Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 326: Bố có trọng lượng hơn con nhiều
Trà Minh
29/04/2021
Lời nói của Hạ Vũ Tuyết làm cho Lâm Mạc Huy không phản ứng lại được một lúc lâu.
Nhưng mà, cuối cùng anh cũng xem như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc kệ Hạ Vũ Tuyết có thái độ như thế nào với anh thì trong lòng anh thực ra cũng không có chút thiện cảm nào với Hạ Vũ Tuyết hết.
Về tới nhà, bốn người Hứa Đình Hùng đang ngồi thì thầm nói nhỏ với nhau, cũng không biết là đang bàn bạc chuyện gì.
Lâm Mạc Huy cũng không quan tâm, chỉ chào hỏi một tiếng rồi đi thẳng vào phòng bếp bận rộn ở trong đó. Mới làm được một nửa thì Phương Như Nguyệt đi vào bếp.
“Mạc Huy à, chuyện của công ty xây dưng như nào rồi?”
Phương Như Nguyệt làm bộ như không quan tâm hỏi, nhưng thực ra ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy cười khẩy, mấy người này vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ công ty xây dựng!
Lâm Mạc Huy trả lời mà không cần suy nghĩ: “Vẫn ổn ạ”
Phương Như Nguyệt vô cùng ngạc nhiên: “Vẫn ổn sao?”
"Không phải... không phải nói nhà họ Chu cũng trà trộn vào đây sao?”
"Một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng lúc trước cậu trả cho chúng tôi cũng có một phần của nhà họ Chu."
“Nhà họ Chu không đến đòi tiền sao?”
Lâm Mạc Huy: “À, quả thực là nhà họ Chu có đến đòi tiền.”
“Nhưng mà, trong các khoản ghi trên sổ sách của công ty không có tiền.”
“Vậy nên, con đã thương lượng lại với nhà họ Chu một chút, coi như số tiền này là vốn đầu tư của nhà họ Chu, bọn con cùng hợp tác phát triển hạng mục khu biệt thự trước đây.”
Phương Như Nguyệt mở to mắt trừng: “Cái... cái gì?”
“Nhà họ Chu đồng ý hợp tác với con?" “Không phải hạng mục kia bị tạm dừng rồi sao?” âm Mạc Huy cười nói: “Hạng mục lớn như thế, bây giờ lại bị bán tổng bán tháo ra, đương nhiên nhà họ Chu sẽ muốn hợp tác rồi.”
“Mặc dù đã bị tạm dừng lại nhưng mà nhà họ Chu đang nghĩ cách để khởi động lại hạng mục này.”
"Ước tính mấy ngày nữa thôi là hạng mục này có thể được khởi động lại rồi!”
Hai mắt Phương Như Nguyệt đều trừng lớn hết cả lên, bà ta vội vội vàng vàng đi ra khỏi nhà bếp.
Bên ngoài, Hứa Đình Hùng với mấy người nữa đang nôn nóng chờ đợi.
Thấy bà ta đi ra, Hứa Đình Hùng lật đật hỏi: “Sao rồi?”
“Nhà họ Chu đến đòi tiền, nó giải quyết thế nào?”
“Tên khốn kiếp này không phải nên tìm Thanh Mây mượn tiền để trả nợ sao?”
“Nếu thật sự là như vậy thì hôm nay tôi nhất định phải liều với nó.”
Phương Như Nguyệt thở dài, không cam tâm mà nói lại chuyện này một lượt.
Mấy người kia nghe xong thì trực tiếp há hốc mồm trợn tròn mắt luôn.
Trước đó bọn họ đều cho rằng nhà họ Chu đến đòi tiền thì chắc chắn Lâm Mạc Huy sẽ không có cách nào đối phó cả.
Đến lúc này, nói không chừng Lâm Mạc Huy sẽ bị tống vào tù vì chuyện này.
Nhưng ai có thể ngờ được, nhà họ Chu vậy mà lại hợp tác với Lâm Mạc Huy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hoàng Kiến Đình suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Nếu nhà họ Chu ra tay, nói không chừng hạng mục này thật sự có thể khởi động lại đó!”
“Nếu như hạng mục này được khởi động lại thì có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận đấy!”
