Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 714: Cổ Tôn đi du lịch
Trà Minh
28/05/2021
**********
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lẽo. Anh có thể gặp Cổ Tôn nhanh như vậy sao?
Tuy nhiên, khi nghĩ về chuyện của bố mình, anh lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Anh ra tay trước, toàn bộ ba người Tả hộ vệ đều ngã xuống. Sau đó anh lập tức lao ra khỏi ngôi biệt thu.
Anh chạy như điện về hướng phát ra âm thanh đó. Không lâu sau, Lâm Mạc Huy lập tức nhìn thấy mấy cái đèn lồng đỏ u ám đang tiến tới một cách chậm rãi trong bóng tối. Đằng sau những chiếc đèn lồng đỏ là một đoàn người mặc áo màu đỏ. Bọn họ đang thổi các nhạc cụ khác nhau, như là một đội ngũ đón dâu thời xưa vậy.
Trong bóng đêm thế này, mà lại nhìn thấy một đoàn người kỳ lạ như vậy, chắc hẳn sẽ khiến cho người khác cảm thấy rùng mình.
Lâm Mạc Huy hít một hơi thật sâu rồi xông thẳng
Lúc này, những người ở đối diện cũng đã phát lên. hiện ra Lâm Mạc Huy.Một người phụ nữ đội cái mũ cao màu trắng bước ra từ trong đoàn người, chỉ tay vào Lâm Mạc Huy, giận dữ mắng: "Cổ Tôn đang đi du lịch. Tất cả những người không phận sự đều tránh hết ra. Nếu không, giết không tha." Lúc này, Lâm Mạc Huy mới có thể nhìn rõ.
Đoàn người này ước chừng có khoảng hơn năm mươi người.
Giữa đoàn người là một cái kiệu không mái có tám người khiêng.
Bên trên chiếc kiệu là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn.
Mặc dù ngoài trời lúc này đang rất tối, không thấy rõ dáng vẻ của ông ta.
Nhưng, Lâm Mạc Huy vẫn có thể lờ mờ cảm giác được, người đàn ông này cũng không già nua.
Theo Tang Huy nói, Cổ Tôn cũng đã gần một trăm tuổi rồi.
Nhưng, người đàn ông đang ở trước mặt anh lúc này trông giống một người đàn ông trung niên hơn.
Chẳng lẽ, đây là tác dụng của Bất Tử Cổ sao?
Lâm Mạc Huy cũng không có né tránh mà trực tiếp nghênh đón, lạnh lùng nói: "Chỗ này cũng không phải là Miêu Cương. Cổ Tôn, ông đã vượt quá biên giới rồi"
Người phụ nữ tức giận: "Tên nhãi con kia, nếu cậu đã muốn tìm đến cái chết, vậy thì đi chết đi."
Vừa nói chuyện, cô ta vừa vung ngón tay củamình lên, lập tức có một con bọ màu đen lao thẳng vào người Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy đã chuẩn bị từ sớm. Anh dùng mấy cây kim châm trong tay phải phí trúng những con bọ màu đen đó.
Người phụ nữ kia không khỏi sững sờ. Cô ta không nghĩ tới, một người mà bọn họ vô tình gặp phải khi tới Thành phố Hải Tân này, lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Lúc này, người đàn ông trên chiếc kiệu phía sau đã ngồi ngay ngắn.
Ông ta mở to hai mặt. Trong bóng tối, hai mắt của ông ta phát ra một ánh sáng màu xanh, giống như là một con sói đang đói.
Người đàn ông đó vẫy ta ra hiệu cho người phụ nữ kia lui về.
Ông ta nhìn Lâm Mạc Huy với ánh mắt rất hứng thủ: "Chàng trai trẻ, cậu muốn ngăn cản tôi sao?"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Không phải là tôi đến để ngăn cản ông, mà là ông đã vượt qua biên giới rồi. Tộc người cổ ở Miêu Cương, không thể bước ra khỏi Miêu Cương, càng không thể tùy ý ở bên ngoài dùng cổ trùng hại người. Những điều này, chẳng lẽ ông còn không nhớ sao?"
