Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 825: Thủ bảo vệ vẫn chưa xuất hiện
Trà Minh
09/06/2021
Tất cả mọi người ở Bắc Giang đều lạnh run lên, Tạ Thanh Nguyệt cũng liếc nhìn Lâm Mạc Huy với ánh mắt khinh thường: “Đồ không biết trời cao đất dày.” "Tự tạo nghiệp chướng không thể sống được đâu.” “Nếu như muốn tự tìm đến cái chết, vậy thì tác thành cho bọn họ đi.
Những người ở Bắc Giang khác cũng làm vẻ mặt cười nhạo chế giễu.
Theo cái nhìn của bọn họ, Lâm Mạc Huy hoàn toàn đang tự tìm đến cái chết.
Tất cả mọi người cũng không để ý đến bọn họ mà tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ cứ đi như vậy kHỏang ba tră mét, trước mặt đột nhiên bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu đỏ. “Sắp đến rồi.”
Lâm Mạc Huy hạ giọng nói.
Mọi người nhanh chóng đi lên phía trước, đi vòng qua chỗ ngoặt, trước mặt xuất hiện một hang động vô cùng lớn.Bên trong hang động vô cùng nóng nực, khiến da dẻ của người ta đều có cảm giác nóng ran. ngay giữa hang động có một hố sâu rất lớn.
Mà bên trong hố sâu này lại có một vũng nước sôi, không ngừng bốc bong bóng sôi sùng sục.
Trong vách đá xung quanh đều mơ hồ lóe lên ánh lửa đỏ lập lòe, đó chính là ánh sáng màu đỏ mà vừa nãy bọn họ nhìn thấy.
Đi đến gần hơn, mọi người mới nhìn rõ ánh lửa đỏ trong vách đá đó thật ra chính là những chất lỏng màu đỏ. "Đây... Cái này giống như nham thạch”
Một người kinh hãi hét lên.
Tất cả những người khác nhìn kỹ, cũng vô cùng chấn động. Chất lỏng màu đỏ bên trong vách đá quả nhiên là nham thạch. “Chẳng trách trong này nóng như vậy.”
Người thanh niên đi lên phía trước cảm khái.
Tạ Đình Ngũ không hề để ý đến bọn họ, sự chú ý của ông ta đều đổ dồn lên bên trên vũng nước.
Bên cạnh vũng nước chính là một lớp nham thạch của núi lửa rất dày.
Mà bên trên lớp nham thạch núi lửa đó lại mọc chi chít gần trăm cây sen lửa bảy lá.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thái Tử kinh ngạc thốt lên lời.
Sen lửa bảy lá, chỉ cần một cây thôi cũng đã vôcùng có giá trị.
Bao nhiêu cây sen lửa bảy lá như vậy, lần này thật sự phát tài rồi.
Anh ta nhìn Vương Mập: “Này, Vương Mập.” “lần trước tôi cầm một cây sen lửa bảy lá của anh, lát nữa tôi sẽ trả cho anh hai cây. Như vậy là được rồi đúng không?”
Dường như Vương Mập không nghe thấy lời nói của Thái Tử mà nhìn chằm chằm về phía vũng nước đó, trong ánh mắt toát lên về kích động không thể kìm lại được.
Tạ Đình Ngũ liếc nhìn bọn họ, đột nhiên cười nói: “Thái Tử, nếu như mọi người đã cùng nhau đi đến đây thì đương nhiên mỗi người sẽ có phần. “Như vậy đi, lấy nơi này là ranh giới.” “Sen lửa bảy đá ở bên này là của chúng tôi.” “Còn ở bên đó là của các người, thấy thế nào?”
Thái Tử liếc nhìn, cái người Tạ Đình Ngũ này phần chia như vậy cũng coi như là công bằng. “Không thành vấn đề”
Thái tử gật đầu chấp nhận, sau đó lập tức định đi lên phía trước hái thuốc. Nhưng anh ta lại bị Lâm Mạc Huy kéo lại. “Đừng sốt sắng đi qua đó vội.”
Lâm Mạc Huy hạ giọng nói.
Thái Tử rất ngạc nhiên: “Tại sao vậy?”
Lâm Mạc Huy nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng nói: “Thú bảo vệ vẫn chưa xuất hiện.”Thái tử kinh ngạc: "Thủ bảo vệ?” “Trước đó chẳng phải thứ chúng ta nhìn thấy chính là thú bảo vệ sao?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Những thứ đó chỉ có thể coi như là đời sau mà thủ bảo vệ sinh ra thôi, không phải là thú bảo vệ thật sự.” “Tôi nghi thú bảo vệ đang ở gần đây.” “Anh ta cố tình phân chia khu vực rồi bảo anh đi hải thuốc, như vậy chính là muốn anh dẫn thủ bảo vệ đi ra.”
Thái Tử vô cùng Hỏang sợ, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Tôi đi cái con mẹ nó, lão già này thật sự mặt mày trơ tráo quá rồi.”
Thấy mấy người Lâm Mạc Huy vẫn chưa hành động, Tạ Đình Ngũ giả vờ giả vịt nói: “Mấy người à, sao vẫn chưa đi hái thuốc đi?”
Thái Tử không cam lòng mà nói: “Sao ông không đi hái thuốc đi?”
Vẻ mặt Ngũ Tạ thay đổi, sau đó nhanh chóng cười nói: “Nơi này nóng quá, cô chủ nhà tôi cần phải nghỉ ngơi một chút." “Không sao, các ông cứ làm việc của các ông. Đến khi đó chúng ta cùng nhau đi hái thuốc là được rồi.”