“Vận khí của thằng nhóc Lâm Mạc Huy này tốt thật sự.”
“Sao nó có thể thuyết phục được nhà họ Chu cùng hợp tác với nó nhỉ?" Hứa Đình Hùng lo lắng nói: “Theo như dự đoán của con thì nếu hạng mục này được khởi động lại, nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Hoàng Kiến Đình suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Ít nhất cũng phải cao gấp 3 lần!”
Hứa Đình Hùng trợn tròn hai mắt: “Nhiều tiền đến vậy à?”
“Aiya, con... lúc đó con cản bố làm gì vậy chứ?”
“Lúc đó bố đã trực tiếp hỏi chuyện cổ phần rồi, bố bàn chuyện hợp tác với nhà họ Chu, số tiền này không phải là chúng ta kiếm được rồi sao?”
“Đứa con này, con cản bố làm gì hå?"
Vẻ mặt Hoàng Kiến Đình khó xử: “Con cũng có biết đâu bố”
“Lúc đó khí thế của nhà họ Chu rất lớn, không phải con sợ chúng ta sẽ không có cách giải quyết sao?”
“Ai mà ngờ được, anh ta lại có thể bàn bạc thành công chuyện hợp tác với nhà họ Chu.”
Vẻ mặt Hứa Đình Hùng đầy oán trách: “Ài, đều trách con cả.”
“Nhiều tiền như vậy đều bị con làm mất hết cả rồi.”
Hứa Thanh Tuyết không vừa ý nói: “Bố, sao bố lại nói như vậy?”
“Lúc đó không phải Hoàng Kiến Đình cũng vì muốn tốt cho bố sao?”
"Chưa kể, số cổ phần này đều nằm trong tay Lâm Mạc Huy, bây giờ bố đi đòi anh ấy không phải là như nhau à?”
Hứa Đình Hùng sửng sốt một chút, cau mày nói: “Hạng mục này sẽ hái ra tiền ngay thôi.”
“Bây giờ bố sẽ đi tìm nó để đòi cổ phần công ty, nó sẽ đưa cho bố chứ nhỉ?”
Hứa Thanh Tuyết cười khẩy: "Anh ấy dám sao?”
“Bố đừng quên một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng lúc đầu cũng là mượn từ công ty của nhà họ Hứa chúng ta."
“Nói thẳng ra, tất cả số tiền này đều là của nhà họ Hứa chúng ta cả.”
“Chưa kể anh ấy cũng là con rể đến ở rể ở nhà họ Hứa chúng ta.
“Bố tìm anh ấy đòi cổ phần của công ty, anh ấy có lý do gì lại không đưa cho bố?”
Hoàng Kiến Đình cũng gật đầu: “Bố, đây không phải là vấn đề về cổ phần công ty mà là vấn đề về gia sản!”
“Tên họ Lâm này hoàn toàn không phải người tốt gì.”
“Bố nhìn những chuyện anh ta đã làm đi, hai người anh kia của anh ta bây giờ cũng hoàn toàn kiểm soát công ty dược phẩm rồi.”
“Đến cả chúng ta muốn dùng chút tiền này cũng không lấy ra được đâu.”
“Về phần công ty dược phẩm Hưng Thịnh bên kia, hội đồng quản trị cũng nghiêng về một phía mà ủng hộ anh ta.”
“Nếu công ty xây dựng này cũng bị anh ta lấy mất, vậy thì chẳng phải sản nghiệp của nhà họ Hứa chúng ta đều vào túi anh ta cả sao?”
“Bố, không thể dung túng anh ta như vậy được!”
Sắc mặt Hứa Đình Hùng lạnh đi, chậm rãi gật đầu: “Nói không sai, không thể dung túng nó như vậy nữa!”
“Thanh Tuyết, con đi kêu Lâm Mạc Huy ra đây!”
Hứa Thanh Tuyết vui mừng khôn xiết, lập tức chạy vào nhà bếp, vênh váo tự đắc kêu Lâm Mạc Huy ra ngoài.
Lâm Mạc Huy đi tới phòng khách: “Bố, bố tìm con có chuyện gì sao?”
Hứa Đình Hùng gật đầu, trầm giọng nói: “Lâm Mạc Huy à, bố suy đi tính lại rồi, vẫn là cảm thấy không thể để con nhọc lòng quá được.”