Những tin tức này, tất cả đều là ký ức mà Lâm Mạc Huy nhận được từ ngọc bội.
Trong thời cổ đại, tộc người cổ ở Miêu Cương từng bước ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn rồi tùy ý dùng cổ ở bên ngoài. Việc này đã gây ra một tai họa lớnMột vài người tài ở Trung Nguyên đã cùng nhau hợp tác để khiến cho bọn họ lùi về Thập Vạn Đại Sơn. Sau đó còn ép họ ký một thỏa thuận, chính là không được ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đây cũng là quy tắc.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Vượt qua ranh giới sao? A, trong thế giới này là gì có ranh giới nào chứ. Nếu như cậu có thể giết tôi, thì sau này cậu chính là quy tắc. Còn nếu cậu không thể giết được tôi, vậy thì tôi chính là quy tắc của cậu rồi. Chàng trai trẻ, cậu mới có tí tuổi mà đã dám ở đây nói đến quy tắc với tôi sao? Đúng là bọ ngựa đá xe, không biết tự lượng sức mình.
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy lạnh lẽo, Cổ Tồn này cũng thật là quá kiêu ngạo rồi. "Mọi chuyện trên đời này, chúng quy cũng không thoát được một chữ lý. Tuy bây giờ tôi không giết được ông, nhưng trên đất Trung Nguyên này, người có thể giết chết ông có rất nhiều.
Lâm Mạc Huy giận dữ măng.
Cổ Tôn lại cười một cách điên cuồng: "Chỉ tiếc, người có thể giết được tôi lại không phải cậu. Phong Nhi, dạy cho cậu ta biết thế nào là quy tắc đi. Nhớ kỹ là không được dùng cổ thuật."
Bên cạnh Cổ Tôn đột nhiên xuất hiện một thanh niên có vóc người cao lớn, ngoại hình tuấn tú, ảnh mắt kỳ lạ, dáng vẻ kiêu ngạo. "Đúng thật là không biết trời cao đất rộng, lại dám cản chuyến du lịch của thầy tôi. Hôm nay, tôi sẽ tiến anh về tây thiên."
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lẽo. Anh có thể gặp Cổ Tôn nhanh như vậy sao?
Tuy nhiên, khi nghĩ về chuyện của bố mình, anh lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Anh ra tay trước, toàn bộ ba người Tả hộ vệ đều ngã xuống. Sau đó anh lập tức lao ra khỏi ngôi biệt thu.
Anh chạy như điện về hướng phát ra âm thanh đó. Không lâu sau, Lâm Mạc Huy lập tức nhìn thấy mấy cái đèn lồng đỏ u ám đang tiến tới một cách chậm rãi trong bóng tối. Đằng sau những chiếc đèn lồng đỏ là một đoàn người mặc áo màu đỏ. Bọn họ đang thổi các nhạc cụ khác nhau, như là một đội ngũ đón dâu thời xưa vậy.
Trong bóng đêm thế này, mà lại nhìn thấy một đoàn người kỳ lạ như vậy, chắc hẳn sẽ khiến cho người khác cảm thấy rùng mình.
Lâm Mạc Huy hít một hơi thật sâu rồi xông thẳng
Lúc này, những người ở đối diện cũng đã phát lên. hiện ra Lâm Mạc Huy.Một người phụ nữ đội cái mũ cao màu trắng bước ra từ trong đoàn người, chỉ tay vào Lâm Mạc Huy, giận dữ mắng: "Cổ Tôn đang đi du lịch. Tất cả những người không phận sự đều tránh hết ra. Nếu không, giết không tha." Lúc này, Lâm Mạc Huy mới có thể nhìn rõ.
Đoàn người này ước chừng có khoảng hơn năm mươi người.
Giữa đoàn người là một cái kiệu không mái có tám người khiêng.
Bên trên chiếc kiệu là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn.
Mặc dù ngoài trời lúc này đang rất tối, không thấy rõ dáng vẻ của ông ta.
Nhưng, Lâm Mạc Huy vẫn có thể lờ mờ cảm giác được, người đàn ông này cũng không già nua.
