Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 519: Làm người không được quên đi cội nguồn
Trà Minh
16/05/2021
Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây ngôi ở bên cạnh bất lực nhìn mọi người đang ăn như hổ đói.
Những người này khiến người ta nghĩ rằng họ đã nhiều năm không được ăn gì vậy.
Sau ba vòng rượu người cũng đã ăn một bữa no nê và cuối cùng cũng bắt đầu vào chủ đề.
Cụ ba bên họ Ngoại uống cạn một ly rượu rồi nheo mắt nói: "Như Nguyệt à, chủ nghe nói gần đây cháu và Như Linh xảy ra chuyện không vui vẻ à, có chuyện như vậy không?" “Không phải chủ nói cháu đâu nhưng lúc còn nhỏ cháu và Như Linh là hai người có quan hệ tốt nhất. “Hơn nữa đứa trẻ Như Linh này cũng thật sự rất tốt bụng, còn nhớ lúc đó nó đã giúp đỡ cháu rất nhiều “Làm người thì không được quên đi cội nguồn khi người thân cần giúp đỡ thì nhất địnhphải giúp! Những người khác lập tức hùa theo cho rằng Phương Như
Nguyệt không giúp đỡ như vậy thì thật là vô lương tâm. Phương Như Nguyệt thở dài nói: “Chú ba à, là do chủ chưa hiểu được tình hình thôi. “Không phải là cháu không muốn giúp đỡ cô ta như viêc làm lần này của cô ta thật sự rất quả đáng!"
Sau đó Phương Như Nguyệt đã giải thích mọi thứ từ đầu đến cuối về tình hình của Như Linh kể từ khi cô ta trở về nước. Sau khi nghe xong Phương Như Thiền là người đầu tiên cau mày nói: “Chị ba, làm sao có thể như vậy được?" “Chị hai đối xử với chị rất tốt thì sao có thể lấy oán báo ân được cơ chứ?"
Phương Như Linh lập tức khó chịu nói: "Cô thị biết cái gì chứ?" “Bây giờ cô chỉ nghe lời từ một phía như vậy mà sao cô lại không hỏi tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Như Thiền nói: "Vậy cô nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Phi Điệp trực tiếp đứng dậy nói: "Thật ngu ngốc, để tôi nói cho" “Dì hai, cháu hỏi dì nhé lúc dì mới kết hôn mỗi tháng mẹ cháu đưa cho dì bao nhiêu tiền? “Nói những chuyện này làm gì?”
Ngô Phi Điệp tức giận nói: "Tại sao lại không thể nói?” “Mẹ cháu lúc đó mỗi tháng chỉ có vài trăm tệ vậy mà mỗi tháng đều đưa một nửa cho di “Đó là tài sản duy nhất của mẹ cháu vậy mà cũng trực tiếp chia cho dì một nửa" “Giọt nước tràn ly thôi, bây giờ cháu cũng không nói là sẽ đòi một nửa tài sản của nhà dì. Nhưng sau khi chúng cháu trở về di ít nhất cũng nên đối xử tốt với bọn cháu một chút chứ?"
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: “Chúng tôi đối xử với cô chưa đủ tốt hay sao?" “Hãy nhìn những thứ cô làm đi. “Trước đó Ngô Tân Bình lái xe đâm vào người ta, nhà chúng tôi cũng giúp cô đền bù tiền.” “Sau đó lại giúp bố cô kí kết hợp đồng một lần nữa rồi lại giúp em trai cô giải quyết chuyện của nhà học Hạ còn có cả chút chuyện bên nhà họ Phương nữa. “Vậy mà cô lừa mẹ tôi ba mươi lăm tỉ tệ đi làm cái mặt trắng bệch kia rồi bị người ta lừa mất bảy trăm vạn còn ba trăm vạn thì biển thủ. “Chạy đi mua một chiếc xe mô tô rồi lại gây ra tai nạn nghiêm trọng như vậy mà lại còn trốn tránh rồi đẩy hết trách nhiệm lên người chúng tôi. “Nói cái gì mà do mẹ tôi đưa cho các người tiền nên mới gây
Những người này khiến người ta nghĩ rằng họ đã nhiều năm không được ăn gì vậy.
