Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 464: Bây giờ tôi là bà Phương
Trà Minh
12/05/2021
**********
Sau bữa tối, mọi người ngồi trên ghế sô pha
Ngô Phi Điệp đã lặng lẽ quan sát Lâm Mạc Huy và Hứa
Thanh Mây, muốn xem hai người này có phản ứng gì không. Đột nhiên, một tin nhắn đến từ điện thoại di động của cô ta.
Cô ta mở nó ra, là Peter gửi tin nhắn cho cô ta. Ngô Phi Điệp đột nhiên tỏ vẻ khinh thường.
Trước giờ, cô ta vẫn coi Peter như một hoàng tử quyến rũ, nhưng sau khi nhìn thấy món đồ xa xỉ trong tủ của Phương Ngọc Đức sáng nay, cô ta lập tức quên mất Peter.
Ngô Phi Điệp cong môi, cô ta thậm chí không thèm nhắn tin lại cho anh ta.
Sau gần một giờ, Hứa Thanh Mây ngủ thiếp đi dựa vào Lâm
Mạc Huy lúc nào không biết.
Về phần Lâm Mạc Huy, ánh mắt có chút đờ đẫn, giống như sap ngú say. Ngô Phi Điệp cảm thấy khó hiểu, cô ta lập tức gửi một tin nhắn cho Phương Ngọc Đức.
Phương Ngọc Đức nhận được tin nhắn, chạy ngay đến chỗ người đàn ông dưới hầm kia.
Ông ta nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy!" "Trong độc bảy vị của tôi, có một cái độc mộng mơ có thể khiến người ta mê man. Khi nó ập đến, rất dễ ngủ quên!" "Hừ, ôn có thể bắt đầu hành động"
Phương Ngọc Đức vui mừng khôn xiết, xua tay nhanh chóng: "Ông ba, tiến hành!"
Chín giờ tối, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang xem TV trong nhà thì một nhóm người bất ngờ trèo qua tường và vào sân.
Họ chưa kịp phản ứng thì những người này đã xông vào phòng khách.
Hứa Đình Hùng tại mặt nói: "Các người làm gì vậy?" "Đây là dinh thự Thịnh Vượng, có rất nhiều nhân viên bảo vệ, các người... Ông ta chưa kịp nói xong, một người trong số họ đã trực tiếp tiến lên, tát vào mặt ông ta, Hứa Đình Hùng đột nhiên im båt.
Chính là ông ba nhà họ Phương dẫn đầu, ông ta xua tay "Trói lại!"
Nhiều người lao đến trói Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt.
Ngô Phi Điệp nghe thấy tiếng động, từ trên lầu chạy ra, cười nói: "Ồ, ông ba, mọi người đến rồi." "Mau đi, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đang ngủ ở phòng trên lầu" "Mau đưa chúng đi
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã sững sờ khi nghe những lời đó.
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Phi Điệp, cháu... cháu đang làm gì vậy?"
Ngô Phi Điệp bật cười chế nhạo: "Dì nói xem cháu đang làm cái gì?" "Di hai, dì thật sự cho rằng tôi chạy đến nhà dì nấu cơm cho các người sao?" "Nói thật với mấy người, tôi đến đây là để hạ độc các người "Ôi, sao trên đời này lại có người ngu ngốc như vậy?" Phương Như Nguyệt ngẩn ra: "Phi Điệp, cháu nói bậy bạ gì đó?" "Di là dì hại của cháu, đó là chị họ của cháu, cháu... cháu định làm gì?"
Ngô Phi Điệp cả kinh: "Câm miệng!" "Dì hai, chị họ gì cơ chứ?" "Hừ, ác người còn mặt mũi nói lời này với tôi sao?" roi. "Nếu không có mẹ của tôi, gia đình các người đã chết đói "Bây giờ gia đình các người sống trong một biệt thự và lái một chiếc xe hơi sang trọng." "Chúng tôi đang ở đâu? Sống trong căn nhà nát kia, tôi còn không có xe, các người cũng không ra mặt nói giúp chúng tôi." “Các người còn mặt mũi nào nhắc tới người thân với tôi chứ?"
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Phi Điệp, làm thế nào cháu có thể nói chuyện như thế này?" "Dì không giúp cháu sao?" "Dự án của bố cháu, là Lâm Mạc Huy giúp thương lượng. "Ngoài ra, tôi... tôi đã nói với anh ấy nhiều hơn một lần. Tôi có thể giúp anh ấy bất cứ điều gì anh ấy muốn..."
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Câm miệng, đồ ngốc." "Bà không hiểu à?" "Bà giúp cô ta cũng vô ích. Bà muốn thỏa mãn cô ta sao, trừ khi giao cho cô ta mọi thứ trong gia đình chúng ta!" "Bằng không, bà có làm gì cũng vô dụng"
Phương Như Nguyệt sửng sốt, đây là tình huống gì chứ? Ngô Phi Điệp lúc này mới nở nụ cười: "Ồ, chủ hai hiểu rõ cháu hơn dì đó." "Nhưng bây giờ, cho dù các người có cho tôi tất cả, cũng vô dụng. "Nói thật với mấy rời, tôi hiện tại là bà Phương" "Nhà họ Phương đó, các người có biết không? Là nhà họ Phương trong mười gia tộc lớn nhất " "Từ nay về sau, tôi sẽ là vợ cả của nhà họ Phương. Mấy người có nghĩ rằng tôi sẽ có được mọi thứ như thế này từ nhà họ Hứa không?"
