Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 1206: Không thể không có lòng đề phòng
Trà Minh
24/10/2021
Lâm Mạc Huy mang Cậu Vạn đi vào núi sâu, tới một thôn trang ở gần đó. Cậu Vạn lập tức lấy điện thoại di động ra, định liên lạc với người trong dòng họ.
Thế nhưng Lâm Mạc Huy trực tiếp ngăn cản cô ta, thậm chí là quăng điện thoại của cô ta đi.
Cậu Vạn không khỏi sửng sốt: "Anh làm gì vậy?"
Lâm Mạc Huy: "Cô không cảm thấy chuyện chúng ta bị Trúc Diệp Kỳ tìm được lần này có chút kỳ lạ sao?"
Cậu Vạn: "Kỳ lạ thế nào?"
Lâm Mạc Huy: "Hai chúng ta trốn ở đây, chỉ có tôi cô và người nhà họ Vạn biết thôi. Kết quả, Trúc Diệp Kỳ tìm được nơi này." Sắc mặt Cậu Vạn biến đổi: "Anh... anh nghi ngờ người nhà họ Vạn chúng tôi sao?" Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Không được có lòng hại người, nhưng lòng đề phòng thì không thể không có." Nếu là ngày thường, Cậu Vạn đã trực tiếp tranh luận với Lâm Mạc Huy rồi.
Nhưng lần này Cậu Vạn lại lâm vào trầm tư, trong lòng cô ta, sự tín nhiệm đối với Lâm Mạc Huy đã vượt qua sự tín nhiệm đối với nhà họ Vạn. "Tôi chỉ nói vị trí của chúng ta cho bố tôi biết. Chắc chắn bố tôi sẽ không hại tôi"
Cậu Vạn thấp giọng nói.
Lâm Mạc Huy: "Bố cô tự mình dẫn người tới cứu cô sao?" Cậu Vạn chậm rãi gật đầu, sắc mặt cô ta cũng trở nên xanh mét.
Cô ta hiểu rõ cách làm việc của bố mình, cho dù là phái cao thủ trong dòng họ đến, ông ấy cũng sẽ không nói vị trí cho những người này.
Ông ấy chỉ biết nói vị trí cho người mà mình tín nhiệm nhất, cho nên chắc chắn là ông ấy sẽ nói với Vạn Thành
Phong, vì dù sao đó cũng là em trai ruột của ông ấy. Sau đó Vạn Thành Phong sẽ dẫn người đến cứu Cậu Vạn. Nói cách khác, ngoại trừ bố cô, người biết vị trí của bọn họ chỉ có mỗi Vạn Thành Phong. "Chuyện này... chuyện này không thể nào, chuyện này không thể... Đó là chủ hai của tôi, ông ấy nhìn tôi lớn lên, ông ấy... sao ông ấy có thể làm ra được chuyện đó?"
Cậu Vạn lắc đầu liên tục, cô ta khó mà tin nổi.
Nhưng Lâm Mạc Huy lại cau mày, nếu như Vạn Thành Phong biết được vị trí của bọn họ, về cơ bản chuyện này đã được làm sáng tỏ rồi.
Chắc chắn là Vạn Thành Phong đã tiết lộ vị trí ra ngoài. Loại người như Vạn Thành Phong cực kỳ tự phụ, cũng cực kỳ ngạo mạn.
Trên buổi họp báo lần này, ông ta mất hết mặt mũi, khẳng định là sẽ đổ hết tất cả tội lỗi lên trên đầu Lâm Mạc Huy. Ông ta cũng hận không thể giết chết Lâm Mạc Huy.
Cho nên, có lẽ là ông ta đã tiết lộ vị trí của Lâm Mạc
Huy ra bên ngoài, muốn mượn tay Trúc Diệp Kỳ để giết chết Lâm Mạc Huy.
Chẳng qua là người này cũng quá tàn nhẫn rồi.
Bên cạnh Lâm Mạc Huy còn có cháu gái ruột của ông ta, ngay cả tính mạng của cháu gái ruột ông ta cũng không màng sao?
Sắc mặt của Cậu Vạn như đưa đám, cô ta rất không muốn tin tưởng những chuyện này.
Trầm tư trong chốc lát, Lâm Mạc Huy nói: "Bây giờ vẫn chưa xác định được là có phải ông ta đã để lộ vị trí hay không. Nhưng mà chúng ta không thể tin người này nữa. Chúng ta không thể dựa vào nhà họ Vạn, chúng ta phải tự nghĩ cách trở về"
Cậu Vạn: "Chúng ta về thế nào đây? Từ nơi này đến nhà chúng ta, nếu lái xe thì ít nhất phải lái suốt cả ngày. Mặc kệ là ngồi xe lửa hay là ngồi máy bay, chắc chắn cũng sẽ bị người khác phát hiện ngay lập tức.
Lâm Mạc Huy khoát tay một cái: "Không sao, chúng ta có thể dịch dung, sau đó lái xe đến tỉnh Nam Định."
Cậu Vạn suy nghĩ một chút, bây giờ cũng chỉ có cách này, cô ta chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lâm Mạc Huy cầm công cụ của mình ra, dán cho Cậu Vạn một ít râu, chỉnh sửa gương mặt cô một chút, hoá trang thành bộ dạng của một người đàn ông trẻ tuổi.
Còn Lâm Mạc Huy, anh bôi đen mặt mình một chút, dán chút râu, nhìn như một người đàn ông vạm vỡ tục tắn. Sau đó, hai người tìm một chiếc xe bán tải ở trong thôn, chạy dọc theo quốc lộ đi đến tỉnh Nam Định.
