Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 9: Cứu sống người thực vật
Trà Minh
10/04/2021
Bước đến bên giường bệnh, Lâm Mạc Huy khe khẽ thở dài.
Trên giường bệnh là một người con gái tuyệt đẹp, xét về nhan sắc không thua gì Hứa Thanh Mây.
Nhưng mà, bây giờ cô ấy chỉ còn lại một cơ thể gầy gò, nhìn qua cực kỳ thảm thương.
Lâm Mạc Huy đi xung quanh giường một vòng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ông Bá Lộc, ông mời Tạ Phương Minh đến chữa bệnh cho con gái ông tốn hết bao nhiêu?"
"Tôi giúp đỡ ông Bá Lộc không phải vì tiền." Tạ Phương Minh ngay lập tức nói: “Tôi và anh ấy là bạn bè tri kỉ của nhau, chuyện của anh ấy cũng là chuyện của tôi."
Nam Bá Lộc yên lặng không nói gì, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích. Tạ Phương Minh ở đây chăm sóc cho con gái ông ta nửa năm, trong lòng ông ta thực sự rất biết ơn.
Thế nhưng Lâm Mạc Huy lại cười nhạt một tiếng: “Thật sự không lấy một đồng? Tạ Phương Minh, nếu vậy thì ông thật đáng chết.”
“Cậu... cậu nói cái gì?" Tạ Phương Minh nghe vậy tức giận.
Nam Bá Lộc cũng hơi không hài lòng, đây là ý gì?
Lâm Mạc Huy không quan tâm đến ông ta, chỉ nhìn về phía ông cụ Phong: “Ông Phong, ông lựa chọn châm cứu quả thực không sai.”
"Sao?" Ông cụ Phong kinh ngạc: “Vậy tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy? Hơn nữa, còn... còn càng ngày càng nghiêm trọng..."
"Bởi vì, có người động tay động chân trên người cô ấy." Lâm Mạc Huy cười nhạt nhìn Tạ Phương Minh: “Có người cắm kim châm bạc vào người cô ấy rồi phong ấn huyệt vị. Người ngoài nếu tùy tiện cắm kim châm vào sẽ chỉ khiến cho cơ thể cô ấy suy yếu rất nhanh, thậm chí có thể vì thế mà mất mạng.”
Mặt Tạ Phương Minh đột nhiên tái mét, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Nam Bá Lộc cũng thay đổi, ông ta liếc nhìn Tạ Phương Minh một cách thâm trầm.
Trong nửa năm qua, chỉ có Tạ Phương Minh tiếp xúc với con gái ông ta nhiều nhất, chuyện này do ai làm còn phải hỏi sao?
"Tên họ Lâm kia, cậu... cậu muốn ngậm máu phun người sao?" Tạ Phương Minh giả vờ bình tĩnh: “Nói chuyện phải đưa ra chứng cứ chứng minh. Nửa năm nay là ông già này ở đây. Ý của cậu là tôi động tay động chân?”
"Ông không cần sốt ruột, mọi chuyện sẽ sớm rõ ràng thôi.” Lúc này Lâm Mạc Huy đi tới đầu giường cô gái kia.
Anh đưa tay dừng lại trên trán cô ấy, hai ngón tay nhanh chóng điểm vào mấy huyệt vị trên mặt cô ấy.
Đồng thời tay trái nắm ba cây kim châm bạc, nhanh như chớp cắm xuống, đâm chuẩn xác vào ba huyệt vị trên mặt cô ấy.
Sau khi ba cây châm cắm xuống, trên trán cô ấy ngay lập tức xuất hiện một điểm gồ nho nhỏ, giống như là có cái gì đó sắp nhô ra.
Ngón tay Lâm Mạc Huy không ngừng lần lượt cắm châm bạc vào mấy huyệt vị trên người cô gái.
Tổng cộng mười tám châm. Cả quá trình thực hiện không quá nửa phút, toàn bộ mười tám châm đều cắm cực kỳ chuẩn xác.