Sau bữa tối, mọi người ngồi trên ghế sô pha
Ngô Phi Điệp đã lặng lẽ quan sát Lâm Mạc Huy và Hứa
Thanh Mây, muốn xem hai người này có phản ứng gì không. Đột nhiên, một tin nhắn đến từ điện thoại di động của cô ta.
Cô ta mở nó ra, là Peter gửi tin nhắn cho cô ta. Ngô Phi Điệp đột nhiên tỏ vẻ khinh thường.
Trước giờ, cô ta vẫn coi Peter như một hoàng tử quyến rũ, nhưng sau khi nhìn thấy món đồ xa xỉ trong tủ của Phương Ngọc Đức sáng nay, cô ta lập tức quên mất Peter.
Ngô Phi Điệp cong môi, cô ta thậm chí không thèm nhắn tin lại cho anh ta.
Sau gần một giờ, Hứa Thanh Mây ngủ thiếp đi dựa vào Lâm
Mạc Huy lúc nào không biết.
Về phần Lâm Mạc Huy, ánh mắt có chút đờ đẫn, giống như sap ngú say. Ngô Phi Điệp cảm thấy khó hiểu, cô ta lập tức gửi một tin nhắn cho Phương Ngọc Đức.
Phương Ngọc Đức nhận được tin nhắn, chạy ngay đến chỗ người đàn ông dưới hầm kia.
Ông ta nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy!" "Trong độc bảy vị của tôi, có một cái độc mộng mơ có thể khiến người ta mê man. Khi nó ập đến, rất dễ ngủ quên!" "Hừ, ôn có thể bắt đầu hành động"
Phương Ngọc Đức vui mừng khôn xiết, xua tay nhanh chóng: "Ông ba, tiến hành!"
Chín giờ tối, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang xem TV trong nhà thì một nhóm người bất ngờ trèo qua tường và vào sân.
Họ chưa kịp phản ứng thì những người này đã xông vào phòng khách.
Hứa Đình Hùng tại mặt nói: "Các người làm gì vậy?" "Đây là dinh thự Thịnh Vượng, có rất nhiều nhân viên bảo vệ, các người... Ông ta chưa kịp nói xong, một người trong số họ đã trực tiếp tiến lên, tát vào mặt ông ta, Hứa Đình Hùng đột nhiên im båt.
Chính là ông ba nhà họ Phương dẫn đầu, ông ta xua tay "Trói lại!"
Nhiều người lao đến trói Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt.
Ngô Phi Điệp nghe thấy tiếng động, từ trên lầu chạy ra, cười nói: "Ồ, ông ba, mọi người đến rồi." "Mau đi, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đang ngủ ở phòng trên lầu" "Mau đưa chúng đi
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã sững sờ khi nghe những lời đó.
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Phi Điệp, cháu... cháu đang làm gì vậy?"
Ngô Phi Điệp bật cười chế nhạo: "Dì nói xem cháu đang làm cái gì?" "Di hai, dì thật sự cho rằng tôi chạy đến nhà dì nấu cơm cho các người sao?" "Nói thật với mấy người, tôi đến đây là để hạ độc các người "Ôi, sao trên đời này lại có người ngu ngốc như vậy?" Phương Như Nguyệt ngẩn ra: "Phi Điệp, cháu nói bậy bạ gì đó?" "Di là dì hại của cháu, đó là chị họ của cháu, cháu... cháu định làm gì?"
Ngô Phi Điệp cả kinh: "Câm miệng!" "Dì hai, chị họ gì cơ chứ?" "Hừ, ác người còn mặt mũi nói lời này với tôi sao?" roi. "Nếu không có mẹ của tôi, gia đình các người đã chết đói "Bây giờ gia đình các người sống trong một biệt thự và lái một chiếc xe hơi sang trọng." "Chúng tôi đang ở đâu? Sống trong căn nhà nát kia, tôi còn không có xe, các người cũng không ra mặt nói giúp chúng tôi." “Các người còn mặt mũi nào nhắc tới người thân với tôi chứ?"
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Phi Điệp, làm thế nào cháu có thể nói chuyện như thế này?" "Dì không giúp cháu sao?" "Dự án của bố cháu, là Lâm Mạc Huy giúp thương lượng. "Ngoài ra, tôi... tôi đã nói với anh ấy nhiều hơn một lần. Tôi có thể giúp anh ấy bất cứ điều gì anh ấy muốn..."
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Câm miệng, đồ ngốc." "Bà không hiểu à?" "Bà giúp cô ta cũng vô ích. Bà muốn thỏa mãn cô ta sao, trừ khi giao cho cô ta mọi thứ trong gia đình chúng ta!" "Bằng không, bà có làm gì cũng vô dụng"
Phương Như Nguyệt sửng sốt, đây là tình huống gì chứ? Ngô Phi Điệp lúc này mới nở nụ cười: "Ồ, chủ hai hiểu rõ cháu hơn dì đó." "Nhưng bây giờ, cho dù các người có cho tôi tất cả, cũng vô dụng. "Nói thật với mấy rời, tôi hiện tại là bà Phương" "Nhà họ Phương đó, các người có biết không? Là nhà họ Phương trong mười gia tộc lớn nhất " "Từ nay về sau, tôi sẽ là vợ cả của nhà họ Phương. Mấy người có nghĩ rằng tôi sẽ có được mọi thứ như thế này từ nhà họ Hứa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.