Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 450: Đồ Khốn kiếp, cô dám đánh tôi?
Trà Minh
12/05/2021
**********
Nghe đến đây lông mày của mấy cậu chủ đó đột nhiên câu lại. Mỗi lần bọn họ ra ngoài chơi đều được các cô gái vây quanh nhưng những lời của Hứa Thanh Mây rõ ràng là có ý đuổi bọn họ ra ngoài, điều này khiến mấy cậu chủ đó cảm thấy hơi bực bội.
Cậu chủ Phương trực tiếp ngồi vào bên cạnh Hửa Thanh Mây, chậm rãi nói: "Người đẹp, tại sao phải bận tâm?" "Mọi người ra ngoài chơi không phải chỉ cần vui vẻ sao?" "Vì chúng ta đều không quen biết nhau nên mọi người cùng ngồi uống rượu và trò chuyện, sau đó tự nhiên sẽ trở thành bạn bè thôi. Điều này kể ra cũng rất tuyệt. "Nhân tiện tự giới thiệu bản thân. Tên tôi là Phương Dung, cậu chủ của dòng họ Phương đứng trong mười gia tộc hàng đầu." "Ba tôi là chủ nhà họ Phương!"
Sau khi nói xong, Phương Dung đắc thắng nhìn Hứa Thanh Mây.
Kể từ khi cha anh ta trở thành trưởng họ của gia tộc họ Phương, anh ta đã rất tự hào về thân phận của mình. Mỗi lần lên tiếng giới thiệu đều có thể khiến một đám người ngạc nhiên.
Về phần các cô gái khi nghe tin anh ta là người thừa kế của gia tộc Phương, đều yêu mến và muốn kết hôn ngay lập tức với anh ta.
Chỉ riêng cái tên này anh ta đã làm xiêu lòng không biết bao nhiều cô gái trong các hộp đêm. Tuy nhiên khuôn mặt của Hứa Thanh Mây vẫn không thay đối.
Cô thì thầm nói: "Xin lỗi cậu Phương. "Tối nay bạn học của tôi tụ họp, thật là bất tiện..."
Trước khi cô nói hết lời, một cô gái bên cạnh đột nhiên xen vào nói: "Ồ, Thanh Mây, kết bạn được nhiều hơn cũng tốt mà " "Cậu chủ Phương, xin chào, tôi tên là Châu Thái Nhi, rất vui được gặp anh...
Một vài cô gái khác cũng đến để chào cậu chủ Phương. Dù sao để quen được một gia đình giàu có như vậy cũng là điều vô cùng khó.
Đặc biệt là người thừa kế của mười gia tộc hàng đầu, nếu có thể quen biết với anh ta thì khi đi ra ngoài hoặc trò chuyện với mọi người cũng có thể lấy điều đó để khoe khoang.
Vì vậy tất nhiên họ muốn Phương Dung ở lại.
Phương Dung cười đắc thắng nói "Người đẹp thân mến, rất vui được làm quen với các cô. Cứ thoải mái đi, tối nay tôi sẽ bao phòng này. Gọi người phục vụ qua đây đổi cho tôi lại rượu ngon nhất, mời người đẹp thì sao có thể uống mấy loại rượu tầm thường này chứ?"
Trong mắt các cô gái lập tức tràn đầy vui mừng, bọn họ vỗ tay phấn khích hết lời khen ngợi Phương Dung.
Phương Dung đặc thắng mà liếc nhìn Hứa Thanh Mây, muốn xem thái độ của Hứa Thanh Máy như thế nào. Tuy nhiên Hứa Thanh Mây không có chút vui mừng gì trên khuôn mặt, thậm chí còn nhíu mày thật sâu, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Mạc Huy nhờ anh tới đây đón cô.
Cô không thích những dịp như vậy!
Sắc mặt Phương Dung hơi tối sầm lại nhưng trong lòng lại càng kích động.
Một cô gái như vậy theo đuổi mới thú vị chứ
Sau khi ngôi trò chuyện một lúc, Phương Dung cảm thấy nỗi nhiệt huyết của mình đã gần hết.