Lúc này, ngay cả Tạ Phương Minh cũng trợn tròn hai mắt nhìn. Ông ta cũng là bậc thầy về châm cứu, tất nhiên có thể nhìn ra kỹ thuật của Lâm Mạc Huy rất cao siêu, lại còn vượt xa ông ta.
Lúc này, trên trán cô gái dần dần xuất hiện một vệt máu nhỏ.
Nam Bá Lộc vội vàng bước lên phía trước mấy bước. Ở bên trong điểm máu, thế mà lại có một đầu kim châm từ từ bị đẩy ra.
Lâm Mạc Huy giơ hai ngón tay kẹp lấy đầu kim, nhẹ nhàng rút ra.
Đây là một nửa cây kim châm bạc, dài cỡ chừng ba phân.
Vẻ mặt Nam Bá Lộc biến đổi, lo lắng hỏi: “Đây... đây chính là kim châm bạc phong ấn huyệt vị của con gái tôi?"
"Đúng thế." Lâm Mạc Huy gật đầu.
Nam Bá Lộc lập tức nhìn về phía Tạ Phương Minh. Sắc mặt Tạ Phương Minh đột ngột biến đổi, ông ta ngụy biện: “Thứ.. Thứ đó không phải do tôi để lại. Trên cây châm cũng không có viết tên tôi.”
"Không cần sốt ruột, một lát nữa sẽ rõ ngay." Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Tạ Phương Minh vô cùng sợ hãi, nhưng ông ta vẫn không phục nói: "Cậu. Cậu đừng có mà vu oan giá họa cho tôi..."
Lâm Mạc Huy không thèm quan tâm đến ông ta. Kỹ thuật châm cứu điêu luyện lại xuất ra, liên tiếp cắm châm vào ba mươi sáu huyệt lớn trên người cô gái.
Mũi kim cuối cùng cắm vào, tay Lâm Mạc Huy liền vỗ một cái trên đầu cô ấy, thì thầm gọi: “Tỉnh lại đi."
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mí mắt của cô gái bắt đầu giật giật. Cô gái đã hôn mê hơn một năm, thế mà lại từ từ mở mắt.
Mọi người đều bị chấn động, Nam Bá Lộc vội chạy đến đầu giường. Ngay cả người mạnh mẽ như ông ta, giờ phút này cũng không kìm được nước mắt lưng tròng vì vui mừng.
Đây là đứa con gái duy nhất của ông ta, cũng là nơi ông ta gửi gắm hy vọng.
Hôn mê một năm trời, bây giờ con gái cuối cùng cũng tỉnh lại, không khó để tưởng tượng ra tâm trạng của Nam Bá Lộc.
"Con gái, con... Rốt cuộc con cũng tỉnh rồi..." Giọng nói của Nam Bá Lộc đều là nghẹn ngào.
Cô gái mơ màng nhìn xung quanh, yếu ớt gọi: “Bố..”
Nước mắt của Nam Bá Lộc rốt cuộc cũng không kìm được mà trào ra. Suốt một năm nay, biết bao lần ông ta đã mơ thấy từ này, cuối cùng hôm nay cũng nghe được rồi.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Lâm Mạc Huy lạnh lùng quát lên một tiếng: “Tạ Phương Minh, ông muốn chết à?"
Trong lúc nói, tay phải Tạ Phương Minh đúng lúc vung lên. Ba cây kim bạc phi tới phía cô gái kia.
Lâm Mạc Huy đã nắm lấy ga giường bên cạnh, kịp thời cản lại ba cây châm kia.
Sắc mặt Nam Bá Lộc sầm xuống, trực tiếp vung tay lên. Một người đàn ông bên cạnh lực lưỡng như hổ xông lên, cùng vật lộn với Tạ Phương Minh.