“Công việc của con ở bệnh viện rất quan trọng, không thể tùy tiện mà để mất được.”
“Hay là con giao lại công ty xây dựng bên kia cho bố đi.”
“Một chút nữa hai chúng ta đi làm giao nhận cổ phần của công ty xây dựng đi!”
Lâm Mạc Huy sửng sốt: “Bố, không phải lúc trước bố nói không cần số cổ phần này à?”
“Sao bây giờ lại muốn lấy lại rồi ạ?” Hứa Đình Hùng vô cùng tức giận:
“Bây giờ bố đổi ý rồi được không?”
“Con đây là có ý gì hả?”
“Con đang chất vấn bố sao?”
Lâm Mạc Huy vội nói: “Bố, con không có ý này!”
“Nhưng mà, bây giờ con muốn giao cổ phần lại cho bố, sợ rằng nhà họ Chu cũng không đồng ý đâu!”
Hứa Đình Hùng tức giận nói: “Cái này thì liên quan gì đến nhà họ Chu?”
“Số cổ phần này là của nhà họ Hứa chúng ta, chúng ta muốn làm sao thì làm chứ đến lượt họ nhà Chu quản à?” Lâm Mạc Huy: “Bố, mặc dù nói thì nói như vậy.”
“Nhưng mà vốn đầu tư của nhà họ Chu trong hạng mục khu biệt thự lần này rất lớn.”
“Nhà họ Chu rất xem trọng số vốn đầu tư này, không cho phép xảy ra bất kì sai sót nào!”
“Nếu lúc này con đem cổ phần công ty giao lại cho bố, nhà họ Chu sẽ cho rằng con muốn thừa cơ hội này để thoát ra.”
“Tới lúc đó, e rằng mọi chuyện sẽ rất phiền phức!”
Hứa Đình Hùng sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: “Toàn lời xằng bậy!”
“Con giao cổ phần cho bố chứ có phải cho người khác đâu.”
“Bố là người đứng đầu nhà này, công ty dược phẩm Hưng Thịnh, công ty dược phẩm đều thuộc về nhà chúng ta cả.”
“Bố sẽ đích thân đi phụ trách quản lý công ty dược phẩm, sức nặng này còn chưa đủ sao?”
“Sao nhà họ Chu có thể nghĩ vậy được?”
Hứa Thanh Tuyết cũng cười khẩy: “Anh rể à, anh cũng đánh giá cao bản thân mình quá rồi đó.”
“Anh thật sự cho rằng cái mà nhà họ Chu quan tâm đến là anh sao?”
“Cái mà nhà họ Chu cần là một người có trọng lượng để giữ công ty xây dựng thôi!”
“Không cần biết là nhìn từ phương diện nào, nhưng bố đều phù hợp hơn anh rất nhiều!”
Hoàng Kiến Đình bĩu môi: “Anh rể à anh rể, anh dùng cái cớ sứt sẹo thế này là vì muốn chiếm cả công ty xây dựng sao?”
“Phải chăng anh đã đánh giá thấp IQ của bọn em quá rồi đó?”
Lâm Mạc Huy bất lực nhún vai: “Bố nếu bố đã nói như vậy rồi thì ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ạ."
Lúc này Hứa Đình Hùng mới hài lòng gật đầu: “Rất tốt”
“Lâm Mạc Huy, con yên tâm đi, hạng mục này là do con bàn bạc mà thành.”
“Tới lúc kiếm được tiền rồi, bố chắc chắn sẽ không đối xử tệ với con đâu”
“Chẳng mấy chốc nữa hạng mục này hoàn thành rồi, chiếc BMW của bố con cứ lấy đi đi!”
Lâm Mạc Huy thật sự cạn lời luôn, chiếc BMW này vốn dĩ là của Nam Bá Lộc tặng cho anh.
Sau đó anh Hổ tặng anh một chiếc Mercedes-Benz, nên bị Hứa Đình Hùng lấy đi.
Chiếc BMW này trở thành xế hộp của Phương Như Nguyệt.