Anh ta cầm ly rượu lên, cười nói với Hứa Thanh Mây: "Không ngờ ở thành phố Hải Tân lại có người xinh đẹp như cô Thanh Máy? Hôm nay tôi tới đây đúng là một lựa chọn đúng đắn trong cuộc đời. Thật may mắn cho tôi khi được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô Thanh Mây. “Không biết cô có thể uống với tôi một ly rượu không?" Hứa Thanh Mây trực tiếp lúc đầu: "Xin lỗi, tôi lái xe nên không uống được"
Phương Dung sắc mặt lạnh lùng, anh ta đã chủ động vậy rồi mà cô còn không thèm nể mặt lấy một chút. Đây quả thực là một cái tát vào mặt cậu chủ họ Phương!
Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Chị Thanh Mây, cậu Phương mời chị uống rượu, chị làm sao lại không nể mặt anh ấy chứ." "Bây giờ đi đâu cũng có tài xế lái thay, sợ gì chứ? Nếu cần thiết thì lát nữa em sẽ đưa chị về " Phương Dung cười nhẹ nói: "Cô Mây, đừng lo lắng. "Ở thành phố Hải Tân này, Phương Dung tôi đây vẫn còn chút mặt mũi" "Đừng nói uống rượu lái xe, cho dù uống rượu lái xe giết người, thì tôi cũng sẽ khiến cô bình an vô sự
Mấy cô gái bên cạnh đều lộ vẻ ghen tị, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nếu Phương Dung có thể mời bọn họ uống rượu thì thật tuyệt
Hứa Thanh Mây cau mày, Phương Dung này nói năng quả kiêu ngạo. "Tôi thực sự xin lỗi, gần đây tôi không được khỏe, bác sĩ bảo tôi không được uống rượu bia."
Hứa Thanh Mây lại từ chối lần nữa.
Phương Dung đặt ly rượu xuống, vẻ mặt u ám nhìn Hứa Thanh Mây: "Cô Thanh Mây, cô không uống được hay là không muốn uống đây?"
Ngô Phi Điệp lập tức thêm dầu vào lửa. "Chị ơi, chị sao không thoải mái?" "Sao em không biết chị từng đi gặp bác sĩ nhỉ?"
Hứa Thanh Mây trừng mắt nhìn Ngô Phi Điệp: "Ngô Phi Điệp, tôi thực sự không được khỏe. "
Phương Dung vỗ ly rượu trên bàn, lạnh lùng nói: "Cô Thanh Mây quả là kiêu ngạo, tôi đã đích thân nâng cốc với cô mà cô lại không uống. Xem ra cô không để nhà họ Phương chúng tôi vào mất rồi!"
Mấy cậu chủ nhà giàu bên cạnh lập tức tức giận nhìn cô, bọn họ cũng là con chó trung thành của Phương Dung, đương nhiên lúc này sẽ tỏ thái độ để lấy lòng anh ta.
Hứa Thanh Mây cau mày nói: "Cậu chủ Phương, tôi thực sự cảm thấy buôn nôn"
Phương Dung nói ngay: "Vì cô không được khỏe nên để tôi giúp cô nghỉ ngơi trước "Nào, mọi người tiếp tục chơi đi, tôi đưa cô Thanh Máy đi nghỉ ngơi trước
Phương Dung nói xong trực tiếp duỗi tay đi về phía Hứa Thanh Mây.
Hứa Thanh Mây nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, lo lăng nói: "Cậu Phương, cử để tôi tự đi về nhà!" Phương Dung lộ vẻ ngượng ngùng, Hứa Thanh Máy cứ từ chối như vậy khiến anh ta cảm thấy rất xấu hổ.
Từ khi bố anh ta trở thành trưởng họ của gia tộc họ Phương, anh ta chưa gặp phải tình huống như vậy, Phương Dung thấy Hứa Thanh Mây chỉ đơn giản là xem thường bản thân. anh ta mà thôi.
Phương Dung cũng khó chịu, lạnh lùng nói: "Cô không được khỏe, làm sao tôi có thể yên tâm để cô tự mình về nhà?" "Thôi, để tôi đưa cô lên khách sạn trên lầu nghỉ ngơi."
Nói xong anh ta tiến lên một bước và đột ngột chặn Hứa Thanh Mây vào trong góc.
Anh ta mở rộng vòng tay sẵn sàng ôm lấy Hứa Thanh Mây.
Đối mặt với động tác đột ngột của Phương Dung, khuôn mặt Hứa Thanh Mây vừa xấu hổ vừa tức giận, không chút nghĩ ngợi liền tát vào mặt Phương Dung một cái, Phương Dung sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt lập tức thay đổi: “Con điên này, cô dám đánh tối ư?”
