương nhiên, nếu anh không sợ người khác phát hiện thân phận của mình, cũng có thể đến những thành khác một chút.”
Mai Truyền Kỳ móc ra một tấm thẻ tín dụng điểm đưa tới trước mặt hắn: “Tấm thẻ này có thể xoát hai mươi vạn tín dụng điểm, đủ để anh dùng một quãng thời gian, tôi sẽ nhờ người làm cho anh một thẻ thân phận giả, giúp anh thuận tiện ra vào các thành khác.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Thi Tinh Hào lắc đầu, trả thẻ lại cho cậu: “Tôi ở đây tốt vô cùng, tôi chỉ cần ăn no ngủ ngon là được.”
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, thu hồi thẻ: “Được rồi, tôi sẽ nhờ người đưa thức ăn cho anh, nếu anh gặp có chuyện gì, hãy tìm người hôm qua mang anh tới đây, bọn họ sẽ giúp anh.”
“Được.”
Mai Truyền Kỳ nhìn Thi Tinh Hào rời đi, mới quay người đi vào phòng.
Phong Tĩnh Đằng cùng Vân Hiển ở trong phòng nghe bọn họ nói chuyện đều tự hiểu ngầm, cũng không nói gì, cùng Mai Truyền Kỳ trở lại thành dưới đất
Vân Hiển mở miệng nói: “Tên Thi Tinh Hào này thật thông minh, cũng hết sức cẩn thận, hơn nữa đối với chuyện gì cũng đều quan sát tỉ mỉ, chỉ là có chút sợ chết, không thích hợp làm chiến sĩ, chỉ có thể làm tham mưu.”
Mai Truyền Kỳ buồn cười: “Ý anh là, muốn thu nhận anh ta dưới trướng làm quân sư của mình sao?”
“Tôi chỉ đánh giá thôi, thời gian không còn sớm nữa, hai người nên về sớm đi, nếu không ngày mai Nguy Nguy sẽ không kịp lên lớp đâu.”
Mai Truyền Kỳ vẫy tay tạm biệt Vân Hiển, cùng Phong Tĩnh Đằng trở lên căn phòng ở mặt đất, liền thấy trên mặt Tiểu Lục Tử và ba thanh niên lúc trước chi chít những cái kẹp nhỏ.
Tiểu Lục Tử vừa nhìn thấy Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng, cười ha ha: “Kỳ ca, Nguy Nguy thật lợi hại, bọn Bân Tử cũng không phải đối thủ của Nguy Nguy, luôn bại bởi Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ cười cười nhìn ba khuôn mặt đầy kẹp kia: “Có phải là thắng chia bài, thua bị kẹp không?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Tiểu Lục Tử kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
Mai Truyền Kỳ nhìn đứa nhỏ cười hề hề: “Không cần biết tôi làm sao biết được, cậu phải nhớ kỹ lần sau cùng con trai của tôi đánh bài, tuyệt đối đừng để nhóc chia bài.”
Đứa nhỏ này không chỉ biết tính toán, hơn nữa lại nhớ kỹ, chỉ cần qua tay nhóc, bài tốt cũng sẽ là của nhóc.
Phong Tĩnh Đằng buồn cười bế đứa nhỏ lên, tạm biệt Tiểu Lục Tử, cùng Mai Truyền Kỳ ngồi trên xe huyền phù, sau đó hỏi: “Tôi cảm thấy được sự tình rất có thể giống như Thi Tinh Hào đoán, bất quá, trên người Lý Binh có lẽ bị cài máy nghe lén, ba nốt ruồi trong lòng bàn tay Vệ Long thiếu tá rất có thể đã bị xóa, để tránh có người tìm được hắn, như vậy, muốn tìm được Vệ Long thiếu tá, e là không dễ.”
“Ấn theo lời Thi Tinh Hào nói, nếu như Vệ Long còn trong quân đội làm sĩ quan, hơn nữa cấp bậc cao hơn thiếu tá, vậy chính là trung tá trở lên. Nếu đúng như thế, trên tinh cầu này có mấy trăm ngàn người từ thiếu tá trở lên, sẽ rất khó tìm, chỉ có thể từ tra từ những người đã vu hại tôi, lại còn quan hệ tốt với Vệ Long, từ trên người bọn họ, có lẽ sẽ tìm ra được Vệ Long.”
