Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 130: Còn không mau xin lỗi anh Cường đi
Trà Minh
10/04/2021
Mấy tên đàn ông đều vô bàn, làm bộ như muốn rời đi. Hoàng Kien Đình vội vàng nói: "Anh Cường, các anh em, cần gì phải tức giận." "Đến đây đi, ngồi xuống, nể mặt em một chút." "Thanh Mây, chị cũng thật là, sao lại không biết điều như vậy?" "Chị là chủ nhà, anh Cường là khách quý tối nay, chị ngồi bên cạnh anh Cường tiếp khách chứ!" "Mau qua đây, ngồi bên cạnh anh Cường."
Lâm Cường dương dương đắc ý vỗ vào cái ghế bên cạnh, nhe răng nanh nhìn Hứa Thanh Mây, sự thô bỉ trên khuôn mặt khó tạt bằng lời.
Vài tên bên cạnh tinh ranh nhìn Hứa Thanh Mây, nhìn dáng vẻ đó, muốn kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Hứa Thanh Mây cảm thấy buồn nôn, sao cô có thể đến ngồi bên cạnh loại người như thế này. Lâm Mạc Huy kéo Hứa Thanh Mây về phía sau mình, liếc nhìn Hoàng Kiển Đình: "Hoàng Kiến Đình, đây là bạn cậu phải không?" "Nếu đã là bạn của cậu, không phải cậu nên ngồi cạnh để tiếp đãi họ "Hứa Thanh Mây là một cô gái, lại không biết uống rượu, ngôi ở đó, chẳng phải sẽ ánh hưởng đến các anh em giao lưu sao?"
Hoàng Kiến Đình nhất thời giận giữ, vô bàn nói: "Lâm Mạc Huy, mẹ nó chứ, ở đây có chỗ cho anh lên tiếng à?" "Tối nay phải giải quyết việc của nhà họ Hứa, Hứa Thanh
Mây là chủ tịch, chị ấy không đích thân đi tiếp đãi khách, nói vậy có được không?" "Anh nói như vậy là có ý gì? Xem thường bạn của tôi sao? Hay không coi tôi ra gi?"
Tên đàn ông bên cạnh Lâm Cuờng cũng vỗ bàn, con dao gắm đâm lên mặt bàn. lấy ra một
Mấy tên trong phòng đều bị dọa sợ, sắc mặt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt trắng bệch,
Tên đàn ông thấy biểu cảm của mọi người, nhất thời đắc ý, buột miệng mắng mỏ: "Mẹ kiếp, mày còn không ra ngoài mà nghe ngóng." "Ở thành phố Hải Tân, ai dám không nể mặt anh Cường!" "Mày là thứ chó má gì, dám nói chuyện với anh Cường như "Sao, thật sự cho rằng dao của anh Cường không sắc sao?" Những người bên cạnh tên đàn ông ầm âm hộ đúng, đều vậy!" dương dương đắc ý liếc xéo Lâm Mạc Huy, vẻ mặt đều là sự ngạo mạn. Hứa Đình Hùng vội vàng giảng hòa: "Anh Cường, anh đừng tức giận. "Do nó còn trẻ người non dại chưa hiểu chuyện, tôi bảo nó xin lỗi anh!" "Lâm Mạc Huy, ngẩn ra đấy làm gì?" "Còn không mau xin lỗi anh Cường đi!" "Hoàng Kiến Đình, con mau nói với anh Cường, đều là bạn của con, hà tất phải làm vậy?"
Hoàng Kiến Đình cũng tràn đầy đắc ý, giống như quen biết mấy người bạn này rất tự hào vậy. "Bố, chuyện này con không lo nổi!" "Anh Cường có thể đến đây ăn cơm, đã là nể mặt chúng ta rồi." "Nhưng anh ta vừa đến, đã muốn trêu đùa anh Cường mất mặt, đổi lại là ai cùng sẽ tức giận thôi!"
Bộ dáng của Hoàng Kiến Đình không quan tâm, dương dương đac ý liếc xéo Lâm Mạc Huy.
Hứa Đình Cường chỉ có thể trợn mắt nhìn Lâm Mặc Huy: "Con không biết nói chuyện, thì câm miệng lại cho ta!" "Mở mồm ra là đắc tội với người ta, đầu óc điên rồi sao!" "Còn ngân ra đó sao?" "Còn không mau xin lỗi anh Cường đi!"
