Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 356: Hứa Thanh Máy đi xem mắt
Trà Minh
03/05/2021
Nhà hàng Tử Lâm là một nhà hàng khá nổi tiếng ở Thành phố Hải Tân, tuy vậy nhưng không hề xô bồ mà không khí tương đối yên tĩnh, vì vậy mà nơi đây trở thành địa điểm ưa thích lui tới của các vị đại gia.
Trong một góc của nhà hàng, Hứa Đình Hùng ngồi đối diện với Phương Như Nguyệt.
Hứa Đình Hùng nói: "Sao rồi? Bao giờ Thanh Mây tới?" "Vừa nãy, nhân lúc Lâm Mạc Huy ra ngoài có việc, chúng ta vất vả lắm mới sắp xếp được cho Thanh Mây và gia đình Tổng giám đốc Vương gặp nhau đấy." "Thanh Mây thể đến muộn được, không thể lưu lại ấn tượng xấu cho gia đình của
Tổng giám đốc Vương!"
Phương Như Nguyệt đắc ý cười: "Yên tâm "Thanh Mây đang trên đường tới rồi.” đi!" "Con gái tôi xinh đẹp như hoa, lại còn là Tổng giám đốc của Công ty dược phẩm Hưng Thịnh, vừa có sắc vừa có tài, sao bọn họ có thể không thích được?"
Hứa Đình Hùng nói: "Bằng bất kỳ giá nào, chuyện lần này phải thành công." "Đúng vậy, nếu Lâm Mạc Huy trở lại, cả ngày quấn lấy Thanh Mây, thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa." "Nghe nói con trai của Tổng giám đốc Vương cũng khá tuấn tú, lại có tài, rất xứng đôi vừa lửa với Thanh Mây."
Phương Như Nguyệt liên tục gật gù đồng tình: "Chắc chắn tốt hơn tên Lâm Mạc Huy kia rất nhiều." "Với cả gia cảnh nhà Tổng giám đốc Vương cũng tốt nữa." "Là nhánh của nhà họ Vương có sự nghiệp thành công nhất trong trong Thập đại gia tộc, đến chủ nhân của nhà họ Vương còn phải nể mặt ông ta." "Việc ở tại biệt thự khu đảo xanh cũng phần nào nói lên thân phận và đẳng cấp của ông ta." "Đúng vậy, nếu Thanh Mây nhà chúng ta kết hôn với con trai nhà họ Vương thì chúng ta cũng có thể tùy ý ra vào khu biệt thự đảo xanh rồi." "Đợi khi chúng ta giàu rồi, thì sẽ mua một căn nhà nhỏ trong khu biệt thự biển xanh, vậy thì vẫn được ở cạnh Thanh Mây rồi, nghĩ thôi đã thấy háo hức!"
Vẻ mặt Hứa Đình Hùng cũng tràn ngập vẻ mong đợi và mơ ước.
Khu biệt thự biển xanh mới là mục đích cuối cùng của hai người.
Nếu như vào được khu biệt thự biển xanh tức là đã bước một chân vào tầng lớp thượng lưu của thành phố Hải Tân này rồi, đúng là chuyện tốt làm rạng danh tổ tông. "Dù sao thì, chỉ cần thoát khỏi Lâm Mạc Huy là được, thoát khỏi cảnh suốt ngày phải xem sắc mặt cậu ta mà sống!"
Hứa Đình Hùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Như Nguyệt cũng giận dữ, xét thái độ của hai người có thể thấy việc phải ở nhờ trong biệt thự nhà họ Lâm đối với họ là một sự sỉ nhục lớn.
Nhưng nhục thì nhục, hai người họ vẫn phải ở đó.
Dù sao so với căn nhà chật chội trước đây thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Ngay lúc ấy, tại của nhà hàng, một người đàn ông trẻ tuấn tú đi sau một đôi vợ chồng quyền quý, bước vào và đi tới chỗ hai người họ.
Đây chính là gia đình nhà Tổng giám đốc Vương mà Hứa Đình Hùng đã có cơ hội gặp được trong tiệc rượu Vân Đình.
Việc trong tay Tổng giám Đốc Vương nằm hàng loạt công ty trị giá tỷ đô, cho thấy ông ta là một nhân vật lớn có tiếng ở thành phố Hải Tân.
