Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 1003: Gieo gió gặt bão
Trà Minh
09/07/2021
Nghe được lời Lý Hoành Thịnh, sắc mặt chủ quản không khỏi biến đổi.
Vừa rồi anh ta cũng là quá tức giận cho nên mới đối nghịch với Lý Hoành Thịnh.
Mà bây giờ lời Lý Hoành Thịnh đột nhiên khiến anh ta sợ hãi.
Tuy hiện tại anh ta đã bị khai trừ, nhưng trong tay Lý Hoành Thịnh vẫn còn nằm không ít điểm yếu của anh ta.
Một khi Lý Hoành Thịnh ra tay truy cứu, vậy anh ta hẳn là sẽ gặp phiền phức.
Trên mặt chủ quản rút đi vẻ tươi cười, vội vàng nói: "Chủ tịch, ngài... ngài hiểu lầm rồi." "Thật ra tôi không phải có ý này, tôi... tôi...
Lý Hoành Thịnh trực tiếp xua tay: "Cậu không cần nói nữa!" "Có chuyện gì, cậu đi nói với luật sư đi!"
Lý Hoành Thịnh ra hiệu cho người bên cạnh: "Báo cảnh sát!"
Người kia lập tức lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Chủ quản bị dọa đến suýt thì tè ra quần, vội vàng nhào qua muốn ngăn cản. "Chủ tịch, chủ tịch, có chuyện gì từ từ nói mà!" "Tôi đi theo ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà, ngài... ngài hà tất chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà báo cảnh sát chứ."
Chủ quản run giọng cầu xin
Lý Hoành Thịnh lại không liếc anh ta lấy một cái, mấy người bên ngoài đã kéo tên chủ quản đi rồi.
Chủ quản không ngừng cầu xin, nhưng chẳng có ai để ý đến anh ta cả.
Tất cả đều do anh ta gieo gió gặt bão mà ra thôi.
Còn về Lâm Mạc Huy, anh cũng lười để ý đến tên chủ quản, trực tiếp lái xe rời đi.
Thật ra đánh cuộc với chủ quản cũng không tỉnh là gì.
Mục đích thực sự của Lâm Mạc Huy chính là muốn giải quyết tận gốc người này.
Đây là tiểu nhân, để lại bên ngoài sớm muộn gì cũng thành mối hoa.
Để Lý Hoành Thịnh đưa anh ta vào nhà giam, tránh phiền phức về sau.
Tổng giám đốc Dương nhìn ra ý của Lâm Mạc Huy, tiến đến bên cạnh Lý Hoành Thịnh, trầm giọng nói: "Chuyện này phải làm tử tế." "Nhớ kỹ, thời gian người này ở trong nhà giam càng dài càng tốt."
Lý Hoành Thịnh chậm rãi gật đầu. Thật ra lúc trước ông ta vẫn không báo cảnh sát là vì còn niệm tình cũ. ТrцуeлАРР.*cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Nhưng vừa rồi tên chủ quản này lại chửi ông ta đến vuốt mặt không kịp, Lý Hoành Thịnh cũng tức điên lên, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho tên này.
Kết tiếp Tổng giám đốc Dương ở lại nơi này, giúp Lý Ngọc Lâm chuyển nhà cho những sinh viên kia.
Tổng giám đốc Dương tự mình sắp xếp xe, sắp xếp người, giúp số sinh viên này dọn đồ.
Thật ra những sinh viên này cũng không có nhiều đồ lắm.
Hơn nữa Tổng giám đốc Dương sắp xếp rất nhiều người, không bao lâu đã dọn toàn bộ sang thành phố Lâm Giang.
Trước đó đã hẹn rằng nhóm Tiến sĩ, Thạc sĩ sẽ ở tòa nhà số một.
Lý Ngọc Lâm tự mình dẫn bọn họ đến nơi, mọi người nhìn thấy hoàn cảnh của tòa nhà số một và trang hoàng xa hoa bên trong, một đám đều kinh ngạc không ngừng cảm thán.