Tên đàn ông bên cạnh Lâm Cường nói thẳng: "Chuyện này, sao có thể xin lỗi đơn giản như vậy được?" "Thẳng ranh, lập tức quỳ xuống đàng hoàng, dập đầu ba cái xin lỗi anh Cường" "Tâm trạng của anh Cường tốt thì sẽ tha cho cái mạng chó của mày!" "Nếu không, hôm nay đừng hòng bước được ra ngoài, ông đây tính sổ với mày!"
Lâm Mạc Huy chau mày, tên này, thật đúng là vuốt mặt không nể mũi mà!"
Anh đang định nói chuyện, Hứa Thanh Mây liền vội vàng nói: "Anh Cường, vừa rồi là chúng tôi không đúng." "Thế này đi, tôi khuyên anh ấy xin lỗi anh, anh đừng chấp nhặt với anh ấy." "Mọi người đến đây là để bàn chuyện, hà tất phải vì chút chuyện nhỏ này mà làm hỏng hòa khí phải không?"
Trong lòng Lâm Mạc Huy ẩm áp, đây là Hứa Thanh Mây muốn bảo vệ anh. Lâm Cường cười ha ha: "Nếu em gái đã mở lời, vậy thì tôi tha cho cậu ta một mạng!" "Em gái, đến đây ngồi với anh Cường." "Tối nay chỉ cần em tiếp đãi anh Cường cho tốt, anh hứa, công trường của bên em nhất định sẽ hoàn thành thuận lợi, không ai dám đến gây chuyện!"
Sắc mặt Hứa Thanh Mây phiếm hồng, cô thật sự không muốn qua bên đó.
Nhưng tình hình bây giờ, cô không đi, có được không?
Thấy Hứa Thanh Mây do dự không muốn đi, Lâm Cường nhiu mày: "Em gái, đây là em không muốn nể mặt tôi sao?" "Thế cũng không sao!" "Đã không nể mặt nhau, thì không là người của mình nữa." "Anh Đình, chúng tôi đã nể mặt anh đủ rồi, là người nhà của anh không coi chúng tôi ra gì. "Thế này đi, từ nay trở đi ở công trường có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến anh em chúng tôi!"
Anh Cường vỗ bàn, mấy tên đàn em đều đứng dậy.
Tên đàn ông vừa rồi cầm dao trực tiếp rút dao ra khỏi bàn, hung tợn trợn mắt nhìn Lâm Mạc Huy: "Mẹ mày, quỳ xuống, xin lỗi anh Cường!" "Nếu không, ông đây đâm chết mày!"
Hứa Đình Cường và Phương Như Nguyệt sợ hãi run lấy bấy, Hoàng Kiến Đình tức giận: "Lâm Mạc Huy, xem chuyện tốt mà anh làm ra kia!" "Mẹ kiếp, ăn nói vụng về thì đừng có nói chuyện!" “Thanh Mây, chuyện của công ty, không phải em không để tâm!" "Nhưng thái độ làm việc này của các người, đến thần tiên cũng không giúp được!" "Tên họ Lâm kia, anh tự lo cho anh đi"
Mấy tên đàn ông cũng trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Mac Huy, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên giết chết Lâm Mạc Huy.
Sắc mặt Hứa Thanh Mây nhợt nhạt, cô cản răng, thấp giọng nói: "Anh Cường, đừng giận, tôi... tôi qua đó ngôi..." Lâm Cường đổi giận thành cười: "Thế mới đúng chứ!" "Em gái, anh nói với em, anh Cường đối với người khác rất tốt." "Chuyện hôm nay, sắp xếp cho tốt, sau này đừng nói đến chuyện ở công trường" "Sau này bất kể em có chuyện gì, anh Cường đều giúp em xử lý ổn thỏa."
Vài tên đàn ông cũng cười lớn, vẻ mặt đầy thèm khát nhìn
Hứa Thanh Mây
Sắc mặt Hứa Thanh Mây phim hồng, cắn răng chuẩn bị đi qua, lại bị Lâm Mạc Huy kéo lại. "Lâm Cường, bây giờ tao cho mày một cơ hội!" "Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi, tao có thể tha mạng cho mày!" Mọi người sững sờ, sắc mặt Lâm Cường lạnh lẽo, chỉ vào Lâm Mạc Huy tức giận chửi: "Thâng khốn, mày tìm cái chết có phải không "Tao giết mày!"
Tên đàn ông vừa cầm dao rút lên xông đến, múa may trước mặt Lâm Mạc Huy, nhưng từ đầu đến cuối không dám đâm vào người Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy khinh thường, anh đã nhìn ra, đây chỉ là khoa chân múa tay.
Chỉ biết ba hoa, không có bản lĩnh thực sự gì,...
Thật sự gặp được nhân vật lớn, bọn họ chính là một đám rác rưới, chẳng có tác dụng gì.
