Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 1052: Ông là cái thá gì?
Trà Minh
17/08/2021
Lời vừa thốt ra làm cho mọi người đều vô cùng sợ hãi. Vốn Lữ gia chủ còn đang kiêu căng ngồi trên ghế, sau khi nghe xong lời này thì sợ đến nhảy dựng lên.
Mà Lữ Tam Trung cũng mở to hai mắt ra nhìn, kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy. Về phần những người đằng sau nhà họ Lữ kia thì hiện tại tất cả đã sợ tới tè ra quần.
Cái tên Lâm Mạc Huy này đủ để đánh sập mười đại gia tộc của thành phố Hải Tân. Đắc tội anh Hổ thì không tính làm gì, dù sao thì mười gia tộc lớn nên thực lực cũng không kém gì anh Hồ cả.
Thế nhưng nếu đối địch với Lâm Mạc Huy thì quả là chán sống. Mười gia tộc lớn này đều là do Lâm Mạc Huy ổn định, nào có ai dám đối địch cùng với anh?
Trước đó thì mười đại gia tộc của thành phố Hải Tân đúng là có đối địch cùng với Lâm Mạc Huy, nhưng số phận ra sao?
Họ đã từng vô cùng mạnh mẽ, không ai bì nổi mười gia tộc này cuối cùng đều bị hủy diệt.
Mà sau này khi thay thế Nam Bá Lộc, chính thức là vua đứng đầu của thành phố Hải Tần, vững vàng nằm trong tay tình hình của Hải Tân.
Thậm chí gần đây Lâm Mạc Huy đã chính thức trở thành Hải Dương Tôn Sư.
Đừng nói tới thành phố Hải Tân, kể cả toàn bộ tỉnh Hải
Dương cũng không có ai dám đối địch với anh.
Về phần Lữ Trường Minh thì hiện tại bị dọa tới mức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi. Nếu đắc tội người khác thì anh ta còn có hy vọng, dù sao thì Lữ gia chủ cũng có mặt ở đây. Thế nhưng nếu đắc tội với Lâm Mạc Huy thì anh ta còn có hy vọng sống sao?
Lữ Tam Trung và Lữ gia chủ thoáng nhìn nhau, ôm tâm lý cầu may, cắn răng nói: “Nói láo, làm sao cậu có thể là
Lâm Mạc Huy?” “Thật to gan, lại còn dám giả mạo Lâm Mạc Huy Anh Hổ cười một tiếng: "Lữ gia chủ tới giờ vẫn còn ôm tâm lý gặp may sao?" “Mấy người không biết anh Lâm cũng không nói làm gì, nhưng tôi có thể nhận nhầm người sao?"
Sắc mặt Lữ gia chủ và Lữ Tam Trung đều trắng bệch, hiện tại thì bọn họ đã rõ ràng tại sao anh Hổ lại cung kính với người thanh niên này như vậy.
Ở thành phố Hải Tân ngoại trừ trước kia là Nam Bá Lộc cũng chỉ có Lâm Mạc mới có thể làm cho anh Hồ cung kính tới vậy.
Cho nên không còn nghi ngờ gì nữa, người trước mặt đây chính là Lâm Mạc Huy,
Sau một lát yên lặng, nhà họ Lữ đột nhiên đã vào người Lữ Tam Trung một cái, tức giận nói: “Lữ Tam Trung, mày xem mày làm ra cái chuyện tốt gì kia? “Mày quỳ xuống cho tạo.
Lữ Tam Trung biết chuyện lần này phiền phức rồi, giờ phút này cũng không quan tâm tới mặt mũi gì nữa, quỳ sạp xuống đất, giọng run run: “Ngài Lâm, tôi...tôi thực sự không biết “Người không biết không có tội, ngài...ngài là người rộng rãi, xin hãy tha cho tôi lần này, van xin ngài.”
Nói rồi anh ta cuống quít dập đầu xuống.
Trán đập mạnh vào mặt đất phát ra tiếng lớn, lớn tới chảy máu.
Nhưng bây giờ Lữ Tam Trung nào nghĩ tới việc này nữa, chỉ không ngừng khóc lóc cầu xin hòng giữ được tính mạng.
Lữ gia chủ đứng ở bên cạnh cũng kh lưng nói: “Ngài Lâm, tôi thực sự xin lỗi.” “Chuyện lần này tôi chưa điều tra rõ ràng. “Về việc đã xúc phạm mọi người thì cho tôi thay mặt nhà họ Lữ xin lỗi mọi người." “Chuyện lần này nhà họ Lữ tôi xin nhận toàn bộ trách nhiệm và sẽ bồi thường tất cả thiệt hại.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Ông là ai mà lại dám đứng đó nói chuyện với tôi chứ?"
Mặt Lữ gia biến sắc, theo ý của Lâm Mạc Huy là ông ta phải quỳ xuống sao?
Ông ta nhìn xung quanh, mặt chuyển từ xanh tới xám.
Dù sao ông ta cũng là chủ một gia tộc, nếu quỳ xuống sau này còn mặt mũi nhìn ai nữa đây? thì
Nhưng hiện tại đang đối diện với Lâm Mạc Huy thì làm sao ông ra có thể không quỳ?
Ngay tại lúc Lữ gia chủ đang do dự thì anh Hổ đã chạy tới và lập tức đá một cú vào đầu gối ông ta, mắng thẳng: “Nói ông quỳ, không nghe thấy sao?” Lữ gia chủ quỳ rạp xuống đất, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Ông ta cắn răng, dằn lại sự tức giận trong lòng thấp giọng nói: “Ngài Lâm, chuyện lần này tôi đã sai, tôi chân thành xin lỗi ngài.” “Nhà họ Lữ chúng tôi tình nguyện bồi thường 350 tỷ, xin ngài rộng rãi mà tha thứ cho chúng tôi một lần này.”