Tuy rằng Tạ Phương Minh có chút sức lực, nhưng chung quy vẫn không phải đối thủ của người đàn ông này. Không bao lâu sau đã bị người đàn ông này bẻ gãy hai tay, đẩy đến trước mặt Nam Bá Lộc.
Vẻ mặt Nam Bá Lộc rét lạnh đến cực điểm, ba cây kim châm kia vừa rồi bay về phía con gái ông ta. Nếu không nhờ Lâm Mạc Huy kịp thời ngăn lại, con gái ông ta không chừng đã gặp nguy hiểm rồi.
"Tạ Phương Minh, ông muốn làm cái gì?” Nam Bá Lộc lạnh lùng nói.
Tạ Phương Minh thở hổn hển, cắn chặt răng không nói gì.
"Ông Bá Lọc, không bằng ông hỏi con gái mình trước đi.” Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Ngay khi con gái ông vừa tỉnh, ông ta đã muốn giết cô ấy, điều này còn không rõ ràng sao?"
Nam Bá Lộc quay người về phía con gái. Cô gái tuy rằng vẫn còn đang yếu, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố, người... Người đâm vào con, là Tạ Thiên Phú..."
“Cái gì?” Nam Bá Lộc tức giận, Tạ Thiên Phú, đúng là Tạ Thiên Phú con của Tạ Phương Minh.
Lúc này tất cả mọi việc đều sáng tỏ.
Chẳng trách Tạ Phương Minh lại chủ động đến chữa trị cho con gái của Nam Bá Lộc. Ông ta không phải muốn tới cứu người, mà là muốn làm cho cô ấy vĩnh viễn không thể tỉnh lại được. Bằng cách này thì chuyện này mãi mãi sẽ không bị bại lộ.
Đương nhiên, ông ta cũng không dám giết cô ấy. Một khi cô ấy chết đi, ông ta lại ở đây chăm sóc, chắc chắn sẽ không tránh khỏi có liên quan.
Cho nên, ông ta đã lợi dụng việc của ông cụ Phong, âm thầm giở trò trên người cô ấy. Ông cụ Phong châm cứu sẽ kích hoạt chiếc kim châm mà ông ta đặt trong người cô ấy, từ đó đoạt mạng cô ấy.
Sắc mặt Nam Bá Lộc lạnh như băng: "Chẳng trách lâu như vậy rồi tôi vẫn không điều tra ra, rốt cuộc là ai đã làm con gái tôi ra thế này? Hóa ra đều là do nhà họ Tạ cản trở ở giữa. Tạ Phương Minh, ông thật quá độc ác."
Tạ Phương Minh nghiến răng, thấp giọng nói: "Nam Bá Lộc, thắng làm vua thua làm giặc. Tôi thừa nhận mình đã thua, nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, chuyện này đều do tôi.."
“Hừ, Nam Bá Lộc tôi làm việc từ trước đến nay đều không có chuyện một người làm, một người chịu." Giọng nói của Nam Bá Lộc rất lạnh lùng: “Đây là chuyện của ông, nhưng cả nhà họ phải chôn theo cùng.”
Nói xong, Nam Bá Lộc vung tay, lạnh lùng quát: "Tất cả thành viên trực hệ nhà họ Tạ đều giết hết. Những người khác bị trục xuất khỏi thành phố Hải Dương, cả đời không được bước vào thành phố Hải Dương nửa bước.”
“Vâng” Mấy người đàn ông bên cạnh khom người, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Lâm Mạc Huy đứng bên cạnh, vẻ mặt thật sự là chấn động.
Nam Bá Lộc, quả nhiên vô cùng quyền lực. Chỉ với một câu nói liền quyết định sống chết của cả một dòng họ.
"Cậu Mạc Huy, xin nhận một lạy của tôi." Nam Bá Lộc thế mà xoay người, cứ thế quỳ xuống trước mặt Lâm Mạc Huy: "Thực sự cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, ơn này cả đời tôi sẽ không quên. Cậu Mạc Huy có việc gì cần đến thì cứ nói với tôi. Chỉ cần ở trong thành phố Hải Dương này, không chuyện gì mà tôi không làm được."