Hứa Thanh Mây bị dọa cho suýt chết, vội vàng nói: "Lâm Mạc Huy, anh.anh đừng nói nữa!" "Anh Cường, tôi đến đây rồi vẫn chưa được sao?"
Lâm Mac Huy kéo tay Hứa Thanh Mây: "Không cần qua đó!"
Tên đàn ông cầm dao tức giận, buột miệng mảng chứi: "Thắng khốn, ông đây giết chết mày!"
Nói rồi, con dao găm trực tiếp vụt nhanh đến bên cánh tay của Lâm Mạc Huy.
Tên này cũng chỉ là một tên nhát chết, không dám đâm bị thương, chỉ muốn rạch cho Lâm Mạc Huy một nhát, hù dọa Lâm Mạc Huy.
Nhưng, nhát dao này vẫn chưa đâm tới cánh tay Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy đã ra tay trước rồi.
Anh nhanh tay chụp lấy cổ tay của tên đàn ông, một chiêu phân cân thác cốt, liên bẻ gãy tay của hàn.
Mọi người chi nghe thấy âm thanh vỡ vụn răng rắc, tên đàn ông ôm tay ngã xuống đất kêu rên.
Thực ra mọi người đều mơ hồ, đây là chuyện quái quý gì vậy?
Người cầm dao lại bị người không cầm dao đánh bại sao? Lâm Cường giận giữ, vỗ bàn: "Mẹ kiếp, dám động đến anh em của tao, xử nó!"
Vài tên đồng loạt xông lên.
Lâm Mạc Huy kéo Hứa Thanh Mây về phía sau, năm lấy chai rượu ở bên cạnh, đi lên phía trước đánh nhau choang choang, tất cả mấy tên đàn ông đều bị quật ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều bối rối, ai có thể nghĩ tới, Lâm Mạc Huy lại có thể đánh giỏi đến thế?
Lâm Cường cũng ôm đầu, giận giữ "Thắng ranh, mày gan låm!"
Mày đợi đấy, mày cứ ở đây đợi cho tao!" "Bây giờ tao đi gọi người, mày có bản lĩnh thì đừng có chạy!" "Chút nữa ông đây giết mày!"
Một đám người bị thương tháo chạy, người trong phòng trố mắt nhìn nhau. Im lặng trong chốc lát, Hoàng Kiến Đình cười lạnh: "Lâm
Mạc Huy, anh cũng thật có bản lĩnh!" "Đám người anh Cường đều uống say rồi, chân tay không được nhanh nhen, anh lại đánh bọn họ?" "Hừ, lát nữa họ quay lại, tôi xem anh chết thể nào!"
Lâm Cường dương dương đắc ý vỗ vào cái ghế bên cạnh, nhe răng nanh nhìn Hứa Thanh Mây, sự thô bỉ trên khuôn mặt khó tạt bằng lời.
Vài tên bên cạnh tinh ranh nhìn Hứa Thanh Mây, nhìn dáng vẻ đó, muốn kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Hứa Thanh Mây cảm thấy buồn nôn, sao cô có thể đến ngồi bên cạnh loại người như thế này. Lâm Mạc Huy kéo Hứa Thanh Mây về phía sau mình, liếc nhìn Hoàng Kiển Đình: "Hoàng Kiến Đình, đây là bạn cậu phải không?" "Nếu đã là bạn của cậu, không phải cậu nên ngồi cạnh để tiếp đãi họ "Hứa Thanh Mây là một cô gái, lại không biết uống rượu, ngôi ở đó, chẳng phải sẽ ánh hưởng đến các anh em giao lưu sao?"
Hoàng Kiến Đình nhất thời giận giữ, vô bàn nói: "Lâm Mạc Huy, mẹ nó chứ, ở đây có chỗ cho anh lên tiếng à?" "Tối nay phải giải quyết việc của nhà họ Hứa, Hứa Thanh
Mây là chủ tịch, chị ấy không đích thân đi tiếp đãi khách, nói vậy có được không?" "Anh nói như vậy là có ý gì? Xem thường bạn của tôi sao? Hay không coi tôi ra gi?"