Trước kia, tuy bọn họ biết Lâm Mạc Huy là người không đơn giản nhưng lúc đó còn chưa thực sự thấy được cái gì, trong lòng vẫn có chút thấp
Vừa rồi anh ta cũng là quá tức giận cho nên mới đối nghịch với Lý Hoành Thịnh.
Mà bây giờ lời Lý Hoành Thịnh đột nhiên khiến anh ta sợ hãi.
Tuy hiện tại anh ta đã bị khai trừ, nhưng trong tay Lý Hoành Thịnh vẫn còn nằm không ít điểm yếu của anh ta.
Một khi Lý Hoành Thịnh ra tay truy cứu, vậy anh ta hẳn là sẽ gặp phiền phức.
Trên mặt chủ quản rút đi vẻ tươi cười, vội vàng nói: "Chủ tịch, ngài... ngài hiểu lầm rồi." "Thật ra tôi không phải có ý này, tôi... tôi...
Lý Hoành Thịnh trực tiếp xua tay: "Cậu không cần nói nữa!" "Có chuyện gì, cậu đi nói với luật sư đi!"
Lý Hoành Thịnh ra hiệu cho người bên cạnh: "Báo cảnh sát!"
Người kia lập tức lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Chủ quản bị dọa đến suýt thì tè ra quần, vội vàng nhào qua muốn ngăn cản. "Chủ tịch, chủ tịch, có chuyện gì từ từ nói mà!" "Tôi đi theo ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà, ngài... ngài hà tất chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà báo cảnh sát chứ."
Chủ quản run giọng cầu xin
Lý Hoành Thịnh lại không liếc anh ta lấy một cái, mấy người bên ngoài đã kéo tên chủ quản đi rồi.
Chủ quản không ngừng cầu xin, nhưng chẳng có ai để ý đến anh ta cả.
Tất cả đều do anh ta gieo gió gặt bão mà ra thôi.
Còn về Lâm Mạc Huy, anh cũng lười để ý đến tên chủ quản, trực tiếp lái xe rời đi.
Thật ra đánh cuộc với chủ quản cũng không tỉnh là gì.
Mục đích thực sự của Lâm Mạc Huy chính là muốn giải quyết tận gốc người này.
Đây là tiểu nhân, để lại bên ngoài sớm muộn gì cũng thành mối hoa.
Để Lý Hoành Thịnh đưa anh ta vào nhà giam, tránh phiền phức về sau.
Tổng giám đốc Dương nhìn ra ý của Lâm Mạc Huy, tiến đến bên cạnh Lý Hoành Thịnh, trầm giọng nói: "Chuyện này phải làm tử tế." "Nhớ kỹ, thời gian người này ở trong nhà giam càng dài càng tốt."
Lý Hoành Thịnh chậm rãi gật đầu. Thật ra lúc trước ông ta vẫn không báo cảnh sát là vì còn niệm tình cũ. ТrцуeлАРР.*cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Nhưng vừa rồi tên chủ quản này lại chửi ông ta đến vuốt mặt không kịp, Lý Hoành Thịnh cũng tức điên lên, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho tên này.
Kết tiếp Tổng giám đốc Dương ở lại nơi này, giúp Lý Ngọc Lâm chuyển nhà cho những sinh viên kia.
Tổng giám đốc Dương tự mình sắp xếp xe, sắp xếp người, giúp số sinh viên này dọn đồ.
Thật ra những sinh viên này cũng không có nhiều đồ lắm.
Hơn nữa Tổng giám đốc Dương sắp xếp rất nhiều người, không bao lâu đã dọn toàn bộ sang thành phố Lâm Giang.
Trước đó đã hẹn rằng nhóm Tiến sĩ, Thạc sĩ sẽ ở tòa nhà số một.
Lý Ngọc Lâm tự mình dẫn bọn họ đến nơi, mọi người nhìn thấy hoàn cảnh của tòa nhà số một và trang hoàng xa hoa bên trong, một đám đều kinh ngạc không ngừng cảm thán.
Trước kia, tuy bọn họ biết Lâm Mạc Huy là người không đơn giản nhưng lúc đó còn chưa thực sự thấy được cái gì, trong lòng vẫn có chút thấp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.