Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 437: Do tôi phụ trách

Trà Minh

10/05/2021

Giám đốc bộ phận đi theo sau những người này với vẻ mặt vô cùng hãnh diện. Trước kia anh ta cũng đã từng làm những chuyện như vậy, sử dụng gia đình nạn nhân để gây hiềm khích với các bác sĩ khác, từ đó anh ta có thể kiếm được chút lợi ích. Anh ta đã làm việc này rất nhiều rồi nên mới thắng được tới chức giám đốc bộ phận, không chỉ dựa vào thực lực mà còn có khả năng lượn leo không biết đúng sai. Hạ Vũ Tuyết đứng trong góc cau mày.

Cô ấy không để ý đến giám đốc bộ phận, cho dù anh ta có khoe khoang như vậy Hạ Vũ Tuyết cũng không quan tâm.

Không ngờ người đàn ông này lại có dã tâm xấu xa đến mức kích động người nhà bệnh nhân gây rối.

Lâm Mạc Huy đã chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân là may mần rồi, nếu không khỏi bệnh thì không phải Lâm Mạc Huy sẽ gặp rắc rối sao?

Hạ Vũ Tuyết nghiến răng nghiến lợi trở lại phòng bệnh.

Cô ấy kéo Lâm Mạc Huy sang một bên và nói nhỏ: "Anh Huy, điều gì sẽ xảy ra với bệnh nhân này nếu anh ta không uống thuốc anh đã kế?"

Lâm Mạc Huy nhìn cô ấy một cái đầy nghi hoặc: "Sao cô lại hỏi vậy?"

Hạ Vũ Tuyết: "Đừng hỏi tại sao, chỉ cần trả lời tôi Lâm Mạc Huy nói: "Đây là cổ trùng, có thể hút sinh khí của con người." "Anh ta đã trở nên như thế này chứng tỏ sinh khí đã bị tổn thương rất nhiều" "Nếu không uống thuốc thì sẽ luôn nằm trên giường bệnh, trong vòng mấy năm nhất định sẽ từ từ chết đi."

Hạ Vũ Tuyết mắt sáng lên và hài lòng gật đầu: "Tuyệt vời!"

Làm Mạc Huy nhìn cô ấy bằng một ảnh mát kỳ quái, tự hỏi câu nói của Hạ Vũ Tuyết có ý gì.

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Người nhà bệnh nhân trực tiếp chạy vào từ bên ngoài, ngay khi người phụ nữ đứng đầu bước vào, cô ta lập tức chỉ vào Lâm Mạc Huy và chửi: "Anh đang làm gì vậy?" "Ai cho anh làm phiền chồng tôi

Lâm Mạc Huy ngẩn ra: "Tôi đây là muốn cho anh ta…" Vào lúc này một trong hai người con trai của người phụ nữ kia lao đến và đá về phía Lâm Mạc Huy: "Con mẹ nhà anh, anh muốn sử dụng bố tôi như một vật thí nghiệm đúng không? "Tôi đánh chết anh!"

Lâm Mạc Huy xoay người tránh đi, người thanh niên còn lại cũng xông lên chuẩn bị bao vây Lâm Mạc Huy.

Về phần người phụ nữ, cô ta lao thẳng đến chỗ Hạ Vũ Tuyết và vươn tay túm tóc Hạ Vũ Tuyết, coi Hạ Vũ Tuyết là đồng phạm của Lâm Mạc Huy.

Giám đốc bộ phận đứng ở cửa với vẻ mặt tự mãn, mỉm cười nhìn tất cả những chuyện này. Lâm Mạc Huy thoát khỏi sự tấn công của hai người này, nhân tiện kéo Hạ Vũ Tuyết đi, cau mày nói: "Các người làm sao vậy? Tôi tới đây để chữa bệnh cứu người, ý của mấy người là gì?” Người phụ nữ gầm gừ nói: "Có quỷ mới tin. Anh cho rằng bà đây không biết gì sao? Anh coi chồng tôi như một trường hợp đặc biệt và muốn sử dụng anh ấy làm vật thí nghiệm, phải không? Để tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động tới một sợi tóc của anh ấy thì tôi sẽ liều mạng với anh" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Hai đứa con trai của cô ta cũng tức giận nhìn chăm chăm Lâm Mạc Huy.



Lâm Mạc Huy nhíu mày, đây là thứ gì vậy chứ?

Hạ Vũ Tuyết chế nhạo: "Ai dùng chồng cô làm vật thí nghiệm chứ. Đồ đê tiện, tự nhìn chồng mình đi!"

Người phụ nữ xông lên mắng: "Mày chửi ai là đồ đê tiện? Con chó cái, mày nói lại lần nữa..

Trước khi cô ta nói hết câu, một cậu con trai đột nhiên kêu lên: "Mẹ, mẹ... Nhìn nhìn bố đi."

Người phụ nữ nói một cách run "Bố, bố Ông ấy bị sao vậy?"

Cô ta vừa nói vừa quay đầu lại nhìn chồng mình trên giường bệnh, chỉ một giây sau liền sững Trước đó cả cơ thể anh ta vẫn còn sưng tấy nhưng giờ lại trở lại hình dạng ban đầu, dường như đã giảm được rất nhiều những thứ phù nề bên trong. Giám đốc bộ phận đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, hai mắt gần như muốn rớt ra ngoài.

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Họ đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau trong bệnh viện để giúp bệnh nhân giảm sưng tấy, nhưng đều vô ích.

Vậy mà bây giờ bệnh nhân này, tại sao... tại sao lại đột nhiên khôi phục như cũ?

Người phụ nữ vội vàng chạy đến bên giường, run rẩy nói: "Chồng? Chồng? Anh không sao chứ?"

