Truyện Ngắn: Tiếng Hót Vang Trong Bụi Mận Gai
Chương 3
Lâm Dữ San
23/01/2022
03.
Tiếng chim hót thứ ba.
Đi qua một lối đi dài hẹp là không gian Phật điện thoáng đãng, toàn bộ bức tường bên trái được bao phủ bởi những bức bích họa. Vài ngọn đèn Phật bằng dầu hỏa sáng lên trong tầm nhìn mờ tối. Các nhà sư thì đang gõ mõ tụng kinh, từng câu chú ngữ nhẹ nhàng rót vào tai Nguyễn Tuyên.
Hắn nhìn quang cảnh Phật điện, và quỳ bái như một Phật tử trung thành. Hắn quỳ trên bồ đoàn, thành tâm sám hối lẫn cầu nguyện. Đoạn hắn lảo đảo đứng dậy, khuỷu tay được người khác nâng lên. Người đó là Vưu Minh Viễn.
Ba mươi năm qua, Nguyễn Tuyên đã cố hết sức để sống như một người bằng xương bằng thịt. Nhưng sai một ly, đi một dặm. Linh hồn và thể xác gắn bó chặt chẽ với nhau, vĩnh viễn không thể tách rời. Thể xác sa đọa khiến linh hồn của hắn dính đầy rác rưởi. Hắn chuồi mình vào vũng bùn. Hắn bị người khác sai khiến và không ngừng đày đọa. Cuộc sống của hắn đã dần thay đổi đến mức không nhận ra. Hắn không thể thoát khỏi số phận này. Và điều đáng sợ hơn nữa là hắn đã quen với cuộc sống ô uế như thế.
Không một ai nâng niu và tôn trọng hắn. Thậm chí hắn bắt đầu nảy sinh cảm giác chán ghét với bản thân. Chúng giày vò hắn trong thời gian dài khiến hắn chỉ muốn kết thúc mọi thứ.
Khóe mắt đỏ bừng trở lại bình thường. Nguyễn Tuyên lấy lòng ôm eo Vưu Minh Viễn, suýt chút nữa đã tuột tay. Hắn nhìn lom lom vào chiếc áo gió trống trải của Vưu Minh Viễn, vòng eo của anh đã gầy đến mức có thể bị gió thổi bay.
Trên hành lang sâu thẳm, hai người vừa dìu nhau vừa đi về phía lối ra cách đó không xa. Tiếng tụng kinh dừng lại, đại điện yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Giọng nói của Nguyễn Tuyên vang lên rõ ràng bên tai Vưu Minh Viễn: "Anh chỉ còn một tháng thật sao?"
Hóa ra Vưu Minh Viễn cao hơn Nguyễn Tuyên một cái trán. Anh ôm lấy bờ vai của hắn, nói với giọng dịu dàng: "Nếu em chăm sóc tôi chu đáo, biết đâu tôi có thể sống lâu hơn."
Nguyễn Tuyên vỗ một phát vào lưng anh: "Chuyện nhỏ."
Tiếng ho khan dồn dập của Vưu Minh Viễn đột nhiên vang vọng trong hành lang. Nguyễn Tuyên vội vàng vuốt lưng cho anh: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi mạnh tay quá."
Vưu Minh Viễn khẽ nhíu mày, cố kiềm nén cơn đau dưới xương sườn. Anh nói đùa: "Do tôi bệnh, chứ không em đừng hòng ăn hiếp tôi nhé."
Nguyễn Tuyên cười, vẫy tay với anh: "Tới đây đi. Tôi đứng yên một chỗ, anh ăn hiếp tôi lẹ..."
Trước khi hắn nói hết câu thì khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp trước nguồn sáng lay lắt. Hai bờ ngực áp sát vào nhau. Vưu Minh Viễn tránh tầm mắt của các nhà sư, nhẹ nhàng vén lên tóc mái của Nguyễn Tuyên. Anh chạm môi mình vào vầng trán mịn màng của hắn.
Thực ra mấy ngày trước, Vưu Minh Viễn đã muốn làm điều này.
Trái tim vỡ nát của Nguyễn Tuyên đã dần dần được chữa lành bởi nụ hôn ngây ngô ấy. Đôi gò má bất chợt ửng hồng, Nguyễn Tuyên thoáng nhìn đại điện đông đúc. Đoạn hắn thấp giọng: "Phật Tổ đang nhìn đó."
"Tôi kiềm lắm rồi, em à." Vưu Minh Viễn lùi lại một bước, chừa chút khoảng cách giữa hai người. Ánh sáng ở lối ra xuyên qua họ mà chẳng hề bị cản trở. Nguyễn Tuyên nghênh ngang ngắm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Hắn nghe thấy anh nói. "Vì tôi sợ bất kính với Phật Tổ nên mới hôn trán em thôi."