Bây giờ, Hứa Đình Hùng tỏ ra rất hào phóng, nhưng mà nói trắng ra thì chỉ là cho Lâm Mạc Huy anh lái lại chiếc xe cũ của mình mà thôi.
Nhưng mà, cuối cùng anh cũng xem như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc kệ Hạ Vũ Tuyết có thái độ như thế nào với anh thì trong lòng anh thực ra cũng không có chút thiện cảm nào với Hạ Vũ Tuyết hết.
Về tới nhà, bốn người Hứa Đình Hùng đang ngồi thì thầm nói nhỏ với nhau, cũng không biết là đang bàn bạc chuyện gì.
Lâm Mạc Huy cũng không quan tâm, chỉ chào hỏi một tiếng rồi đi thẳng vào phòng bếp bận rộn ở trong đó. Mới làm được một nửa thì Phương Như Nguyệt đi vào bếp.
“Mạc Huy à, chuyện của công ty xây dưng như nào rồi?”
Phương Như Nguyệt làm bộ như không quan tâm hỏi, nhưng thực ra ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy cười khẩy, mấy người này vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ công ty xây dựng!
Lâm Mạc Huy trả lời mà không cần suy nghĩ: “Vẫn ổn ạ”
Phương Như Nguyệt vô cùng ngạc nhiên: “Vẫn ổn sao?”
"Không phải... không phải nói nhà họ Chu cũng trà trộn vào đây sao?”
"Một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng lúc trước cậu trả cho chúng tôi cũng có một phần của nhà họ Chu."
“Nhà họ Chu không đến đòi tiền sao?”
Lâm Mạc Huy: “À, quả thực là nhà họ Chu có đến đòi tiền.”
“Nhưng mà, trong các khoản ghi trên sổ sách của công ty không có tiền.”
“Vậy nên, con đã thương lượng lại với nhà họ Chu một chút, coi như số tiền này là vốn đầu tư của nhà họ Chu, bọn con cùng hợp tác phát triển hạng mục khu biệt thự trước đây.”
Phương Như Nguyệt mở to mắt trừng: “Cái... cái gì?”
“Nhà họ Chu đồng ý hợp tác với con?" “Không phải hạng mục kia bị tạm dừng rồi sao?” âm Mạc Huy cười nói: “Hạng mục lớn như thế, bây giờ lại bị bán tổng bán tháo ra, đương nhiên nhà họ Chu sẽ muốn hợp tác rồi.”
“Mặc dù đã bị tạm dừng lại nhưng mà nhà họ Chu đang nghĩ cách để khởi động lại hạng mục này.”
"Ước tính mấy ngày nữa thôi là hạng mục này có thể được khởi động lại rồi!”
Hai mắt Phương Như Nguyệt đều trừng lớn hết cả lên, bà ta vội vội vàng vàng đi ra khỏi nhà bếp.
Bên ngoài, Hứa Đình Hùng với mấy người nữa đang nôn nóng chờ đợi.
Thấy bà ta đi ra, Hứa Đình Hùng lật đật hỏi: “Sao rồi?”
“Nhà họ Chu đến đòi tiền, nó giải quyết thế nào?”
“Tên khốn kiếp này không phải nên tìm Thanh Mây mượn tiền để trả nợ sao?”
“Nếu thật sự là như vậy thì hôm nay tôi nhất định phải liều với nó.”
Phương Như Nguyệt thở dài, không cam tâm mà nói lại chuyện này một lượt.
Mấy người kia nghe xong thì trực tiếp há hốc mồm trợn tròn mắt luôn.
Trước đó bọn họ đều cho rằng nhà họ Chu đến đòi tiền thì chắc chắn Lâm Mạc Huy sẽ không có cách nào đối phó cả.
Đến lúc này, nói không chừng Lâm Mạc Huy sẽ bị tống vào tù vì chuyện này.
Nhưng ai có thể ngờ được, nhà họ Chu vậy mà lại hợp tác với Lâm Mạc Huy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hoàng Kiến Đình suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Nếu nhà họ Chu ra tay, nói không chừng hạng mục này thật sự có thể khởi động lại đó!”
“Nếu như hạng mục này được khởi động lại thì có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận đấy!”
“Vận khí của thằng nhóc Lâm Mạc Huy này tốt thật sự.”