Trên giường bệnh là một người con gái tuyệt đẹp, xét về nhan sắc không thua gì Hứa Thanh Mây.
Nhưng mà, bây giờ cô ấy chỉ còn lại một cơ thể gầy gò, nhìn qua cực kỳ thảm thương.
Lâm Mạc Huy đi xung quanh giường một vòng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ông Bá Lộc, ông mời Tạ Phương Minh đến chữa bệnh cho con gái ông tốn hết bao nhiêu?"
"Tôi giúp đỡ ông Bá Lộc không phải vì tiền." Tạ Phương Minh ngay lập tức nói: “Tôi và anh ấy là bạn bè tri kỉ của nhau, chuyện của anh ấy cũng là chuyện của tôi."
Nam Bá Lộc yên lặng không nói gì, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích. Tạ Phương Minh ở đây chăm sóc cho con gái ông ta nửa năm, trong lòng ông ta thực sự rất biết ơn.
Thế nhưng Lâm Mạc Huy lại cười nhạt một tiếng: “Thật sự không lấy một đồng? Tạ Phương Minh, nếu vậy thì ông thật đáng chết.”
“Cậu... cậu nói cái gì?" Tạ Phương Minh nghe vậy tức giận.
Nam Bá Lộc cũng hơi không hài lòng, đây là ý gì?
Lâm Mạc Huy không quan tâm đến ông ta, chỉ nhìn về phía ông cụ Phong: “Ông Phong, ông lựa chọn châm cứu quả thực không sai.”
"Sao?" Ông cụ Phong kinh ngạc: “Vậy tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy? Hơn nữa, còn... còn càng ngày càng nghiêm trọng..."
"Bởi vì, có người động tay động chân trên người cô ấy." Lâm Mạc Huy cười nhạt nhìn Tạ Phương Minh: “Có người cắm kim châm bạc vào người cô ấy rồi phong ấn huyệt vị. Người ngoài nếu tùy tiện cắm kim châm vào sẽ chỉ khiến cho cơ thể cô ấy suy yếu rất nhanh, thậm chí có thể vì thế mà mất mạng.”
Mặt Tạ Phương Minh đột nhiên tái mét, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Nam Bá Lộc cũng thay đổi, ông ta liếc nhìn Tạ Phương Minh một cách thâm trầm.
Trong nửa năm qua, chỉ có Tạ Phương Minh tiếp xúc với con gái ông ta nhiều nhất, chuyện này do ai làm còn phải hỏi sao?
"Tên họ Lâm kia, cậu... cậu muốn ngậm máu phun người sao?" Tạ Phương Minh giả vờ bình tĩnh: “Nói chuyện phải đưa ra chứng cứ chứng minh. Nửa năm nay là ông già này ở đây. Ý của cậu là tôi động tay động chân?”
"Ông không cần sốt ruột, mọi chuyện sẽ sớm rõ ràng thôi.” Lúc này Lâm Mạc Huy đi tới đầu giường cô gái kia.
Anh đưa tay dừng lại trên trán cô ấy, hai ngón tay nhanh chóng điểm vào mấy huyệt vị trên mặt cô ấy.
Đồng thời tay trái nắm ba cây kim châm bạc, nhanh như chớp cắm xuống, đâm chuẩn xác vào ba huyệt vị trên mặt cô ấy.
Sau khi ba cây châm cắm xuống, trên trán cô ấy ngay lập tức xuất hiện một điểm gồ nho nhỏ, giống như là có cái gì đó sắp nhô ra.
Ngón tay Lâm Mạc Huy không ngừng lần lượt cắm châm bạc vào mấy huyệt vị trên người cô gái.
Tổng cộng mười tám châm. Cả quá trình thực hiện không quá nửa phút, toàn bộ mười tám châm đều cắm cực kỳ chuẩn xác.
