Chương 4: Chiếc cọ gia truyền
Oma Zero
29/03/2021
Trận cuồng phong lần nữa nổi lên còn dữ tợn hơn trước, nó từ từ hình thành một cơn lốc xoáy cùng với những cành cây xung quanh nhìn giống như những cánh tay của một con quỷ khổng lồ nào đó, quất tới tấp vào khu trọ nơi cả bọn đang trú, bỗng có một tiếng hét thất thanh vang lên, mọi người ngó nghiêng tứ phía nhưng phía cơn bão dày đặc dường như không có bóng người nào, chỉ riêng Tuấn giật bắn mình với âm thanh ấy mà chạy thẳng về phía cơn lốc:
-Trang, em ơi!
Cơn lốc bấy giờ phát sáng ở mắt bão, những nhánh cây khô bị nó cuốn lên giờ đã chả khác gì bộ vuốt, sà xuống đám bạn như muốn vồ lấy ăn tươi nuốt sống. Biết có chuyện chẳng lành, Hoàng như chợt bật tỉnh, nhớ ra thứ mà cha mẹ bảo mình phải cất thật kĩ, Hoàng lục tung chiếc ba lô trong tủ áo, lấy ra một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ mun có nạm vàng và được tráng rất khéo, các cơ quan chạy dọc theo những chi tiết bằng vàng làm cả bọn tin chắc đây là một món bảo bối nào đó, Hoàng xoay cơ quan ở giữa chiếc hộp làm toàn bộ những bánh răng, hình khắc và khối hộp chuyển động một cách tinh vi, lóe lên ánh sáng ánh lam biếc kì lạ làm hoa cả mắt người xem, Hoàng cầm lên thứ được giấu kín trong hộp, xé tấm nhung vàng ra. Từ trong đó, một cây cọ được trạm khắc họa tiết bằng vàng cùng với lông cọ bán nguyệt màu lam và thân cọ như được tạc từ ngà voi....Hoàng cầm cây cọ, xông ra giữa sân quất lấy quất để vào không trung, lập tức gió bão im phăng phắc! cơn lốc như một con thú hoang, giãy dụa, quất thân mình vào những cây dừa cảnh khiến cả bụi cây bật gốc, lao thẳng về phía Hoàng. Hoàng bấy giờ thân thủ nhanh nhẹn, lùi lại 2 bước mà ngửa đầu cọ lên trời. Lập tức mây đen ùa lại, gió thổi dựng cả tóc và nhất bổng cả cơ thể lên không trung chừng một tấc, Hoàng đặt tay còn lại ra cách trước ngực mình một phân, đưa ra một tràng tiếng tàu, tiếng nôm khó hiểu rồi giơ cao ngón trỏ và ngón giữa lên cơn bão quỷ kia, lập tức hàng loạt tia xét đập xuống cơn lốc, những cây dừa kiểng và đám cành lá nhìn như bộ vuốt con quái vật bị xé toạc bởi thiên lôi, sấm chớp đùng đùng đánh thẳng vào con mắt đỏ ở giữa tâm bão, tiếng gió lúc này dường như còn hòa quyện với tiếng gào thét của cả ngàn con hổ. Sau trận bão sấm, ánh sáng đỏ ở mắt bão tắt dần rồi trời quang hẵng.
Hoàng đang lơ lửng trên không trung bỗng rớt thẳng xuống bất thình lình:
-Ây da! trẹo chân òi! cíu em!
Hoàng la lên rồi té đập mặt xuống đất, chổng mông lên trời, cả bọn dù có sợ cách mấy cũng không thể nào nhịn cười nổi trước cảnh tượng này. Trăng hôm to và sáng, ánh trăng chiếu xuống bóng hình trắng toát chiếu xuống mép của mái nhà làm cả bọn hết cười lại sợ, hết sợ lại òa khóc
-Trang!!
Bỗng có một tông giọng miền trung đặc sứ huế kêu lên "con chỉ có thời hạn đến canh ba thôi Trang!" hóa ra đó là ông chủ tiệm của quán trà sữa, bỗng Hoàng và ông cùng thốt lên
-Nguyệt sinh thập nhị khắc, hồn oan hữu hình tâm
Ông lão cười to:
-Ô hô! tiểu tử cũng được quá chứ hả!
Hoàng đáp:
-Dạ cũng thường thôi cụ
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, chả biết có chuyện gì thì lúc này Trang lên tiếng:
-Tức là oan hồn có 12 khắc để hiện về làm những việc thâm tâm giang dở của họ ớ
Ai ai cũng giật mình vì hình dạng của Trang lúc này, không còn loan lỗ hở sọ như trước, Trang giờ đây là một thiếu nữ trẻ trung mà nhìn vào ai cùng cảm nhận được cái nét dễ thương hiếm có, nhưng tiếc thay, Trang bây giờ chỉ là một linh hồn khiến cả bọn cúi đầu, im lặng như đang tiếc nuối, buồn bã.
Trang đáp:
-Thôi, cũng canh ba rồi mọi người giữ sức sáng mai nhập học
Thúy, Thạch và Hoàng túng tay túng chân, riêng Tuấn thì lo lắng hỏi:
-Nhưng Trang, em...
