Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 740: Con nhện độc đỏ thẫm như màu máu
Trà Minh
29/05/2021
Dảng vẻ xinh đẹp của người phụ nữ này khiến không biết bao nhiêu người cảm thấy nghẹt thở, thế nhưng trên mặt bà ta lại xuất hiện một vết sẹo vô cùng lớn, trên người cũng có mấy vết sẹo trông vô cùng đáng sợ.
Trên cổ người phụ nữ đó có xăm hình một con nhện màu đỏ thầm, kéo dài đến ngực, tăng thêm mấy phần quỷ dị.
Mặc dù trên mặt người phụ nữ ấy bị thương thế nhưng khi phối hợp với dung nhan xinh đẹp của bà ta thì chỉ càng khiến tăng thêm tính thẩm mỹ, không hề có cảm giác xấu xí một chút nào.
Đây là một kiểu cảm giác vô cùng kì lạ, vẻ đẹp của người phụ nữ này tựa như có thể bao trùm lên tất cả, tựa như có thể nằm trọn trong lòng bàn tay.
Anh Dũng biết đây chính là Độc Tri Chu, người chịu trách nhiệm việc trông coi các đại gia tộc ở thành phố Hải Phòng, và cũng là mẹ của Thái Tử Hai chân Độc Tri Chu bắt chéo lại, bà ta đốt một điếu thuốc, rít một hơi sau đó nhẹ nhàng phun ra mộtvòng khỏi.
Sau đó, bà ta liếc nhìn anh Dũng một cái, đôi môi mỏng hé mở, khẽ cười lên tiếng: "Này, nếu nhìn nữa thì sẽ bị mù ngay đấy!"
Anh Dũng run rẩy, vội vàng xoay đầu sang hướng khác không dám tiếp tục nhìn nữa.
Độc Trị Chu ngồi xuống không được bao lâu thì một người thanh niên với dáng vẻ vô cùng ngang ngược bước xuống.
Người thanh niên này trông khoảng độ mười tám, mười chín tuổi, chính là con trai của Độc Tri Chu, Thái Tử của thành phố Hải Phòng!
Anh Dũng vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra tối qua.
Thái Tử nghe xong thì nhanh chóng đập bàn thật mạnh: "Đúng là to gan, thế mà lại dám đến đại bàn của tôi gây chuyện! "Cái tên đó phải chết!"
Anh Dũng chần chừ trong giây lát, thấp giọng lên tiếng: "Anh Thái Tử, thế nhưng người này chắc hẳn đã quay trở về thành phố Hải Tân..."
Thái Tử tức giận lên tiếng: "Thành phố Hải Tân thì sao chứ?" "Dám chọc giận tôi thì cho dù có ở chân trời góc biển tôi cũng sẽ tìm ra vào giết chết!"
Sắc mặt anh Dũng lộ vẻ lúng túng, quay đầu nhìn về phía Độc Trị Chu.
Độc Trị Chu đã hút xong một điều thuốc, sau đó tiện tay nghiền nát điều thuốc đó, khẽ cười: "Thôi nào,đây rõ ràng là người muốn mượn dao giết người đây mà. Muốn mượn tay của chúng ta để giết cái tên Lâm Mạc Huy này." "Thậm chí còn muốn để để chúng ta xảy ra va chạm với Nam Bá Lộc nữa đấy!"
Thái Tử nhưởng mày một cái: "Vậy ý của mẹ là muốn con phải nhịn xuống sao?"
Độc Tri Chu nở một nụ cười quyến rũ: "Con trai của mẹ thì cần gì phải chịu kiểu oan ức này chứ?" "Nếu có ai đó chọc giận con vậy thì đương nhiên con sẽ phải khiến người đó chết."
Thái Tử nhanh chóng đổi giận thành vui: "Mẹ, vẫn là mẹ yêu thương con nhất." Độc Trị Chu cười khẽ, gật đầu: "Con cứ yên tâm đi, chuyện của Nam Bá Lộc ở bên kia cứ để mẹ giải quyết" "À đúng rồi, con nên đưa theo các vệ sĩ của mẹ. "Thuận tiện điều tra một chút xem rốt cuộc là ai muốn mượn dao của chúng ta để giết người." "Hơn nữa phải để cho người đó biết rằng dao của chúng ta cũng không phải muốn dùng là dùng!"
