Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 402: Ai không uống người đó là cháu
Trà Minh
09/05/2021
Ba ly vào bụng, Lâm Mạc Huy không có chút biến sắc nào. Người đàn ông cầm đầu kia thì có chút lắc lư, đầu sao rượu trắng này nồng độ còn không thấp.
Ngô Phi Điệp có chút bối rối.
Cô ta cho là Lâm Mạc Huy tửu lượng thấp, bây giờ lại biến thành tình huống gì rồi đây?
Nhưng, suy nghĩ một chút thì Lâm Mạc Huy cũng uống ba lỵ rồi còn có thể kiên trì bao lâu?
Cô ta nháy mắt với hai người đàn ông bên ngoài.
Hai người đàn ông này cũng lập tức chạy tới, muốn uống rượu cùng Lâm Mạc Huy.
Kết quả, hai người đàn ông, mỗi người uống cùng Lâm Mạc
Huy ba ly.
Lâm Mạc Huy vẫn không có chuyện gì, nhưng ba người đàn ông này, đều có chút lắc lư.
Ngô Phi Điệp ngẩn người, tửu lượng của Lâm Mạc Huy là sao đây chứ?
Lúc này, Lâm Mạc Huy lại bưng ly lên: "Mọi người, khi nãy là mọi người mời rượu tôi, bây giờ đến lượt tôi mời rượu mọi người." "Nào, mỗi người uống ba ly nữa!"
Ba người đàn ông lảo đảo lậc lư, sắc mặt đều thay đổi.
Uống ba ly nữa, bọn họ sẽ gục mất.
Ngô Phi Điệp vội vàng nói: "Ôi trời, anh rể, làm gì mà uống nhiều rượu thế?" "Vui vẻ là được rồi." "Nào nào nào, ăn đi, ăn đi!" ly."
Lâm Mạc Huy nói thẳng: "Ba người họ, một người uống ba “Một mình tôi, uống chín ly" "Rốt cuộc tôi vui, hay là bọn họ vui đây?" "Nếu là khách tới nhà, vậy thì phải chiêu đãi thật tốt "Nếu không lời đồn ra ngoài, há chẳng phải là để cho người khác cảm thấy nhà họ Hứa chúng ta không tiếp đãi khách chu đảo hay sao?"
Hứa Thanh Mây cười gật đầu: "Chồng, anh nói đúng" "Nếu là bạn mà Phi Điệp dẫn tới, nhất định phải chiêu đãi thật tốt. Cái này liên quan đến mặt mũi của Phi Điệp." "Nào, tiếp tục uống" "Khi nãy nói rồi đó, ai không uống thì là cháu đó!" "Ba người các người, không phải là muốn làm vai cháu chất chứ?"
Ba người đàn ông nóng mặt lên, ai nấy hung dữ nói: "Con mẹ nó, xem ai sợ ai đây?" "Nào, có chết cũng phải uống!"
Lâm Mạc Huy cười nhạt, lại cùng mỗi một người nọ uống can ba ly.
Lần này, Lâm Mạc Huy uống mười hai lý, mà ba người đàn ông đây, mỗi người uống sáu lỵ.
Một người đàn ông trong đó, chạy thẳng ra bên ngoài nên múa.
Hai người còn lại, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Sáu lỵ, đây chính là hai ba cân đó.
Ngô Phi Điệp thấy tình huống này, nhất thời nổi giận: "Lâm Mạc Huy, anh... Anh thật là quá đáng!" "Bạn tôi lần đầu tiên tới nhà, sao anh lại chuốc rượu họ như vậy được chứ?" "Anh xem anh chuốc rượu bọn họ ra cái dáng vẻ gì rồi đây!" Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi là bọn họ ba người cùng tôi thi nhau uống Ba người họ uống với một minh tôi, vậy sao lại là tôi quá đáng được chứ?" "Ba người hợp cùng nhau cũng không uống qua tôi được, chỉ có thể nói bạn cô quả kém, chẳng lẽ lại quay qua trách ngược tửu lượng tối tốt hay sao?" Ngô Phi Điệp nhất thời cứng họng, mãi lúc lâu sau cũng không nói ra được câu nào.