Con trai ông ta cũng đang làm cho công ty của gia đình, ngày trước tốt nghiệp đại học Cambridge với thành tích không tệ, lý lịch cực kỳ hiển hách. Muốn biết thêm về sự hiển hách ấy, bạn có thể lên zalo tìm kiếm thêm thông tin, nếu không tính quảng cáo thì bài viết nói về Vương Hoàng Minh có thể dài đến chục trang.
Khi Hứa Đình Hùng biết đến gia thế khủng của gia đình họ thì đã có ý đồ muốn tác hợp con gái mình với con trai họ rồi.
Nhưng khổ nỗi, thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện xảy ra làm cho ông ta quên bằng đi mất.
Bây giờ nhân lúc Lâm Mạc Huy không có nhà, hai người bàn bạc với nhau lên kế hoạch mời gia đình Tổng giám đốc Vương tới.
Vương Hoàng Minh mất kiên nhẫn nói: "Bố mẹ ơi, giờ là thời đại nào rồi mà còn đi xem mắt kiểu này nữa a?" "Con bây giờ chưa muốn lấy vợ đâu!" "Con còn trẻ mà, vẫn chưa chơi đủ, con chưa sẵn sàng để kết hôn mà." "Với lại, cô gái này có hình dáng tròn méo ra sao con cũng không biết" "Nhỡ đâu lại là một cô gái xấu xí rồi cô ta bám lấy con, thế không phải bố mẹ đã hủy hoại đời đứa con trai thân yêu của hai người rồi hay sao!" "Hay là thôi vậy, có gì bố mẹ cứ xem mắt giúp con luôn đi nha, con còn có việc phải đi trước ạ."
Lời còn chưa dứt Vương Hoàng Minh đã xoay người định rời đi, nhưng bị Tổng giám đốc Vương kéo lại. "Đã mất công tới tận đây rồi thì cứ vào luôn xem sao đi." "Với cả, con đã ba mươi mốt tuổi rồi, thế mà trẻ nữa à?" "Con gái của nhà kia cũng rất tài giỏi, đứng đầu công ty trị giá tỷ đô, rất xứng đôi với con."
Vương Hoàng Minh cười nhạt: "À, thì ra là người phụ nữ mạnh mẽ." "Đây không phải mẫu người con thích, chắc chắn cô ấy rất xấu xí, bị người đời ghét bỏ nên lấy hận làm động lực để thành công như bây giờ. "Nếu xinh đẹp thì tội gì phải tự lực cánh sinh như vậy chứ."
Tổng giám đốc Vương trợn mắt lườm con trai: "Sao con lại thiển cận như thế?" "Vợ hiền dâu thảo chứ không phải coi trọng sắc đẹp như vậy. Xinh đẹp thì không được tài giỏi, mạnh mẽ hay sao?" "Quan trọng nhất ấy, là phải hiền lương thục đức, có đủ công dụng ngôn hạnh và phải trợ giúp con phát triển sự nghiệp, con hiểu không?"
Bà chủ Vương lắc đầu: "Cũng không hẳn là vậy." "Câu vợ hiền dâu thảo thì không sai nhưng ít ra cũng phải xứng với con trai tôi." "Con trai tôi đẹp trai thế kia, nếu cô gái kia là người xấu xí, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu."
Vương Hoàng Minh vẻ mặt đắc ý: "Bố à, con hoàn toàn đồng ý với mẹ, đúng là đi khắp thiên hạ không ai thương con bằng mẹ." "Bố không thể nghĩ cho cảm nhận của con một chút được hay sao, lẽ nào muốn con lấy một mụ vợ xấu về thật?" "Nếu như vậy thì con thà chết đi cho rồi!"
Tổng giám đốc Vương tát anh ta một cái nói: "Im miệng!" "ít nói nhảm đi, muốn biết ra sao thì con tự vào mà xem đi."
Vương Hoàng Minh dứt khoát lắc đầu: "Con không vào đâu." "Hai người muốn thì cứ vào đi, con không đi..."
Đang tranh cãi, thì một chiếc xe ô tô Maserati màu trắng đi tới rồi dừng trước cửa nhà hàng.
