Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 256: Ai lấy mất Rolex của tôi
Trà Minh
15/04/2021
Sau khi về phòng, Hứa Thanh Mây tức giận quăng túi xuống đất, bực tức nói: “Bố mẹ quá đáng quá rồi! Rõ ràng đó là lỗi của những người đó, tại sao lại bắt anh xin lỗi chứ? Lâm Mạc Huy, ngày mai anh không được đi xin lỗi. Còn nữa, không được sang tên sổ đỏ căn nhà đó cho bọn họ!"
Lâm Mạc Huy khẽ cười: “Em yên tâm, chắc chắn anh không cần phải xin lỗi rồi. Nhưng còn chuyện sổ đỏ, chúng ta không cần tranh cãi với bố mẹ đâu. Anh nói này, căn nhà này chỉ là chỗ để em dừng chân nghỉ ngơi tạm thời mà thôi, mai chúng ta không có ở đây đâu.”
Hứa Thanh Mây liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy, ngạc nhiên: “Vậy anh...anh muốn đi đầu ở chứ? Em rất thích căn nhà này, sao hai ta không ở lại đây? Giá căn nhà này cũng phải hơn 175 tỷ là ít, anh... anh muốn sang tên cho bọn họ thật ư?
Anh còn không biết tính bố mẹ của em sao? Chỉ cần Thanh Tuyết nói vài lời dễ nghe trước mặt họ, có khi hai người họ sẽ sang tên căn nhà cho Thanh Tuyết luôn đó. Đến lúc đó, không... Không phải căn nhà này sẽ bị Hoàng Kiến Đình chiếm đoạt sao?"
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng, nói: “Không sao hết, chỉ là một căn nhà mà thôi. Anh nói rồi, mai này chúng ta sẽ sống trong biệt thự khu Đảo Xanh cơ mà."
Hứa Thanh Mây trợn mắt nhìn Lâm Mạc Huy: “Mới khen anh giàu thì anh đã tưởng thật rồi hả?
Em biết lần này anh đầu tư buôn bán lời được chút tiền. Nhưng giá nhà ở biệt thự khu Đảo Xanh rất cao, hai người chúng ta mua một căn nhỏ thôi là được rồi. Dù căn nhà có ra sao, chỉ cần được ở cùng với anh, em đều đồng ý!”
Lòng Lâm Mạc Huy như được sưởi ấm, anh dịu dàng ôm lấy Hứa Thanh Mây.
Có một người vợ như này, còn mong ước gì thêm nữa chứ?
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng rống giận của Hứa Đình Hùng vọng từ dưới lầu lên.
“Xuống đây! Tất cả xuống đây cho tôi!"
Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây vội vàng chạy xuống lầu, chỉ thấy Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang đứng trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
“Bố, sao thế?"
Hứa Thanh Mây ngạc nhiên hỏi.
Hứa Đình Hùng tức giận la hét: "Tôi hỏi các người, rốt cuộc là ai trộm đồng hồ của tôi?"
Mấy người Lâm Mạc Huy hoang mang hỏi lại: "Đồng hồ gì a?"
Phương Như Nguyệt: “Chính là cái đồng hồ hiệu Rolex đó. Trước giờ, cái đồng hồ đó luôn được bố các con đặt trong ngăn tủ ở phòng ngủ. Hôm nay, bố các con muốn đi gặp khách hàng, tính lấy đồng hồ ra đeo, cuối cùng lại không thấy đâu. Rốt cuộc là ai ăn trộm vậy?"
Lúc này mọi người mới nhớ đến, trước kía Nam Bá Lộc từng tặng cho Lâm Mạc Huy một cái đồng hồ Rolex.
Thế nhưng cái đồng hồ đó lại bị Hứa Đình Hùng lấy đi, còn xem như bảo bối.