Thái Tử nở nụ cười lạnh lùng: “Ông đây cũng cần phải nghỉ ngơi.” “Mọi người tự làm việc của mình đi, đừng gấp gáp quá.”
Những người ở Bắc Giang khác cũng làm vẻ mặt cười nhạo chế giễu.
Theo cái nhìn của bọn họ, Lâm Mạc Huy hoàn toàn đang tự tìm đến cái chết.
Tất cả mọi người cũng không để ý đến bọn họ mà tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ cứ đi như vậy kHỏang ba tră mét, trước mặt đột nhiên bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu đỏ. “Sắp đến rồi.”
Lâm Mạc Huy hạ giọng nói.
Mọi người nhanh chóng đi lên phía trước, đi vòng qua chỗ ngoặt, trước mặt xuất hiện một hang động vô cùng lớn.Bên trong hang động vô cùng nóng nực, khiến da dẻ của người ta đều có cảm giác nóng ran. ngay giữa hang động có một hố sâu rất lớn.
Mà bên trong hố sâu này lại có một vũng nước sôi, không ngừng bốc bong bóng sôi sùng sục.
Trong vách đá xung quanh đều mơ hồ lóe lên ánh lửa đỏ lập lòe, đó chính là ánh sáng màu đỏ mà vừa nãy bọn họ nhìn thấy.
Đi đến gần hơn, mọi người mới nhìn rõ ánh lửa đỏ trong vách đá đó thật ra chính là những chất lỏng màu đỏ. "Đây... Cái này giống như nham thạch”
Một người kinh hãi hét lên.
Tất cả những người khác nhìn kỹ, cũng vô cùng chấn động. Chất lỏng màu đỏ bên trong vách đá quả nhiên là nham thạch. “Chẳng trách trong này nóng như vậy.”
Người thanh niên đi lên phía trước cảm khái.
Tạ Đình Ngũ không hề để ý đến bọn họ, sự chú ý của ông ta đều đổ dồn lên bên trên vũng nước.
Bên cạnh vũng nước chính là một lớp nham thạch của núi lửa rất dày.
Mà bên trên lớp nham thạch núi lửa đó lại mọc chi chít gần trăm cây sen lửa bảy lá.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thái Tử kinh ngạc thốt lên lời.
Sen lửa bảy lá, chỉ cần một cây thôi cũng đã vôcùng có giá trị.
Bao nhiêu cây sen lửa bảy lá như vậy, lần này thật sự phát tài rồi.
Anh ta nhìn Vương Mập: “Này, Vương Mập.” “lần trước tôi cầm một cây sen lửa bảy lá của anh, lát nữa tôi sẽ trả cho anh hai cây. Như vậy là được rồi đúng không?”
Dường như Vương Mập không nghe thấy lời nói của Thái Tử mà nhìn chằm chằm về phía vũng nước đó, trong ánh mắt toát lên về kích động không thể kìm lại được.
Tạ Đình Ngũ liếc nhìn bọn họ, đột nhiên cười nói: “Thái Tử, nếu như mọi người đã cùng nhau đi đến đây thì đương nhiên mỗi người sẽ có phần. “Như vậy đi, lấy nơi này là ranh giới.” “Sen lửa bảy đá ở bên này là của chúng tôi.” “Còn ở bên đó là của các người, thấy thế nào?”
Thái Tử liếc nhìn, cái người Tạ Đình Ngũ này phần chia như vậy cũng coi như là công bằng. “Không thành vấn đề”
Thái tử gật đầu chấp nhận, sau đó lập tức định đi lên phía trước hái thuốc. Nhưng anh ta lại bị Lâm Mạc Huy kéo lại. “Đừng sốt sắng đi qua đó vội.”
Lâm Mạc Huy hạ giọng nói.
Thái Tử rất ngạc nhiên: “Tại sao vậy?”
Lâm Mạc Huy nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng nói: “Thú bảo vệ vẫn chưa xuất hiện.”Thái tử kinh ngạc: "Thủ bảo vệ?” “Trước đó chẳng phải thứ chúng ta nhìn thấy chính là thú bảo vệ sao?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Những thứ đó chỉ có thể coi như là đời sau mà thủ bảo vệ sinh ra thôi, không phải là thú bảo vệ thật sự.” “Tôi nghi thú bảo vệ đang ở gần đây.” “Anh ta cố tình phân chia khu vực rồi bảo anh đi hải thuốc, như vậy chính là muốn anh dẫn thủ bảo vệ đi ra.”
Thái Tử vô cùng Hỏang sợ, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Tôi đi cái con mẹ nó, lão già này thật sự mặt mày trơ tráo quá rồi.”
Thấy mấy người Lâm Mạc Huy vẫn chưa hành động, Tạ Đình Ngũ giả vờ giả vịt nói: “Mấy người à, sao vẫn chưa đi hái thuốc đi?”
Thái Tử không cam lòng mà nói: “Sao ông không đi hái thuốc đi?”
Vẻ mặt Ngũ Tạ thay đổi, sau đó nhanh chóng cười nói: “Nơi này nóng quá, cô chủ nhà tôi cần phải nghỉ ngơi một chút." “Không sao, các ông cứ làm việc của các ông. Đến khi đó chúng ta cùng nhau đi hái thuốc là được rồi.”
Thái Tử nở nụ cười lạnh lùng: “Ông đây cũng cần phải nghỉ ngơi.” “Mọi người tự làm việc của mình đi, đừng gấp gáp quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.