Một người con gái cao ráo mảnh khảnh bước xuống xe, tuy đeo kính râm to che gần hết khuôn mặt nhưng họ vẫn có thể nhìn ra được đây là một cô gái xinh đẹp. Ánh mắt của Vương Hoàng Minh thoảng chốc trở nên nghiêm túc nhìn theo không rời bóng dáng của người con gái nọ, kích động nói: "Mẹ à, cô gái này không tồi nha." "Con sẽ vào trong cùng bố mẹ!" "Hay là như vậy đi, bố mẹ cứ vào nói chuyện với gia đình cô gái kia đi, con đi làm quen với cô gái kia chút."
Dứt lời, Vương Hoàng Minh vội vàng đi vào bên trong nhà hàng.
Hai ông bà Vương bất đắc dĩ nhìn theo bóng con trai mình, đứa con này không lúc nào là không làm cho ông bà lo lắng cả.
Lúc nào cũng đào hoa ong bướm chỉ lo tán gái, suốt ngày chơi bời với mấy tên công tử nhà giàu hư hỏng.
Mấy cái như là tốt nghiệp đại học Cambridge loại xuất sắc hay quản lý hàng loạt công ty, đều chỉ là nói phét mà thôi.
Vương Hoàng Minh đúng là có đi du học ở nước ngoài nhưng chỉ học ở mức trung bình, nhờ vào quan hệ mà được vào học ở đại học Cambridge một thời gian rồi lĩnh bằng tốt nghiệp.
Người phụ nữ đi vào trong nhà hàng rồi tháo kính râm xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, cô chính là Hứa Thanh Mây.
Sau khi tan tầm ở công ty, cô liền chạy ngay tới đây. Dưới sự xuất hiện của cô, trong khoảnh khắc ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào một hướng.
Tất cả những người đàn ông có mặt trong nhà hàng đều phải kinh ngạc trước sắc đẹp của cô.
Nếu nói cô là cô gái đẹp nhất thành phố Hải Tân thì cũng không phải là nói quá.
Sau một hồi đảo mắt tìm kiếm, Hứa Thanh Mây thấy được nơi bố mẹ mình ngồi thì đi thẳng tới chỗ họ. "Bố mẹ gọi con ra đây là có chuyện gì quan trọng hay sao?" "Ở công ty con còn rất nhiều việc cần phải xử lý, sao lại gọi con ra đây gấp như thế?"
Hứa Thanh Mây ngạc nhiên hỏi.
Phương Như Nguyệt cười ha ha một tiếng: "Ây dà, bố mẹ gọi con ra đây tất nhiên là có chuyện quan trọng rồi." "Có một nhân vật lớn nằm trong tay nhiều điểm quan trọng ở thành phố này muốn hợp tác với công ty của chúng ta." "Chính là một Tổng giám đốc lớn, bố mẹ muốn con tạo mối quan hệ tốt với người ta để thuận lợi bàn bạc chuyện hợp tác sau này hơn."
Phương Như Nguyệt nói dối không chớp mắt, đương nhiên bà ta không dám nói thật cho Hứa Thanh Mây biết đây là một buổi xem mắt của cô.
Nếu nói ra thì Hứa Thanh Mây nhất định sẽ không chừa cho hai người họ chút mặt mũi nào mà quay lưng đi thẳng luôn.
Chỉ có thể nói dối là vì công việc thì Hứa Thanh Mây mới chịu ở lại.
Quả đúng là như vậy, Hứa Thanh Mây gật đầu đồng ý: "Vậy sao, bây giờ cũng đến giờ dùng bữa rồi, chúng ta cũng gọi đồ ăn dần đi thôi." "Bố mẹ không cần lo lắng về chuyện của công ty quả như vậy đâu." "Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của con"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt chỉ biết gật đầu cười trừ, Hứa Đình Hùng nói: "Vậy là tốt rồi." "Thanh Mây, vì là lần đầu gặp mặt nên chúng ta đừng nói chuyện hợp tác nhiều quá nhé." "Nếu chỉ nói mỗi chuyện về công ty thì người ta sẽ cảm giác mình làm quen họ là vì mục đích chuộc lợi, như vậy không ổn chút nào." "Ăn một bữa cơm, nói chút chuyện tạo sự thân thiết thì việc hợp tác sau này mới thuận lợi được, con hiểu không?"
