Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 269: Chuyển giường này đến phòng tôi
Trà Minh
18/04/2021
Hứa Thanh Mây ngồi trên ghế, vỡ như không nghe thấy lời của Phương Như Nguyệt.
Phương Như Nguyệt lầu bầu một hồi, thấy Hứa Thanh Mây vẫn bất động thì không khỏi hơi tức giận. “Thanh Mây, con có nghe mẹ nói không thể?" "Sức khỏe bố con thành ra thế này mà con không quan tâm đến ông ấy chút nào à?" “Lúc nhỏ bố con thương con biết bao chứ, đi đầu cũng đưa con theo" “Nếu không phải vì để con được đi học thì sức khỏe bố con sẽ thành ra thế này à?" "Giờ con là chủ tịch công ty rồi, ngủ cũng ngủ trên một chiếc giường bạc tỷ" “Bố con thì sao? Cả ngày đau lưng mà cũng ngại không nói với con, con không cảm thấy hổ thẹn à?
Phương Như Nguyệt tức giận nói,
Hứa Thanh Tuyết lạnh lùng cười nói: "Mẹ, mẹ nói với chi ay mấy cái này có tác dụng gì chứ "Chi con bây giờ chỉ biết nghĩ cho người khác chứ không nghĩ đến người nhà rồi." “Chị ấy chỉ quan tâm đến chống chị ấy thôi, làm gì biết để ý đến bố mẹ chứ." “Mẹ, sau này con kiếm được tiền rồi thì mua chiếc giường tốt cho bố “Cho dù con nhin ăn nhịn mặc thì cũng chắc chắn không để bố mẹ chịu khổ đâu!”
Phương Như Nguyệt cảm động, vỗ vai Hứa Thanh Tuyết: "Ôi, vẫn là Thanh Tuyết hiểu chuyện" “Đúng là không uổng công bố con thương con như vậy. “Mệ đúng là không ngờ, đứa trẻ lúc nhỏ nghe lời hiểu chuyện như vậy mà sau khi lớn lên lại trở nên thế này?"
Hứa Thanh Mây tức lắm rồi, hai người này ở đây người xưởng người ca, mẹ một câu con một câu, rõ ràng là đang khích tưởng mà. Truyện Lịch Sử
Cô không thể nói thêm gì, nếu không đồng ý đưa chiếc giường này thì là con bất hiểu.
Lúc này, Lâm Mạc Huy đột nhiên nói: "Mẹ, lưng của bố không tốt, không hợp ngủ giường mềm thế này. "Thực ra, đêm giường ở tầng dưới là con đặc biệt cho người đồi, thích hợp nhất với tình hình sức khỏe hiện tại của bố
Phương Như Nguyệt lập tức bực lên: "Cậu thì hiểu cái gì?" “Sức khỏe bố cậu thành thế này, thoái hóa đốt sống và thoát vị địa đệm nặng như vậy rồi." “Ông ấy cần phải ngủ đêm giường loại tốt mới có thể bảo vệ được cột sống chứ" “Cậu nói thể là có ý gì?" "Sợ chúng tôi lấy chiếc giường này của cậu đi à?" “Lâm Mạc Huy, cậu nghĩ chúng tôi bần đến thế à trong mắt cậu chúng tôi là loại người như vậy sao?"
Lâm Mạc Huy cạn lời.
Hứa Thanh Mây không nhịn được, nói: “Mẹ, Lâm Mạc Huy chỉ đang phân tích từ góc độ y học thôi, anh ấy không có ý gì khác cả
Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Cậu ta? Đứng ở góc độ y học để phân tích á?" “Cậu ta có bằng cấp gì trong lòng cậu ta còn không rõ a?" “Cậu thật sự cho rằng cái chức chủ nhiệm khoa của câu là dựa vào năng lực mà có được à?"
Lâm Mạc Huy, cậu quên mất chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền để tặng quà giúp cho chuyện của câu rồi sao?" "Nếu không có sự giúp đỡ của chúng tôi, bây giờ cậu chỉ là lao công dọn nhà xi trong bệnh viện thôi!" “Cậu thế này mà còn đòi đứng trên góc độ y học để phân tích với chúng tôi?" “Nói cho cậu biết, những chuyện tôi hiểu còn nhiều hơn cậu đấy, bớt múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi đi!"
Hứa Thanh Mây bất lực xua tay: "Được được được, coi như bọn con nói nhiều rồi. "Lâm Mạc Huy, sau này mấy chuyện như vậy anh đừng nói nữa."
Lâm Mạc Huy cũng bất lực, dứt khoát im lặng không nói thêm gì.