Theo Tang Huy nói, Cổ Tôn cũng đã gần một trăm tuổi rồi.
Nhưng, người đàn ông đang ở trước mặt anh lúc này trông giống một người đàn ông trung niên hơn.
Chẳng lẽ, đây là tác dụng của Bất Tử Cổ sao?
Lâm Mạc Huy cũng không có né tránh mà trực tiếp nghênh đón, lạnh lùng nói: "Chỗ này cũng không phải là Miêu Cương. Cổ Tôn, ông đã vượt quá biên giới rồi"
Người phụ nữ tức giận: "Tên nhãi con kia, nếu cậu đã muốn tìm đến cái chết, vậy thì đi chết đi."
Vừa nói chuyện, cô ta vừa vung ngón tay củamình lên, lập tức có một con bọ màu đen lao thẳng vào người Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy đã chuẩn bị từ sớm. Anh dùng mấy cây kim châm trong tay phải phí trúng những con bọ màu đen đó.
Người phụ nữ kia không khỏi sững sờ. Cô ta không nghĩ tới, một người mà bọn họ vô tình gặp phải khi tới Thành phố Hải Tân này, lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Lúc này, người đàn ông trên chiếc kiệu phía sau đã ngồi ngay ngắn.
Ông ta mở to hai mặt. Trong bóng tối, hai mắt của ông ta phát ra một ánh sáng màu xanh, giống như là một con sói đang đói.
Người đàn ông đó vẫy ta ra hiệu cho người phụ nữ kia lui về.
Ông ta nhìn Lâm Mạc Huy với ánh mắt rất hứng thủ: "Chàng trai trẻ, cậu muốn ngăn cản tôi sao?"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Không phải là tôi đến để ngăn cản ông, mà là ông đã vượt qua biên giới rồi. Tộc người cổ ở Miêu Cương, không thể bước ra khỏi Miêu Cương, càng không thể tùy ý ở bên ngoài dùng cổ trùng hại người. Những điều này, chẳng lẽ ông còn không nhớ sao?"
Những tin tức này, tất cả đều là ký ức mà Lâm Mạc Huy nhận được từ ngọc bội.
Trong thời cổ đại, tộc người cổ ở Miêu Cương từng bước ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn rồi tùy ý dùng cổ ở bên ngoài. Việc này đã gây ra một tai họa lớnMột vài người tài ở Trung Nguyên đã cùng nhau hợp tác để khiến cho bọn họ lùi về Thập Vạn Đại Sơn. Sau đó còn ép họ ký một thỏa thuận, chính là không được ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đây cũng là quy tắc.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Vượt qua ranh giới sao? A, trong thế giới này là gì có ranh giới nào chứ. Nếu như cậu có thể giết tôi, thì sau này cậu chính là quy tắc. Còn nếu cậu không thể giết được tôi, vậy thì tôi chính là quy tắc của cậu rồi. Chàng trai trẻ, cậu mới có tí tuổi mà đã dám ở đây nói đến quy tắc với tôi sao? Đúng là bọ ngựa đá xe, không biết tự lượng sức mình.
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy lạnh lẽo, Cổ Tồn này cũng thật là quá kiêu ngạo rồi. "Mọi chuyện trên đời này, chúng quy cũng không thoát được một chữ lý. Tuy bây giờ tôi không giết được ông, nhưng trên đất Trung Nguyên này, người có thể giết chết ông có rất nhiều.
Lâm Mạc Huy giận dữ măng.
Cổ Tôn lại cười một cách điên cuồng: "Chỉ tiếc, người có thể giết được tôi lại không phải cậu. Phong Nhi, dạy cho cậu ta biết thế nào là quy tắc đi. Nhớ kỹ là không được dùng cổ thuật."
Bên cạnh Cổ Tôn đột nhiên xuất hiện một thanh niên có vóc người cao lớn, ngoại hình tuấn tú, ảnh mắt kỳ lạ, dáng vẻ kiêu ngạo. "Đúng thật là không biết trời cao đất rộng, lại dám cản chuyến du lịch của thầy tôi. Hôm nay, tôi sẽ tiến anh về tây thiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.