Hứa Đình Hùng dặn dò như vậy là do sợ lát nữa Hứa Thanh Mây chỉ nói chuyện làm ăn của công ty, đến lúc đó lời nói dối của họ sẽ bị vạch trần.
Hứa Thanh Mây rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Trong một góc của nhà hàng, Hứa Đình Hùng ngồi đối diện với Phương Như Nguyệt.
Hứa Đình Hùng nói: "Sao rồi? Bao giờ Thanh Mây tới?" "Vừa nãy, nhân lúc Lâm Mạc Huy ra ngoài có việc, chúng ta vất vả lắm mới sắp xếp được cho Thanh Mây và gia đình Tổng giám đốc Vương gặp nhau đấy." "Thanh Mây thể đến muộn được, không thể lưu lại ấn tượng xấu cho gia đình của
Tổng giám đốc Vương!"
Phương Như Nguyệt đắc ý cười: "Yên tâm "Thanh Mây đang trên đường tới rồi.” đi!" "Con gái tôi xinh đẹp như hoa, lại còn là Tổng giám đốc của Công ty dược phẩm Hưng Thịnh, vừa có sắc vừa có tài, sao bọn họ có thể không thích được?"
Hứa Đình Hùng nói: "Bằng bất kỳ giá nào, chuyện lần này phải thành công." "Đúng vậy, nếu Lâm Mạc Huy trở lại, cả ngày quấn lấy Thanh Mây, thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa." "Nghe nói con trai của Tổng giám đốc Vương cũng khá tuấn tú, lại có tài, rất xứng đôi vừa lửa với Thanh Mây."
Phương Như Nguyệt liên tục gật gù đồng tình: "Chắc chắn tốt hơn tên Lâm Mạc Huy kia rất nhiều." "Với cả gia cảnh nhà Tổng giám đốc Vương cũng tốt nữa." "Là nhánh của nhà họ Vương có sự nghiệp thành công nhất trong trong Thập đại gia tộc, đến chủ nhân của nhà họ Vương còn phải nể mặt ông ta." "Việc ở tại biệt thự khu đảo xanh cũng phần nào nói lên thân phận và đẳng cấp của ông ta." "Đúng vậy, nếu Thanh Mây nhà chúng ta kết hôn với con trai nhà họ Vương thì chúng ta cũng có thể tùy ý ra vào khu biệt thự đảo xanh rồi." "Đợi khi chúng ta giàu rồi, thì sẽ mua một căn nhà nhỏ trong khu biệt thự biển xanh, vậy thì vẫn được ở cạnh Thanh Mây rồi, nghĩ thôi đã thấy háo hức!"
Vẻ mặt Hứa Đình Hùng cũng tràn ngập vẻ mong đợi và mơ ước.
Khu biệt thự biển xanh mới là mục đích cuối cùng của hai người.
Nếu như vào được khu biệt thự biển xanh tức là đã bước một chân vào tầng lớp thượng lưu của thành phố Hải Tân này rồi, đúng là chuyện tốt làm rạng danh tổ tông. "Dù sao thì, chỉ cần thoát khỏi Lâm Mạc Huy là được, thoát khỏi cảnh suốt ngày phải xem sắc mặt cậu ta mà sống!"
Hứa Đình Hùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Như Nguyệt cũng giận dữ, xét thái độ của hai người có thể thấy việc phải ở nhờ trong biệt thự nhà họ Lâm đối với họ là một sự sỉ nhục lớn.
Nhưng nhục thì nhục, hai người họ vẫn phải ở đó.
Dù sao so với căn nhà chật chội trước đây thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Ngay lúc ấy, tại của nhà hàng, một người đàn ông trẻ tuấn tú đi sau một đôi vợ chồng quyền quý, bước vào và đi tới chỗ hai người họ.
Đây chính là gia đình nhà Tổng giám đốc Vương mà Hứa Đình Hùng đã có cơ hội gặp được trong tiệc rượu Vân Đình.
Việc trong tay Tổng giám Đốc Vương nằm hàng loạt công ty trị giá tỷ đô, cho thấy ông ta là một nhân vật lớn có tiếng ở thành phố Hải Tân.