Hứa Thanh Tuyết liếc nhìn Lâm Mạc Huy: “Anh rể, biểu cảm này của anh hình như là không phục thì phải gi “Làm sao, cảm thấy mẹ nói không đúng à?" "Vậy được, hay là chúng ta thử xem “Chuyển giường của anh xuống lầu, để bố năm thử trước, xem xem sức khỏe của bố rốt cuộc là tốt lên hay xấu điện
Làm Mạc Huy cạn lời, anh có không phục gì đâu chứ?
Cái cớ này của em quả khiên cưỡng rồi đấy! Hai mắt Phương Như Nguyệt sáng lên: “Thanh
Tuyết nói đúng đấy!" “Quyết định vậy đi." “Lần này, tôi muốn dùng thực tế để chứng minh với cậu, rốt cuộc là ai đúng ai sai!" "Thanh Tuyết, con đi gọi Hoàng Kiến Đình lên đây, cùng chuyển cái giường này xuống lầu.
Hứa Thanh Tuyết vui vẻ chạy xuống tầng.
Hứa Thanh Mây ngẳng ra: “Mẹ, mẹ... mẹ dựa vào cái gì chứ?" “Đây là giường của con với Lâm Mạc Huy mà!”
Phương Như Nguyệt trừng mắt nhìn cô: "Mẹ biết đây là giường của hai đứa!" “Mẹ chỉ chuyển xuống thử nghiệm thôi, để Lâm Mạc Huy biết cuối cùng ai đúng ai sai" “Con nhìn bộ dại kích động của con kìa. Làm sao, mẹ là mẹ con, mẹ có thể cướp đồ của con được hay sao?"
Hứa Thanh Mây bị chặn hong không thốt nên lời, người làm bố mẹ, lúc vô lý lên thì bạn thật sự không thể làm được gì.
Chẳng bao lâu sau, Hoàng Kiến Đình chạy lên. Cậu ta biết chiếc giường này, mình chắc chắn không có tư cách để nằm lên.
Nhưng, chỉ cần không đề Lâm Mạc Huy năm chiếc giường này thì cậu ta đã cảm thấy thoải mái rồi.
Hứa Đình Hùng cũng chạy lên, đi quanh chiếc giường này, hải lòng gật đầu. “Được, không tệ” “Được, chuyển xuống đi "Lát nữa chuyển giường của chúng ta lên đây là được rồi.
Hứa Đinh Hùng cười ha ha, nói.
Phương Như Nguyệt ở một bên chỉ đạo, đề Hoàng Kiến Đinh và Lâm Mạc Huy chuyển tủ đầu giường.
Lâm Mạc Huy rất bất lực, chỉ có thể làm theo dặn đó của Phương Như Nguyệt.
Kết quả, lúc hai người bắt đầu chuyển từ đầu giường mới phát hiện một tình huống bất ngờ. Tủ đầu giường này gắn liền với giường luôn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, họ hoàn toàn không thấy được mối nối thế nào, đi nhiên cũng không có cách nào tháo ra được.
Hai người lại thử nhắc giường lên lần nữa, nhưng lại tiếp tục phát hiện ra, chiếc giường này được gắn luôn vào tường, hoàn toàn không thể chuyển đi được.
Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng đang vui ra mặt thì thấy cảnh này, họ bỗng chốc chết lặng. "Giường gì thế này chứ? Sao lại nổi luôn vào tưởng the?" “Hoàng Kiến Đinh, con xem xem, làm thế nào để dỡ được cái giường này xuống."
Phường Như Nguyệt chỉ đạo nói.
Hoàng Kiến Đình cẩn thận xem một hồi lâu, cuối cùng bất lực lắc đầu: “Mẹ, cái này, con thật sự xem không hiểu. "Hay là để mai con tìm vài người bạn cùng dỡ chiếc giường này xuống nhé?" “Tối này, mẹ với bố chịu đỡ một chút?
Về mặt Phương Như Nguyệt không cam lòng, cuối cũng chỉ có thể bắt lực nói: “Bỏ đi, bỏ đi, tối nay rằng chịu một đêm vậy
Sáng mai con lập tức tìm người đến đây Hoàng Kiến Đình gật đầu không ngừng.
Phương Như Nguyệt xuống lầu với vẻ mặt mieng cường từ bỏ.
Hứa Thanh Mây đóng cửa, sắp tức giận đến bảng no roi. "Không được, em phải nghĩ cách, không thể để họ chuyển chiếc giường này đi được!"
Hứa Thanh Mây tức giận nói.