Mấy cậu chủ giàu có khác cũng lập tức đứng lên, tức giận nhìn chăm chăm Hứa Thanh Mây.
Ngô Phi Điệp nói một cách giả tạo: "Chị ơi, chị... chị làm gì vậy?" "Cậu Phương chỉ muốn giúp chị thôi, làm sao chị có thể đánh người ta chứ?" “Hơn nữa đánh người không đánh vào mặt, chị làm vậy quả thật có chút quá đáng!"
Những lời này đã trực tiếp kích thích Phương Dung.
Anh ta trông vô cùng tức giận, chỉ vào Hứa Thanh Mây và hét lên: "Con khốn, cô thực sự coi trọng bản thân mình tới vậy ư? Tôi là người thừa kế của một gia tộc lớn mà không xứng với cô hay sao? Đồ đê tiên, tôi mời cô uống rượu mà cô không uống, đã vậy còn dám đánh tôi. Hôm nay không dạy dỗ cô tử tế thì sau này tôi còn mặt mũi nào mà tung hoành ở cái thành phố này chứ?"
Phương Dung nói rồi vươn tay trực tiếp tóm lấy Hứa Thanh
Mây.
Hứa Thanh Mây giật mình, cố gắng chống cự một cách tuyệt vọng.
Cô vô tình cầm lấy một chiếc cốc trên bàn và đập thẳng vào đầu Phương Dung, đầu Phương Dung bất ngờ bê bết máu.
Lần này mọi người đã thực sự bị sốc.
Ngô Phi Điệp không khỏi thầm vui mừng, kết quả này vượt quá sự mong đợi của cô ta
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Phương Dung tức giận gầm lên: "Chết tiệt, con khốn kiếp, cô muốn chết ư? Tôi nói chuyện với cô mà cô còn dám đối xử với tôi như vậy? Được rồi, hôm nay tôi sẽ cho cô xem. Mẹ kiếp, đè cô ta xuống, hôm nay tôi sẽ làm với cô ta tại đây!
Mấy cậu chủ nhà giàu vội vã chạy đến ngay lập tức, chuẩn bị giữ Hứa Thanh Mây.
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị đá mở, Lâm Mạc Huy bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.
Mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Phương Dung chỉ vào Lâm Mạc Huy và chửi rủa: "Mày là cái quái gì vậy? Cút cho tạo
Nghe đến đây lông mày của mấy cậu chủ đó đột nhiên câu lại. Mỗi lần bọn họ ra ngoài chơi đều được các cô gái vây quanh nhưng những lời của Hứa Thanh Mây rõ ràng là có ý đuổi bọn họ ra ngoài, điều này khiến mấy cậu chủ đó cảm thấy hơi bực bội.
Cậu chủ Phương trực tiếp ngồi vào bên cạnh Hửa Thanh Mây, chậm rãi nói: "Người đẹp, tại sao phải bận tâm?" "Mọi người ra ngoài chơi không phải chỉ cần vui vẻ sao?" "Vì chúng ta đều không quen biết nhau nên mọi người cùng ngồi uống rượu và trò chuyện, sau đó tự nhiên sẽ trở thành bạn bè thôi. Điều này kể ra cũng rất tuyệt. "Nhân tiện tự giới thiệu bản thân. Tên tôi là Phương Dung, cậu chủ của dòng họ Phương đứng trong mười gia tộc hàng đầu." "Ba tôi là chủ nhà họ Phương!"
Sau khi nói xong, Phương Dung đắc thắng nhìn Hứa Thanh Mây.
Kể từ khi cha anh ta trở thành trưởng họ của gia tộc họ Phương, anh ta đã rất tự hào về thân phận của mình. Mỗi lần lên tiếng giới thiệu đều có thể khiến một đám người ngạc nhiên.
Về phần các cô gái khi nghe tin anh ta là người thừa kế của gia tộc Phương, đều yêu mến và muốn kết hôn ngay lập tức với anh ta.
Chỉ riêng cái tên này anh ta đã làm xiêu lòng không biết bao nhiều cô gái trong các hộp đêm. Tuy nhiên khuôn mặt của Hứa Thanh Mây vẫn không thay đối.
Cô thì thầm nói: "Xin lỗi cậu Phương. "Tối nay bạn học của tôi tụ họp, thật là bất tiện..."
Trước khi cô nói hết lời, một cô gái bên cạnh đột nhiên xen vào nói: "Ồ, Thanh Mây, kết bạn được nhiều hơn cũng tốt mà " "Cậu chủ Phương, xin chào, tôi tên là Châu Thái Nhi, rất vui được gặp anh...