Thế nhưng Lâm Mạc Huy trực tiếp ngăn cản cô ta, thậm chí là quăng điện thoại của cô ta đi.
Cậu Vạn không khỏi sửng sốt: "Anh làm gì vậy?"
Lâm Mạc Huy: "Cô không cảm thấy chuyện chúng ta bị Trúc Diệp Kỳ tìm được lần này có chút kỳ lạ sao?"
Cậu Vạn: "Kỳ lạ thế nào?"
Lâm Mạc Huy: "Hai chúng ta trốn ở đây, chỉ có tôi cô và người nhà họ Vạn biết thôi. Kết quả, Trúc Diệp Kỳ tìm được nơi này." Sắc mặt Cậu Vạn biến đổi: "Anh... anh nghi ngờ người nhà họ Vạn chúng tôi sao?" Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Không được có lòng hại người, nhưng lòng đề phòng thì không thể không có." Nếu là ngày thường, Cậu Vạn đã trực tiếp tranh luận với Lâm Mạc Huy rồi.
Nhưng lần này Cậu Vạn lại lâm vào trầm tư, trong lòng cô ta, sự tín nhiệm đối với Lâm Mạc Huy đã vượt qua sự tín nhiệm đối với nhà họ Vạn. "Tôi chỉ nói vị trí của chúng ta cho bố tôi biết. Chắc chắn bố tôi sẽ không hại tôi"
Cậu Vạn thấp giọng nói.
Lâm Mạc Huy: "Bố cô tự mình dẫn người tới cứu cô sao?" Cậu Vạn chậm rãi gật đầu, sắc mặt cô ta cũng trở nên xanh mét.
Cô ta hiểu rõ cách làm việc của bố mình, cho dù là phái cao thủ trong dòng họ đến, ông ấy cũng sẽ không nói vị trí cho những người này.
Ông ấy chỉ biết nói vị trí cho người mà mình tín nhiệm nhất, cho nên chắc chắn là ông ấy sẽ nói với Vạn Thành
Phong, vì dù sao đó cũng là em trai ruột của ông ấy. Sau đó Vạn Thành Phong sẽ dẫn người đến cứu Cậu Vạn. Nói cách khác, ngoại trừ bố cô, người biết vị trí của bọn họ chỉ có mỗi Vạn Thành Phong. "Chuyện này... chuyện này không thể nào, chuyện này không thể... Đó là chủ hai của tôi, ông ấy nhìn tôi lớn lên, ông ấy... sao ông ấy có thể làm ra được chuyện đó?"
Cậu Vạn lắc đầu liên tục, cô ta khó mà tin nổi.
Nhưng Lâm Mạc Huy lại cau mày, nếu như Vạn Thành Phong biết được vị trí của bọn họ, về cơ bản chuyện này đã được làm sáng tỏ rồi.
Chắc chắn là Vạn Thành Phong đã tiết lộ vị trí ra ngoài. Loại người như Vạn Thành Phong cực kỳ tự phụ, cũng cực kỳ ngạo mạn.
Trên buổi họp báo lần này, ông ta mất hết mặt mũi, khẳng định là sẽ đổ hết tất cả tội lỗi lên trên đầu Lâm Mạc Huy. Ông ta cũng hận không thể giết chết Lâm Mạc Huy.
Cho nên, có lẽ là ông ta đã tiết lộ vị trí của Lâm Mạc
Huy ra bên ngoài, muốn mượn tay Trúc Diệp Kỳ để giết chết Lâm Mạc Huy.
Chẳng qua là người này cũng quá tàn nhẫn rồi.
Bên cạnh Lâm Mạc Huy còn có cháu gái ruột của ông ta, ngay cả tính mạng của cháu gái ruột ông ta cũng không màng sao?
Sắc mặt của Cậu Vạn như đưa đám, cô ta rất không muốn tin tưởng những chuyện này.
Trầm tư trong chốc lát, Lâm Mạc Huy nói: "Bây giờ vẫn chưa xác định được là có phải ông ta đã để lộ vị trí hay không. Nhưng mà chúng ta không thể tin người này nữa. Chúng ta không thể dựa vào nhà họ Vạn, chúng ta phải tự nghĩ cách trở về"
Cậu Vạn: "Chúng ta về thế nào đây? Từ nơi này đến nhà chúng ta, nếu lái xe thì ít nhất phải lái suốt cả ngày. Mặc kệ là ngồi xe lửa hay là ngồi máy bay, chắc chắn cũng sẽ bị người khác phát hiện ngay lập tức.
Lâm Mạc Huy khoát tay một cái: "Không sao, chúng ta có thể dịch dung, sau đó lái xe đến tỉnh Nam Định."
Cậu Vạn suy nghĩ một chút, bây giờ cũng chỉ có cách này, cô ta chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lâm Mạc Huy cầm công cụ của mình ra, dán cho Cậu Vạn một ít râu, chỉnh sửa gương mặt cô một chút, hoá trang thành bộ dạng của một người đàn ông trẻ tuổi.
Còn Lâm Mạc Huy, anh bôi đen mặt mình một chút, dán chút râu, nhìn như một người đàn ông vạm vỡ tục tắn. Sau đó, hai người tìm một chiếc xe bán tải ở trong thôn, chạy dọc theo quốc lộ đi đến tỉnh Nam Định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.