Chương 576: Có manh mối
Ss Tần
19/03/2024
Có câu, sau khi uống rượu vào thì toàn nói lời chân thật.
Tô Vũ thấy hơi nhức đầu, không biết tên Bạch Nhãn Hạt Tử này rốt cuộc là thực sự nghe được chút tin tức gì, hay chỉ đơn thuần là uống say rồi nói nhảm đây?
Lúc này Tô Vũ cũng chẳng để ý nhiều nữa, xách Bạch Nhãn Hạt Tử đang lơ mơ lên.
“Ông vừa nói gì đấy? Nói rõ cho tôi.” Tô Vũ dựng thẳng Bạch Nhãn Hạt Tử lên rồi hỏi.
Lúc này mặt Bạch Nhấn Hạt Tử đỏ au, gân xanh trên trán nổi lên, nhìn là biết triệu chứng rượu đã xông lên đầu.
“Cái... cái rượu dừa này, sức ngấm về sau cũng ghê thật. Ngày mai... ngày mai còn có việc, các người... các người mau đưa tôi về, Tô tiên sinh sẽ không vui đâu.”
Bạch Nhấn Hạt Tử nắm tay Tô Vũ, lại nói nhảm một hồi.
Ông ta còn tưởng mình vẫn đang uống rượu, xung quanh vẫn có các thiếu nữ Xứ người.
Tô Vũ nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử say thành ra thế này, xem ra sau này phải ra lệnh cấm rượu cho ông ta, nếu không chỉ riêng việc uống rượu, chắc chắn sẽ làm hỏng việc.
Nghĩ vậy, Tô Vũ dùng sức đấm vào bụng Bạch Nhãn Hạt Tử, sau đó chỉ nghe “oe oe” hai tiếng, Bạch Nhãn Hạt Tử nôn ra cả cháo lẫn nước.
Nôn “oe oe” bảy tám phần rồi, Bạch Nhãn Hạt Tử dường như cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Cầm ly nước trên bàn tu ừng ực hai ngụm, lại xoa mạnh đầu mình, ngẩng lên thì thấy Tô Vũ: “Ơ, Tô tiên sinh, ngài cũng sang bên này uống rượu à? Tôi nói với ngài, rượu dừa này, thực sự là xông lên đầu ghê lắm, vừa uống thì không có cảm giác gì, giống như uống nước ấy, một lúc sau ngài mới biết khó chịu.
Cái chỗ tồi tàn này, còn bảo là rượu ngon nhất, tôi thấy, còn không bằng rượu năm đồng một cân ở nhà.”
Tô Vũ tát một cái vào đầu Bạch Nhãn Hạt Tử, tên này chắc vẫn tưởng mình đang ở chốn hoa nguyệt.
“Tỉnh chưa? Nếu chưa tỉnh, tôi sẽ ném ông xuống sông, cho ông tỉnh táo tiại.” 'Tô Vũ nói xong, Bạch Nhấn Hạt Tử mới hoàn hồn nhìn quanh.
“Tôi về đây kiểu gì vậy, trời ơi, thực sự không nên uống nhiều rượu như thế, thôi nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
'Tên Bạch Nhãn Hạt Tử này cũng may là đến một nước chỉ kém về mặt văn minh thôi, nếu để ông ta đến bộ lạc ăn thịt người nào đó, chắc ông ta đã bị người †a nướng ăn từ lâu rồi.
Nhưng mà nói lại, chắc cũng chẳng ai thèm có ý nghĩ gì với Bạch Nhãn Hạt Tử đâu nhỉ.
“Quay lại đây, vừa rồi tôi nghe ông nói ông biết có người từng vào sâu trong sa mạc, chuyện này là sao?” Tô Vũ gọi Bạch Nhãn Hạt Tử lại hỏi.
Bạch Nhãn Hạt Tử vỗ mạnh đầu mình: “Tôi có nói vậy à? Sao tôi không nhớ nhỉ? Ồ ồ, hình như đúng là có chuyện đó, chính là lúc nãy đang uống rượu, tôi nghe người ta nói đấy mà.”