Hứa Thanh Tuyết vội vàng nói: “Thế mà còn phải hỏi sao? Nhà chúng ta mất đồ, dùng ngón chân cũng đoán được là ai lấy rồi! Đừng quên, trước đây có người vẫn luôn miệng nói cái đồng hồ đó là của mình day!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ngay tức khắc nhìn về phía Lâm Mạc Huy với đôi mắt dữ tợn, trước đây cái đồng hồ này đúng là của Lâm Mạc Huy.
Chẳng lẽ là do Lâm Mạc Huy trộm lấy thật?
Hứa Thanh Mây vội vàng nói lại: “Thanh Tuyết, em đừng có nói lung tung.
Lâm Mạc Huy chưa từng bước vào căn phòng đó, anh ấy lấy cái đồng hồ đó bằng cách nào chứ? Hơn nữa, Lâm Mạc Huy vốn không phải loại người như vậy?”
Hứa Thanh Tuyết nở nụ cười khinh miệt: "Sao chị biết anh ta không phải loại người đó? Chẳng lẽ ai là người xấu cũng sẽ viết hết lên mặt sao? Tình hình nhà Lâm Mạc Huy chả lẽ chị không biết? Lúc trước, anh ta là vì 350 triệu mới tới nhà chúng ta ở rể đó. Bây giờ một cái đồng hồ trị giá cũng phải gần 4 tỷ, có gì mà anh ta không dám chứ?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhìn Lâm Mạc Huy với ánh mắt hoài nghi.
Hứa Thanh Mây cả giận nói: "Hứa Thanh Tuyết, em có bệnh đúng không? Lâm Mạc Huy đã đồng ý sang tên sổ đỏ cho bố mẹ rồi, một căn nhà giá mấy trăm tỷ anh ấy cũng bỏ được, cần gì phải tham lam cái đồng hồ mấy tỷ chứ? Nói vậy em có tin nổi không?"
Vẻ phẫn nộ trên mặt Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhất thời giảm bớt một chút.
Hứa Thanh Tuyết hơi xấu hổ, sau đó, cô ta bỗng nổi giận: “Trong nhà này chỉ có mấy người, bố mẹ chắc chắn không lấy rồi, nếu không phải Lâm Mạc Huy lấy, không phải chị lấy, chẳng lẽ là em và Hoàng Kiến Đình trộm à?"
Phương Như Nguyệt nhíu mày: “Thanh Mây, không được nói lung tung. Sao Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình lại là người lấy trộm cái đồng hồ được? Hai đứa nó không phải loại người đó đâu!"
Hứa Thanh Mây tức giận: “Mẹ, ý mẹ là sao? Hai đứa nó không phải loại người như thế, vậy thì người lấy là con à?"
Hứa Đình Hùng bực bội, nói: “Có ai nói là con lấy đâu? Hai người chúng ta không phải chỉ điều tra một chút thôi sao? Đồng hồ không thấy đâu, bố với mẹ con hỏi thăm cũng không được à?"
Hứa Thanh Mây nổi bão: “Trong nhà chỉ có mấy người thôi, bố mẹ bảo không phải Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình lấy, vậy chắc chắn cho rằng là chúng con lấy rồi. Cái bộ dạng này mà chỉ là hỏi thăm một chút sao? Rõ ràng bố mẹ đã nhận định cái đồng hồ này là do chúng con trộm còn gì! Vẫn là câu nói đó, ngay cả căn nhà mấy trăm Lâm Mạc Huy cũng có thể sang tên cho bố mẹ, bố mẹ thật sự cảm thấy chúng ta cần phải đi trộm một cái đồng hồ chỉ có mấy tỉ sao?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt gật đầu chầm chậm: “Thanh Mây nói đúng đấy, Lâm Mạc Huy sẽ không làm ra chuyện thế này đâu. Vậy thì, tại sao lại không thấy cái đồng hồ đâu chứ?"
Hứa Thanh Tuyết bày ra vẻ mặt tức giận: “Hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng chuyện này mới được! Trong nhà chỉ có mấy người chúng ta thôi, nếu không phải hai anh chị lấy, thì chính là chúng em lấy. Hoàng Kiến Đình, tới đây, hai chúng ta thề độc cho họ xem. Cái đồng hồ này nếu là do hai chúng tôi lấy, vậy chúng tôi sẽ bị sét đánh cháy đen, ra đường sẽ bị xe tông chết. Sao hả? Hứa Thanh Mây, Lâm Mạc Huy hai người có dám thề độc như bọn này không?"