Nguyễn Tuyên thầm huýt sáo trong lòng.
Bước ra khỏi Phật điện, đi xuống từng bậc thang và rồi đặt chân trên mặt đất bằng phẳng, Nguyễn Tuyên quay đầu nhìn về phía ngôi chùa trang nghiêm. Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, những lá cờ cầu nguyện đã hạ xuống. Đàn quạ đen ló đầu trên những bức tường xa xa. Hắn vốn dĩ ôm tuyệt vọng tới đây, thế mà ra về với niềm hy vọng tràn trề cùng một người hoàn toàn xa lạ. Nguyễn Tuyên không ngờ rằng, hắn sẵn lòng trao cho anh hết thảy niềm tin của mình.
Họ là những du khách cùng đường, và họ đều lựa chọn đánh cược với số phận của mình.
Được ăn cả, ngã về không.
Tình trạng sức khỏe của Vưu Minh Viễn không thích hợp ở lâu dài trên khu vực cao nguyên. Nguyễn Tuyên thuê một chiếc xe địa hình, cẩn thận hộ tống anh suốt quãng đường trở về Đại Lý.
Xe chạy êm đềm trên đường cao tốc. Nguyễn Tuyên tỉnh giấc, ngẩng đầu khỏi vai của Vưu Minh Viễn. Hắn xoa mặt, ngáp dài một hơi. Đoạn hắn trông thấy Vưu Minh Viễn đang nhìn mình một cách trìu mến. Nguyễn Tuyên quay mặt lại, đan xen mười ngón tay với anh ở hàng ghế sau: "Thẫn thờ cái gì đó?"
Vưu Minh Viễn thì thầm: "Em bằng lòng thật à?"
Nguyễn Tuyên xòe bàn tay còn lại trước mặt Vưu Minh Viễn: "Tôi ở với anh một tháng đã lấy được năm chục vạn, còn không cần bán thân nữa. Buôn bán hời thế này, mắc gì tôi không bằng lòng."
Vưu Minh Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng gãi cằm của hắn.
"Hơn nữa." Nguyễn Tuyên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Non nước hữu tình nhanh chóng chạy về phía sau, tựa như chiếc đèn lồng kéo quân xoay tròn đến cuối đời. Hắn siết chặt tay Vưu Minh Viễn, giọng hắn chưa bao giờ dịu dàng hơn thế. "Tôi dễ mềm lòng. Anh liều mạng theo tôi tới đây. Tôi không thể nhìn anh trở về tay trắng. Đúng không, Minh Viễn?"
Hết chương 3
Tiếng chim hót thứ ba.
Đi qua một lối đi dài hẹp là không gian Phật điện thoáng đãng, toàn bộ bức tường bên trái được bao phủ bởi những bức bích họa. Vài ngọn đèn Phật bằng dầu hỏa sáng lên trong tầm nhìn mờ tối. Các nhà sư thì đang gõ mõ tụng kinh, từng câu chú ngữ nhẹ nhàng rót vào tai Nguyễn Tuyên.
Hắn nhìn quang cảnh Phật điện, và quỳ bái như một Phật tử trung thành. Hắn quỳ trên bồ đoàn, thành tâm sám hối lẫn cầu nguyện. Đoạn hắn lảo đảo đứng dậy, khuỷu tay được người khác nâng lên. Người đó là Vưu Minh Viễn.
Ba mươi năm qua, Nguyễn Tuyên đã cố hết sức để sống như một người bằng xương bằng thịt. Nhưng sai một ly, đi một dặm. Linh hồn và thể xác gắn bó chặt chẽ với nhau, vĩnh viễn không thể tách rời. Thể xác sa đọa khiến linh hồn của hắn dính đầy rác rưởi. Hắn chuồi mình vào vũng bùn. Hắn bị người khác sai khiến và không ngừng đày đọa. Cuộc sống của hắn đã dần thay đổi đến mức không nhận ra. Hắn không thể thoát khỏi số phận này. Và điều đáng sợ hơn nữa là hắn đã quen với cuộc sống ô uế như thế.
Không một ai nâng niu và tôn trọng hắn. Thậm chí hắn bắt đầu nảy sinh cảm giác chán ghét với bản thân. Chúng giày vò hắn trong thời gian dài khiến hắn chỉ muốn kết thúc mọi thứ.
Khóe mắt đỏ bừng trở lại bình thường. Nguyễn Tuyên lấy lòng ôm eo Vưu Minh Viễn, suýt chút nữa đã tuột tay. Hắn nhìn lom lom vào chiếc áo gió trống trải của Vưu Minh Viễn, vòng eo của anh đã gầy đến mức có thể bị gió thổi bay.
Trên hành lang sâu thẳm, hai người vừa dìu nhau vừa đi về phía lối ra cách đó không xa. Tiếng tụng kinh dừng lại, đại điện yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Giọng nói của Nguyễn Tuyên vang lên rõ ràng bên tai Vưu Minh Viễn: "Anh chỉ còn một tháng thật sao?"