Cuối cùng, người đàn ông nôn mửa ở bên ngoài kia, nôn đến ói ra cả máu luôn rồi. không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi xe cứu thương đến đưa ba người này đi cấp cứu.
Ngô Phi Điệp giận đùng đùng đi theo đến bệnh viện, trước khi đi còn để lại cho Lâm Mạc Huy một câu nói: "Tên họ Lâm kia, chúng ta cứ chờ mà xem!"
Lâm Mạc Huy không thèm để ý chút nào. Tối nay, anh đã coi như là khách khi rồi.
Nếu không, ba người này, cũng không phải đơn giản là đưa đến bệnh viện như vậy, nói không chừng phải ở bệnh viện bao lâu cũng không biết được.
Các người tới đây làm khách ăn cơm, Lâm Mạc Huy sẽ không để ý.
Nhưng là, các người muốn ức hiếp vợ tôi, vậy thì phải trả giá đất
Än xong bữa cơm này, Ngô Tân Bình dẫn Khả Hân đi trước. Hứa Thanh Mây muốn cản anh ta đi xe máy về, nhưng Ngô Tân Bình căn bản chẳng thèm nghe, trực tiếp nổ xe ầm ầm lướt đi.
Trên khuôn mặt Hứa Thanh Mây hiện đầy vẻ không biết làm sao, nói với Phương Như Nguyệt: "Mẹ, chuyện này phải nói cho dì Hai biết " "Tân Bình lại không có bằng lái xe, đi xe máy như vậy là vì phạm pháp luật rồi." "Một khi xảy ra chuyện gì, có thể gặp phiền toái!"
Phương Như Nguyệt mặt đầy vẻ mông lung: "Không đến nói thế chứ?" "Chẳng qua chỉ là chạy xe máy thôi mà!" "Con nít, thích chơi bởi, cái này cũng bình thường thôi" "Con cứ nói quá lên!" Hứa Thanh Mây nóng nảy: "Mẹ, đây không phải là chuyện nhỏ" "Không bằng lái, hơn nữa lái xe nhanh như vậy, đe dọa an toàn giao thông nghiêm trọng. "Một khi bị bắt, nói không chừng còn phải ngồi tù
Phương Như Nguyệt sửng sốt một chút: "Nghiêm... Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Hứa Thanh Mây bực tức nói: "Mẹ nghĩ sao?" "Hơn nữa, cậu ấy chạy xe phóng nhanh như vậy, nếu như không may xảy ra chuyện gì thì chính bản thân cậu ấy cũng nguy hiểm.
Phương Như Nguyệt gãi đầu một cái. "Được, vậy mẹ đi gọi điện thoại cho dì Hai nói chuyện này xem sao."
Phương Như Nguyệt đi tới bên ghế salon, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Phương Như Linh. Hai người nói chuyện nhà một thôi một hồi, mới nói đến điểm chính.
Kết quả, Phương Như Linh chẳng qua là chỉ cười nói: "À, chạy xe máy ấy à, cái này cũng không có gì." "Tân Bình chạy xe máy cũng không sao đâu mà. Lúc ở nước ngoài cũng thường xuyên chạy xe máy ra ngoài." "Không có chuyện gì đầu, không cần để ý" Phương Như Nguyệt nói: "Nhưng mà nếu như bị bắt thì là phạm pháp đó."
Phương Như Linh cười ha hả. "Ui trời, chuyện này có lớn vậy đâu. Phạm pháp cái gì chứ?" "Trẻ con thích chơi mà!" "Lúc chúng em ở nước ngoài cũng không có chuyện gì đâu." "Chị cũng biết, ở nước ngoài người ta còn để ý đến vấn đề này hơn nữa kìa. Nhưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. "Khoảng thời gian này thằng bé quay về, chạy cũng lâu rồi, cũng không thấy có vấn đề gì."