Chỗ Bạch Nhấn Hạt Tử vừa uống rượu chính là nơi tương tự như mấy hội sở giải trí trong nước, là nơi tiêu phí của người có tiền, ở đây phần lớn dùng để tiếp đãi khách ngoại quốc.
Vừa rồi Bạch Nhãn Hạt Tử tán gẫu với người ta thì biết được một tin tức rất quan trọng, đó là hôm qua có một người nước ngoài tên Nandi, đến chỗ này tiêu tiền như nước.
'Tên Nandi này cũng vì uống nhiều rượu quá nên mới nói thật, tiết lộ mục đích thực sự đến cái nơi chim không thèm ị này, thực ra chính là để vào sa mạc lớn Rubhail.
“Tôi nghe họ nói, hình như trong tay người này có cuốn sổ gì đó, anh ta hình như là đi tìm báu vật, tôi chỉ biết bấy nhiêu đó thôi.” Bạch Nhãn Hạt Tử kể lại đầy đủ những gì mình nghe người ta nói lúc uống rượu.
Nghe xong, Tô Vũ nhíu mày, phải nói Cộng hòa Malawi này hẳn là một trong những nước lạc hậu nhất trên thế giới.
Thông thường hẳn sẽ không có mấy du khách nước ngoài đến đây chơi, hoặc là đến đây làm ăn, mua một số nguyên liệu từ địa phương với giá tương đối rẻ.
Hoặc là mang theo mục đích nào khác, nói có người sẽ vào sa mạc tìm báu vật, rồi tạm dừng chân ở chỗ này, cũng không phải không thể.
“Người đó bây giờ đang ở đâu?” Tô Vũ quay lại hỏi Bạch Nhãn Hạt Tử.
“Ý ngài là tên Nandi đó à? Làm sao tôi biết được, tôi có gặp anh ta đâu.” Bạch Nhãn Hạt Tử lắc đầu nói.
Tô Vũ nghĩ, nếu người này thực sự đến tìm báu vật, vậy thì khả năng lớn nhất chắc chắn là trong sa mạc, hơn nữa mục đích của anh ta rất có thể cũng chính là nơi Tô Vũ và mọi người sắp đến.
Tô Vũ thấy hơi nhức đầu, không biết tên Bạch Nhãn Hạt Tử này rốt cuộc là thực sự nghe được chút tin tức gì, hay chỉ đơn thuần là uống say rồi nói nhảm đây?
Lúc này Tô Vũ cũng chẳng để ý nhiều nữa, xách Bạch Nhãn Hạt Tử đang lơ mơ lên.
“Ông vừa nói gì đấy? Nói rõ cho tôi.” Tô Vũ dựng thẳng Bạch Nhãn Hạt Tử lên rồi hỏi.
Lúc này mặt Bạch Nhấn Hạt Tử đỏ au, gân xanh trên trán nổi lên, nhìn là biết triệu chứng rượu đã xông lên đầu.
“Cái... cái rượu dừa này, sức ngấm về sau cũng ghê thật. Ngày mai... ngày mai còn có việc, các người... các người mau đưa tôi về, Tô tiên sinh sẽ không vui đâu.”
Bạch Nhấn Hạt Tử nắm tay Tô Vũ, lại nói nhảm một hồi.
Ông ta còn tưởng mình vẫn đang uống rượu, xung quanh vẫn có các thiếu nữ Xứ người.
Tô Vũ nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử say thành ra thế này, xem ra sau này phải ra lệnh cấm rượu cho ông ta, nếu không chỉ riêng việc uống rượu, chắc chắn sẽ làm hỏng việc.
Nghĩ vậy, Tô Vũ dùng sức đấm vào bụng Bạch Nhãn Hạt Tử, sau đó chỉ nghe “oe oe” hai tiếng, Bạch Nhãn Hạt Tử nôn ra cả cháo lẫn nước.
Nôn “oe oe” bảy tám phần rồi, Bạch Nhãn Hạt Tử dường như cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Cầm ly nước trên bàn tu ừng ực hai ngụm, lại xoa mạnh đầu mình, ngẩng lên thì thấy Tô Vũ: “Ơ, Tô tiên sinh, ngài cũng sang bên này uống rượu à? Tôi nói với ngài, rượu dừa này, thực sự là xông lên đầu ghê lắm, vừa uống thì không có cảm giác gì, giống như uống nước ấy, một lúc sau ngài mới biết khó chịu.