-Giờ cũng đã đủ 12 khắc, em không thể hào hiện hết 7 phần hồn, 3 phần vía này mà gặp anh được, nhưng em vẫn luôn ở đây, phù hộ cho anh và mọi người
Nói rồi, linh hồn của Trang tan biến vào không trung.
-Trang, em ơi!
Cơn lốc bấy giờ phát sáng ở mắt bão, những nhánh cây khô bị nó cuốn lên giờ đã chả khác gì bộ vuốt, sà xuống đám bạn như muốn vồ lấy ăn tươi nuốt sống. Biết có chuyện chẳng lành, Hoàng như chợt bật tỉnh, nhớ ra thứ mà cha mẹ bảo mình phải cất thật kĩ, Hoàng lục tung chiếc ba lô trong tủ áo, lấy ra một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ mun có nạm vàng và được tráng rất khéo, các cơ quan chạy dọc theo những chi tiết bằng vàng làm cả bọn tin chắc đây là một món bảo bối nào đó, Hoàng xoay cơ quan ở giữa chiếc hộp làm toàn bộ những bánh răng, hình khắc và khối hộp chuyển động một cách tinh vi, lóe lên ánh sáng ánh lam biếc kì lạ làm hoa cả mắt người xem, Hoàng cầm lên thứ được giấu kín trong hộp, xé tấm nhung vàng ra. Từ trong đó, một cây cọ được trạm khắc họa tiết bằng vàng cùng với lông cọ bán nguyệt màu lam và thân cọ như được tạc từ ngà voi....Hoàng cầm cây cọ, xông ra giữa sân quất lấy quất để vào không trung, lập tức gió bão im phăng phắc! cơn lốc như một con thú hoang, giãy dụa, quất thân mình vào những cây dừa cảnh khiến cả bụi cây bật gốc, lao thẳng về phía Hoàng. Hoàng bấy giờ thân thủ nhanh nhẹn, lùi lại 2 bước mà ngửa đầu cọ lên trời. Lập tức mây đen ùa lại, gió thổi dựng cả tóc và nhất bổng cả cơ thể lên không trung chừng một tấc, Hoàng đặt tay còn lại ra cách trước ngực mình một phân, đưa ra một tràng tiếng tàu, tiếng nôm khó hiểu rồi giơ cao ngón trỏ và ngón giữa lên cơn bão quỷ kia, lập tức hàng loạt tia xét đập xuống cơn lốc, những cây dừa kiểng và đám cành lá nhìn như bộ vuốt con quái vật bị xé toạc bởi thiên lôi, sấm chớp đùng đùng đánh thẳng vào con mắt đỏ ở giữa tâm bão, tiếng gió lúc này dường như còn hòa quyện với tiếng gào thét của cả ngàn con hổ. Sau trận bão sấm, ánh sáng đỏ ở mắt bão tắt dần rồi trời quang hẵng.
Hoàng đang lơ lửng trên không trung bỗng rớt thẳng xuống bất thình lình:
-Ây da! trẹo chân òi! cíu em!
Hoàng la lên rồi té đập mặt xuống đất, chổng mông lên trời, cả bọn dù có sợ cách mấy cũng không thể nào nhịn cười nổi trước cảnh tượng này. Trăng hôm to và sáng, ánh trăng chiếu xuống bóng hình trắng toát chiếu xuống mép của mái nhà làm cả bọn hết cười lại sợ, hết sợ lại òa khóc
-Trang!!
Bỗng có một tông giọng miền trung đặc sứ huế kêu lên "con chỉ có thời hạn đến canh ba thôi Trang!" hóa ra đó là ông chủ tiệm của quán trà sữa, bỗng Hoàng và ông cùng thốt lên
-Nguyệt sinh thập nhị khắc, hồn oan hữu hình tâm
Ông lão cười to:
-Ô hô! tiểu tử cũng được quá chứ hả!
Hoàng đáp:
-Dạ cũng thường thôi cụ
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, chả biết có chuyện gì thì lúc này Trang lên tiếng:
-Tức là oan hồn có 12 khắc để hiện về làm những việc thâm tâm giang dở của họ ớ
Ai ai cũng giật mình vì hình dạng của Trang lúc này, không còn loan lỗ hở sọ như trước, Trang giờ đây là một thiếu nữ trẻ trung mà nhìn vào ai cùng cảm nhận được cái nét dễ thương hiếm có, nhưng tiếc thay, Trang bây giờ chỉ là một linh hồn khiến cả bọn cúi đầu, im lặng như đang tiếc nuối, buồn bã.
Trang đáp:
-Thôi, cũng canh ba rồi mọi người giữ sức sáng mai nhập học
Thúy, Thạch và Hoàng túng tay túng chân, riêng Tuấn thì lo lắng hỏi:
-Nhưng Trang, em...
-Giờ cũng đã đủ 12 khắc, em không thể hào hiện hết 7 phần hồn, 3 phần vía này mà gặp anh được, nhưng em vẫn luôn ở đây, phù hộ cho anh và mọi người
Nói rồi, linh hồn của Trang tan biến vào không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.