Phương Như Nguyệt lúc này mới thở phào một cái: "Không sao thi tốt
Cúp điện thoại, Hứa Thanh Mây mặt đầy vẻ tức giận: "Mẹ, chỉ vậy thôi sao?" "Di con nói không sao thì là không sao thật?" Phương Như Nguyệt nói: "Ôi trời, Tân Bình là con trai của di
Hai, dì Hai chắc chắn còn lo cho nó hơn chúng ta "Con yên tâm đi. Dì Hai con nói không vấn đề gì, thì chắc chắn là không có vấn đề gì!”
Hứa Thanh Mây vô cùng tức giận. "Mẹ, mọi người cứ nuông chiều thắng bé quá đi!" "Nói lại, con chỉ nói đến thế thôi." "Nếu như có xảy ra chuyện gì, con cũng mặc kệ, mọi người cũng đừng đến tìm con!"
Nói xong, Hứa Thanh Máy giận đùng đùng bỏ lên lầu
Phương Như Nguyệt bực tức: "Ôi trời đứa con gái này, nói chuyện cải kiểu gì đấy hả?" "Đó là em họ của con đấy, con đối xử với nó như vậy mà được à?" "Con có phải đã quên lúc con còn bé dì Hai con đã đối xử với con như thế nào rồi hay không...
Hứa Thanh Mây đóng cửa phòng, cô quả thực lười nghe những lời này.
Mấy ngày nay, lỗ tại cô đã nghe đến mức lùng bùng đóng kén rồi.
Lâm Mạc Huy ngồi ở trong phòng, thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Mây, không khỏi cười khẽ: "Nào, mẹ lại không nghe em khuyên?"
Hứa Thanh Mây mặt đầy vẻ không biết làm sao: "Hai người bọn họ quá nuông chiều Tân Bình. "Như vậy, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện mất
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Hai đứa trẻ nhà dì Hai quả uong buong." "Em có nói gì thì hai đứa nó cũng không nghe lọt đầu “Chỉ có bị chuyện một lần, sau này mới có thể đảng hoàng một chút."
Hứa Thanh Mây vội la lên: "Nhưng mà loại chuyện thế này, một khi gặp rồi thì không thể đùa giỡn được."
Lâm Mạc Huy nhún vai: "Vậy em có cách gì?" "Bố mẹ người ta cũng không thèm để ý thì em làm gì được đây?"
Hứa Thanh Mây cũng không biết làm sao.
Vợ chồng dì Hai cũng không để ý tới, cô còn có thể thể nào được?
Lâm Mạc Huy cười một tiếng, tiến tới bên người Hứa Thanh Mây: "Được rồi, đừng vì chút chuyện này mà tức giận. "Nhìn em mấy ngày này, có vẻ như có rất nhiều chuyện phiền muộn"
Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Hai vị đại gia kia ở nhà, có thể không phiên sao?" "Cả ngày còn phải phục vụ hai người bọn họ, bây giờ em nhìn thấy hai người bọn họ liền tức lên!"
Lâm Mạc Huy cười nói: "Nếu không muốn nhìn thấy hai người bọn họ, vậy chỉ bằng hai người chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi?"
Hứa Thanh Máy liếc anh ta một cái: "Bỏ trốn cái gì chứ?" "Lúc trước em nói muốn đi anh còn từ chối" "Bây giờ lại nói muốn đi, đi đầu mới được?"
Lâm Mạc Huy cười nói: "Đến Đảo Xanh đó!" "Không phải nói với em rồi hay sao? Ở đó anh có một căn phòng!"