Lúc này, ngay cả Tạ Phương Minh cũng trợn tròn hai mắt nhìn. Ông ta cũng là bậc thầy về châm cứu, tất nhiên có thể nhìn ra kỹ thuật của Lâm Mạc Huy rất cao siêu, lại còn vượt xa ông ta.
Lúc này, trên trán cô gái dần dần xuất hiện một vệt máu nhỏ.
Nam Bá Lộc vội vàng bước lên phía trước mấy bước. Ở bên trong điểm máu, thế mà lại có một đầu kim châm từ từ bị đẩy ra.
Lâm Mạc Huy giơ hai ngón tay kẹp lấy đầu kim, nhẹ nhàng rút ra.
Đây là một nửa cây kim châm bạc, dài cỡ chừng ba phân.
Vẻ mặt Nam Bá Lộc biến đổi, lo lắng hỏi: “Đây... đây chính là kim châm bạc phong ấn huyệt vị của con gái tôi?"
"Đúng thế." Lâm Mạc Huy gật đầu.
Nam Bá Lộc lập tức nhìn về phía Tạ Phương Minh. Sắc mặt Tạ Phương Minh đột ngột biến đổi, ông ta ngụy biện: “Thứ.. Thứ đó không phải do tôi để lại. Trên cây châm cũng không có viết tên tôi.”
"Không cần sốt ruột, một lát nữa sẽ rõ ngay." Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Tạ Phương Minh vô cùng sợ hãi, nhưng ông ta vẫn không phục nói: "Cậu. Cậu đừng có mà vu oan giá họa cho tôi..."
Lâm Mạc Huy không thèm quan tâm đến ông ta. Kỹ thuật châm cứu điêu luyện lại xuất ra, liên tiếp cắm châm vào ba mươi sáu huyệt lớn trên người cô gái.
Mũi kim cuối cùng cắm vào, tay Lâm Mạc Huy liền vỗ một cái trên đầu cô ấy, thì thầm gọi: “Tỉnh lại đi."
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mí mắt của cô gái bắt đầu giật giật. Cô gái đã hôn mê hơn một năm, thế mà lại từ từ mở mắt.
Mọi người đều bị chấn động, Nam Bá Lộc vội chạy đến đầu giường. Ngay cả người mạnh mẽ như ông ta, giờ phút này cũng không kìm được nước mắt lưng tròng vì vui mừng.
Đây là đứa con gái duy nhất của ông ta, cũng là nơi ông ta gửi gắm hy vọng.
Hôn mê một năm trời, bây giờ con gái cuối cùng cũng tỉnh lại, không khó để tưởng tượng ra tâm trạng của Nam Bá Lộc.
"Con gái, con... Rốt cuộc con cũng tỉnh rồi..." Giọng nói của Nam Bá Lộc đều là nghẹn ngào.
Cô gái mơ màng nhìn xung quanh, yếu ớt gọi: “Bố..”
Nước mắt của Nam Bá Lộc rốt cuộc cũng không kìm được mà trào ra. Suốt một năm nay, biết bao lần ông ta đã mơ thấy từ này, cuối cùng hôm nay cũng nghe được rồi.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Lâm Mạc Huy lạnh lùng quát lên một tiếng: “Tạ Phương Minh, ông muốn chết à?"
Trong lúc nói, tay phải Tạ Phương Minh đúng lúc vung lên. Ba cây kim bạc phi tới phía cô gái kia.
Lâm Mạc Huy đã nắm lấy ga giường bên cạnh, kịp thời cản lại ba cây châm kia.
Sắc mặt Nam Bá Lộc sầm xuống, trực tiếp vung tay lên. Một người đàn ông bên cạnh lực lưỡng như hổ xông lên, cùng vật lộn với Tạ Phương Minh.
Tuy rằng Tạ Phương Minh có chút sức lực, nhưng chung quy vẫn không phải đối thủ của người đàn ông này. Không bao lâu sau đã bị người đàn ông này bẻ gãy hai tay, đẩy đến trước mặt Nam Bá Lộc.