Tên đàn ông bên cạnh Lâm Cuờng cũng vỗ bàn, con dao gắm đâm lên mặt bàn. lấy ra một
Mấy tên trong phòng đều bị dọa sợ, sắc mặt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt trắng bệch,
Tên đàn ông thấy biểu cảm của mọi người, nhất thời đắc ý, buột miệng mắng mỏ: "Mẹ kiếp, mày còn không ra ngoài mà nghe ngóng." "Ở thành phố Hải Tân, ai dám không nể mặt anh Cường!" "Mày là thứ chó má gì, dám nói chuyện với anh Cường như "Sao, thật sự cho rằng dao của anh Cường không sắc sao?" Những người bên cạnh tên đàn ông ầm âm hộ đúng, đều vậy!" dương dương đắc ý liếc xéo Lâm Mạc Huy, vẻ mặt đều là sự ngạo mạn. Hứa Đình Hùng vội vàng giảng hòa: "Anh Cường, anh đừng tức giận. "Do nó còn trẻ người non dại chưa hiểu chuyện, tôi bảo nó xin lỗi anh!" "Lâm Mạc Huy, ngẩn ra đấy làm gì?" "Còn không mau xin lỗi anh Cường đi!" "Hoàng Kiến Đình, con mau nói với anh Cường, đều là bạn của con, hà tất phải làm vậy?"
Hoàng Kiến Đình cũng tràn đầy đắc ý, giống như quen biết mấy người bạn này rất tự hào vậy. "Bố, chuyện này con không lo nổi!" "Anh Cường có thể đến đây ăn cơm, đã là nể mặt chúng ta rồi." "Nhưng anh ta vừa đến, đã muốn trêu đùa anh Cường mất mặt, đổi lại là ai cùng sẽ tức giận thôi!"
Bộ dáng của Hoàng Kiến Đình không quan tâm, dương dương đac ý liếc xéo Lâm Mạc Huy.
Hứa Đình Cường chỉ có thể trợn mắt nhìn Lâm Mặc Huy: "Con không biết nói chuyện, thì câm miệng lại cho ta!" "Mở mồm ra là đắc tội với người ta, đầu óc điên rồi sao!" "Còn ngân ra đó sao?" "Còn không mau xin lỗi anh Cường đi!"
Tên đàn ông bên cạnh Lâm Cường nói thẳng: "Chuyện này, sao có thể xin lỗi đơn giản như vậy được?" "Thẳng ranh, lập tức quỳ xuống đàng hoàng, dập đầu ba cái xin lỗi anh Cường" "Tâm trạng của anh Cường tốt thì sẽ tha cho cái mạng chó của mày!" "Nếu không, hôm nay đừng hòng bước được ra ngoài, ông đây tính sổ với mày!"
Lâm Mạc Huy chau mày, tên này, thật đúng là vuốt mặt không nể mũi mà!"
Anh đang định nói chuyện, Hứa Thanh Mây liền vội vàng nói: "Anh Cường, vừa rồi là chúng tôi không đúng." "Thế này đi, tôi khuyên anh ấy xin lỗi anh, anh đừng chấp nhặt với anh ấy." "Mọi người đến đây là để bàn chuyện, hà tất phải vì chút chuyện nhỏ này mà làm hỏng hòa khí phải không?"
Trong lòng Lâm Mạc Huy ẩm áp, đây là Hứa Thanh Mây muốn bảo vệ anh. Lâm Cường cười ha ha: "Nếu em gái đã mở lời, vậy thì tôi tha cho cậu ta một mạng!" "Em gái, đến đây ngồi với anh Cường." "Tối nay chỉ cần em tiếp đãi anh Cường cho tốt, anh hứa, công trường của bên em nhất định sẽ hoàn thành thuận lợi, không ai dám đến gây chuyện!"
Sắc mặt Hứa Thanh Mây phiếm hồng, cô thật sự không muốn qua bên đó.
Nhưng tình hình bây giờ, cô không đi, có được không?
Thấy Hứa Thanh Mây do dự không muốn đi, Lâm Cường nhiu mày: "Em gái, đây là em không muốn nể mặt tôi sao?" "Thế cũng không sao!" "Đã không nể mặt nhau, thì không là người của mình nữa." "Anh Đình, chúng tôi đã nể mặt anh đủ rồi, là người nhà của anh không coi chúng tôi ra gì. "Thế này đi, từ nay trở đi ở công trường có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến anh em chúng tôi!"
Anh Cường vỗ bàn, mấy tên đàn em đều đứng dậy.
Tên đàn ông vừa rồi cầm dao trực tiếp rút dao ra khỏi bàn, hung tợn trợn mắt nhìn Lâm Mạc Huy: "Mẹ mày, quỳ xuống, xin lỗi anh Cường!" "Nếu không, ông đây đâm chết mày!"