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Thanh Mây, em đừng kích động. "Đó là bố mẹ em, cho dù họ lấy chiếc giường này thì có thể làm gì được chứ?"
Hứa Thanh Mây vội nói: "Sao có thể không kích động được chứ?" “Lâm Mạc Huy, em biết tâm tư của anh, em cũng biết phải hiếu thảo với bố mẹ. "Nhưng, em không quen nhìn thái độ họ đối với anh như thế "Anh tốt với họ như vậy mà sao họ lại đối xử với anh như thế chứ “Mặc dù họ là bố mẹ em, nhưng... nhưng em vẫn cảm thấy họ quả đáng, quả thực là lòng lang thai sải
Anh không thể cứ thỏa hiệp với họ mãi thế được, như vậy họ sẽ được đẳng chân lần đắng đầu, anh phải để họ biết anh có giới hạn của mình!
Lâm Mạc Huy: “Anh hiểu. “Nhưng, họ chưa chạm tới giới hạn của anh mà."
Hứa Thanh Mây vội nói: “Họ đã như vậy rồi mà còn chưa chạm tới giới hạn của anh sao?" “Lâm Mạc Huy, anh... rốt cuộc anh có giới hạn không thể p
Lâm Mạc Huy nhìn Hứa Thanh Mây, nhẹ giọng nói: "Giới hạn của anh chính là em đấy!" chỗ.
Chi một câu đã khiến Hứa Thanh Máy sững sở tại Lâm Mạc Huy khẽ nói: "Cho dù họ có đối xử với anh thế nào cũng không sao." “Họ không thích anh, họ không công bằng, anh đều biết cả " “Cho nên lời bọn họ nói anh cũng xem như không nghe thấy “Chỉ một điều duy nhất anh không thể nhịn được, chính là họ không tốt với em. “Bọn họ đối với anh thế nào cũng chẳng sao, nhưng bất cứ ai cũng không được bắt nạt em "Đây chính là giới hạn của anh…"
Hứa Thanh Mây nhìn Lâm Mạc Huy, hốc mắt cô đỏ lên, đột nhiên nhào vào lòng Lâm Mạc Huy, ôm Lâm
Mạc Huy, khẽ nức nở. “Đồ ngốc! Đồ ngốc! Anh chính là đổ đại ngốc mà!" “Rốt cuộc kiếp trước em làm bao nhiêu chuyện tốt mới gặp được tên ngốc như anh vậy chứ!"
Phương Như Nguyệt lầu bầu một hồi, thấy Hứa Thanh Mây vẫn bất động thì không khỏi hơi tức giận. “Thanh Mây, con có nghe mẹ nói không thể?" "Sức khỏe bố con thành ra thế này mà con không quan tâm đến ông ấy chút nào à?" “Lúc nhỏ bố con thương con biết bao chứ, đi đầu cũng đưa con theo" “Nếu không phải vì để con được đi học thì sức khỏe bố con sẽ thành ra thế này à?" "Giờ con là chủ tịch công ty rồi, ngủ cũng ngủ trên một chiếc giường bạc tỷ" “Bố con thì sao? Cả ngày đau lưng mà cũng ngại không nói với con, con không cảm thấy hổ thẹn à?
Phương Như Nguyệt tức giận nói,
Hứa Thanh Tuyết lạnh lùng cười nói: "Mẹ, mẹ nói với chi ay mấy cái này có tác dụng gì chứ "Chi con bây giờ chỉ biết nghĩ cho người khác chứ không nghĩ đến người nhà rồi." “Chị ấy chỉ quan tâm đến chống chị ấy thôi, làm gì biết để ý đến bố mẹ chứ." “Mẹ, sau này con kiếm được tiền rồi thì mua chiếc giường tốt cho bố “Cho dù con nhin ăn nhịn mặc thì cũng chắc chắn không để bố mẹ chịu khổ đâu!”
Phương Như Nguyệt cảm động, vỗ vai Hứa Thanh Tuyết: "Ôi, vẫn là Thanh Tuyết hiểu chuyện" “Đúng là không uổng công bố con thương con như vậy. “Mệ đúng là không ngờ, đứa trẻ lúc nhỏ nghe lời hiểu chuyện như vậy mà sau khi lớn lên lại trở nên thế này?"
Hứa Thanh Mây tức lắm rồi, hai người này ở đây người xưởng người ca, mẹ một câu con một câu, rõ ràng là đang khích tưởng mà. Truyện Lịch Sử
Cô không thể nói thêm gì, nếu không đồng ý đưa chiếc giường này thì là con bất hiểu.