Thái Tử cười to gật đầu.
Anh Dũng ngồi bên cạnh đã hoàn toàn bị vẻ quyến rũ ngang ngược của Độc Tri Chu mê hoặc đến mức choáng váng đầu óc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Độc Trị Chu, hoàn toàn quên mất đây là một người phụ nữ giết người không chớp mắt.
Trong lúc anh ta đang ngẩn ngơ thì Độc Tri Chuđột nhiên đi từ từ về phía anh ta, gương mặt hiện lên vẻ quyến rũ. "Tôi đẹp không?" Độc Tri Chu nhỏ giọng hỏi, âm thanh quyến rũ khiến người khác mềm nhũn ra. Anh Dũng nuốt nước bọt, theo bản năng run rẩy lên tiếng: "Đẹp... "Ha ha ha..." Độc Tri Chu cười tươi như hoa,
Anh Dũng cũng ngây ngẩn cười theo thế nhưng đúng lúc này Độc Trị Chu lại đột nhiên ra tay.
Hai ngón tay bà ta trông như hai con dao găm, nhanh chóng đâm thẳng vào hốc mắt anh Dũng.
Ngay sau đó, hốc mắt anh Dũng trở nên trống rỗng, hai con người đã bị Độc Trì Chu móc ra. "Tôi đã nói với cậu rồi, nếu còn nhìn nữa thì sẽ bị mù ngay lập tức, sao lại không nghe lời như thế?" Độc Trị Chu tiện tay ném hai con mắt xuống bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng bỏ hai ngón tay vào miệng, bắt đầu liếm láp phần máu tươi bên trên. Vết máu đỏ tươi bên khóe miệng bà ta khiến người khác nhìn có cảm giác vô cùng quyến rũ, yêu mi.
Thái Tử ngồi bên cạnh cũng không cảm thấy lạ.
Độc Tri Chu không mặc quần áo mà cứ như thế đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì quay đầu nhìn về phía anh Dung đang gào thét thảm thiết trên mặt đất, ánh mắt lộ vẻ chê bai: "Xử lý một chút đi, đừng để ở đây làm ảnh hưởng tâm trạng."
Lúc này, người đàn ông to con ban nãy lập tức đi
Trên cổ người phụ nữ đó có xăm hình một con nhện màu đỏ thầm, kéo dài đến ngực, tăng thêm mấy phần quỷ dị.
Mặc dù trên mặt người phụ nữ ấy bị thương thế nhưng khi phối hợp với dung nhan xinh đẹp của bà ta thì chỉ càng khiến tăng thêm tính thẩm mỹ, không hề có cảm giác xấu xí một chút nào.
Đây là một kiểu cảm giác vô cùng kì lạ, vẻ đẹp của người phụ nữ này tựa như có thể bao trùm lên tất cả, tựa như có thể nằm trọn trong lòng bàn tay.
Anh Dũng biết đây chính là Độc Tri Chu, người chịu trách nhiệm việc trông coi các đại gia tộc ở thành phố Hải Phòng, và cũng là mẹ của Thái Tử Hai chân Độc Tri Chu bắt chéo lại, bà ta đốt một điếu thuốc, rít một hơi sau đó nhẹ nhàng phun ra mộtvòng khỏi.
Sau đó, bà ta liếc nhìn anh Dũng một cái, đôi môi mỏng hé mở, khẽ cười lên tiếng: "Này, nếu nhìn nữa thì sẽ bị mù ngay đấy!"
Anh Dũng run rẩy, vội vàng xoay đầu sang hướng khác không dám tiếp tục nhìn nữa.
Độc Trị Chu ngồi xuống không được bao lâu thì một người thanh niên với dáng vẻ vô cùng ngang ngược bước xuống.
Người thanh niên này trông khoảng độ mười tám, mười chín tuổi, chính là con trai của Độc Tri Chu, Thái Tử của thành phố Hải Phòng!
Anh Dũng vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra tối qua.
Thái Tử nghe xong thì nhanh chóng đập bàn thật mạnh: "Đúng là to gan, thế mà lại dám đến đại bàn của tôi gây chuyện! "Cái tên đó phải chết!"
