Chương 167: Cái gì?
Ss Tần
21/02/2024
Tô Vũ dở khóc dở cười trước ánh mắt thiển cận của Trần Phúc, anh vỗ bả vai Chu Triết nói: "Cậu nhớ cho kỹ, sau này mặc kệ lợi nhuận bao nhiêu thì đều chi cho ông ta mỗi tháng 100 ngàn thôi, biết không?"
“Cái gì? Cậu có âm mưu gì đúng không, tôi cứ cảm thấy là lạ.” Trần Phúc cau mày hỏi.
Sau đó Tô Vũ đứng ở giữa hai người nói: "Bây giờ để tôi giới thiệu với hai người, đây là Chu Triết, tổng giám đốc của công ty đầu tư Vũ Lộ, cậu ta rất quan tâm đến phương thuốc giảm cân trên tay ông, cậu ta có ý định quảng bá loại thuốc này mở rộng đến toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, nói chuyện đi."
Sau khi nói xong, hai người bắt tay lẫn nhau, Tô Vũ vừa nói là cả nước và toàn thế giới khiến Trần Phúc bối rối, sau khi bình tĩnh lại, Trần Phúc nói: "Không phải chứ, cậu muốn loại thuốc này được sản xuất hàng loạt và bán trên thị trường toàn quốc sao?"
Cho dù Trần Phúc có ngốc thế nào đi nữa thì ông ta cũng biết, lợi nhuận khi đưa ra thị trường trên toàn quốc chắc chắn có thể dùng từ “mỗi ngày tiền vào như nước”. Nhưng đồng thời, ông ta cũng biết, đây đâu phải là chuyện có thể giải quyết chỉ trong một hai câu, ông ta không biết làm ăn nên chưa bao giờ nghĩ đến kế hoạch hoành tráng như vậy.
"Anh Tô, công việc kinh doanh lớn mà anh nói với em chính là thuốc giảm cân sao?" Chu Triết cũng hỏi với vẻ nghi ngờ tương tự.
Chu Triết vẫn chưa biết về tác dụng của thuốc và một số tác dụng phụ của nó. Nhưng mà có mấy lời anh ta nhất định phải nói rõ trước: "Anh Tô, đầu tư những thứ khác thì em cảm thấy còn có thể thử một chút, thế nhưng loại thuốc này không phải chuyện đùa đâu, không chú ý sẽ xảy ra tai nạn chết người. Hơn nữa cục giám sát dược phẩm, cục giám sát chất lượng gì gì đó, kiểm soát dược phẩm tương đối nghiêm ngặt, em cảm thấy tính khả thi còn cần phải được nghiên cứu thêm.”
Tô Vũ gật đầu nói: "Cái này tôi biết, chờ một chút nữa sẽ có người giải quyết những chuyện này, bây giờ việc cậu cần làm chính là cân nhắc quy mô sản xuất lần đầu, đồng thời thảo luận về nguyên vật liệu cùng với một ít giám sát gia công với Trần Phúc, dù sao ông ta mới là chủ sở hữu sáng chế."
Tiêu Tuyết Ny làm việc ở bệnh viện, hẳn là có thể giải quyết được mối lo ngại trước đó của Chu Triết. Về phần trực tiếp đưa quyền sáng chế cho Trần Phúc, đó là lúc trước Tô Vũ đã hứa với ông ta sẽ kiếm tiền, hơn nữa trong khoảng thời gian này Trần Phúc đối xử với anh cũng không tệ, cho nên ông ta xứng đáng có được những thứ này.
Tô Vũ trực tiếp giao bằng sáng chế của đơn thuốc này cho Trần Phúc, tính ra cũng được coi là xứng đáng với ông ta.
Nhưng cho tới bây giờ Trần Phúc cũng chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trước kia ông ta cũng từng nhìn thấy ở trên TV, nói bằng sáng chế của một nhà khoa học nào đó có giá trị bao nhiêu tiền.
Từ góc độ này, ông ta coi như hiểu được, đó chính là nếu như bản quyền sáng chế này thực sự có thể được đất nước công nhận, nó chắc chắn sẽ mang lại cho ông ta khối tài sản khổng lồ.
