Chương 132: Chuyện gì vậy?
Ss Tần
21/02/2024
Chính vì chuyện này mà Tiền Hào bị cha mình nhốt trong nhà đánh một trận tơi bời mới hả giận.
Đối với phần lớn mọi người, trong mắt họ thì Tô Vũ là kẻ ngốc, nhưng trong mắt Tiền Hào, gã ngốc này lại rất đơn thuần.
Trước mặt Tô Vũ, Tiền Hào cũng có thể cười nói hớn hở như một đứa trẻ.
Đó chính là trẻ con, bất kể bạn là ai, chúng đều kết bạn bằng tấm lòng chân thành, so với xã hội đầy thủ đoạn ngày nay, sự trong sáng đó thực sự rất quý giá.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ hỏi: "Này, sao không thấy chú Tiền đâu?"
Tiền Hào lắc đầu: "Ở kia kìa, trước đây tao luôn chửi bới mong ông ấy chết sớm, nhưng thật sự đi rồi mới biết nhớ.”
Tô Vũ quay đầu nhìn thấy bàn thờ trong phòng khách có di ảnh của cha Tiền Hào.
"Thôi không nhắc chuyện buồn nữa, mẹ tao đang nấu ăn kìa, mấy chục năm không gặp, lát nữa chúng ta nhậu vài ly mới được.”
Tiền Hào vui vẻ vỗ vai Tô Vũ, có vẻ như rất nhiều điều muốn nói.
Thật ra nếu mở miệng, anh ta có thể nói cả ba ngày ba đêm không hết lời.
Lúc này, con chó vàng lớn ngoài sân sủa hai tiếng nữa, rồi vẫy đuôi vui vẻ, có thể thấy là nó nhận ra người quen.
Khi Tiền Hào vừa đứng dậy thì Lâm Thiến tức giận bước vào.
"Dì Lâm, mời vào trong ngồi."
Tiền Hào nhiệt tình chào đón.
Nhưng Lâm Thiến không để ý, tiến lên hai bước, nắm lỗ tai Tô Vũ: "Con về nhà ngay, càng lớn càng không nghe lời, chuyện lớn thế mà không nói với mẹ một tiếng, không đánh con thì con ngứa da lắm rồi."
Tô Vũ như nuốt phải hoàng liên vậy, bị Lâm Thiến lôi ra ngoài, Mã Hiểu Lộ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đi theo sau.
Tô Vũ bị Lâm Thiến kéo lê bằng tai ra ngoài.
Mã Hiểu Lộ đi sau thấy thế bật cười ha hả.
"Mẹ à, mẹ làm gì thế, vợ con còn ở đây mà, có thể chừa con chút mặt mũi được không?" Tô Vũ che lỗ tai đã bị mẹ bóp đỏ lên nói.
"Con còn muốn mặt mũi nữa à? Con trở về đây trước đã."
Lâm Thiến đẩy mạnh Tô Vũ một cái.
Khi đi tới cổng nhà, Lâm Quân quay xe máy lại, nhìn Lâm Thiến nói: "Chị ơi, em sắp đến công trường rồi, chị có muốn đi cùng không?" Ở bên cạnh, Từ Thiên Thành cũng đội mũ bảo hiểm lên, có vẻ như sẽ cùng đi.
Chắc hẳn ông ta đã để lời dặn của Tô Vũ ở trong lòng.
Tuy nhiên, nghĩ tới hình ảnh một nhân vật oai phong lẫm liệt như Từ Thiên Thành ngồi trên xe máy hoàn toàn trái ngược với vẻ hô mưa gọi gió tên du thuyền hôm đó, khiến Tô Vũ rất tò mò muốn xem.
"Em cứ đi trước đi, chị còn chuyện phải làm, lát nữa sẽ đến."
Lâm Thiến tức giận bước vào nhà nói một câu.
"Ông chủ Từ à, ngồi sau nhớ giữ chặt vào nhé."
Lâm Quân cắm chìa khóa xe và nói với Từ Thiên Thành.
Lúc này, Từ Thiên Thành dường như đang rất hào hứng, đội mũ bảo hiểm lên và nói: "Nào nào, anh ngồi sau đi, để tôi lái."
Nói rồi ông ta đã nắm lấy tay lái, khiến Lâm Quân nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy chút nào.
"Ông chủ Từ à, ông có thể lái được không, độ an toàn của xe máy không bằng ô tô đâu, không thể chủ quan được đâu." Lâm Quân nhắc nhở.
"Cứ yên tâm đi, mấy thứ này tôi đã biết từ hơn 10 năm trước, lúc mới bắt đầu làm ăn rồi, rất thành thục. Nếu làm anh té thì tôi chịu trách nhiệm."