“Việc này giao cho cứ giao cho tôi, tôi sẽ cho người đi tra, nhưng sau khi tra được người này, trước hết đừng nên kinh động, chúng ta còn muốn tìm kiếm kẻ chân chính muốn hại em.”
“Tôi biết.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn hài tử mơ màng buồn ngủ không còn hứng thú với chuyện bọn họ, cười cười, chuyển đề tài nói: “Hôm qua lúc dạo phố cùng em, tôi thấy người Z thành rất nhiệt tình với em, kể xem đã xảy ra chuyện gì?”
Anh cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó xảy ra, Mai Truyền Kỳ mới được hoan nghênh như vậy. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Nguy Hiểm mở to hai mắt xinh đẹp, đối với chuyện này cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Mai Truyền Kỳ liền kể lại chuyện xưa, bắt đầu từ khi Phong Tĩnh Đằng rời đi, nói một lần.
Phong Tĩnh Đằng cùng hài tử đều hăng hái nghe, vì thề, con đường từ Z thành về A thành nhanh hơn rất nhiều, thời gian trên xe trôi qua thật nhanh.
Thời điểm bọn họ trở lại A thành, vừa kịp thời gian Mai Nguy Hiểm lên lớp, tiếng chuông vang trong nháy mắt, nhìn thấy đứa nhỏ đi vào phòng học, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Rời khỏi học viện Vinh Diệu, Mai Truyền Kỳ hỏi: “Anh có muốn đến trường quân đội huấn luyện không?”
“Không cần, có Hạ Bạch cùng Trần Hải thay tôi quản rồi.”
Hai người trở lại biệt thự, mới vừa ngồi xuống, máy truyền tin của hai người đồng thời vang lên.
Mai Truyền Kỳ thấy là Mai Chấn Đông gọi tới, mí mắt giật giật, âm thầm kêu một tiếng không xong,
Hai ngày trước thấy Mai Chấn Đông gởi tin, nhưng vì quản gia Phong Gia gọi tới, cho nên quên mất Mai Chấn Đông và lão tổ tông truyền tin.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng tiếp nhận, liền nghe âm thanh tức giận của Mai Chấn Đông: “Mai Truyền Kỳ, ngươi có phải đã lâu không chịu qua gia phạt? Lại dám sau khi nhận tin của ta và lão tổ tông mà không hồi âm lại.”
Mai Truyền Kỳ giải thích: “Gia gia, con vì có việc nên quên mất truyền tin lại.”
“Là chuyện gì khiến cho ngươi bận đến nỗi thời gian truyền tin cũng không có?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, vẫn là thành thật nói: “Con tìm được một chiến hữu đã từng đứng trên tòa vu hại con, hỏi hắn sự tình một năm trước.”
Mai Chấn Đông vừa nghe, tức giận nhất thời tiêu tan phân nửa, than thở: “Đêm nay mang Nguy Nguy cùng Phong thượng tá cùng nhau về nhà ăn cơm.”
“Dạ.”
Mai Truyền Kỳ ngắt máy, thấy Phong Tĩnh Đằng cũng như thế: “Gia gia bảo chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm.”
Phong Tĩnh Đằng nghe những lời này cảm thấy vô cùng êm tai, bạn lữ của anh đã xem anh như người một nhà.
Anh nhếch miệng lên, cong lên một đường cong hoàn mỹ: “Được.”
Mai Truyền Kỳ nhìn ý cười trong mắt Phong Tĩnh Đằng, nghi hoặc: “Không phải chỉ là quay về Mai gia tổ trạch ăn một bữa cơm sao, anh cao hứng vậy ư?”
“Là rất cao hứng, đúng rồi, vừa nãy Tiêu lão đại truyền tin tới, nói số tín dụng điểm em đánh cơ giáp có được cùng với một tỷ mà Nguy Nguy dùng đánh cược chúng ta hoà nhau sẽ được chuyển vào tài khoản của tôi.”
Mai Truyền Kỳ không thấy Tiêu Lập cho mình, chỉ gọi cho Phong Tĩnh Đằng, lập tức cảm thấy bên trong có vấn đề: “Làm sao chuyển vào tài khoản của anh, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Hắn nói có người xâm nhập quang não của hắn, đánh cắp tư liệu người dự thi cơ giáp sàn, theo hắn suy đoán rất có thể là muốn tìm kiếm chuyện liên quan đến ‘Truyền Kỳ’, nếu như bây giờ đem tín dụng điểm chuyển qua em, sẽ dễ dàng khiến người khác hoài nghi, vì thế mới gởi qua chỗ tôi.”