Hứa Thanh Mây nổi trận lôi đình: “Có gì mà không dám chứ? Tôi..."
Hứa Đình Hùng vỗ bàn một cái rầm: "Đủ rồi! Hai đứa con câm miệng hết cho bố! Hai đứa không cảm thấy mất mặt sao? Vì một cái đồng hồ mà hai chị em cùng thể độc? Nếu bị truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành chuyện cười cho người ta bàn tán sao?"
Hứa Thanh Tuyết ấm ức nói: “Vậy bố nói xem con phải làm sao đây? Hứa Thanh Mây có công ty dược phẩm Hưng Thịnh to lớn làm chỗ dựa nên cứ một mực nói mình gai mắt cái đồng hồ đó. Đây không phải là đang gián tiếp nói cái đồng hồ này là do con và Hoàng Kiến Đình lấy sao? Nếu con không làm gì để chứng minh mình vô tội, chẳng lẽ lại phải công lấy cái danh kẻ trộm này à?"
Hứa Thanh Mây vội la lớn: “Ai nói các em là kẻ trộm chứ? Chị chỉ nói không phải do bọn chị lấy thôi. Thanh Tuyết, em nói chuyện có lý chút đi được không? Em vừa tới đã nói đồ là do Lâm Mạc Huy trộm, nếu chị không làm rõ chuyện này, chẳng phải người bị vu oan là Lâm Mạc Huy sao?"
Hứa Thanh Tuyết nhất thời cạn lời, không biết nói gì tiếp.
Đúng lúc này, Hoàng Kiến Đình đột nhiên mở miệng: “Bố, mẹ, để con nói đôi lời về bản thân trước đi. Hai chúng con về đây ở, một là vì ở gần bố mẹ hơn, có nhiều thời gian chăm sóc, hiếu thảo với hai người. Thứ hai là gì, là vì tương lai chúng con sẽ phải giúp bố mẹ quản lý nhà thuốc, công ty kiến trúc, nên chúng con muốn học hỏi từ bố mẹ nhiều hơn. Hai người chúng con sẽ không tham lam của cải gì của cái nhà này hết, cũng chưa từng có suy nghĩ như vậy. Cho nên, em hy vọng, anh rể có thể buông bỏ sự đề phòng với bọn em, không cần làm chuyện ném đá dấu tay đâu."
Mấy người trong phòng vô cùng sửng sốt, Lâm Mạc Huy nhíu mày, nói: "Ý của cậu là sao? Tôi ném đá dấu tay lúc nào?"
Hai mắt Hứa Thanh Tuyết chợt sáng hẳn lên, bật người cãi lại: “Hừ, anh làm chuyện gì, trong lòng tự biết rõ. Theo con thấy, có người cố ý trộm lấy đồng hồ, sai đó vu oan giá họa, muốn đuổi hai đứa con ra khỏi cái nhà này! Nhưng mà, thủ đoạn này cũng quá bẩn thỉu rồi. Tự mình trộm đó sau đó đổ thừa, hãm hại người khác? Con nhổ vào, đúng là quá đê tiện!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nghe vậy, hai mắt nhìn về phía Lâm Mạc Huy lại tràn ngập sự cảnh giác.
Hứa Thanh Mây nổi bão: “Hứa Thanh Tuyết, ý của em là gì, em nói rõ ra đi! Ý của em là Lâm Mạc Huy cố ý chôm đồng hồ rồi đổ thừa cho hai em đúng không?"
Hứa Thanh Tuyết nở nụ cười mỉa mai: “Em chưa nói gì hết, đây là tự chị nói đó nha. Nhưng mà, bố mẹ, cuộc sống mà, biết người, biết mặt, khó biết lòng. Lâm Mạc Huy đã không vừa lòng với con và Hoàng Kiến Đình từ lâu rồi, tối hôm trước anh ta còn đánh Hoàng Kiến Đình nữa kìa. Nói không chừng anh ta thật sự muốn làm trò bẩn thỉu gì đó đối phó bọn con đấy!”