Hứa Thanh Máy không khỏi cười lên. "Được được được, em biết anh có nhà ở đó. "Vậy khi nào tìm thời gian, hai người chúng ta thu dọn đồ đạc, chạy tới đó có được hay không?" Hứa Thanh Mây, vẫn cảm thấy Lâm Mạc Huy đang nói đùa
Ngô Phi Điệp có chút bối rối.
Cô ta cho là Lâm Mạc Huy tửu lượng thấp, bây giờ lại biến thành tình huống gì rồi đây?
Nhưng, suy nghĩ một chút thì Lâm Mạc Huy cũng uống ba lỵ rồi còn có thể kiên trì bao lâu?
Cô ta nháy mắt với hai người đàn ông bên ngoài.
Hai người đàn ông này cũng lập tức chạy tới, muốn uống rượu cùng Lâm Mạc Huy.
Kết quả, hai người đàn ông, mỗi người uống cùng Lâm Mạc
Huy ba ly.
Lâm Mạc Huy vẫn không có chuyện gì, nhưng ba người đàn ông này, đều có chút lắc lư.
Ngô Phi Điệp ngẩn người, tửu lượng của Lâm Mạc Huy là sao đây chứ?
Lúc này, Lâm Mạc Huy lại bưng ly lên: "Mọi người, khi nãy là mọi người mời rượu tôi, bây giờ đến lượt tôi mời rượu mọi người." "Nào, mỗi người uống ba ly nữa!"
Ba người đàn ông lảo đảo lậc lư, sắc mặt đều thay đổi.
Uống ba ly nữa, bọn họ sẽ gục mất.
Ngô Phi Điệp vội vàng nói: "Ôi trời, anh rể, làm gì mà uống nhiều rượu thế?" "Vui vẻ là được rồi." "Nào nào nào, ăn đi, ăn đi!" ly."
Lâm Mạc Huy nói thẳng: "Ba người họ, một người uống ba “Một mình tôi, uống chín ly" "Rốt cuộc tôi vui, hay là bọn họ vui đây?" "Nếu là khách tới nhà, vậy thì phải chiêu đãi thật tốt "Nếu không lời đồn ra ngoài, há chẳng phải là để cho người khác cảm thấy nhà họ Hứa chúng ta không tiếp đãi khách chu đảo hay sao?"
Hứa Thanh Mây cười gật đầu: "Chồng, anh nói đúng" "Nếu là bạn mà Phi Điệp dẫn tới, nhất định phải chiêu đãi thật tốt. Cái này liên quan đến mặt mũi của Phi Điệp." "Nào, tiếp tục uống" "Khi nãy nói rồi đó, ai không uống thì là cháu đó!" "Ba người các người, không phải là muốn làm vai cháu chất chứ?"
Ba người đàn ông nóng mặt lên, ai nấy hung dữ nói: "Con mẹ nó, xem ai sợ ai đây?" "Nào, có chết cũng phải uống!"
Lâm Mạc Huy cười nhạt, lại cùng mỗi một người nọ uống can ba ly.
Lần này, Lâm Mạc Huy uống mười hai lý, mà ba người đàn ông đây, mỗi người uống sáu lỵ.
Một người đàn ông trong đó, chạy thẳng ra bên ngoài nên múa.
Hai người còn lại, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Sáu lỵ, đây chính là hai ba cân đó.
Ngô Phi Điệp thấy tình huống này, nhất thời nổi giận: "Lâm Mạc Huy, anh... Anh thật là quá đáng!" "Bạn tôi lần đầu tiên tới nhà, sao anh lại chuốc rượu họ như vậy được chứ?" "Anh xem anh chuốc rượu bọn họ ra cái dáng vẻ gì rồi đây!" Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi là bọn họ ba người cùng tôi thi nhau uống Ba người họ uống với một minh tôi, vậy sao lại là tôi quá đáng được chứ?" "Ba người hợp cùng nhau cũng không uống qua tôi được, chỉ có thể nói bạn cô quả kém, chẳng lẽ lại quay qua trách ngược tửu lượng tối tốt hay sao?" Ngô Phi Điệp nhất thời cứng họng, mãi lúc lâu sau cũng không nói ra được câu nào.