Mà Lữ Tam Trung cũng mở to hai mắt ra nhìn, kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy. Về phần những người đằng sau nhà họ Lữ kia thì hiện tại tất cả đã sợ tới tè ra quần.
Cái tên Lâm Mạc Huy này đủ để đánh sập mười đại gia tộc của thành phố Hải Tân. Đắc tội anh Hổ thì không tính làm gì, dù sao thì mười gia tộc lớn nên thực lực cũng không kém gì anh Hồ cả.
Thế nhưng nếu đối địch với Lâm Mạc Huy thì quả là chán sống. Mười gia tộc lớn này đều là do Lâm Mạc Huy ổn định, nào có ai dám đối địch cùng với anh?
Trước đó thì mười đại gia tộc của thành phố Hải Tân đúng là có đối địch cùng với Lâm Mạc Huy, nhưng số phận ra sao?
Họ đã từng vô cùng mạnh mẽ, không ai bì nổi mười gia tộc này cuối cùng đều bị hủy diệt.
Mà sau này khi thay thế Nam Bá Lộc, chính thức là vua đứng đầu của thành phố Hải Tần, vững vàng nằm trong tay tình hình của Hải Tân.
Thậm chí gần đây Lâm Mạc Huy đã chính thức trở thành Hải Dương Tôn Sư.
Đừng nói tới thành phố Hải Tân, kể cả toàn bộ tỉnh Hải
Dương cũng không có ai dám đối địch với anh.
Về phần Lữ Trường Minh thì hiện tại bị dọa tới mức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi. Nếu đắc tội người khác thì anh ta còn có hy vọng, dù sao thì Lữ gia chủ cũng có mặt ở đây. Thế nhưng nếu đắc tội với Lâm Mạc Huy thì anh ta còn có hy vọng sống sao?
Lữ Tam Trung và Lữ gia chủ thoáng nhìn nhau, ôm tâm lý cầu may, cắn răng nói: “Nói láo, làm sao cậu có thể là
Lâm Mạc Huy?” “Thật to gan, lại còn dám giả mạo Lâm Mạc Huy Anh Hổ cười một tiếng: "Lữ gia chủ tới giờ vẫn còn ôm tâm lý gặp may sao?" “Mấy người không biết anh Lâm cũng không nói làm gì, nhưng tôi có thể nhận nhầm người sao?"
Sắc mặt Lữ gia chủ và Lữ Tam Trung đều trắng bệch, hiện tại thì bọn họ đã rõ ràng tại sao anh Hổ lại cung kính với người thanh niên này như vậy.
Ở thành phố Hải Tân ngoại trừ trước kia là Nam Bá Lộc cũng chỉ có Lâm Mạc mới có thể làm cho anh Hồ cung kính tới vậy.
Cho nên không còn nghi ngờ gì nữa, người trước mặt đây chính là Lâm Mạc Huy,
Sau một lát yên lặng, nhà họ Lữ đột nhiên đã vào người Lữ Tam Trung một cái, tức giận nói: “Lữ Tam Trung, mày xem mày làm ra cái chuyện tốt gì kia? “Mày quỳ xuống cho tạo.
Lữ Tam Trung biết chuyện lần này phiền phức rồi, giờ phút này cũng không quan tâm tới mặt mũi gì nữa, quỳ sạp xuống đất, giọng run run: “Ngài Lâm, tôi...tôi thực sự không biết “Người không biết không có tội, ngài...ngài là người rộng rãi, xin hãy tha cho tôi lần này, van xin ngài.”
Nói rồi anh ta cuống quít dập đầu xuống.
Trán đập mạnh vào mặt đất phát ra tiếng lớn, lớn tới chảy máu.
Nhưng bây giờ Lữ Tam Trung nào nghĩ tới việc này nữa, chỉ không ngừng khóc lóc cầu xin hòng giữ được tính mạng.
Lữ gia chủ đứng ở bên cạnh cũng kh lưng nói: “Ngài Lâm, tôi thực sự xin lỗi.” “Chuyện lần này tôi chưa điều tra rõ ràng. “Về việc đã xúc phạm mọi người thì cho tôi thay mặt nhà họ Lữ xin lỗi mọi người." “Chuyện lần này nhà họ Lữ tôi xin nhận toàn bộ trách nhiệm và sẽ bồi thường tất cả thiệt hại.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Ông là ai mà lại dám đứng đó nói chuyện với tôi chứ?"
Mặt Lữ gia biến sắc, theo ý của Lâm Mạc Huy là ông ta phải quỳ xuống sao?
Ông ta nhìn xung quanh, mặt chuyển từ xanh tới xám.
Dù sao ông ta cũng là chủ một gia tộc, nếu quỳ xuống sau này còn mặt mũi nhìn ai nữa đây? thì
Nhưng hiện tại đang đối diện với Lâm Mạc Huy thì làm sao ông ra có thể không quỳ?
Ngay tại lúc Lữ gia chủ đang do dự thì anh Hổ đã chạy tới và lập tức đá một cú vào đầu gối ông ta, mắng thẳng: “Nói ông quỳ, không nghe thấy sao?” Lữ gia chủ quỳ rạp xuống đất, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Ông ta cắn răng, dằn lại sự tức giận trong lòng thấp giọng nói: “Ngài Lâm, chuyện lần này tôi đã sai, tôi chân thành xin lỗi ngài.” “Nhà họ Lữ chúng tôi tình nguyện bồi thường 350 tỷ, xin ngài rộng rãi mà tha thứ cho chúng tôi một lần này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.