Cái chỗ tồi tàn này, còn bảo là rượu ngon nhất, tôi thấy, còn không bằng rượu năm đồng một cân ở nhà.”
Tô Vũ tát một cái vào đầu Bạch Nhãn Hạt Tử, tên này chắc vẫn tưởng mình đang ở chốn hoa nguyệt.
“Tỉnh chưa? Nếu chưa tỉnh, tôi sẽ ném ông xuống sông, cho ông tỉnh táo tiại.” 'Tô Vũ nói xong, Bạch Nhấn Hạt Tử mới hoàn hồn nhìn quanh.
“Tôi về đây kiểu gì vậy, trời ơi, thực sự không nên uống nhiều rượu như thế, thôi nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
'Tên Bạch Nhãn Hạt Tử này cũng may là đến một nước chỉ kém về mặt văn minh thôi, nếu để ông ta đến bộ lạc ăn thịt người nào đó, chắc ông ta đã bị người †a nướng ăn từ lâu rồi.
Nhưng mà nói lại, chắc cũng chẳng ai thèm có ý nghĩ gì với Bạch Nhãn Hạt Tử đâu nhỉ.
“Quay lại đây, vừa rồi tôi nghe ông nói ông biết có người từng vào sâu trong sa mạc, chuyện này là sao?” Tô Vũ gọi Bạch Nhãn Hạt Tử lại hỏi.
Bạch Nhãn Hạt Tử vỗ mạnh đầu mình: “Tôi có nói vậy à? Sao tôi không nhớ nhỉ? Ồ ồ, hình như đúng là có chuyện đó, chính là lúc nãy đang uống rượu, tôi nghe người ta nói đấy mà.”
Chỗ Bạch Nhấn Hạt Tử vừa uống rượu chính là nơi tương tự như mấy hội sở giải trí trong nước, là nơi tiêu phí của người có tiền, ở đây phần lớn dùng để tiếp đãi khách ngoại quốc.
Vừa rồi Bạch Nhãn Hạt Tử tán gẫu với người ta thì biết được một tin tức rất quan trọng, đó là hôm qua có một người nước ngoài tên Nandi, đến chỗ này tiêu tiền như nước.
'Tên Nandi này cũng vì uống nhiều rượu quá nên mới nói thật, tiết lộ mục đích thực sự đến cái nơi chim không thèm ị này, thực ra chính là để vào sa mạc lớn Rubhail.
“Tôi nghe họ nói, hình như trong tay người này có cuốn sổ gì đó, anh ta hình như là đi tìm báu vật, tôi chỉ biết bấy nhiêu đó thôi.” Bạch Nhãn Hạt Tử kể lại đầy đủ những gì mình nghe người ta nói lúc uống rượu.
Nghe xong, Tô Vũ nhíu mày, phải nói Cộng hòa Malawi này hẳn là một trong những nước lạc hậu nhất trên thế giới.
Thông thường hẳn sẽ không có mấy du khách nước ngoài đến đây chơi, hoặc là đến đây làm ăn, mua một số nguyên liệu từ địa phương với giá tương đối rẻ.
Hoặc là mang theo mục đích nào khác, nói có người sẽ vào sa mạc tìm báu vật, rồi tạm dừng chân ở chỗ này, cũng không phải không thể.
“Người đó bây giờ đang ở đâu?” Tô Vũ quay lại hỏi Bạch Nhãn Hạt Tử.
“Ý ngài là tên Nandi đó à? Làm sao tôi biết được, tôi có gặp anh ta đâu.” Bạch Nhãn Hạt Tử lắc đầu nói.
Tô Vũ nghĩ, nếu người này thực sự đến tìm báu vật, vậy thì khả năng lớn nhất chắc chắn là trong sa mạc, hơn nữa mục đích của anh ta rất có thể cũng chính là nơi Tô Vũ và mọi người sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.