Cây Mai gia quả thực quá lớn, theo như cậu biết Vệ Long thiếu tá không có gia thế phía sau, nếu muốn hãm hại cậu hẳn là một người khác, bởi vậy cần phải chậm rãi điều tra.
Bất quá, biết Vệ Long không chết, còn có thể ở trong quân đội, vả lại quân chức cao hơn trước kia, căn cứ ba điểm này sẽ dễ điều tra hơn nhiều.
Thi Tinh Hào lần nữa cúi người chín mươi độ: “Mai Truyền Kỳ, tôi muốn xin lỗi cậu lần nữa, là do tôi quá sợ chết, nên mới đứng trên tòa vu hại cậu. Tôi là một kẻ nhát gan, hôm qua lúc cậu tới tìm tôi, tôi không những lo là cậu tìm tôi để tính sổ, còn sợ sau khi mình thừa nhận thân phận, cậu sẽ dùng ánh mắt thất vọng hoặc xem thường nhìn tôi, càng lo hơn là khi cậu tìm tới nơi này, rất có thể những kẻ muốn lấy mạng tôi theo dõi cậu đến đây, cho nên, tôi không dám thừa nhận.”
Mai Truyền Kỳ nhìn vẻ mặt áy náy hắn: “Vậy hôm nay tại sao anh dám bại lộ thân phận của mình?”
Thi Tinh Hào nói: “Trải qua một đêm suy nghĩ, tôi cũng nghĩ thông suốt. Mỗi đêm đều trong mơ tỉnh dậy, còn không bằng thống thống khoái khoái đem sự tình nói ra, buổi tối cũng có thể an tâm ngủ được một chút.”
“Trong mơ anh gặp cái gì?”
Thi Tinh Hào chua xót cười: “Tôi thường thường mơ tới cảnh chúng tôi đứng trên tòa án chỉ ra và xác nhận cậu là đào binh, mà cậu một mặt không dám tin đối với chúng tôi gào thét ‘Các ngươi tại sao muốn vu hại ta’.”
Mai Truyền Kỳ nhìn ra hắn một năm này cũng không sống tốt, thường thường bị lương tâm khiển trách. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Thi Tinh Hào, tôi hỏi anh, nếu có một ngày cần anh đứng trên tòa án quân sự giúp tôi làm sáng tỏ tất cả, anh nguyện ý không?”
Thi Tinh Hào không chút do dự: “Tôi đương nhiên nguyện ý.”
Sau đó lo lắng nói tiếp: “Thế nhưng, để làm sáng tỏ chuyện cậu là đào binh, chỉ sợ xác suất quá nhỏ, người làm chứng giúp cậu, hiện tại chỉ còn những người có quan hệ tốt với Vệ Long thiếu tá, mà bọn họ không thể nói ra chân tướng của sự thật, trừ phi là cưỡng chế quét ký ức đại não, bất quá đây là chuyện phạm pháp, tòa án quân sự không cho phép xảy ra chuyện như vậy.”
Cưỡng chế quét ký ức đại não của con người là chuyện phạm pháp, pháp luật không cho phép, dù cho quan tòa biết rõ trong não đối phương ẩn giấu chân tướng, cũng sẽ không cưỡng chế quét ký ức đại não, ngoại trừ đối phương đồng ý, hoặc là muốn nguy hại đến tinh cầu, mới có thể cưỡng chế quét ký ức đại não.
“Lúc này tôi cũng chỉ nói mà thôi, nếu thật sự có ngày cần anh, hi vọng anh có thể tuân thủ cam kết hôm nay.”
Thi Tinh Hào kiên định gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Mai Truyền Kỳ đứng lên: “Anh yên tâm đợi ở chỗ này, tôi sẽ an bài người bảo vệ sự an toàn của anh, còn nữa, tôi là lái xe ẩn hình tới đây, sẽ không ai theo dõi được, cho nên, anh có thể ở đây ăn được ngủ ngon. Bất quá…”
Căn nhìn căn phòng rách nát này: “Anh chịu cực ngủ trong phòng cũ nát này, khi nào có thể rời đi, tôi không rõ lắm, có thể là một năm, cũng có thể là hai năm, còn có thể là mười năm, còn có khả năng lâu hơn, đương nhiên, nếu anh không sợ người khác phát hiện thân phận của mình, cũng có thể đến những thành khác một chút.”
