Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 1013: Tôi chịu thua, nhưng mà tôi không phục
Trà Minh
13/07/2021
Mặt mũi của người thanh niên tràn đầy chật vật, tức hổn hển mà rống to: "Tôi giết anh!"
Người thanh niên này đánh một quyền về phía Lâm Mạc Huy, giống như là muốn liều mạng sống chết với Lâm Mạc Huy vậy.
Nhưng mà trên thực thể, trong lòng anh ta bây giờ đã rối loạn, một quyền này cũng không có sức lực gì. Lâm Mạc Huy thừa cơ bắt lại cổ tay của anh ta, đặt cổ tay này của anh tay trên lồng ngực của anh ta.
Người thanh niên này tức giận gào thét, bộ dạng giống như con sư tử nổi điên vậy, liều mạng giãy dụa
Lâm Mạc Huy có chút im lặng, anh thực sự nghĩ mãi mà không rõ, người thanh niên này sao lại đột ngột tức giận như vậy chứ?
Vì phòng ngừa người thanh niên này giãy dụa, Lâm Mạc Huy đặt hai tay của anh ta tại trên bộ ngực anh ta, tiếp đó, thuận thế ép cơ thể của anh ta xuống phía sau.
Người thanh niên ngồi một cái chữ Mã ở dưới đất, lần này, anh ta bị Lâm Mạc Huy đặt hai tay trước ngực, lùi về phía sau rồi bỗng nhiên đẩy một phát, thân thể của anh ta trực tiếp ngã xuống, đặt ở trên cái chân đằng sau của anh ta.
Lâm Mạc Huy có chút ngơ ngác, tư thái của người thanh niên này cũng quá mềm mại đi chứ? Có thể giang thẳng chân cũng coi như, dưới tình huống như vậy, cơ thể lại còn có thể đè đến trên đùi sau?
Mà người thanh niên này thì giống như đã bị điên vậy, gào thét liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát. Lâm Mạc Huy chỉ có thể gắt gao ngăn chặn anh ta, trầm giọng nói: "Đủ!" "Có chơi có chịu!" "Anh đã thua, còn không chịu thua, anh đây là muốn chơi xấu à?"
Người thanh niên tức giận đến mức sắc mặt đỏ ửng lên, quát ầm lên: "Anh... Anh cái thứ tiểu nhân đồi bại này." "Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" "Anh mau thả tôi ra, tôi... Tôi muốn liều mạng với anh!"
Lâm Mạc Huy cũng giận: "Ai vô sỉ?" "Anh mới vừa nói là đánh với tôi một trận, nếu như tôi thắng thì anh sẽ thả vợ của tôi ra còn gì." "Tôi đã thắng, anh còn muốn liều mạng với tôi?" "Anh... Anh bây giờ là muốn lật lọng hay sao?" "Người nhà họ Vạn các người, thua thì muốn chơi xấu sao?"
Sắc mặt của người thanh niên xanh xám lên, anh ta cắn chặt răng, trầm mặc một phút rồi tức giận nói: "Được." "Tôi có chơi có chịu, anh thắng!" "Bây giờ anh có thể buông tay rồi chứ." Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Anh thả vợ của tôi ra trước đi."
Người thanh niên tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh thả tôi trước đi."
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Tôi không tin anh!"
Thanh niên: "Anh..." "Được! Tôi sẽ thả vợ của anh ra trước." "Người tới, thả Hứa Thanh Mây ra cho tôi."
Mấy người thanh niên bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể chạy tới thả Hứa Thanh Mây ra.
Hứa Thanh Mây đi ra, nhìn thấy Lâm Mạc Huy, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ..
Lâm Mạc Huy nhìn thấy Hứa Thanh Mây không có chịu đến bất kỳ tổn thương gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Anh buông hai tay của người thanh niên kia ra rồi chắp tay nói: "Cảm ơn..."
Không chờ anh nói xong, người thanh niên này đột nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng đánh về phía Lâm Mạc Huy. Nhớ* đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Lâm Mạc Huy vội vàng tránh thoát mấy phát đánh chí mạng này, đột nhiên đánh ra một phát bức người thanh niên kia lùi lại. "Này, anh đã nhận thua rồi, còn làm cái gì vậy?" "Anh là muốn chơi xấu sao?"
Lâm Mạc Huy tức giận nói.
Người thanh niên không nói gì, chỉ cắn răng liều mạng. Lâm Mạc Huy không có cách nào, chỉ có thể nằm lấy cơ hội chế trụ lại người thanh niên này lần nữa.
Người thanh niên bị đè xuống đất, tức giận đến đỏ ửng cả mắt.
Lâm Mạc Huy cũng không có để ý những thứ này, trầm giọng nói: "Anh đã thua, tôi cũng không muốn đánh nhau với anh nữa. "Tất nhiên vợ của tôi đã không có chuyện gì, tôi và nhà họ Vạn các người cũng không oán không thù, chuyện này kết thúc ở đây, như thế nào?"
Người thanh niên tức giận nói: "Anh nằm mơ!" "Tôi với anh không chết không ngừng."
Lâm Mạc Huy nhíu mày: "Anh có cần phải như vậy không?" "Đánh nhau là anh nói ra, tài nghệ của anh không bằng người ta, thua tôi, chẳng lẽ còn không muốn nhận hay sao?" "Nếu như anh thua không nổi, cũng không cần so với tôi."
Người thanh niên tức hổn hển: "Ai thua không dậy nổi? Anh nói ai thua không dậy nổi?" "Tôi nói cho anh biết, tôi... Tôi nguyện đánh cược đương nhiên chịu thua!" "Thế nhưng là, anh dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để đánh bại tôi, tôi... Tôi đương nhiên không phục!"