Một vài cô gái khác cũng đến để chào cậu chủ Phương. Dù sao để quen được một gia đình giàu có như vậy cũng là điều vô cùng khó.
Đặc biệt là người thừa kế của mười gia tộc hàng đầu, nếu có thể quen biết với anh ta thì khi đi ra ngoài hoặc trò chuyện với mọi người cũng có thể lấy điều đó để khoe khoang.
Vì vậy tất nhiên họ muốn Phương Dung ở lại.
Phương Dung cười đắc thắng nói "Người đẹp thân mến, rất vui được làm quen với các cô. Cứ thoải mái đi, tối nay tôi sẽ bao phòng này. Gọi người phục vụ qua đây đổi cho tôi lại rượu ngon nhất, mời người đẹp thì sao có thể uống mấy loại rượu tầm thường này chứ?"
Trong mắt các cô gái lập tức tràn đầy vui mừng, bọn họ vỗ tay phấn khích hết lời khen ngợi Phương Dung.
Phương Dung đặc thắng mà liếc nhìn Hứa Thanh Mây, muốn xem thái độ của Hứa Thanh Máy như thế nào. Tuy nhiên Hứa Thanh Mây không có chút vui mừng gì trên khuôn mặt, thậm chí còn nhíu mày thật sâu, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Mạc Huy nhờ anh tới đây đón cô.
Cô không thích những dịp như vậy!
Sắc mặt Phương Dung hơi tối sầm lại nhưng trong lòng lại càng kích động.
Một cô gái như vậy theo đuổi mới thú vị chứ
Sau khi ngôi trò chuyện một lúc, Phương Dung cảm thấy nỗi nhiệt huyết của mình đã gần hết.
Anh ta cầm ly rượu lên, cười nói với Hứa Thanh Mây: "Không ngờ ở thành phố Hải Tân lại có người xinh đẹp như cô Thanh Máy? Hôm nay tôi tới đây đúng là một lựa chọn đúng đắn trong cuộc đời. Thật may mắn cho tôi khi được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô Thanh Mây. “Không biết cô có thể uống với tôi một ly rượu không?" Hứa Thanh Mây trực tiếp lúc đầu: "Xin lỗi, tôi lái xe nên không uống được"
Phương Dung sắc mặt lạnh lùng, anh ta đã chủ động vậy rồi mà cô còn không thèm nể mặt lấy một chút. Đây quả thực là một cái tát vào mặt cậu chủ họ Phương!
Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Chị Thanh Mây, cậu Phương mời chị uống rượu, chị làm sao lại không nể mặt anh ấy chứ." "Bây giờ đi đâu cũng có tài xế lái thay, sợ gì chứ? Nếu cần thiết thì lát nữa em sẽ đưa chị về " Phương Dung cười nhẹ nói: "Cô Mây, đừng lo lắng. "Ở thành phố Hải Tân này, Phương Dung tôi đây vẫn còn chút mặt mũi" "Đừng nói uống rượu lái xe, cho dù uống rượu lái xe giết người, thì tôi cũng sẽ khiến cô bình an vô sự
Mấy cô gái bên cạnh đều lộ vẻ ghen tị, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nếu Phương Dung có thể mời bọn họ uống rượu thì thật tuyệt
Hứa Thanh Mây cau mày, Phương Dung này nói năng quả kiêu ngạo. "Tôi thực sự xin lỗi, gần đây tôi không được khỏe, bác sĩ bảo tôi không được uống rượu bia."
Hứa Thanh Mây lại từ chối lần nữa.
Phương Dung đặt ly rượu xuống, vẻ mặt u ám nhìn Hứa Thanh Mây: "Cô Thanh Mây, cô không uống được hay là không muốn uống đây?"
Ngô Phi Điệp lập tức thêm dầu vào lửa. "Chị ơi, chị sao không thoải mái?" "Sao em không biết chị từng đi gặp bác sĩ nhỉ?"
Hứa Thanh Mây trừng mắt nhìn Ngô Phi Điệp: "Ngô Phi Điệp, tôi thực sự không được khỏe. "
Phương Dung vỗ ly rượu trên bàn, lạnh lùng nói: "Cô Thanh Mây quả là kiêu ngạo, tôi đã đích thân nâng cốc với cô mà cô lại không uống. Xem ra cô không để nhà họ Phương chúng tôi vào mất rồi!"