Con trai ông ta cũng đang làm cho công ty của gia đình, ngày trước tốt nghiệp đại học Cambridge với thành tích không tệ, lý lịch cực kỳ hiển hách. Muốn biết thêm về sự hiển hách ấy, bạn có thể lên zalo tìm kiếm thêm thông tin, nếu không tính quảng cáo thì bài viết nói về Vương Hoàng Minh có thể dài đến chục trang.
Khi Hứa Đình Hùng biết đến gia thế khủng của gia đình họ thì đã có ý đồ muốn tác hợp con gái mình với con trai họ rồi.
Nhưng khổ nỗi, thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện xảy ra làm cho ông ta quên bằng đi mất.
Bây giờ nhân lúc Lâm Mạc Huy không có nhà, hai người bàn bạc với nhau lên kế hoạch mời gia đình Tổng giám đốc Vương tới.
Vương Hoàng Minh mất kiên nhẫn nói: "Bố mẹ ơi, giờ là thời đại nào rồi mà còn đi xem mắt kiểu này nữa a?" "Con bây giờ chưa muốn lấy vợ đâu!" "Con còn trẻ mà, vẫn chưa chơi đủ, con chưa sẵn sàng để kết hôn mà." "Với lại, cô gái này có hình dáng tròn méo ra sao con cũng không biết" "Nhỡ đâu lại là một cô gái xấu xí rồi cô ta bám lấy con, thế không phải bố mẹ đã hủy hoại đời đứa con trai thân yêu của hai người rồi hay sao!" "Hay là thôi vậy, có gì bố mẹ cứ xem mắt giúp con luôn đi nha, con còn có việc phải đi trước ạ."
Lời còn chưa dứt Vương Hoàng Minh đã xoay người định rời đi, nhưng bị Tổng giám đốc Vương kéo lại. "Đã mất công tới tận đây rồi thì cứ vào luôn xem sao đi." "Với cả, con đã ba mươi mốt tuổi rồi, thế mà trẻ nữa à?" "Con gái của nhà kia cũng rất tài giỏi, đứng đầu công ty trị giá tỷ đô, rất xứng đôi với con."
Vương Hoàng Minh cười nhạt: "À, thì ra là người phụ nữ mạnh mẽ." "Đây không phải mẫu người con thích, chắc chắn cô ấy rất xấu xí, bị người đời ghét bỏ nên lấy hận làm động lực để thành công như bây giờ. "Nếu xinh đẹp thì tội gì phải tự lực cánh sinh như vậy chứ."
Tổng giám đốc Vương trợn mắt lườm con trai: "Sao con lại thiển cận như thế?" "Vợ hiền dâu thảo chứ không phải coi trọng sắc đẹp như vậy. Xinh đẹp thì không được tài giỏi, mạnh mẽ hay sao?" "Quan trọng nhất ấy, là phải hiền lương thục đức, có đủ công dụng ngôn hạnh và phải trợ giúp con phát triển sự nghiệp, con hiểu không?"
Bà chủ Vương lắc đầu: "Cũng không hẳn là vậy." "Câu vợ hiền dâu thảo thì không sai nhưng ít ra cũng phải xứng với con trai tôi." "Con trai tôi đẹp trai thế kia, nếu cô gái kia là người xấu xí, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu."
Vương Hoàng Minh vẻ mặt đắc ý: "Bố à, con hoàn toàn đồng ý với mẹ, đúng là đi khắp thiên hạ không ai thương con bằng mẹ." "Bố không thể nghĩ cho cảm nhận của con một chút được hay sao, lẽ nào muốn con lấy một mụ vợ xấu về thật?" "Nếu như vậy thì con thà chết đi cho rồi!"
Tổng giám đốc Vương tát anh ta một cái nói: "Im miệng!" "ít nói nhảm đi, muốn biết ra sao thì con tự vào mà xem đi."
Vương Hoàng Minh dứt khoát lắc đầu: "Con không vào đâu." "Hai người muốn thì cứ vào đi, con không đi..."
Đang tranh cãi, thì một chiếc xe ô tô Maserati màu trắng đi tới rồi dừng trước cửa nhà hàng.