Lâm Mạc Huy khẽ cười: “Em yên tâm, chắc chắn anh không cần phải xin lỗi rồi. Nhưng còn chuyện sổ đỏ, chúng ta không cần tranh cãi với bố mẹ đâu. Anh nói này, căn nhà này chỉ là chỗ để em dừng chân nghỉ ngơi tạm thời mà thôi, mai chúng ta không có ở đây đâu.”
Hứa Thanh Mây liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy, ngạc nhiên: “Vậy anh...anh muốn đi đầu ở chứ? Em rất thích căn nhà này, sao hai ta không ở lại đây? Giá căn nhà này cũng phải hơn 175 tỷ là ít, anh... anh muốn sang tên cho bọn họ thật ư?
Anh còn không biết tính bố mẹ của em sao? Chỉ cần Thanh Tuyết nói vài lời dễ nghe trước mặt họ, có khi hai người họ sẽ sang tên căn nhà cho Thanh Tuyết luôn đó. Đến lúc đó, không... Không phải căn nhà này sẽ bị Hoàng Kiến Đình chiếm đoạt sao?"
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng, nói: “Không sao hết, chỉ là một căn nhà mà thôi. Anh nói rồi, mai này chúng ta sẽ sống trong biệt thự khu Đảo Xanh cơ mà."
Hứa Thanh Mây trợn mắt nhìn Lâm Mạc Huy: “Mới khen anh giàu thì anh đã tưởng thật rồi hả?
Em biết lần này anh đầu tư buôn bán lời được chút tiền. Nhưng giá nhà ở biệt thự khu Đảo Xanh rất cao, hai người chúng ta mua một căn nhỏ thôi là được rồi. Dù căn nhà có ra sao, chỉ cần được ở cùng với anh, em đều đồng ý!”
Lòng Lâm Mạc Huy như được sưởi ấm, anh dịu dàng ôm lấy Hứa Thanh Mây.
Có một người vợ như này, còn mong ước gì thêm nữa chứ?
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng rống giận của Hứa Đình Hùng vọng từ dưới lầu lên.
“Xuống đây! Tất cả xuống đây cho tôi!"
Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây vội vàng chạy xuống lầu, chỉ thấy Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang đứng trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
“Bố, sao thế?"
Hứa Thanh Mây ngạc nhiên hỏi.
Hứa Đình Hùng tức giận la hét: "Tôi hỏi các người, rốt cuộc là ai trộm đồng hồ của tôi?"
Mấy người Lâm Mạc Huy hoang mang hỏi lại: "Đồng hồ gì a?"
Phương Như Nguyệt: “Chính là cái đồng hồ hiệu Rolex đó. Trước giờ, cái đồng hồ đó luôn được bố các con đặt trong ngăn tủ ở phòng ngủ. Hôm nay, bố các con muốn đi gặp khách hàng, tính lấy đồng hồ ra đeo, cuối cùng lại không thấy đâu. Rốt cuộc là ai ăn trộm vậy?"
Lúc này mọi người mới nhớ đến, trước kía Nam Bá Lộc từng tặng cho Lâm Mạc Huy một cái đồng hồ Rolex.
Thế nhưng cái đồng hồ đó lại bị Hứa Đình Hùng lấy đi, còn xem như bảo bối.
Hứa Thanh Tuyết vội vàng nói: “Thế mà còn phải hỏi sao? Nhà chúng ta mất đồ, dùng ngón chân cũng đoán được là ai lấy rồi! Đừng quên, trước đây có người vẫn luôn miệng nói cái đồng hồ đó là của mình day!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ngay tức khắc nhìn về phía Lâm Mạc Huy với đôi mắt dữ tợn, trước đây cái đồng hồ này đúng là của Lâm Mạc Huy.