Lúc này, Lâm Mạc Huy đột nhiên nói: "Mẹ, lưng của bố không tốt, không hợp ngủ giường mềm thế này. "Thực ra, đêm giường ở tầng dưới là con đặc biệt cho người đồi, thích hợp nhất với tình hình sức khỏe hiện tại của bố
Phương Như Nguyệt lập tức bực lên: "Cậu thì hiểu cái gì?" “Sức khỏe bố cậu thành thế này, thoái hóa đốt sống và thoát vị địa đệm nặng như vậy rồi." “Ông ấy cần phải ngủ đêm giường loại tốt mới có thể bảo vệ được cột sống chứ" “Cậu nói thể là có ý gì?" "Sợ chúng tôi lấy chiếc giường này của cậu đi à?" “Lâm Mạc Huy, cậu nghĩ chúng tôi bần đến thế à trong mắt cậu chúng tôi là loại người như vậy sao?"
Lâm Mạc Huy cạn lời.
Hứa Thanh Mây không nhịn được, nói: “Mẹ, Lâm Mạc Huy chỉ đang phân tích từ góc độ y học thôi, anh ấy không có ý gì khác cả
Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Cậu ta? Đứng ở góc độ y học để phân tích á?" “Cậu ta có bằng cấp gì trong lòng cậu ta còn không rõ a?" “Cậu thật sự cho rằng cái chức chủ nhiệm khoa của câu là dựa vào năng lực mà có được à?"
Lâm Mạc Huy, cậu quên mất chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền để tặng quà giúp cho chuyện của câu rồi sao?" "Nếu không có sự giúp đỡ của chúng tôi, bây giờ cậu chỉ là lao công dọn nhà xi trong bệnh viện thôi!" “Cậu thế này mà còn đòi đứng trên góc độ y học để phân tích với chúng tôi?" “Nói cho cậu biết, những chuyện tôi hiểu còn nhiều hơn cậu đấy, bớt múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi đi!"
Hứa Thanh Mây bất lực xua tay: "Được được được, coi như bọn con nói nhiều rồi. "Lâm Mạc Huy, sau này mấy chuyện như vậy anh đừng nói nữa."
Lâm Mạc Huy cũng bất lực, dứt khoát im lặng không nói thêm gì.
Hứa Thanh Tuyết liếc nhìn Lâm Mạc Huy: “Anh rể, biểu cảm này của anh hình như là không phục thì phải gi “Làm sao, cảm thấy mẹ nói không đúng à?" "Vậy được, hay là chúng ta thử xem “Chuyển giường của anh xuống lầu, để bố năm thử trước, xem xem sức khỏe của bố rốt cuộc là tốt lên hay xấu điện
Làm Mạc Huy cạn lời, anh có không phục gì đâu chứ?
Cái cớ này của em quả khiên cưỡng rồi đấy! Hai mắt Phương Như Nguyệt sáng lên: “Thanh
Tuyết nói đúng đấy!" “Quyết định vậy đi." “Lần này, tôi muốn dùng thực tế để chứng minh với cậu, rốt cuộc là ai đúng ai sai!" "Thanh Tuyết, con đi gọi Hoàng Kiến Đình lên đây, cùng chuyển cái giường này xuống lầu.
Hứa Thanh Tuyết vui vẻ chạy xuống tầng.
Hứa Thanh Mây ngẳng ra: “Mẹ, mẹ... mẹ dựa vào cái gì chứ?" “Đây là giường của con với Lâm Mạc Huy mà!”
Phương Như Nguyệt trừng mắt nhìn cô: "Mẹ biết đây là giường của hai đứa!" “Mẹ chỉ chuyển xuống thử nghiệm thôi, để Lâm Mạc Huy biết cuối cùng ai đúng ai sai" “Con nhìn bộ dại kích động của con kìa. Làm sao, mẹ là mẹ con, mẹ có thể cướp đồ của con được hay sao?"
Hứa Thanh Mây bị chặn hong không thốt nên lời, người làm bố mẹ, lúc vô lý lên thì bạn thật sự không thể làm được gì.
Chẳng bao lâu sau, Hoàng Kiến Đình chạy lên. Cậu ta biết chiếc giường này, mình chắc chắn không có tư cách để nằm lên.
Nhưng, chỉ cần không đề Lâm Mạc Huy năm chiếc giường này thì cậu ta đã cảm thấy thoải mái rồi.
Hứa Đình Hùng cũng chạy lên, đi quanh chiếc giường này, hải lòng gật đầu. “Được, không tệ” “Được, chuyển xuống đi "Lát nữa chuyển giường của chúng ta lên đây là được rồi.