Vẻ mặt Nam Bá Lộc rét lạnh đến cực điểm, ba cây kim châm kia vừa rồi bay về phía con gái ông ta. Nếu không nhờ Lâm Mạc Huy kịp thời ngăn lại, con gái ông ta không chừng đã gặp nguy hiểm rồi.
"Tạ Phương Minh, ông muốn làm cái gì?” Nam Bá Lộc lạnh lùng nói.
Tạ Phương Minh thở hổn hển, cắn chặt răng không nói gì.
"Ông Bá Lọc, không bằng ông hỏi con gái mình trước đi.” Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Ngay khi con gái ông vừa tỉnh, ông ta đã muốn giết cô ấy, điều này còn không rõ ràng sao?"
Nam Bá Lộc quay người về phía con gái. Cô gái tuy rằng vẫn còn đang yếu, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố, người... Người đâm vào con, là Tạ Thiên Phú..."
“Cái gì?” Nam Bá Lộc tức giận, Tạ Thiên Phú, đúng là Tạ Thiên Phú con của Tạ Phương Minh.
Lúc này tất cả mọi việc đều sáng tỏ.
Chẳng trách Tạ Phương Minh lại chủ động đến chữa trị cho con gái của Nam Bá Lộc. Ông ta không phải muốn tới cứu người, mà là muốn làm cho cô ấy vĩnh viễn không thể tỉnh lại được. Bằng cách này thì chuyện này mãi mãi sẽ không bị bại lộ.
Đương nhiên, ông ta cũng không dám giết cô ấy. Một khi cô ấy chết đi, ông ta lại ở đây chăm sóc, chắc chắn sẽ không tránh khỏi có liên quan.
Cho nên, ông ta đã lợi dụng việc của ông cụ Phong, âm thầm giở trò trên người cô ấy. Ông cụ Phong châm cứu sẽ kích hoạt chiếc kim châm mà ông ta đặt trong người cô ấy, từ đó đoạt mạng cô ấy.
Sắc mặt Nam Bá Lộc lạnh như băng: "Chẳng trách lâu như vậy rồi tôi vẫn không điều tra ra, rốt cuộc là ai đã làm con gái tôi ra thế này? Hóa ra đều là do nhà họ Tạ cản trở ở giữa. Tạ Phương Minh, ông thật quá độc ác."
Tạ Phương Minh nghiến răng, thấp giọng nói: "Nam Bá Lộc, thắng làm vua thua làm giặc. Tôi thừa nhận mình đã thua, nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, chuyện này đều do tôi.."
“Hừ, Nam Bá Lộc tôi làm việc từ trước đến nay đều không có chuyện một người làm, một người chịu." Giọng nói của Nam Bá Lộc rất lạnh lùng: “Đây là chuyện của ông, nhưng cả nhà họ phải chôn theo cùng.”
Nói xong, Nam Bá Lộc vung tay, lạnh lùng quát: "Tất cả thành viên trực hệ nhà họ Tạ đều giết hết. Những người khác bị trục xuất khỏi thành phố Hải Dương, cả đời không được bước vào thành phố Hải Dương nửa bước.”
“Vâng” Mấy người đàn ông bên cạnh khom người, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Lâm Mạc Huy đứng bên cạnh, vẻ mặt thật sự là chấn động.
Nam Bá Lộc, quả nhiên vô cùng quyền lực. Chỉ với một câu nói liền quyết định sống chết của cả một dòng họ.
"Cậu Mạc Huy, xin nhận một lạy của tôi." Nam Bá Lộc thế mà xoay người, cứ thế quỳ xuống trước mặt Lâm Mạc Huy: "Thực sự cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, ơn này cả đời tôi sẽ không quên. Cậu Mạc Huy có việc gì cần đến thì cứ nói với tôi. Chỉ cần ở trong thành phố Hải Dương này, không chuyện gì mà tôi không làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.