Mai Truyền Kỳ móc ra một tấm thẻ tín dụng điểm đưa tới trước mặt hắn: “Tấm thẻ này có thể xoát hai mươi vạn tín dụng điểm, đủ để anh dùng một quãng thời gian, tôi sẽ nhờ người làm cho anh một thẻ thân phận giả, giúp anh thuận tiện ra vào các thành khác.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Thi Tinh Hào lắc đầu, trả thẻ lại cho cậu: “Tôi ở đây tốt vô cùng, tôi chỉ cần ăn no ngủ ngon là được.”
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, thu hồi thẻ: “Được rồi, tôi sẽ nhờ người đưa thức ăn cho anh, nếu anh gặp có chuyện gì, hãy tìm người hôm qua mang anh tới đây, bọn họ sẽ giúp anh.”
“Được.”
Mai Truyền Kỳ nhìn Thi Tinh Hào rời đi, mới quay người đi vào phòng.
Phong Tĩnh Đằng cùng Vân Hiển ở trong phòng nghe bọn họ nói chuyện đều tự hiểu ngầm, cũng không nói gì, cùng Mai Truyền Kỳ trở lại thành dưới đất
Vân Hiển mở miệng nói: “Tên Thi Tinh Hào này thật thông minh, cũng hết sức cẩn thận, hơn nữa đối với chuyện gì cũng đều quan sát tỉ mỉ, chỉ là có chút sợ chết, không thích hợp làm chiến sĩ, chỉ có thể làm tham mưu.”
Mai Truyền Kỳ buồn cười: “Ý anh là, muốn thu nhận anh ta dưới trướng làm quân sư của mình sao?”
“Tôi chỉ đánh giá thôi, thời gian không còn sớm nữa, hai người nên về sớm đi, nếu không ngày mai Nguy Nguy sẽ không kịp lên lớp đâu.”
Mai Truyền Kỳ vẫy tay tạm biệt Vân Hiển, cùng Phong Tĩnh Đằng trở lên căn phòng ở mặt đất, liền thấy trên mặt Tiểu Lục Tử và ba thanh niên lúc trước chi chít những cái kẹp nhỏ.
Tiểu Lục Tử vừa nhìn thấy Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng, cười ha ha: “Kỳ ca, Nguy Nguy thật lợi hại, bọn Bân Tử cũng không phải đối thủ của Nguy Nguy, luôn bại bởi Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ cười cười nhìn ba khuôn mặt đầy kẹp kia: “Có phải là thắng chia bài, thua bị kẹp không?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Tiểu Lục Tử kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
Mai Truyền Kỳ nhìn đứa nhỏ cười hề hề: “Không cần biết tôi làm sao biết được, cậu phải nhớ kỹ lần sau cùng con trai của tôi đánh bài, tuyệt đối đừng để nhóc chia bài.”
Đứa nhỏ này không chỉ biết tính toán, hơn nữa lại nhớ kỹ, chỉ cần qua tay nhóc, bài tốt cũng sẽ là của nhóc.
Phong Tĩnh Đằng buồn cười bế đứa nhỏ lên, tạm biệt Tiểu Lục Tử, cùng Mai Truyền Kỳ ngồi trên xe huyền phù, sau đó hỏi: “Tôi cảm thấy được sự tình rất có thể giống như Thi Tinh Hào đoán, bất quá, trên người Lý Binh có lẽ bị cài máy nghe lén, ba nốt ruồi trong lòng bàn tay Vệ Long thiếu tá rất có thể đã bị xóa, để tránh có người tìm được hắn, như vậy, muốn tìm được Vệ Long thiếu tá, e là không dễ.”
“Ấn theo lời Thi Tinh Hào nói, nếu như Vệ Long còn trong quân đội làm sĩ quan, hơn nữa cấp bậc cao hơn thiếu tá, vậy chính là trung tá trở lên. Nếu đúng như thế, trên tinh cầu này có mấy trăm ngàn người từ thiếu tá trở lên, sẽ rất khó tìm, chỉ có thể từ tra từ những người đã vu hại tôi, lại còn quan hệ tốt với Vệ Long, từ trên người bọn họ, có lẽ sẽ tìm ra được Vệ Long.”
“Việc này giao cho cứ giao cho tôi, tôi sẽ cho người đi tra, nhưng sau khi tra được người này, trước hết đừng nên kinh động, chúng ta còn muốn tìm kiếm kẻ chân chính muốn hại em.”