Anh Dũng chần chừ trong giây lát, thấp giọng lên tiếng: "Anh Thái Tử, thế nhưng người này chắc hẳn đã quay trở về thành phố Hải Tân..."
Thái Tử tức giận lên tiếng: "Thành phố Hải Tân thì sao chứ?" "Dám chọc giận tôi thì cho dù có ở chân trời góc biển tôi cũng sẽ tìm ra vào giết chết!"
Sắc mặt anh Dũng lộ vẻ lúng túng, quay đầu nhìn về phía Độc Trị Chu.
Độc Trị Chu đã hút xong một điều thuốc, sau đó tiện tay nghiền nát điều thuốc đó, khẽ cười: "Thôi nào,đây rõ ràng là người muốn mượn dao giết người đây mà. Muốn mượn tay của chúng ta để giết cái tên Lâm Mạc Huy này." "Thậm chí còn muốn để để chúng ta xảy ra va chạm với Nam Bá Lộc nữa đấy!"
Thái Tử nhưởng mày một cái: "Vậy ý của mẹ là muốn con phải nhịn xuống sao?"
Độc Tri Chu nở một nụ cười quyến rũ: "Con trai của mẹ thì cần gì phải chịu kiểu oan ức này chứ?" "Nếu có ai đó chọc giận con vậy thì đương nhiên con sẽ phải khiến người đó chết."
Thái Tử nhanh chóng đổi giận thành vui: "Mẹ, vẫn là mẹ yêu thương con nhất." Độc Trị Chu cười khẽ, gật đầu: "Con cứ yên tâm đi, chuyện của Nam Bá Lộc ở bên kia cứ để mẹ giải quyết" "À đúng rồi, con nên đưa theo các vệ sĩ của mẹ. "Thuận tiện điều tra một chút xem rốt cuộc là ai muốn mượn dao của chúng ta để giết người." "Hơn nữa phải để cho người đó biết rằng dao của chúng ta cũng không phải muốn dùng là dùng!"
Thái Tử cười to gật đầu.
Anh Dũng ngồi bên cạnh đã hoàn toàn bị vẻ quyến rũ ngang ngược của Độc Tri Chu mê hoặc đến mức choáng váng đầu óc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Độc Trị Chu, hoàn toàn quên mất đây là một người phụ nữ giết người không chớp mắt.
Trong lúc anh ta đang ngẩn ngơ thì Độc Tri Chuđột nhiên đi từ từ về phía anh ta, gương mặt hiện lên vẻ quyến rũ. "Tôi đẹp không?" Độc Tri Chu nhỏ giọng hỏi, âm thanh quyến rũ khiến người khác mềm nhũn ra. Anh Dũng nuốt nước bọt, theo bản năng run rẩy lên tiếng: "Đẹp... "Ha ha ha..." Độc Tri Chu cười tươi như hoa,
Anh Dũng cũng ngây ngẩn cười theo thế nhưng đúng lúc này Độc Trị Chu lại đột nhiên ra tay.
Hai ngón tay bà ta trông như hai con dao găm, nhanh chóng đâm thẳng vào hốc mắt anh Dũng.
Ngay sau đó, hốc mắt anh Dũng trở nên trống rỗng, hai con người đã bị Độc Trì Chu móc ra. "Tôi đã nói với cậu rồi, nếu còn nhìn nữa thì sẽ bị mù ngay lập tức, sao lại không nghe lời như thế?" Độc Trị Chu tiện tay ném hai con mắt xuống bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng bỏ hai ngón tay vào miệng, bắt đầu liếm láp phần máu tươi bên trên. Vết máu đỏ tươi bên khóe miệng bà ta khiến người khác nhìn có cảm giác vô cùng quyến rũ, yêu mi.
Thái Tử ngồi bên cạnh cũng không cảm thấy lạ.
Độc Tri Chu không mặc quần áo mà cứ như thế đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì quay đầu nhìn về phía anh Dung đang gào thét thảm thiết trên mặt đất, ánh mắt lộ vẻ chê bai: "Xử lý một chút đi, đừng để ở đây làm ảnh hưởng tâm trạng."
Lúc này, người đàn ông to con ban nãy lập tức đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.