Mấy cậu chủ nhà giàu bên cạnh lập tức tức giận nhìn cô, bọn họ cũng là con chó trung thành của Phương Dung, đương nhiên lúc này sẽ tỏ thái độ để lấy lòng anh ta.
Hứa Thanh Mây cau mày nói: "Cậu chủ Phương, tôi thực sự cảm thấy buôn nôn"
Phương Dung nói ngay: "Vì cô không được khỏe nên để tôi giúp cô nghỉ ngơi trước "Nào, mọi người tiếp tục chơi đi, tôi đưa cô Thanh Máy đi nghỉ ngơi trước
Phương Dung nói xong trực tiếp duỗi tay đi về phía Hứa Thanh Mây.
Hứa Thanh Mây nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, lo lăng nói: "Cậu Phương, cử để tôi tự đi về nhà!" Phương Dung lộ vẻ ngượng ngùng, Hứa Thanh Máy cứ từ chối như vậy khiến anh ta cảm thấy rất xấu hổ.
Từ khi bố anh ta trở thành trưởng họ của gia tộc họ Phương, anh ta chưa gặp phải tình huống như vậy, Phương Dung thấy Hứa Thanh Mây chỉ đơn giản là xem thường bản thân. anh ta mà thôi.
Phương Dung cũng khó chịu, lạnh lùng nói: "Cô không được khỏe, làm sao tôi có thể yên tâm để cô tự mình về nhà?" "Thôi, để tôi đưa cô lên khách sạn trên lầu nghỉ ngơi."
Nói xong anh ta tiến lên một bước và đột ngột chặn Hứa Thanh Mây vào trong góc.
Anh ta mở rộng vòng tay sẵn sàng ôm lấy Hứa Thanh Mây.
Đối mặt với động tác đột ngột của Phương Dung, khuôn mặt Hứa Thanh Mây vừa xấu hổ vừa tức giận, không chút nghĩ ngợi liền tát vào mặt Phương Dung một cái, Phương Dung sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt lập tức thay đổi: “Con điên này, cô dám đánh tối ư?”
Mấy cậu chủ giàu có khác cũng lập tức đứng lên, tức giận nhìn chăm chăm Hứa Thanh Mây.
Ngô Phi Điệp nói một cách giả tạo: "Chị ơi, chị... chị làm gì vậy?" "Cậu Phương chỉ muốn giúp chị thôi, làm sao chị có thể đánh người ta chứ?" “Hơn nữa đánh người không đánh vào mặt, chị làm vậy quả thật có chút quá đáng!"
Những lời này đã trực tiếp kích thích Phương Dung.
Anh ta trông vô cùng tức giận, chỉ vào Hứa Thanh Mây và hét lên: "Con khốn, cô thực sự coi trọng bản thân mình tới vậy ư? Tôi là người thừa kế của một gia tộc lớn mà không xứng với cô hay sao? Đồ đê tiên, tôi mời cô uống rượu mà cô không uống, đã vậy còn dám đánh tôi. Hôm nay không dạy dỗ cô tử tế thì sau này tôi còn mặt mũi nào mà tung hoành ở cái thành phố này chứ?"
Phương Dung nói rồi vươn tay trực tiếp tóm lấy Hứa Thanh
Mây.
Hứa Thanh Mây giật mình, cố gắng chống cự một cách tuyệt vọng.
Cô vô tình cầm lấy một chiếc cốc trên bàn và đập thẳng vào đầu Phương Dung, đầu Phương Dung bất ngờ bê bết máu.
Lần này mọi người đã thực sự bị sốc.
Ngô Phi Điệp không khỏi thầm vui mừng, kết quả này vượt quá sự mong đợi của cô ta
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Phương Dung tức giận gầm lên: "Chết tiệt, con khốn kiếp, cô muốn chết ư? Tôi nói chuyện với cô mà cô còn dám đối xử với tôi như vậy? Được rồi, hôm nay tôi sẽ cho cô xem. Mẹ kiếp, đè cô ta xuống, hôm nay tôi sẽ làm với cô ta tại đây!
Mấy cậu chủ nhà giàu vội vã chạy đến ngay lập tức, chuẩn bị giữ Hứa Thanh Mây.
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị đá mở, Lâm Mạc Huy bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.
Mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Phương Dung chỉ vào Lâm Mạc Huy và chửi rủa: "Mày là cái quái gì vậy? Cút cho tạo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.