Cuối cùng, người đàn ông nôn mửa ở bên ngoài kia, nôn đến ói ra cả máu luôn rồi. không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi xe cứu thương đến đưa ba người này đi cấp cứu.
Ngô Phi Điệp giận đùng đùng đi theo đến bệnh viện, trước khi đi còn để lại cho Lâm Mạc Huy một câu nói: "Tên họ Lâm kia, chúng ta cứ chờ mà xem!"
Lâm Mạc Huy không thèm để ý chút nào. Tối nay, anh đã coi như là khách khi rồi.
Nếu không, ba người này, cũng không phải đơn giản là đưa đến bệnh viện như vậy, nói không chừng phải ở bệnh viện bao lâu cũng không biết được.
Các người tới đây làm khách ăn cơm, Lâm Mạc Huy sẽ không để ý.
Nhưng là, các người muốn ức hiếp vợ tôi, vậy thì phải trả giá đất
Än xong bữa cơm này, Ngô Tân Bình dẫn Khả Hân đi trước. Hứa Thanh Mây muốn cản anh ta đi xe máy về, nhưng Ngô Tân Bình căn bản chẳng thèm nghe, trực tiếp nổ xe ầm ầm lướt đi.
Trên khuôn mặt Hứa Thanh Mây hiện đầy vẻ không biết làm sao, nói với Phương Như Nguyệt: "Mẹ, chuyện này phải nói cho dì Hai biết " "Tân Bình lại không có bằng lái xe, đi xe máy như vậy là vì phạm pháp luật rồi." "Một khi xảy ra chuyện gì, có thể gặp phiền toái!"
Phương Như Nguyệt mặt đầy vẻ mông lung: "Không đến nói thế chứ?" "Chẳng qua chỉ là chạy xe máy thôi mà!" "Con nít, thích chơi bởi, cái này cũng bình thường thôi" "Con cứ nói quá lên!" Hứa Thanh Mây nóng nảy: "Mẹ, đây không phải là chuyện nhỏ" "Không bằng lái, hơn nữa lái xe nhanh như vậy, đe dọa an toàn giao thông nghiêm trọng. "Một khi bị bắt, nói không chừng còn phải ngồi tù
Phương Như Nguyệt sửng sốt một chút: "Nghiêm... Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Hứa Thanh Mây bực tức nói: "Mẹ nghĩ sao?" "Hơn nữa, cậu ấy chạy xe phóng nhanh như vậy, nếu như không may xảy ra chuyện gì thì chính bản thân cậu ấy cũng nguy hiểm.
Phương Như Nguyệt gãi đầu một cái. "Được, vậy mẹ đi gọi điện thoại cho dì Hai nói chuyện này xem sao."
Phương Như Nguyệt đi tới bên ghế salon, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Phương Như Linh. Hai người nói chuyện nhà một thôi một hồi, mới nói đến điểm chính.
Kết quả, Phương Như Linh chẳng qua là chỉ cười nói: "À, chạy xe máy ấy à, cái này cũng không có gì." "Tân Bình chạy xe máy cũng không sao đâu mà. Lúc ở nước ngoài cũng thường xuyên chạy xe máy ra ngoài." "Không có chuyện gì đầu, không cần để ý" Phương Như Nguyệt nói: "Nhưng mà nếu như bị bắt thì là phạm pháp đó."
Phương Như Linh cười ha hả. "Ui trời, chuyện này có lớn vậy đâu. Phạm pháp cái gì chứ?" "Trẻ con thích chơi mà!" "Lúc chúng em ở nước ngoài cũng không có chuyện gì đâu." "Chị cũng biết, ở nước ngoài người ta còn để ý đến vấn đề này hơn nữa kìa. Nhưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. "Khoảng thời gian này thằng bé quay về, chạy cũng lâu rồi, cũng không thấy có vấn đề gì."