“Sao nó có thể thuyết phục được nhà họ Chu cùng hợp tác với nó nhỉ?" Hứa Đình Hùng lo lắng nói: “Theo như dự đoán của con thì nếu hạng mục này được khởi động lại, nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Hoàng Kiến Đình suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Ít nhất cũng phải cao gấp 3 lần!”
Hứa Đình Hùng trợn tròn hai mắt: “Nhiều tiền đến vậy à?”
“Aiya, con... lúc đó con cản bố làm gì vậy chứ?”
“Lúc đó bố đã trực tiếp hỏi chuyện cổ phần rồi, bố bàn chuyện hợp tác với nhà họ Chu, số tiền này không phải là chúng ta kiếm được rồi sao?”
“Đứa con này, con cản bố làm gì hå?"
Vẻ mặt Hoàng Kiến Đình khó xử: “Con cũng có biết đâu bố”
“Lúc đó khí thế của nhà họ Chu rất lớn, không phải con sợ chúng ta sẽ không có cách giải quyết sao?”
“Ai mà ngờ được, anh ta lại có thể bàn bạc thành công chuyện hợp tác với nhà họ Chu.”
Vẻ mặt Hứa Đình Hùng đầy oán trách: “Ài, đều trách con cả.”
“Nhiều tiền như vậy đều bị con làm mất hết cả rồi.”
Hứa Thanh Tuyết không vừa ý nói: “Bố, sao bố lại nói như vậy?”
“Lúc đó không phải Hoàng Kiến Đình cũng vì muốn tốt cho bố sao?”
"Chưa kể, số cổ phần này đều nằm trong tay Lâm Mạc Huy, bây giờ bố đi đòi anh ấy không phải là như nhau à?”
Hứa Đình Hùng sửng sốt một chút, cau mày nói: “Hạng mục này sẽ hái ra tiền ngay thôi.”
“Bây giờ bố sẽ đi tìm nó để đòi cổ phần công ty, nó sẽ đưa cho bố chứ nhỉ?”
Hứa Thanh Tuyết cười khẩy: "Anh ấy dám sao?”
“Bố đừng quên một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng lúc đầu cũng là mượn từ công ty của nhà họ Hứa chúng ta."
“Nói thẳng ra, tất cả số tiền này đều là của nhà họ Hứa chúng ta cả.”
“Chưa kể anh ấy cũng là con rể đến ở rể ở nhà họ Hứa chúng ta.
“Bố tìm anh ấy đòi cổ phần của công ty, anh ấy có lý do gì lại không đưa cho bố?”
Hoàng Kiến Đình cũng gật đầu: “Bố, đây không phải là vấn đề về cổ phần công ty mà là vấn đề về gia sản!”
“Tên họ Lâm này hoàn toàn không phải người tốt gì.”
“Bố nhìn những chuyện anh ta đã làm đi, hai người anh kia của anh ta bây giờ cũng hoàn toàn kiểm soát công ty dược phẩm rồi.”
“Đến cả chúng ta muốn dùng chút tiền này cũng không lấy ra được đâu.”
“Về phần công ty dược phẩm Hưng Thịnh bên kia, hội đồng quản trị cũng nghiêng về một phía mà ủng hộ anh ta.”
“Nếu công ty xây dựng này cũng bị anh ta lấy mất, vậy thì chẳng phải sản nghiệp của nhà họ Hứa chúng ta đều vào túi anh ta cả sao?”
“Bố, không thể dung túng anh ta như vậy được!”
Sắc mặt Hứa Đình Hùng lạnh đi, chậm rãi gật đầu: “Nói không sai, không thể dung túng nó như vậy nữa!”
“Thanh Tuyết, con đi kêu Lâm Mạc Huy ra đây!”
Hứa Thanh Tuyết vui mừng khôn xiết, lập tức chạy vào nhà bếp, vênh váo tự đắc kêu Lâm Mạc Huy ra ngoài.
Lâm Mạc Huy đi tới phòng khách: “Bố, bố tìm con có chuyện gì sao?”
Hứa Đình Hùng gật đầu, trầm giọng nói: “Lâm Mạc Huy à, bố suy đi tính lại rồi, vẫn là cảm thấy không thể để con nhọc lòng quá được.”