Hứa Đình Cường và Phương Như Nguyệt sợ hãi run lấy bấy, Hoàng Kiến Đình tức giận: "Lâm Mạc Huy, xem chuyện tốt mà anh làm ra kia!" "Mẹ kiếp, ăn nói vụng về thì đừng có nói chuyện!" “Thanh Mây, chuyện của công ty, không phải em không để tâm!" "Nhưng thái độ làm việc này của các người, đến thần tiên cũng không giúp được!" "Tên họ Lâm kia, anh tự lo cho anh đi"
Mấy tên đàn ông cũng trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Mac Huy, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên giết chết Lâm Mạc Huy.
Sắc mặt Hứa Thanh Mây nhợt nhạt, cô cản răng, thấp giọng nói: "Anh Cường, đừng giận, tôi... tôi qua đó ngôi..." Lâm Cường đổi giận thành cười: "Thế mới đúng chứ!" "Em gái, anh nói với em, anh Cường đối với người khác rất tốt." "Chuyện hôm nay, sắp xếp cho tốt, sau này đừng nói đến chuyện ở công trường" "Sau này bất kể em có chuyện gì, anh Cường đều giúp em xử lý ổn thỏa."
Vài tên đàn ông cũng cười lớn, vẻ mặt đầy thèm khát nhìn
Hứa Thanh Mây
Sắc mặt Hứa Thanh Mây phim hồng, cắn răng chuẩn bị đi qua, lại bị Lâm Mạc Huy kéo lại. "Lâm Cường, bây giờ tao cho mày một cơ hội!" "Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi, tao có thể tha mạng cho mày!" Mọi người sững sờ, sắc mặt Lâm Cường lạnh lẽo, chỉ vào Lâm Mạc Huy tức giận chửi: "Thâng khốn, mày tìm cái chết có phải không "Tao giết mày!"
Tên đàn ông vừa cầm dao rút lên xông đến, múa may trước mặt Lâm Mạc Huy, nhưng từ đầu đến cuối không dám đâm vào người Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy khinh thường, anh đã nhìn ra, đây chỉ là khoa chân múa tay.
Chỉ biết ba hoa, không có bản lĩnh thực sự gì,...
Thật sự gặp được nhân vật lớn, bọn họ chính là một đám rác rưới, chẳng có tác dụng gì.
Hứa Thanh Mây bị dọa cho suýt chết, vội vàng nói: "Lâm Mạc Huy, anh.anh đừng nói nữa!" "Anh Cường, tôi đến đây rồi vẫn chưa được sao?"
Lâm Mac Huy kéo tay Hứa Thanh Mây: "Không cần qua đó!"
Tên đàn ông cầm dao tức giận, buột miệng mảng chứi: "Thắng khốn, ông đây giết chết mày!"
Nói rồi, con dao găm trực tiếp vụt nhanh đến bên cánh tay của Lâm Mạc Huy.
Tên này cũng chỉ là một tên nhát chết, không dám đâm bị thương, chỉ muốn rạch cho Lâm Mạc Huy một nhát, hù dọa Lâm Mạc Huy.
Nhưng, nhát dao này vẫn chưa đâm tới cánh tay Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy đã ra tay trước rồi.
Anh nhanh tay chụp lấy cổ tay của tên đàn ông, một chiêu phân cân thác cốt, liên bẻ gãy tay của hàn.
Mọi người chi nghe thấy âm thanh vỡ vụn răng rắc, tên đàn ông ôm tay ngã xuống đất kêu rên.
Thực ra mọi người đều mơ hồ, đây là chuyện quái quý gì vậy?
Người cầm dao lại bị người không cầm dao đánh bại sao? Lâm Cường giận giữ, vỗ bàn: "Mẹ kiếp, dám động đến anh em của tao, xử nó!"
Vài tên đồng loạt xông lên.
Lâm Mạc Huy kéo Hứa Thanh Mây về phía sau, năm lấy chai rượu ở bên cạnh, đi lên phía trước đánh nhau choang choang, tất cả mấy tên đàn ông đều bị quật ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều bối rối, ai có thể nghĩ tới, Lâm Mạc Huy lại có thể đánh giỏi đến thế?
Lâm Cường cũng ôm đầu, giận giữ "Thắng ranh, mày gan låm!"
Mày đợi đấy, mày cứ ở đây đợi cho tao!" "Bây giờ tao đi gọi người, mày có bản lĩnh thì đừng có chạy!" "Chút nữa ông đây giết mày!"
Một đám người bị thương tháo chạy, người trong phòng trố mắt nhìn nhau. Im lặng trong chốc lát, Hoàng Kiến Đình cười lạnh: "Lâm
Mạc Huy, anh cũng thật có bản lĩnh!" "Đám người anh Cường đều uống say rồi, chân tay không được nhanh nhen, anh lại đánh bọn họ?" "Hừ, lát nữa họ quay lại, tôi xem anh chết thể nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.