Nếu Từ Thiên Thành đã nói vậy, Lâm Quân cũng chỉ có thể ngồi lên yên sau.
Tiếng động cơ xe máy rống lên, Từ Thiên Thành loạng choạng chạy ra đường.
Bước vào phòng, Lâm Thiến đóng sầm cửa lại, ngồi phịch xuống giường, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Tô Vũ.
Mặc dù cả hai vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng với thái độ tức giận thế này của Lâm Thiến, chắc chắn đã có chuyện gì đó khiến bà tức giận.
Và chuyện đó chắc chắn liên quan tới Tô Vũ.
Mã Hiểu Lộ ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiến, kéo tay bà ấy và nói: "Mẹ à, mẹ làm sao thế, hôm nay là sinh nhật của mẹ mà, đang êm đẹp sao lại tức giận chứ?"
Lâm Thiến thở dài, dù sao thì chuyện này cũng không thể trách cô con dâu hiền lành của mình được.
Những năm qua, bà đã thấy rất rõ sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của Mã Hiểu Lộ.
Lâm Thiến lấy từ tay ra một tờ giấy, ném cho Tô Vũ: "Cái này, con giải thích xem sao lại có chuyện này?" Tô Vũ nhặt tờ giấy dưới đất lên xem, lập tức hiểu tại sao mẹ lại tức giận như vậy.
Gặp phải chuyện như thế này, tin rằng bất cứ người mẹ nào cũng sẽ không nhịn được mà nổi giận.
Chỉ là lúc này, Tô Vũ lại thấy dở khóc dở cười.
Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu nhìn Tô Vũ: "Chuyện gì vậy?" Tô Vũ không nói gì, đưa tờ "Thỏa thuận ly hôn" trong tay cho Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ nhận lấy xem qua rồi bật cười, quay đầu lại nhìn Lâm Thiến nói: "Mẹ à, chỉ vì chuyện này mà mẹ tức giận à?"
Lâm Thiến không hiểu chuyện gì, đã thế này rồi mà hai người vẫn còn cười được, bà nghiêm túc nhìn Mã Hiểu Lộ nói: “Đây có thể là chuyện nhỏ à? Mẹ có thể không tức giận sao?”
Mã Hiểu Lộ vò tờ giấy kia trước mặt Lâm Thiến và nói: “Mẹ, đều là giả cả, tình cảm của bọn con rất tốt, sao lại ly hôn được chứ.”
Đối với phần lớn mọi người, trong mắt họ thì Tô Vũ là kẻ ngốc, nhưng trong mắt Tiền Hào, gã ngốc này lại rất đơn thuần.
Trước mặt Tô Vũ, Tiền Hào cũng có thể cười nói hớn hở như một đứa trẻ.
Đó chính là trẻ con, bất kể bạn là ai, chúng đều kết bạn bằng tấm lòng chân thành, so với xã hội đầy thủ đoạn ngày nay, sự trong sáng đó thực sự rất quý giá.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ hỏi: "Này, sao không thấy chú Tiền đâu?"
Tiền Hào lắc đầu: "Ở kia kìa, trước đây tao luôn chửi bới mong ông ấy chết sớm, nhưng thật sự đi rồi mới biết nhớ.”
Tô Vũ quay đầu nhìn thấy bàn thờ trong phòng khách có di ảnh của cha Tiền Hào.
"Thôi không nhắc chuyện buồn nữa, mẹ tao đang nấu ăn kìa, mấy chục năm không gặp, lát nữa chúng ta nhậu vài ly mới được.”
Tiền Hào vui vẻ vỗ vai Tô Vũ, có vẻ như rất nhiều điều muốn nói.
Thật ra nếu mở miệng, anh ta có thể nói cả ba ngày ba đêm không hết lời.
Lúc này, con chó vàng lớn ngoài sân sủa hai tiếng nữa, rồi vẫy đuôi vui vẻ, có thể thấy là nó nhận ra người quen.
Khi Tiền Hào vừa đứng dậy thì Lâm Thiến tức giận bước vào.
"Dì Lâm, mời vào trong ngồi."
Tiền Hào nhiệt tình chào đón.
Nhưng Lâm Thiến không để ý, tiến lên hai bước, nắm lỗ tai Tô Vũ: "Con về nhà ngay, càng lớn càng không nghe lời, chuyện lớn thế mà không nói với mẹ một tiếng, không đánh con thì con ngứa da lắm rồi."
Tô Vũ như nuốt phải hoàng liên vậy, bị Lâm Thiến lôi ra ngoài, Mã Hiểu Lộ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đi theo sau.
Tô Vũ bị Lâm Thiến kéo lê bằng tai ra ngoài.