Một người con gái cao ráo mảnh khảnh bước xuống xe, tuy đeo kính râm to che gần hết khuôn mặt nhưng họ vẫn có thể nhìn ra được đây là một cô gái xinh đẹp. Ánh mắt của Vương Hoàng Minh thoảng chốc trở nên nghiêm túc nhìn theo không rời bóng dáng của người con gái nọ, kích động nói: "Mẹ à, cô gái này không tồi nha." "Con sẽ vào trong cùng bố mẹ!" "Hay là như vậy đi, bố mẹ cứ vào nói chuyện với gia đình cô gái kia đi, con đi làm quen với cô gái kia chút."
Dứt lời, Vương Hoàng Minh vội vàng đi vào bên trong nhà hàng.
Hai ông bà Vương bất đắc dĩ nhìn theo bóng con trai mình, đứa con này không lúc nào là không làm cho ông bà lo lắng cả.
Lúc nào cũng đào hoa ong bướm chỉ lo tán gái, suốt ngày chơi bời với mấy tên công tử nhà giàu hư hỏng.
Mấy cái như là tốt nghiệp đại học Cambridge loại xuất sắc hay quản lý hàng loạt công ty, đều chỉ là nói phét mà thôi.
Vương Hoàng Minh đúng là có đi du học ở nước ngoài nhưng chỉ học ở mức trung bình, nhờ vào quan hệ mà được vào học ở đại học Cambridge một thời gian rồi lĩnh bằng tốt nghiệp.
Người phụ nữ đi vào trong nhà hàng rồi tháo kính râm xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, cô chính là Hứa Thanh Mây.
Sau khi tan tầm ở công ty, cô liền chạy ngay tới đây. Dưới sự xuất hiện của cô, trong khoảnh khắc ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào một hướng.
Tất cả những người đàn ông có mặt trong nhà hàng đều phải kinh ngạc trước sắc đẹp của cô.
Nếu nói cô là cô gái đẹp nhất thành phố Hải Tân thì cũng không phải là nói quá.
Sau một hồi đảo mắt tìm kiếm, Hứa Thanh Mây thấy được nơi bố mẹ mình ngồi thì đi thẳng tới chỗ họ. "Bố mẹ gọi con ra đây là có chuyện gì quan trọng hay sao?" "Ở công ty con còn rất nhiều việc cần phải xử lý, sao lại gọi con ra đây gấp như thế?"
Hứa Thanh Mây ngạc nhiên hỏi.
Phương Như Nguyệt cười ha ha một tiếng: "Ây dà, bố mẹ gọi con ra đây tất nhiên là có chuyện quan trọng rồi." "Có một nhân vật lớn nằm trong tay nhiều điểm quan trọng ở thành phố này muốn hợp tác với công ty của chúng ta." "Chính là một Tổng giám đốc lớn, bố mẹ muốn con tạo mối quan hệ tốt với người ta để thuận lợi bàn bạc chuyện hợp tác sau này hơn."
Phương Như Nguyệt nói dối không chớp mắt, đương nhiên bà ta không dám nói thật cho Hứa Thanh Mây biết đây là một buổi xem mắt của cô.
Nếu nói ra thì Hứa Thanh Mây nhất định sẽ không chừa cho hai người họ chút mặt mũi nào mà quay lưng đi thẳng luôn.
Chỉ có thể nói dối là vì công việc thì Hứa Thanh Mây mới chịu ở lại.
Quả đúng là như vậy, Hứa Thanh Mây gật đầu đồng ý: "Vậy sao, bây giờ cũng đến giờ dùng bữa rồi, chúng ta cũng gọi đồ ăn dần đi thôi." "Bố mẹ không cần lo lắng về chuyện của công ty quả như vậy đâu." "Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của con"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt chỉ biết gật đầu cười trừ, Hứa Đình Hùng nói: "Vậy là tốt rồi." "Thanh Mây, vì là lần đầu gặp mặt nên chúng ta đừng nói chuyện hợp tác nhiều quá nhé." "Nếu chỉ nói mỗi chuyện về công ty thì người ta sẽ cảm giác mình làm quen họ là vì mục đích chuộc lợi, như vậy không ổn chút nào." "Ăn một bữa cơm, nói chút chuyện tạo sự thân thiết thì việc hợp tác sau này mới thuận lợi được, con hiểu không?"
Hứa Đình Hùng dặn dò như vậy là do sợ lát nữa Hứa Thanh Mây chỉ nói chuyện làm ăn của công ty, đến lúc đó lời nói dối của họ sẽ bị vạch trần.
Hứa Thanh Mây rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.