Ngay lúc Chu Triết và Trần Phúc đang thảo luận với nhau thì Tiêu Tuyết Ny từ ngoài cửa bước vào.
Nhìn hai người cầm bút trông có vẻ rất nghiêm túc, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, cô ấy tiến lên hỏi: "Hai người đang nói gì mà hăng say thế?”
Lúc này Trần Phúc không còn cảnh giác với Tiêu Tuyết Ny nữa, bởi vì bây giờ Tô Vũ đã giao quyền sáng chế đơn thuốc này cho ông ta, hiện tại ông ta mới có quyền chủ đạo.
Sau khi Tiêu Tuyết Ny giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Chu Triết lần lượt liệt kê những vấn đề có thể gặp phải trong dự án này: "Các người xem, đầu tiên loại thuốc này chỉ có hiệu quả với một số người, dùng lời của bác sĩ các người mà nói, có thể là còn chưa có thí nghiệm lâm sàng. Ngoài ra còn có nhiều vấn đề chuyên môn hơn liên quan đến kiểm tra và phê duyệt chất lượng cùng với lựa chọn nguyên vật liệu, hợp tác với nhà máy nào đó, những thứ này đều liên quan đến vấn đề mang tính chất chuyên môn.”
Tiêu Tuyết Ny đánh giá Trần Phúc từ trên xuống dưới một chút: "Tôi cảm thấy, hiệu quả hẳn là tương đối rõ ràng, về phương diện phê duyệt giám định này tôi sẽ giải quyết, sau khi được viện trưởng trong bệnh viện phê chuẩn cũng có thể tiến hành thí nghiệm lâm sàng. Nếu nhìn sơ bộ, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn."
Chu Triết gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta nên phân công công việc, bác sĩ Tiêu, cô phụ trách phê duyệt giám định và thí nghiệm lâm sàng trong bệnh viện, chỉ cần có thể được bệnh viện xác thực là có thể sản xuất số lượng lớn. Bác sĩ Trần, ông hiểu tương đối về phương diện Đông y, nên chuyện sàng lọc và lựa chọn nguyên liệu không phải ông thì không có ai khác. Hai ngày nay tôi sẽ đi làm khảo sát thị trường, tổng hợp đánh giá khối lượng sản xuất ban đầu, sau đó xem xét phản hồi của thị trường để quyết định bước tiếp theo nên làm gì.”
“Cái gì? Cậu có âm mưu gì đúng không, tôi cứ cảm thấy là lạ.” Trần Phúc cau mày hỏi.
Sau đó Tô Vũ đứng ở giữa hai người nói: "Bây giờ để tôi giới thiệu với hai người, đây là Chu Triết, tổng giám đốc của công ty đầu tư Vũ Lộ, cậu ta rất quan tâm đến phương thuốc giảm cân trên tay ông, cậu ta có ý định quảng bá loại thuốc này mở rộng đến toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, nói chuyện đi."
Sau khi nói xong, hai người bắt tay lẫn nhau, Tô Vũ vừa nói là cả nước và toàn thế giới khiến Trần Phúc bối rối, sau khi bình tĩnh lại, Trần Phúc nói: "Không phải chứ, cậu muốn loại thuốc này được sản xuất hàng loạt và bán trên thị trường toàn quốc sao?"
Cho dù Trần Phúc có ngốc thế nào đi nữa thì ông ta cũng biết, lợi nhuận khi đưa ra thị trường trên toàn quốc chắc chắn có thể dùng từ “mỗi ngày tiền vào như nước”. Nhưng đồng thời, ông ta cũng biết, đây đâu phải là chuyện có thể giải quyết chỉ trong một hai câu, ông ta không biết làm ăn nên chưa bao giờ nghĩ đến kế hoạch hoành tráng như vậy.
"Anh Tô, công việc kinh doanh lớn mà anh nói với em chính là thuốc giảm cân sao?" Chu Triết cũng hỏi với vẻ nghi ngờ tương tự.