Phương Như Nguyệt lúc này mới thở phào một cái: "Không sao thi tốt
Cúp điện thoại, Hứa Thanh Mây mặt đầy vẻ tức giận: "Mẹ, chỉ vậy thôi sao?" "Di con nói không sao thì là không sao thật?" Phương Như Nguyệt nói: "Ôi trời, Tân Bình là con trai của di
Hai, dì Hai chắc chắn còn lo cho nó hơn chúng ta "Con yên tâm đi. Dì Hai con nói không vấn đề gì, thì chắc chắn là không có vấn đề gì!”
Hứa Thanh Mây vô cùng tức giận. "Mẹ, mọi người cứ nuông chiều thắng bé quá đi!" "Nói lại, con chỉ nói đến thế thôi." "Nếu như có xảy ra chuyện gì, con cũng mặc kệ, mọi người cũng đừng đến tìm con!"
Nói xong, Hứa Thanh Máy giận đùng đùng bỏ lên lầu
Phương Như Nguyệt bực tức: "Ôi trời đứa con gái này, nói chuyện cải kiểu gì đấy hả?" "Đó là em họ của con đấy, con đối xử với nó như vậy mà được à?" "Con có phải đã quên lúc con còn bé dì Hai con đã đối xử với con như thế nào rồi hay không...
Hứa Thanh Mây đóng cửa phòng, cô quả thực lười nghe những lời này.
Mấy ngày nay, lỗ tại cô đã nghe đến mức lùng bùng đóng kén rồi.
Lâm Mạc Huy ngồi ở trong phòng, thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Mây, không khỏi cười khẽ: "Nào, mẹ lại không nghe em khuyên?"
Hứa Thanh Mây mặt đầy vẻ không biết làm sao: "Hai người bọn họ quá nuông chiều Tân Bình. "Như vậy, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện mất
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Hai đứa trẻ nhà dì Hai quả uong buong." "Em có nói gì thì hai đứa nó cũng không nghe lọt đầu “Chỉ có bị chuyện một lần, sau này mới có thể đảng hoàng một chút."
Hứa Thanh Mây vội la lên: "Nhưng mà loại chuyện thế này, một khi gặp rồi thì không thể đùa giỡn được."
Lâm Mạc Huy nhún vai: "Vậy em có cách gì?" "Bố mẹ người ta cũng không thèm để ý thì em làm gì được đây?"
Hứa Thanh Mây cũng không biết làm sao.
Vợ chồng dì Hai cũng không để ý tới, cô còn có thể thể nào được?
Lâm Mạc Huy cười một tiếng, tiến tới bên người Hứa Thanh Mây: "Được rồi, đừng vì chút chuyện này mà tức giận. "Nhìn em mấy ngày này, có vẻ như có rất nhiều chuyện phiền muộn"
Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Hai vị đại gia kia ở nhà, có thể không phiên sao?" "Cả ngày còn phải phục vụ hai người bọn họ, bây giờ em nhìn thấy hai người bọn họ liền tức lên!"
Lâm Mạc Huy cười nói: "Nếu không muốn nhìn thấy hai người bọn họ, vậy chỉ bằng hai người chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi?"
Hứa Thanh Máy liếc anh ta một cái: "Bỏ trốn cái gì chứ?" "Lúc trước em nói muốn đi anh còn từ chối" "Bây giờ lại nói muốn đi, đi đầu mới được?"
Lâm Mạc Huy cười nói: "Đến Đảo Xanh đó!" "Không phải nói với em rồi hay sao? Ở đó anh có một căn phòng!"
Hứa Thanh Máy không khỏi cười lên. "Được được được, em biết anh có nhà ở đó. "Vậy khi nào tìm thời gian, hai người chúng ta thu dọn đồ đạc, chạy tới đó có được hay không?" Hứa Thanh Mây, vẫn cảm thấy Lâm Mạc Huy đang nói đùa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.