Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 996: Ông bị khai trừ rồi
Trà Minh
08/07/2021
**********
Chương 996: Ông bị khai trừ rồi.
Lời này vừa nói ra, liên gây ra một trận xôn xao.
Trước đó mấy vị hiệu trưởng này đi qua, khiến mọi người xung quanh đều tự hỏi trong lòng, Lâm Mạc Huy này thật sự là một nhân vật lớn sao?
Tuy nhiên, lời nói lúc này của chủ quản khiến mọi người lại không khỏi nghi ngờ. Người này liệu có phải là một kẻ lừa đảo không?
Dẫu sao, ở một nơi như thành phố Lâm Giang, sở hữu cả một tòa nhà thực sự là điều không thể.
Trước tiên không nói về giá trị của tòa nhà này, chỉ riêng việc thành phố Hà Nội hạn chế việc mua bán, anh đã không có cách nào sở hữu toàn bộ một tòa nhà ở thành phố Lâm Giang!
Mấy người hiệu trưởng nhìn nhau, bọn họ không rõ rất cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, họ vẫn tin tưởng vào tổng giám đốc Dương.
Dù sao tổng giám đốc Dương cũng là một doanh nhân lớn có tiếng ở Hà Nội, làm ăn ở Hà Nội đã mấy chục năm, điều này chắc chắn không thể giả được.
Hiệu trưởng Trần nói thẳng: "Anh nói linh tinh cái gì vậy. "Đem tòa nhà ra cho anh xem là có ý gì?" "Ai có thể mang theo tòa nhà bên người chứ?"
Hiệu trưởng Chu liếc mắt nhìn chủ quản: "Đương nhiên chúng tôi sẽ có trách nhiệm với sinh viên của mình." "Chúng tôi đã giới thiệu sinh viên với tổng giám đốc Lâm, thì chúng tôi nhất định hoàn toàn tin tưởng tổng giám đốc Lâm. "Còn anh, dựa vào đâu lại vu khống tổng giám đốc Lâm là kẻ lừa đảo?"
Hiệu trưởng Đổng bình tĩnh nói: "Sinh viên vừa tốt nghiệp, sống ở đâu không quan trọng" "Tuy nhiên, tôi tin tưởng tổng giám đốc Lâm đã nói ra, thì nhất định có thể làm được." "Cho dù không phải tất cả đều sống ở thành phố Lâm
Giang, thì đãi ngộ mà tổng giám đốc Lâm dành cho họ chắc chắn sẽ không tệ!"
Những lời của Hiệu trưởng Đổng thực ra là đang giúp Lâm Mạc Huy hòa giải.
Dù sao, theo ông ta, ở một nơi như thành phố Lâm Giang việc có một tòa nhà là điều không thể.
Vì vậy, ông ta mới nói, không nhất thiết phải sống ở thành phố Lâm Giang, sống ở những nơi khác cũng được, kỳ thực chính là cho Lâm Mạc Huy một bậc thang.
Chủ quản không ngờ rằng ba vị hiệu trưởng này lại đi giúp Lâm Mạc Huy nói chuyện.
Anh ta không nhịn được lớn tiếng nói: "Hừ, để những nhân viên này sống ở thành phố Lâm Giang là lời hứa trước đó của anh ta." "Nếu ngay cả lời hứa này cũng không thể thực hiện được, vậy dựa vào đâu để tin rằng anh ta có thể thực hiện những lời hứa khác?" "Ba vị hiệu trưởng, các vị cử luôn miệng nói rằng nghĩ đến tiền đồ của sinh viên, có trách nhiệm với sinh viên." "Vậy tôi hỏi các vị, các vị rốt cuộc có biết rõ người này không? Có biết công ty của anh ta như thế nào không? Có biết rõ đãi ngộ của công ty anh ta ra sao không?" "Đến việc anh ta có một tòa nhà ở thành phố Lâm Giang không các người cũng không biết rõ. Vậy các người dựa vào đầu nói mình chịu trách nhiệm với sinh viên?"