Mã Hiểu Lộ đi sau thấy thế bật cười ha hả.
"Mẹ à, mẹ làm gì thế, vợ con còn ở đây mà, có thể chừa con chút mặt mũi được không?" Tô Vũ che lỗ tai đã bị mẹ bóp đỏ lên nói.
"Con còn muốn mặt mũi nữa à? Con trở về đây trước đã."
Lâm Thiến đẩy mạnh Tô Vũ một cái.
Khi đi tới cổng nhà, Lâm Quân quay xe máy lại, nhìn Lâm Thiến nói: "Chị ơi, em sắp đến công trường rồi, chị có muốn đi cùng không?" Ở bên cạnh, Từ Thiên Thành cũng đội mũ bảo hiểm lên, có vẻ như sẽ cùng đi.
Chắc hẳn ông ta đã để lời dặn của Tô Vũ ở trong lòng.
Tuy nhiên, nghĩ tới hình ảnh một nhân vật oai phong lẫm liệt như Từ Thiên Thành ngồi trên xe máy hoàn toàn trái ngược với vẻ hô mưa gọi gió tên du thuyền hôm đó, khiến Tô Vũ rất tò mò muốn xem.
"Em cứ đi trước đi, chị còn chuyện phải làm, lát nữa sẽ đến."
Lâm Thiến tức giận bước vào nhà nói một câu.
"Ông chủ Từ à, ngồi sau nhớ giữ chặt vào nhé."
Lâm Quân cắm chìa khóa xe và nói với Từ Thiên Thành.
Lúc này, Từ Thiên Thành dường như đang rất hào hứng, đội mũ bảo hiểm lên và nói: "Nào nào, anh ngồi sau đi, để tôi lái."
Nói rồi ông ta đã nắm lấy tay lái, khiến Lâm Quân nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy chút nào.
"Ông chủ Từ à, ông có thể lái được không, độ an toàn của xe máy không bằng ô tô đâu, không thể chủ quan được đâu." Lâm Quân nhắc nhở.
"Cứ yên tâm đi, mấy thứ này tôi đã biết từ hơn 10 năm trước, lúc mới bắt đầu làm ăn rồi, rất thành thục. Nếu làm anh té thì tôi chịu trách nhiệm."
Nếu Từ Thiên Thành đã nói vậy, Lâm Quân cũng chỉ có thể ngồi lên yên sau.
Tiếng động cơ xe máy rống lên, Từ Thiên Thành loạng choạng chạy ra đường.
Bước vào phòng, Lâm Thiến đóng sầm cửa lại, ngồi phịch xuống giường, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Tô Vũ.
Mặc dù cả hai vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng với thái độ tức giận thế này của Lâm Thiến, chắc chắn đã có chuyện gì đó khiến bà tức giận.
Và chuyện đó chắc chắn liên quan tới Tô Vũ.
Mã Hiểu Lộ ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiến, kéo tay bà ấy và nói: "Mẹ à, mẹ làm sao thế, hôm nay là sinh nhật của mẹ mà, đang êm đẹp sao lại tức giận chứ?"
Lâm Thiến thở dài, dù sao thì chuyện này cũng không thể trách cô con dâu hiền lành của mình được.
Những năm qua, bà đã thấy rất rõ sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của Mã Hiểu Lộ.
Lâm Thiến lấy từ tay ra một tờ giấy, ném cho Tô Vũ: "Cái này, con giải thích xem sao lại có chuyện này?" Tô Vũ nhặt tờ giấy dưới đất lên xem, lập tức hiểu tại sao mẹ lại tức giận như vậy.
Gặp phải chuyện như thế này, tin rằng bất cứ người mẹ nào cũng sẽ không nhịn được mà nổi giận.
Chỉ là lúc này, Tô Vũ lại thấy dở khóc dở cười.
Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu nhìn Tô Vũ: "Chuyện gì vậy?" Tô Vũ không nói gì, đưa tờ "Thỏa thuận ly hôn" trong tay cho Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ nhận lấy xem qua rồi bật cười, quay đầu lại nhìn Lâm Thiến nói: "Mẹ à, chỉ vì chuyện này mà mẹ tức giận à?"
Lâm Thiến không hiểu chuyện gì, đã thế này rồi mà hai người vẫn còn cười được, bà nghiêm túc nhìn Mã Hiểu Lộ nói: “Đây có thể là chuyện nhỏ à? Mẹ có thể không tức giận sao?”
Mã Hiểu Lộ vò tờ giấy kia trước mặt Lâm Thiến và nói: “Mẹ, đều là giả cả, tình cảm của bọn con rất tốt, sao lại ly hôn được chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.