Hóa ra Vưu Minh Viễn cao hơn Nguyễn Tuyên một cái trán. Anh ôm lấy bờ vai của hắn, nói với giọng dịu dàng: "Nếu em chăm sóc tôi chu đáo, biết đâu tôi có thể sống lâu hơn."
Nguyễn Tuyên vỗ một phát vào lưng anh: "Chuyện nhỏ."
Tiếng ho khan dồn dập của Vưu Minh Viễn đột nhiên vang vọng trong hành lang. Nguyễn Tuyên vội vàng vuốt lưng cho anh: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi mạnh tay quá."
Vưu Minh Viễn khẽ nhíu mày, cố kiềm nén cơn đau dưới xương sườn. Anh nói đùa: "Do tôi bệnh, chứ không em đừng hòng ăn hiếp tôi nhé."
Nguyễn Tuyên cười, vẫy tay với anh: "Tới đây đi. Tôi đứng yên một chỗ, anh ăn hiếp tôi lẹ..."
Trước khi hắn nói hết câu thì khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp trước nguồn sáng lay lắt. Hai bờ ngực áp sát vào nhau. Vưu Minh Viễn tránh tầm mắt của các nhà sư, nhẹ nhàng vén lên tóc mái của Nguyễn Tuyên. Anh chạm môi mình vào vầng trán mịn màng của hắn.
Thực ra mấy ngày trước, Vưu Minh Viễn đã muốn làm điều này.
Trái tim vỡ nát của Nguyễn Tuyên đã dần dần được chữa lành bởi nụ hôn ngây ngô ấy. Đôi gò má bất chợt ửng hồng, Nguyễn Tuyên thoáng nhìn đại điện đông đúc. Đoạn hắn thấp giọng: "Phật Tổ đang nhìn đó."
"Tôi kiềm lắm rồi, em à." Vưu Minh Viễn lùi lại một bước, chừa chút khoảng cách giữa hai người. Ánh sáng ở lối ra xuyên qua họ mà chẳng hề bị cản trở. Nguyễn Tuyên nghênh ngang ngắm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Hắn nghe thấy anh nói. "Vì tôi sợ bất kính với Phật Tổ nên mới hôn trán em thôi."
Nguyễn Tuyên thầm huýt sáo trong lòng.
Bước ra khỏi Phật điện, đi xuống từng bậc thang và rồi đặt chân trên mặt đất bằng phẳng, Nguyễn Tuyên quay đầu nhìn về phía ngôi chùa trang nghiêm. Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, những lá cờ cầu nguyện đã hạ xuống. Đàn quạ đen ló đầu trên những bức tường xa xa. Hắn vốn dĩ ôm tuyệt vọng tới đây, thế mà ra về với niềm hy vọng tràn trề cùng một người hoàn toàn xa lạ. Nguyễn Tuyên không ngờ rằng, hắn sẵn lòng trao cho anh hết thảy niềm tin của mình.
Họ là những du khách cùng đường, và họ đều lựa chọn đánh cược với số phận của mình.
Được ăn cả, ngã về không.
Tình trạng sức khỏe của Vưu Minh Viễn không thích hợp ở lâu dài trên khu vực cao nguyên. Nguyễn Tuyên thuê một chiếc xe địa hình, cẩn thận hộ tống anh suốt quãng đường trở về Đại Lý.
Xe chạy êm đềm trên đường cao tốc. Nguyễn Tuyên tỉnh giấc, ngẩng đầu khỏi vai của Vưu Minh Viễn. Hắn xoa mặt, ngáp dài một hơi. Đoạn hắn trông thấy Vưu Minh Viễn đang nhìn mình một cách trìu mến. Nguyễn Tuyên quay mặt lại, đan xen mười ngón tay với anh ở hàng ghế sau: "Thẫn thờ cái gì đó?"
Vưu Minh Viễn thì thầm: "Em bằng lòng thật à?"
Nguyễn Tuyên xòe bàn tay còn lại trước mặt Vưu Minh Viễn: "Tôi ở với anh một tháng đã lấy được năm chục vạn, còn không cần bán thân nữa. Buôn bán hời thế này, mắc gì tôi không bằng lòng."
Vưu Minh Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng gãi cằm của hắn.
"Hơn nữa." Nguyễn Tuyên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Non nước hữu tình nhanh chóng chạy về phía sau, tựa như chiếc đèn lồng kéo quân xoay tròn đến cuối đời. Hắn siết chặt tay Vưu Minh Viễn, giọng hắn chưa bao giờ dịu dàng hơn thế. "Tôi dễ mềm lòng. Anh liều mạng theo tôi tới đây. Tôi không thể nhìn anh trở về tay trắng. Đúng không, Minh Viễn?"
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.