“Công việc của con ở bệnh viện rất quan trọng, không thể tùy tiện mà để mất được.”
“Hay là con giao lại công ty xây dựng bên kia cho bố đi.”
“Một chút nữa hai chúng ta đi làm giao nhận cổ phần của công ty xây dựng đi!”
Lâm Mạc Huy sửng sốt: “Bố, không phải lúc trước bố nói không cần số cổ phần này à?”
“Sao bây giờ lại muốn lấy lại rồi ạ?” Hứa Đình Hùng vô cùng tức giận:
“Bây giờ bố đổi ý rồi được không?”
“Con đây là có ý gì hả?”
“Con đang chất vấn bố sao?”
Lâm Mạc Huy vội nói: “Bố, con không có ý này!”
“Nhưng mà, bây giờ con muốn giao cổ phần lại cho bố, sợ rằng nhà họ Chu cũng không đồng ý đâu!”
Hứa Đình Hùng tức giận nói: “Cái này thì liên quan gì đến nhà họ Chu?”
“Số cổ phần này là của nhà họ Hứa chúng ta, chúng ta muốn làm sao thì làm chứ đến lượt họ nhà Chu quản à?” Lâm Mạc Huy: “Bố, mặc dù nói thì nói như vậy.”
“Nhưng mà vốn đầu tư của nhà họ Chu trong hạng mục khu biệt thự lần này rất lớn.”
“Nhà họ Chu rất xem trọng số vốn đầu tư này, không cho phép xảy ra bất kì sai sót nào!”
“Nếu lúc này con đem cổ phần công ty giao lại cho bố, nhà họ Chu sẽ cho rằng con muốn thừa cơ hội này để thoát ra.”
“Tới lúc đó, e rằng mọi chuyện sẽ rất phiền phức!”
Hứa Đình Hùng sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: “Toàn lời xằng bậy!”
“Con giao cổ phần cho bố chứ có phải cho người khác đâu.”
“Bố là người đứng đầu nhà này, công ty dược phẩm Hưng Thịnh, công ty dược phẩm đều thuộc về nhà chúng ta cả.”
“Bố sẽ đích thân đi phụ trách quản lý công ty dược phẩm, sức nặng này còn chưa đủ sao?”
“Sao nhà họ Chu có thể nghĩ vậy được?”
Hứa Thanh Tuyết cũng cười khẩy: “Anh rể à, anh cũng đánh giá cao bản thân mình quá rồi đó.”
“Anh thật sự cho rằng cái mà nhà họ Chu quan tâm đến là anh sao?”
“Cái mà nhà họ Chu cần là một người có trọng lượng để giữ công ty xây dựng thôi!”
“Không cần biết là nhìn từ phương diện nào, nhưng bố đều phù hợp hơn anh rất nhiều!”
Hoàng Kiến Đình bĩu môi: “Anh rể à anh rể, anh dùng cái cớ sứt sẹo thế này là vì muốn chiếm cả công ty xây dựng sao?”
“Phải chăng anh đã đánh giá thấp IQ của bọn em quá rồi đó?”
Lâm Mạc Huy bất lực nhún vai: “Bố nếu bố đã nói như vậy rồi thì ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ạ."
Lúc này Hứa Đình Hùng mới hài lòng gật đầu: “Rất tốt”
“Lâm Mạc Huy, con yên tâm đi, hạng mục này là do con bàn bạc mà thành.”
“Tới lúc kiếm được tiền rồi, bố chắc chắn sẽ không đối xử tệ với con đâu”
“Chẳng mấy chốc nữa hạng mục này hoàn thành rồi, chiếc BMW của bố con cứ lấy đi đi!”
Lâm Mạc Huy thật sự cạn lời luôn, chiếc BMW này vốn dĩ là của Nam Bá Lộc tặng cho anh.
Sau đó anh Hổ tặng anh một chiếc Mercedes-Benz, nên bị Hứa Đình Hùng lấy đi.
Chiếc BMW này trở thành xế hộp của Phương Như Nguyệt.
Bây giờ, Hứa Đình Hùng tỏ ra rất hào phóng, nhưng mà nói trắng ra thì chỉ là cho Lâm Mạc Huy anh lái lại chiếc xe cũ của mình mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.