Chu Triết vẫn chưa biết về tác dụng của thuốc và một số tác dụng phụ của nó. Nhưng mà có mấy lời anh ta nhất định phải nói rõ trước: "Anh Tô, đầu tư những thứ khác thì em cảm thấy còn có thể thử một chút, thế nhưng loại thuốc này không phải chuyện đùa đâu, không chú ý sẽ xảy ra tai nạn chết người. Hơn nữa cục giám sát dược phẩm, cục giám sát chất lượng gì gì đó, kiểm soát dược phẩm tương đối nghiêm ngặt, em cảm thấy tính khả thi còn cần phải được nghiên cứu thêm.”
Tô Vũ gật đầu nói: "Cái này tôi biết, chờ một chút nữa sẽ có người giải quyết những chuyện này, bây giờ việc cậu cần làm chính là cân nhắc quy mô sản xuất lần đầu, đồng thời thảo luận về nguyên vật liệu cùng với một ít giám sát gia công với Trần Phúc, dù sao ông ta mới là chủ sở hữu sáng chế."
Tiêu Tuyết Ny làm việc ở bệnh viện, hẳn là có thể giải quyết được mối lo ngại trước đó của Chu Triết. Về phần trực tiếp đưa quyền sáng chế cho Trần Phúc, đó là lúc trước Tô Vũ đã hứa với ông ta sẽ kiếm tiền, hơn nữa trong khoảng thời gian này Trần Phúc đối xử với anh cũng không tệ, cho nên ông ta xứng đáng có được những thứ này.
Tô Vũ trực tiếp giao bằng sáng chế của đơn thuốc này cho Trần Phúc, tính ra cũng được coi là xứng đáng với ông ta.
Nhưng cho tới bây giờ Trần Phúc cũng chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trước kia ông ta cũng từng nhìn thấy ở trên TV, nói bằng sáng chế của một nhà khoa học nào đó có giá trị bao nhiêu tiền.
Từ góc độ này, ông ta coi như hiểu được, đó chính là nếu như bản quyền sáng chế này thực sự có thể được đất nước công nhận, nó chắc chắn sẽ mang lại cho ông ta khối tài sản khổng lồ.
Ngay lúc Chu Triết và Trần Phúc đang thảo luận với nhau thì Tiêu Tuyết Ny từ ngoài cửa bước vào.
Nhìn hai người cầm bút trông có vẻ rất nghiêm túc, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, cô ấy tiến lên hỏi: "Hai người đang nói gì mà hăng say thế?”
Lúc này Trần Phúc không còn cảnh giác với Tiêu Tuyết Ny nữa, bởi vì bây giờ Tô Vũ đã giao quyền sáng chế đơn thuốc này cho ông ta, hiện tại ông ta mới có quyền chủ đạo.
Sau khi Tiêu Tuyết Ny giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Chu Triết lần lượt liệt kê những vấn đề có thể gặp phải trong dự án này: "Các người xem, đầu tiên loại thuốc này chỉ có hiệu quả với một số người, dùng lời của bác sĩ các người mà nói, có thể là còn chưa có thí nghiệm lâm sàng. Ngoài ra còn có nhiều vấn đề chuyên môn hơn liên quan đến kiểm tra và phê duyệt chất lượng cùng với lựa chọn nguyên vật liệu, hợp tác với nhà máy nào đó, những thứ này đều liên quan đến vấn đề mang tính chất chuyên môn.”
Tiêu Tuyết Ny đánh giá Trần Phúc từ trên xuống dưới một chút: "Tôi cảm thấy, hiệu quả hẳn là tương đối rõ ràng, về phương diện phê duyệt giám định này tôi sẽ giải quyết, sau khi được viện trưởng trong bệnh viện phê chuẩn cũng có thể tiến hành thí nghiệm lâm sàng. Nếu nhìn sơ bộ, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn."
Chu Triết gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta nên phân công công việc, bác sĩ Tiêu, cô phụ trách phê duyệt giám định và thí nghiệm lâm sàng trong bệnh viện, chỉ cần có thể được bệnh viện xác thực là có thể sản xuất số lượng lớn. Bác sĩ Trần, ông hiểu tương đối về phương diện Đông y, nên chuyện sàng lọc và lựa chọn nguyên liệu không phải ông thì không có ai khác. Hai ngày nay tôi sẽ đi làm khảo sát thị trường, tổng hợp đánh giá khối lượng sản xuất ban đầu, sau đó xem xét phản hồi của thị trường để quyết định bước tiếp theo nên làm gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.