Sau ba vòng rượu người cũng đã ăn một bữa no nê và cuối cùng cũng bắt đầu vào chủ đề.
Cụ ba bên họ Ngoại uống cạn một ly rượu rồi nheo mắt nói: "Như Nguyệt à, chủ nghe nói gần đây cháu và Như Linh xảy ra chuyện không vui vẻ à, có chuyện như vậy không?" “Không phải chủ nói cháu đâu nhưng lúc còn nhỏ cháu và Như Linh là hai người có quan hệ tốt nhất. “Hơn nữa đứa trẻ Như Linh này cũng thật sự rất tốt bụng, còn nhớ lúc đó nó đã giúp đỡ cháu rất nhiều “Làm người thì không được quên đi cội nguồn khi người thân cần giúp đỡ thì nhất địnhphải giúp! Những người khác lập tức hùa theo cho rằng Phương Như
Nguyệt không giúp đỡ như vậy thì thật là vô lương tâm. Phương Như Nguyệt thở dài nói: “Chú ba à, là do chủ chưa hiểu được tình hình thôi. “Không phải là cháu không muốn giúp đỡ cô ta như viêc làm lần này của cô ta thật sự rất quả đáng!"
Sau đó Phương Như Nguyệt đã giải thích mọi thứ từ đầu đến cuối về tình hình của Như Linh kể từ khi cô ta trở về nước. Sau khi nghe xong Phương Như Thiền là người đầu tiên cau mày nói: “Chị ba, làm sao có thể như vậy được?" “Chị hai đối xử với chị rất tốt thì sao có thể lấy oán báo ân được cơ chứ?"
Phương Như Linh lập tức khó chịu nói: "Cô thị biết cái gì chứ?" “Bây giờ cô chỉ nghe lời từ một phía như vậy mà sao cô lại không hỏi tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Như Thiền nói: "Vậy cô nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Phi Điệp trực tiếp đứng dậy nói: "Thật ngu ngốc, để tôi nói cho" “Dì hai, cháu hỏi dì nhé lúc dì mới kết hôn mỗi tháng mẹ cháu đưa cho dì bao nhiêu tiền? “Nói những chuyện này làm gì?”
Ngô Phi Điệp tức giận nói: "Tại sao lại không thể nói?” “Mẹ cháu lúc đó mỗi tháng chỉ có vài trăm tệ vậy mà mỗi tháng đều đưa một nửa cho di “Đó là tài sản duy nhất của mẹ cháu vậy mà cũng trực tiếp chia cho dì một nửa" “Giọt nước tràn ly thôi, bây giờ cháu cũng không nói là sẽ đòi một nửa tài sản của nhà dì. Nhưng sau khi chúng cháu trở về di ít nhất cũng nên đối xử tốt với bọn cháu một chút chứ?"
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: “Chúng tôi đối xử với cô chưa đủ tốt hay sao?" “Hãy nhìn những thứ cô làm đi. “Trước đó Ngô Tân Bình lái xe đâm vào người ta, nhà chúng tôi cũng giúp cô đền bù tiền.” “Sau đó lại giúp bố cô kí kết hợp đồng một lần nữa rồi lại giúp em trai cô giải quyết chuyện của nhà học Hạ còn có cả chút chuyện bên nhà họ Phương nữa. “Vậy mà cô lừa mẹ tôi ba mươi lăm tỉ tệ đi làm cái mặt trắng bệch kia rồi bị người ta lừa mất bảy trăm vạn còn ba trăm vạn thì biển thủ. “Chạy đi mua một chiếc xe mô tô rồi lại gây ra tai nạn nghiêm trọng như vậy mà lại còn trốn tránh rồi đẩy hết trách nhiệm lên người chúng tôi. “Nói cái gì mà do mẹ tôi đưa cho các người tiền nên mới gây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.