Chẳng lẽ là do Lâm Mạc Huy trộm lấy thật?
Hứa Thanh Mây vội vàng nói lại: “Thanh Tuyết, em đừng có nói lung tung.
Lâm Mạc Huy chưa từng bước vào căn phòng đó, anh ấy lấy cái đồng hồ đó bằng cách nào chứ? Hơn nữa, Lâm Mạc Huy vốn không phải loại người như vậy?”
Hứa Thanh Tuyết nở nụ cười khinh miệt: "Sao chị biết anh ta không phải loại người đó? Chẳng lẽ ai là người xấu cũng sẽ viết hết lên mặt sao? Tình hình nhà Lâm Mạc Huy chả lẽ chị không biết? Lúc trước, anh ta là vì 350 triệu mới tới nhà chúng ta ở rể đó. Bây giờ một cái đồng hồ trị giá cũng phải gần 4 tỷ, có gì mà anh ta không dám chứ?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhìn Lâm Mạc Huy với ánh mắt hoài nghi.
Hứa Thanh Mây cả giận nói: "Hứa Thanh Tuyết, em có bệnh đúng không? Lâm Mạc Huy đã đồng ý sang tên sổ đỏ cho bố mẹ rồi, một căn nhà giá mấy trăm tỷ anh ấy cũng bỏ được, cần gì phải tham lam cái đồng hồ mấy tỷ chứ? Nói vậy em có tin nổi không?"
Vẻ phẫn nộ trên mặt Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhất thời giảm bớt một chút.
Hứa Thanh Tuyết hơi xấu hổ, sau đó, cô ta bỗng nổi giận: “Trong nhà này chỉ có mấy người, bố mẹ chắc chắn không lấy rồi, nếu không phải Lâm Mạc Huy lấy, không phải chị lấy, chẳng lẽ là em và Hoàng Kiến Đình trộm à?"
Phương Như Nguyệt nhíu mày: “Thanh Mây, không được nói lung tung. Sao Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình lại là người lấy trộm cái đồng hồ được? Hai đứa nó không phải loại người đó đâu!"
Hứa Thanh Mây tức giận: “Mẹ, ý mẹ là sao? Hai đứa nó không phải loại người như thế, vậy thì người lấy là con à?"
Hứa Đình Hùng bực bội, nói: “Có ai nói là con lấy đâu? Hai người chúng ta không phải chỉ điều tra một chút thôi sao? Đồng hồ không thấy đâu, bố với mẹ con hỏi thăm cũng không được à?"
Hứa Thanh Mây nổi bão: “Trong nhà chỉ có mấy người thôi, bố mẹ bảo không phải Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình lấy, vậy chắc chắn cho rằng là chúng con lấy rồi. Cái bộ dạng này mà chỉ là hỏi thăm một chút sao? Rõ ràng bố mẹ đã nhận định cái đồng hồ này là do chúng con trộm còn gì! Vẫn là câu nói đó, ngay cả căn nhà mấy trăm Lâm Mạc Huy cũng có thể sang tên cho bố mẹ, bố mẹ thật sự cảm thấy chúng ta cần phải đi trộm một cái đồng hồ chỉ có mấy tỉ sao?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt gật đầu chầm chậm: “Thanh Mây nói đúng đấy, Lâm Mạc Huy sẽ không làm ra chuyện thế này đâu. Vậy thì, tại sao lại không thấy cái đồng hồ đâu chứ?"
Hứa Thanh Tuyết bày ra vẻ mặt tức giận: “Hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng chuyện này mới được! Trong nhà chỉ có mấy người chúng ta thôi, nếu không phải hai anh chị lấy, thì chính là chúng em lấy. Hoàng Kiến Đình, tới đây, hai chúng ta thề độc cho họ xem. Cái đồng hồ này nếu là do hai chúng tôi lấy, vậy chúng tôi sẽ bị sét đánh cháy đen, ra đường sẽ bị xe tông chết. Sao hả? Hứa Thanh Mây, Lâm Mạc Huy hai người có dám thề độc như bọn này không?"