Ba vị hiệu trưởng cứng họng, nhất thời không biết nên phản bác lại như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn tổng giám đốc Dương. Cập nhậ*t nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Vẻ mặt của tổng giám đốc Dương trầm hẳn đi, hôm nay anh ta đặc biệt gọi ba vị hiệu trưởng tới, là để giới thiệu một số nhân tài cho Lâm Mạc Huy, để anh ta có thể kéo gần quan hệ với Lâm Mạc Huy.
Anh ta biết rất rõ rằng với thực lực của Lâm Mạc Huy, nếu có thể làm việc cho Lâm Mạc Huy, địa vị của anh ta ở Hà Nội chắc chắn sẽ bay vọt.
Nhưng bây giờ, việc anh ta đang làm tốt đẹp lại bị tên chủ quản này phá đám, khiến anh ta tức đến phát điên lên.
Anh ta nghiến răng nhìn chủ quản, tức giận nói: "Anh làm ở dược phẩm Hoành Thịnh?" Chủ quản kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, tôi là phó giám đốc nhân sự của dược phẩm Hoành Thịnh!"
Tổng giám đốc Dương chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói: "Được rồi, từ giờ trở đi anh bị khai trừ!"
Chủ quản sững sờ một lúc, tức giận nhìn tổng giám đốc Dương: "Anh... anh nói cái gì?" "Anh là cái thứ gì, có tư cách gì khai trừ tôi?" "Tôi nói cho anh."
Tổng giám đốc Dương không đợi anh ta nói xong đã mất kiên nhẫn xua tay: "Đi, gọi điện thoại bảo Lý Hoành Thịnh đến gặp tôi."
Vẻ mặt của chủ quản thay đổi: "Anh... anh biết chủ tịch của chúng tôi? Sao anh dám gọi tên chủ tịch của chúng tôi?"
Tổng giám đốc Dương cất tiếng mắng chửi: "Chủ tịch cái mẹ gì!" "Ở chỗ ông đây ông ta là cái thá gì!" “Nói với ông ta, trong vòng mười phút mà không tới, ông đây sẽ làm cho dược phẩm Hoành Thịnh của ông ta phá sản!”
Chương 996: Ông bị khai trừ rồi.
Lời này vừa nói ra, liên gây ra một trận xôn xao.
Trước đó mấy vị hiệu trưởng này đi qua, khiến mọi người xung quanh đều tự hỏi trong lòng, Lâm Mạc Huy này thật sự là một nhân vật lớn sao?
Tuy nhiên, lời nói lúc này của chủ quản khiến mọi người lại không khỏi nghi ngờ. Người này liệu có phải là một kẻ lừa đảo không?
Dẫu sao, ở một nơi như thành phố Lâm Giang, sở hữu cả một tòa nhà thực sự là điều không thể.
Trước tiên không nói về giá trị của tòa nhà này, chỉ riêng việc thành phố Hà Nội hạn chế việc mua bán, anh đã không có cách nào sở hữu toàn bộ một tòa nhà ở thành phố Lâm Giang!
Mấy người hiệu trưởng nhìn nhau, bọn họ không rõ rất cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, họ vẫn tin tưởng vào tổng giám đốc Dương.
Dù sao tổng giám đốc Dương cũng là một doanh nhân lớn có tiếng ở Hà Nội, làm ăn ở Hà Nội đã mấy chục năm, điều này chắc chắn không thể giả được.
Hiệu trưởng Trần nói thẳng: "Anh nói linh tinh cái gì vậy. "Đem tòa nhà ra cho anh xem là có ý gì?" "Ai có thể mang theo tòa nhà bên người chứ?"
Hiệu trưởng Chu liếc mắt nhìn chủ quản: "Đương nhiên chúng tôi sẽ có trách nhiệm với sinh viên của mình." "Chúng tôi đã giới thiệu sinh viên với tổng giám đốc Lâm, thì chúng tôi nhất định hoàn toàn tin tưởng tổng giám đốc Lâm. "Còn anh, dựa vào đâu lại vu khống tổng giám đốc Lâm là kẻ lừa đảo?"