Hứa Đinh Hùng cười ha ha, nói.
Phương Như Nguyệt ở một bên chỉ đạo, đề Hoàng Kiến Đinh và Lâm Mạc Huy chuyển tủ đầu giường.
Lâm Mạc Huy rất bất lực, chỉ có thể làm theo dặn đó của Phương Như Nguyệt.
Kết quả, lúc hai người bắt đầu chuyển từ đầu giường mới phát hiện một tình huống bất ngờ. Tủ đầu giường này gắn liền với giường luôn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, họ hoàn toàn không thấy được mối nối thế nào, đi nhiên cũng không có cách nào tháo ra được.
Hai người lại thử nhắc giường lên lần nữa, nhưng lại tiếp tục phát hiện ra, chiếc giường này được gắn luôn vào tường, hoàn toàn không thể chuyển đi được.
Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng đang vui ra mặt thì thấy cảnh này, họ bỗng chốc chết lặng. "Giường gì thế này chứ? Sao lại nổi luôn vào tưởng the?" “Hoàng Kiến Đinh, con xem xem, làm thế nào để dỡ được cái giường này xuống."
Phường Như Nguyệt chỉ đạo nói.
Hoàng Kiến Đình cẩn thận xem một hồi lâu, cuối cùng bất lực lắc đầu: “Mẹ, cái này, con thật sự xem không hiểu. "Hay là để mai con tìm vài người bạn cùng dỡ chiếc giường này xuống nhé?" “Tối này, mẹ với bố chịu đỡ một chút?
Về mặt Phương Như Nguyệt không cam lòng, cuối cũng chỉ có thể bắt lực nói: “Bỏ đi, bỏ đi, tối nay rằng chịu một đêm vậy
Sáng mai con lập tức tìm người đến đây Hoàng Kiến Đình gật đầu không ngừng.
Phương Như Nguyệt xuống lầu với vẻ mặt mieng cường từ bỏ.
Hứa Thanh Mây đóng cửa, sắp tức giận đến bảng no roi. "Không được, em phải nghĩ cách, không thể để họ chuyển chiếc giường này đi được!"
Hứa Thanh Mây tức giận nói.
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Thanh Mây, em đừng kích động. "Đó là bố mẹ em, cho dù họ lấy chiếc giường này thì có thể làm gì được chứ?"
Hứa Thanh Mây vội nói: "Sao có thể không kích động được chứ?" “Lâm Mạc Huy, em biết tâm tư của anh, em cũng biết phải hiếu thảo với bố mẹ. "Nhưng, em không quen nhìn thái độ họ đối với anh như thế "Anh tốt với họ như vậy mà sao họ lại đối xử với anh như thế chứ “Mặc dù họ là bố mẹ em, nhưng... nhưng em vẫn cảm thấy họ quả đáng, quả thực là lòng lang thai sải
Anh không thể cứ thỏa hiệp với họ mãi thế được, như vậy họ sẽ được đẳng chân lần đắng đầu, anh phải để họ biết anh có giới hạn của mình!
Lâm Mạc Huy: “Anh hiểu. “Nhưng, họ chưa chạm tới giới hạn của anh mà."
Hứa Thanh Mây vội nói: “Họ đã như vậy rồi mà còn chưa chạm tới giới hạn của anh sao?" “Lâm Mạc Huy, anh... rốt cuộc anh có giới hạn không thể p
Lâm Mạc Huy nhìn Hứa Thanh Mây, nhẹ giọng nói: "Giới hạn của anh chính là em đấy!" chỗ.
Chi một câu đã khiến Hứa Thanh Máy sững sở tại Lâm Mạc Huy khẽ nói: "Cho dù họ có đối xử với anh thế nào cũng không sao." “Họ không thích anh, họ không công bằng, anh đều biết cả " “Cho nên lời bọn họ nói anh cũng xem như không nghe thấy “Chỉ một điều duy nhất anh không thể nhịn được, chính là họ không tốt với em. “Bọn họ đối với anh thế nào cũng chẳng sao, nhưng bất cứ ai cũng không được bắt nạt em "Đây chính là giới hạn của anh…"
Hứa Thanh Mây nhìn Lâm Mạc Huy, hốc mắt cô đỏ lên, đột nhiên nhào vào lòng Lâm Mạc Huy, ôm Lâm
Mạc Huy, khẽ nức nở. “Đồ ngốc! Đồ ngốc! Anh chính là đổ đại ngốc mà!" “Rốt cuộc kiếp trước em làm bao nhiêu chuyện tốt mới gặp được tên ngốc như anh vậy chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.