Lâm Mạc Huy nhíu mày: "Tôi dùng thủ đoạn nào bẩn thỉu?"
Thanh niên tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại không nói ra được một câu.
Người thanh niên này đánh một quyền về phía Lâm Mạc Huy, giống như là muốn liều mạng sống chết với Lâm Mạc Huy vậy.
Nhưng mà trên thực thể, trong lòng anh ta bây giờ đã rối loạn, một quyền này cũng không có sức lực gì. Lâm Mạc Huy thừa cơ bắt lại cổ tay của anh ta, đặt cổ tay này của anh tay trên lồng ngực của anh ta.
Người thanh niên này tức giận gào thét, bộ dạng giống như con sư tử nổi điên vậy, liều mạng giãy dụa
Lâm Mạc Huy có chút im lặng, anh thực sự nghĩ mãi mà không rõ, người thanh niên này sao lại đột ngột tức giận như vậy chứ?
Vì phòng ngừa người thanh niên này giãy dụa, Lâm Mạc Huy đặt hai tay của anh ta tại trên bộ ngực anh ta, tiếp đó, thuận thế ép cơ thể của anh ta xuống phía sau.
Người thanh niên ngồi một cái chữ Mã ở dưới đất, lần này, anh ta bị Lâm Mạc Huy đặt hai tay trước ngực, lùi về phía sau rồi bỗng nhiên đẩy một phát, thân thể của anh ta trực tiếp ngã xuống, đặt ở trên cái chân đằng sau của anh ta.
Lâm Mạc Huy có chút ngơ ngác, tư thái của người thanh niên này cũng quá mềm mại đi chứ? Có thể giang thẳng chân cũng coi như, dưới tình huống như vậy, cơ thể lại còn có thể đè đến trên đùi sau?
Mà người thanh niên này thì giống như đã bị điên vậy, gào thét liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát. Lâm Mạc Huy chỉ có thể gắt gao ngăn chặn anh ta, trầm giọng nói: "Đủ!" "Có chơi có chịu!" "Anh đã thua, còn không chịu thua, anh đây là muốn chơi xấu à?"
Người thanh niên tức giận đến mức sắc mặt đỏ ửng lên, quát ầm lên: "Anh... Anh cái thứ tiểu nhân đồi bại này." "Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" "Anh mau thả tôi ra, tôi... Tôi muốn liều mạng với anh!"
Lâm Mạc Huy cũng giận: "Ai vô sỉ?" "Anh mới vừa nói là đánh với tôi một trận, nếu như tôi thắng thì anh sẽ thả vợ của tôi ra còn gì." "Tôi đã thắng, anh còn muốn liều mạng với tôi?" "Anh... Anh bây giờ là muốn lật lọng hay sao?" "Người nhà họ Vạn các người, thua thì muốn chơi xấu sao?"
Sắc mặt của người thanh niên xanh xám lên, anh ta cắn chặt răng, trầm mặc một phút rồi tức giận nói: "Được." "Tôi có chơi có chịu, anh thắng!" "Bây giờ anh có thể buông tay rồi chứ." Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Anh thả vợ của tôi ra trước đi."
Người thanh niên tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh thả tôi trước đi."
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Tôi không tin anh!"
Thanh niên: "Anh..." "Được! Tôi sẽ thả vợ của anh ra trước." "Người tới, thả Hứa Thanh Mây ra cho tôi."
Mấy người thanh niên bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể chạy tới thả Hứa Thanh Mây ra.
Hứa Thanh Mây đi ra, nhìn thấy Lâm Mạc Huy, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ..
Lâm Mạc Huy nhìn thấy Hứa Thanh Mây không có chịu đến bất kỳ tổn thương gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Anh buông hai tay của người thanh niên kia ra rồi chắp tay nói: "Cảm ơn..."
Không chờ anh nói xong, người thanh niên này đột nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng đánh về phía Lâm Mạc Huy. Nhớ* đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Lâm Mạc Huy vội vàng tránh thoát mấy phát đánh chí mạng này, đột nhiên đánh ra một phát bức người thanh niên kia lùi lại. "Này, anh đã nhận thua rồi, còn làm cái gì vậy?" "Anh là muốn chơi xấu sao?"
Lâm Mạc Huy tức giận nói.
Người thanh niên không nói gì, chỉ cắn răng liều mạng. Lâm Mạc Huy không có cách nào, chỉ có thể nằm lấy cơ hội chế trụ lại người thanh niên này lần nữa.
Người thanh niên bị đè xuống đất, tức giận đến đỏ ửng cả mắt.
Lâm Mạc Huy cũng không có để ý những thứ này, trầm giọng nói: "Anh đã thua, tôi cũng không muốn đánh nhau với anh nữa. "Tất nhiên vợ của tôi đã không có chuyện gì, tôi và nhà họ Vạn các người cũng không oán không thù, chuyện này kết thúc ở đây, như thế nào?"
Người thanh niên tức giận nói: "Anh nằm mơ!" "Tôi với anh không chết không ngừng."
Lâm Mạc Huy nhíu mày: "Anh có cần phải như vậy không?" "Đánh nhau là anh nói ra, tài nghệ của anh không bằng người ta, thua tôi, chẳng lẽ còn không muốn nhận hay sao?" "Nếu như anh thua không nổi, cũng không cần so với tôi."
Người thanh niên tức hổn hển: "Ai thua không dậy nổi? Anh nói ai thua không dậy nổi?" "Tôi nói cho anh biết, tôi... Tôi nguyện đánh cược đương nhiên chịu thua!" "Thế nhưng là, anh dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để đánh bại tôi, tôi... Tôi đương nhiên không phục!"
Lâm Mạc Huy nhíu mày: "Tôi dùng thủ đoạn nào bẩn thỉu?"
Thanh niên tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại không nói ra được một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.