Hiệu trưởng Đổng bình tĩnh nói: "Sinh viên vừa tốt nghiệp, sống ở đâu không quan trọng" "Tuy nhiên, tôi tin tưởng tổng giám đốc Lâm đã nói ra, thì nhất định có thể làm được." "Cho dù không phải tất cả đều sống ở thành phố Lâm
Giang, thì đãi ngộ mà tổng giám đốc Lâm dành cho họ chắc chắn sẽ không tệ!"
Những lời của Hiệu trưởng Đổng thực ra là đang giúp Lâm Mạc Huy hòa giải.
Dù sao, theo ông ta, ở một nơi như thành phố Lâm Giang việc có một tòa nhà là điều không thể.
Vì vậy, ông ta mới nói, không nhất thiết phải sống ở thành phố Lâm Giang, sống ở những nơi khác cũng được, kỳ thực chính là cho Lâm Mạc Huy một bậc thang.
Chủ quản không ngờ rằng ba vị hiệu trưởng này lại đi giúp Lâm Mạc Huy nói chuyện.
Anh ta không nhịn được lớn tiếng nói: "Hừ, để những nhân viên này sống ở thành phố Lâm Giang là lời hứa trước đó của anh ta." "Nếu ngay cả lời hứa này cũng không thể thực hiện được, vậy dựa vào đâu để tin rằng anh ta có thể thực hiện những lời hứa khác?" "Ba vị hiệu trưởng, các vị cử luôn miệng nói rằng nghĩ đến tiền đồ của sinh viên, có trách nhiệm với sinh viên." "Vậy tôi hỏi các vị, các vị rốt cuộc có biết rõ người này không? Có biết công ty của anh ta như thế nào không? Có biết rõ đãi ngộ của công ty anh ta ra sao không?" "Đến việc anh ta có một tòa nhà ở thành phố Lâm Giang không các người cũng không biết rõ. Vậy các người dựa vào đầu nói mình chịu trách nhiệm với sinh viên?"
Ba vị hiệu trưởng cứng họng, nhất thời không biết nên phản bác lại như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn tổng giám đốc Dương. Cập nhậ*t nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Vẻ mặt của tổng giám đốc Dương trầm hẳn đi, hôm nay anh ta đặc biệt gọi ba vị hiệu trưởng tới, là để giới thiệu một số nhân tài cho Lâm Mạc Huy, để anh ta có thể kéo gần quan hệ với Lâm Mạc Huy.
Anh ta biết rất rõ rằng với thực lực của Lâm Mạc Huy, nếu có thể làm việc cho Lâm Mạc Huy, địa vị của anh ta ở Hà Nội chắc chắn sẽ bay vọt.
Nhưng bây giờ, việc anh ta đang làm tốt đẹp lại bị tên chủ quản này phá đám, khiến anh ta tức đến phát điên lên.
Anh ta nghiến răng nhìn chủ quản, tức giận nói: "Anh làm ở dược phẩm Hoành Thịnh?" Chủ quản kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, tôi là phó giám đốc nhân sự của dược phẩm Hoành Thịnh!"
Tổng giám đốc Dương chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói: "Được rồi, từ giờ trở đi anh bị khai trừ!"
Chủ quản sững sờ một lúc, tức giận nhìn tổng giám đốc Dương: "Anh... anh nói cái gì?" "Anh là cái thứ gì, có tư cách gì khai trừ tôi?" "Tôi nói cho anh."
Tổng giám đốc Dương không đợi anh ta nói xong đã mất kiên nhẫn xua tay: "Đi, gọi điện thoại bảo Lý Hoành Thịnh đến gặp tôi."
Vẻ mặt của chủ quản thay đổi: "Anh... anh biết chủ tịch của chúng tôi? Sao anh dám gọi tên chủ tịch của chúng tôi?"
Tổng giám đốc Dương cất tiếng mắng chửi: "Chủ tịch cái mẹ gì!" "Ở chỗ ông đây ông ta là cái thá gì!" “Nói với ông ta, trong vòng mười phút mà không tới, ông đây sẽ làm cho dược phẩm Hoành Thịnh của ông ta phá sản!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.