“Tôi biết.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn hài tử mơ màng buồn ngủ không còn hứng thú với chuyện bọn họ, cười cười, chuyển đề tài nói: “Hôm qua lúc dạo phố cùng em, tôi thấy người Z thành rất nhiệt tình với em, kể xem đã xảy ra chuyện gì?”
Anh cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó xảy ra, Mai Truyền Kỳ mới được hoan nghênh như vậy. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Nguy Hiểm mở to hai mắt xinh đẹp, đối với chuyện này cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Mai Truyền Kỳ liền kể lại chuyện xưa, bắt đầu từ khi Phong Tĩnh Đằng rời đi, nói một lần.
Phong Tĩnh Đằng cùng hài tử đều hăng hái nghe, vì thề, con đường từ Z thành về A thành nhanh hơn rất nhiều, thời gian trên xe trôi qua thật nhanh.
Thời điểm bọn họ trở lại A thành, vừa kịp thời gian Mai Nguy Hiểm lên lớp, tiếng chuông vang trong nháy mắt, nhìn thấy đứa nhỏ đi vào phòng học, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Rời khỏi học viện Vinh Diệu, Mai Truyền Kỳ hỏi: “Anh có muốn đến trường quân đội huấn luyện không?”
“Không cần, có Hạ Bạch cùng Trần Hải thay tôi quản rồi.”
Hai người trở lại biệt thự, mới vừa ngồi xuống, máy truyền tin của hai người đồng thời vang lên.
Mai Truyền Kỳ thấy là Mai Chấn Đông gọi tới, mí mắt giật giật, âm thầm kêu một tiếng không xong,
Hai ngày trước thấy Mai Chấn Đông gởi tin, nhưng vì quản gia Phong Gia gọi tới, cho nên quên mất Mai Chấn Đông và lão tổ tông truyền tin.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng tiếp nhận, liền nghe âm thanh tức giận của Mai Chấn Đông: “Mai Truyền Kỳ, ngươi có phải đã lâu không chịu qua gia phạt? Lại dám sau khi nhận tin của ta và lão tổ tông mà không hồi âm lại.”
Mai Truyền Kỳ giải thích: “Gia gia, con vì có việc nên quên mất truyền tin lại.”
“Là chuyện gì khiến cho ngươi bận đến nỗi thời gian truyền tin cũng không có?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, vẫn là thành thật nói: “Con tìm được một chiến hữu đã từng đứng trên tòa vu hại con, hỏi hắn sự tình một năm trước.”
Mai Chấn Đông vừa nghe, tức giận nhất thời tiêu tan phân nửa, than thở: “Đêm nay mang Nguy Nguy cùng Phong thượng tá cùng nhau về nhà ăn cơm.”
“Dạ.”
Mai Truyền Kỳ ngắt máy, thấy Phong Tĩnh Đằng cũng như thế: “Gia gia bảo chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm.”
Phong Tĩnh Đằng nghe những lời này cảm thấy vô cùng êm tai, bạn lữ của anh đã xem anh như người một nhà.
Anh nhếch miệng lên, cong lên một đường cong hoàn mỹ: “Được.”
Mai Truyền Kỳ nhìn ý cười trong mắt Phong Tĩnh Đằng, nghi hoặc: “Không phải chỉ là quay về Mai gia tổ trạch ăn một bữa cơm sao, anh cao hứng vậy ư?”
“Là rất cao hứng, đúng rồi, vừa nãy Tiêu lão đại truyền tin tới, nói số tín dụng điểm em đánh cơ giáp có được cùng với một tỷ mà Nguy Nguy dùng đánh cược chúng ta hoà nhau sẽ được chuyển vào tài khoản của tôi.”
Mai Truyền Kỳ không thấy Tiêu Lập cho mình, chỉ gọi cho Phong Tĩnh Đằng, lập tức cảm thấy bên trong có vấn đề: “Làm sao chuyển vào tài khoản của anh, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Hắn nói có người xâm nhập quang não của hắn, đánh cắp tư liệu người dự thi cơ giáp sàn, theo hắn suy đoán rất có thể là muốn tìm kiếm chuyện liên quan đến ‘Truyền Kỳ’, nếu như bây giờ đem tín dụng điểm chuyển qua em, sẽ dễ dàng khiến người khác hoài nghi, vì thế mới gởi qua chỗ tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.