Hứa Thanh Mây nổi trận lôi đình: “Có gì mà không dám chứ? Tôi..."
Hứa Đình Hùng vỗ bàn một cái rầm: "Đủ rồi! Hai đứa con câm miệng hết cho bố! Hai đứa không cảm thấy mất mặt sao? Vì một cái đồng hồ mà hai chị em cùng thể độc? Nếu bị truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành chuyện cười cho người ta bàn tán sao?"
Hứa Thanh Tuyết ấm ức nói: “Vậy bố nói xem con phải làm sao đây? Hứa Thanh Mây có công ty dược phẩm Hưng Thịnh to lớn làm chỗ dựa nên cứ một mực nói mình gai mắt cái đồng hồ đó. Đây không phải là đang gián tiếp nói cái đồng hồ này là do con và Hoàng Kiến Đình lấy sao? Nếu con không làm gì để chứng minh mình vô tội, chẳng lẽ lại phải công lấy cái danh kẻ trộm này à?"
Hứa Thanh Mây vội la lớn: “Ai nói các em là kẻ trộm chứ? Chị chỉ nói không phải do bọn chị lấy thôi. Thanh Tuyết, em nói chuyện có lý chút đi được không? Em vừa tới đã nói đồ là do Lâm Mạc Huy trộm, nếu chị không làm rõ chuyện này, chẳng phải người bị vu oan là Lâm Mạc Huy sao?"
Hứa Thanh Tuyết nhất thời cạn lời, không biết nói gì tiếp.
Đúng lúc này, Hoàng Kiến Đình đột nhiên mở miệng: “Bố, mẹ, để con nói đôi lời về bản thân trước đi. Hai chúng con về đây ở, một là vì ở gần bố mẹ hơn, có nhiều thời gian chăm sóc, hiếu thảo với hai người. Thứ hai là gì, là vì tương lai chúng con sẽ phải giúp bố mẹ quản lý nhà thuốc, công ty kiến trúc, nên chúng con muốn học hỏi từ bố mẹ nhiều hơn. Hai người chúng con sẽ không tham lam của cải gì của cái nhà này hết, cũng chưa từng có suy nghĩ như vậy. Cho nên, em hy vọng, anh rể có thể buông bỏ sự đề phòng với bọn em, không cần làm chuyện ném đá dấu tay đâu."
Mấy người trong phòng vô cùng sửng sốt, Lâm Mạc Huy nhíu mày, nói: "Ý của cậu là sao? Tôi ném đá dấu tay lúc nào?"
Hai mắt Hứa Thanh Tuyết chợt sáng hẳn lên, bật người cãi lại: “Hừ, anh làm chuyện gì, trong lòng tự biết rõ. Theo con thấy, có người cố ý trộm lấy đồng hồ, sai đó vu oan giá họa, muốn đuổi hai đứa con ra khỏi cái nhà này! Nhưng mà, thủ đoạn này cũng quá bẩn thỉu rồi. Tự mình trộm đó sau đó đổ thừa, hãm hại người khác? Con nhổ vào, đúng là quá đê tiện!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nghe vậy, hai mắt nhìn về phía Lâm Mạc Huy lại tràn ngập sự cảnh giác.
Hứa Thanh Mây nổi bão: “Hứa Thanh Tuyết, ý của em là gì, em nói rõ ra đi! Ý của em là Lâm Mạc Huy cố ý chôm đồng hồ rồi đổ thừa cho hai em đúng không?"
Hứa Thanh Tuyết nở nụ cười mỉa mai: “Em chưa nói gì hết, đây là tự chị nói đó nha. Nhưng mà, bố mẹ, cuộc sống mà, biết người, biết mặt, khó biết lòng. Lâm Mạc Huy đã không vừa lòng với con và Hoàng Kiến Đình từ lâu rồi, tối hôm trước anh ta còn đánh Hoàng Kiến Đình nữa kìa. Nói không chừng anh ta thật sự muốn làm trò bẩn thỉu gì đó đối phó bọn con đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.