Bệnh nhân vẫn hôn mê nên tất nhiên là không thể nói được.

Hạ Vũ Tuyết chế nhạo: "Tất nhiên là không sao rồi! Mặt của cô để trang trí ư? Anh Huy của tôi đã chữa khỏi bệnh cho anh ta vậy mà các người còn vô ơn với anh ấy!"

Người phụ nữ thốt lên: "Anh... anh đã chữa khỏi bệnh cho anh ta ư?" "Thật không? Anh ấy... anh ấy có khỏe không?"

Hạ Vũ Tuyết tức giận nói: "Cô bị mù không thể nhìn được ư?"

Người phụ nữ lúc này không còn tức giận mà tràn đầy kinh ngạc: "Cái này... cái này là thật ư? Hai đứa, bố của hai con cuối cùng cũng đã được chữa khỏi rồi, bố của hai con đã không sao rồi. Tuyệt vời, ông trời thật có

Hai cậu con trai cũng hào hứng và vui vẻ theo.

Hạ Vũ Tuyết cong khinh bỉ. "Cái gì mà ông trời có "Anh Mạc Huy của tôi đã chữa khỏi cho họ đó!"

Người phụ nữ nhìn Lâm Mạc Huy kích động: "Anh thật sự chữa khỏi bệnh cho chồng tôi sao?" "Ồ, anh Huy, cảm ơn anh rất nhiều.



Lâm Mạc Huy vừa muốn nói thì giám đốc bộ phận đột nhiên chạy vào, lớn tiếng nói: "Vở vẫn! Đây rõ ràng là phương pháp điều trị mới nhất của chúng tôi đã phát huy tác dụng, anh ta đã chữa nó như thế nào chứ?" rồi.

Hạ Vũ Tuyết trợn to mát, người này quả không biết xấu hổ

Người phụ nữ ngẩn ra: “Vậy thì...là bên anh chữa khỏi cho chồng tôi ư?"

Giám đốc bộ phận vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đương nhiên l "Đây là một kế hoạch điều trị mà tôi chỉ mới làm theo gần đây, nhưng không ngờ nó cuối cùng đã hiệu quả. Nếu tôi có thể sử dụng phương án điều trị này sớm hơn, bệnh nhân sẽ không phải chịu đựng lâu như vậy!"

Người phụ nữ nhìn giám đốc bộ phận rồi nhìn Lâm Mạc Huy nhất thời không biết nên chọn tin bên nào. hổ

Hạ Vũ Tuyết cau mày quát: "Này, anh có không biết không?" xấu "Chuyện này rõ ràng là do anh Mạc Huy chữa khỏi, anh có công lao gì ở đây chứ?"

Giám đốc bộ phận giễu cợt: "Cô Vũ Tuyết, tôi biết cô là cháu gái của ông cụ Phong, Nhưng cô cũng cần phải có lời trách nhiệm với lời nói của mình, cô mới tới đây được bao nhiêu phút mà dám nói bệnh nhân này do hai người chữa khỏi? Chữa bệnh cần phải có thời gian, từ lúc hai người vào viện cho tới giờ chưa đầy bốn mươi phút mà có thể giảm phù nề toàn thân cho bệnh nhân này ư? Hai người tự nghe xem có hợp lý không

Người phụ nữ cùng hai đứa con trai lập tức gật đầu, lúc này trực tiếp nghiêng người về phía giám đốc bộ phận. "Giám đốc Hào nói đúng, bệnh làm sao có thể chữa khỏi trong thời gian ngắn như vậy." "Bố tôi bị bệnh hơn nửa tháng, chữa trị nhiều loại thuốc mà vết sưng vẫn chưa biến mất, anh vừa tới mấy phút lại làm cho bố tôi hết sưng? Thật buồn cười?. Tôi còn nghĩ có khi anh còn không biết bệnh tình thực sự của cha tôi đó. Người đàn ông này, vì danh lợi mà thật sự có thể làm tất cả mọi thứ

Người phụ nữ và hai người con trai thì thầm.

Giám đốc bộ phận rất tự hào, lần này nếu anh ta có thể đoạt lấy công lao chữa khỏi cho bệnh nhân này thì chắc chân anh ta ta sẽ phát tài. Ca bệnh này đã được toàn viện nghiêm túc xem xét, các chuyên gia của thành phố Hải Tân cũng đã hội chẩn vài lần.

Nếu có thể chữa khỏi thì danh tiếng và địa vị của anh ta trong bệnh viện một lần nữa sẽ tăng cao.

Anh ta thật sự không ngờ rằng mình chỉ muốn châm chọc Lâm Mạc Huy thôi nhưng cuối cùng lại có thể thu được một món hời như vậy!

Lâm Mạc Huy nhíu mày, sự vô liêm sĩ của giám đốc bộ phận khiến anh có chút khó chịu.

Anh kéo Hạ Vũ Tuyết, lạnh lùng nói: "Vì chính anh đã nói mình chữa khỏi cho anh ta nên những việc tiếp theo tôi giao cho anh đó!"

Giám đốc bộ phận sửng sốt, việc tiếp theo gì?

Người phụ nữ cùng hai người con trai cũng cùng nhau nhìn anh ta, giám đốc bộ phận tuy rằng khó hiểu nhưng cũng gật đầu: "Hừ, chuyện này còn cần anh nhắc sao?" “Tôi phụ trách bệnh nhân này, về sau nhất định sẽ giúp anh ấy hồi phục sức khỏe"

Trong mắt giám đốc bộ phận, chỉ cần vết sưng tấy không thể giải thích được giảm bớt thì những chuyện khác cũng sẽ dễ dàng giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook