Chương 21: Đột nhiên
Ss Tần
21/02/2024
Động tác đột ngột của Tô Vũ thật sự làm cho mọi người có mặt ở đây không kịp phản ứng.
"Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Mã Hiểu Lộ kéo cánh tay Tô Vũ, thấp giọng hỏi.
Tô Vũ nhún nhún vai, nói với Mã Hiểu Lộ: "Anh cũng không biết trong thẻ đó có tiền không." . Truyện Kiếm Hiệp
Mã Hiểu Lộ đột nhiên ngượng ngùng: "Không có tiền mà anh cũng dám lấy ra à?"
"Thử vận may, nếu có thể sử dụng thì sao?" Tô Vũ thờ ơ trả lời.
Thực ra, vừa rồi khi Tô Vũ đi vào, anh đã nhìn thấy logo của cửa hàng này có trên thẻ VIP này, cho nên anh đoán rằng nó có thể sử dụng được.
Lúc này, có một số người đang ngồi đây đã nhận ra, tấm thẻ này cũng không phải là thẻ ngân hàng.
"Tôi nói là không phải gì đâu, anh buồn cười nhỉ? Lấy thẻ tích điểm VIP từ siêu thị để tới đây tính tiền à?" Lúc này, Hoàng Lỗi không thể nhịn được nên đã mở miệng nói một câu.
Anh ta vừa nói xong, Mã Hiểu Lộ cũng lập tức phản ứng lại, cô quay đầu nhìn tấm thẻ đang được kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của Tô Vũ.
Khi phát hiện ra đó thực sự là thẻ VIP, Mã Hiểu Lộ nóng lòng muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào. Điều này một lần nữa làm cho cô phải suy nghĩ xem liệu rằng não Tô Vũ thực sự có vấn đề hay không?
"Ha ha ha, Hiểu Lộ, chồng cô thật sự rất thú vị, nghĩ rằng nơi này là siêu thị sao?"
"Đúng vậy, cũng không biết là có thể tích lũy được bao nhiêu điểm."
Vài người có mặt ở đây bắt đầu bật cười, ngay cả Chu Triết cũng sững sờ, anh ta cảm thấy vừa rồi mình đã đủ xấu hổ rồi.
Ai mà biết được tự dưng xuất hiện một tên dở hơi, điều này suýt nữa khiến anh ta bật cười.
Triệu Phi Phi nhìn Tô Vũ với ánh mắt thương cảm, cô ấy thở dài, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho người quản lý.
Dù sao thì ngay lúc này Tô Vũ cũng đã thể đứng lên giúp họ giải vây, trong lòng cô ấy cảm thấy rất biết ơn. Ít nhất thì Tô Vũ cũng có trái tim này, nhưng bởi vì bộ não của anh nên phương thức không được đúng lắm.
Mà trong khi mọi người chỉ lo cười nhạo Tô Vũ thì ánh mắt của quản lý còn sáng hơn cả tấm thẻ vàng sáng ngời trong tay Tô Vũ.
Sau một lát, lông mày của quản lý khẽ giật giật: Đây... Đây là ba thẻ vàng duy nhất của Hội Hải Đông? Vậy thì rốt cuộc người đang ở trước mặt mình là ai?
Đột nhiên, người quản lý cảm thấy người đang ngồi trước mặt mình trông có vẻ rất bình thường không dễ gây sự chú ý, giống như một ngọn núi hùng vĩ.
Thẻ này có ý nghĩa gì, Nhất Phẩm Tiên là sản nghiệp dưới trướng Hội Hải Đông, tất nhiên, người quản lý biết rất rõ.
Cầm trên tay chiếc thẻ này, không chỉ được hưởng dịch vụ miễn phí cao cấp nhất trong nhà hàng, mà tấm thẻ này còn tượng trưng cho thân phận, đồng nghĩa với việc người trước mặt này có một vị trí rất quan trọng ở Hội Hải Đông.
Người quản lý không đưa tay ra đón nhận thẻ ngân hàng trong tay Triệu Phi Phi, mà run rẩy tay, nâng niu tiếp nhận tấm thẻ vàng VIP từ tay Tô Vũ.
Sau đó, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ nhẹ vào mặt mình để tỉnh táo lại, để có thể làm cho mình tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng sau khi chắc chắn rằng đó là một tấm thẻ thật, người quản lý trả lại thẻ cho Tô Vũ bằng cả hai tay, cúi xuống chín mươi độ và nói: "Thưa anh, xin thứ lỗi vì tôi có mắt không thấy thái sơn, sự hiện diện của anh đã là niềm vinh hạnh lớn cho nhà hàng chúng tôi."
Ngay khi những lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người đều ngừng chỉ trích Tô Vũ và nhìn Tô Vũ với ánh mắt khó tin.
Vừa rồi trong mắt họ thì người này coi là có vấn đề về não, thế mà chỉ trong chớp mắt, anh thực sự đã được quản lý đối đãi như một vị khách quý, lời nói của anh ta lộ ra sự tôn trọng không gì sánh được.
"Mau chóng tìm phòng riêng tốt nhất cho quý ông này và bạn của anh ấy." Người quản lý vẫy tay gọi vài người phục vụ cách đó không xa.
"Không cần, chỉ cần mang cho chúng tôi thêm một ít cua Champagne và hàu đá là được." Tô Vũ quay đầu nhìn quản lý, nhẹ giọng nói.
Bởi vì anh nhìn thấy vừa rồi có vẻ Mã Hiểu Lộ dường như rất thích hai món này, cho nên anh mới gọi thêm một ít.
"Được rồi, được rồi, xin chờ một lát." Nói xong, người quản lý nói với người phục vụ bên cạnh: "Đi chuẩn bị cua Champagne Châu Úc tốt nhất và hàu đá Sydney ngon nhất."
Lúc này, Mã Hiểu Lộ cuối cùng cũng hồi phục lại sau cú sốc tinh thần vừa rồi, cô nhìn người quản lý đang đứng trước mặt Tô Vũ như nô lệ, hỏi: "Nhưng, tiền..."
"Ôi chao, cô gái trẻ này, đừng lo lắng, tất cả những thứ cô dùng, nhà hàng của chúng tôi đều miễn phí."
Đột nhiên, tất cả mọi người có mặt đều sốc đến nỗi quai hàm suýt rơi xuống đất. Vừa rồi một người đường đường là cậu chủ nhỏ của Châu Báu Chu thị muốn ký sổ còn không được, họ vừa quay đầu lại đã thấy Tô Vũ nói dăm ba câu là lập tức được miễn phí.
Chuyện này có ý nghĩa gì thì không cần giải thích mọi người cũng đã tự biết.
Đặc biệt là Chu Triết, trước đó, Triệu Phi Phi đã nói với anh ta rằng Tô Vũ là người của nhà họ Tô.
Mà trong lòng Chu Triết cũng thừa biết, cho dù Tô Thiếu Uy đến nhà hàng này, thì anh ta chắc chắn cũng không có tư cách được hưởng đãi ngộ như vậy. Từ góc độ này, ai là người kế vị tương lai của nhà họ Tô dường như có thể nhìn thấy trong nháy mắt.
Chu Triết ngồi xuống, nhìn Tô Vũ, khẽ gật đầu: "Tô Vũ, vừa rồi cảm ơn anh."
Tô Vũ dường như không để trong lòng vấn đề này, anh lấy một con cua Champagne đặt trước mặt Mã Hiểu Lộ, sau đó nói: "Đừng vì chuyện nhỏ này làm mất nhã hứng ăn uống."
Chu Triết cũng thở ra một hơi dài, anh ta nhìn vào một bên góc mặt của Tô Vũ, đột nhiên cảm thấy hôm nay thẻ tín dụng của mình bị đóng băng cũng không phải chuyện xấu.
Ít nhất điều này cũng đã cho anh ta nhận được vài thứ, thấy được rõ ràng là không chỉ có một Tô Thiếu Uy ở thành phố Tân Hải, mà còn có một Tô Vũ, địa vị của Tô Vũ có khả năng còn lớn hơn cả Tô Thiếu Uy.
Không chỉ vậy, theo như anh ta thấy, nếu so sánh giữa Tô Thiếu Uy và Tô Vũ, người ra vẻ khiêm tốn, càng có sự thông minh, có nội hàm hơn.
Cho nên trong lòng anh ta đã có kế hoạch rồi, dựa vào mối quan hệ với Triệu Phi Phi, bằng mọi giá anh ta phải kết bạn với Tô Vũ, điều này chỉ có lợi chứ không có hại.
Trong số tất cả những người có mặt, người cảm thấy khó hiểu nhất có lẽ là Hoàng Lỗi.
Hiển nhiên, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Tô Vũ bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi cửa, nhưng tại sao dường như địa vị của anh ở thành phố Tân Hải đang tăng lên thay vì vì suy giảm?
"Chắc chắn là Mã Hiểu Lộ, đúng vậy, tấm thẻ kia chắc chắn là Mã Hiểu Lộ đưa cho Tô Vũ khi nhìn thấy Chu Triết khó xử." Trong lòng Hoàng Lỗi, anh ta lại một lần nữa quy kết tất cả những chuyện này là do bối cảnh của nhà họ Mã.
Nhưng có một điều mà anh ta không hề biết là, cho dù là người đứng đầu nhà họ Mã hay là người đứng đầu nhà họ Tô, một trong số họ khi đến đây vào ngày hôm nay thì không một ai được được hưởng đãi ngộ đặc biệt như Tô Vũ.
Mặc dù hai gia tộc này cũng được coi là nổi tiếng ở thành phố Tân Hải, nhưng cho dù hai gia tộc có liên kết lại với nhau thì ở trước mặt Hội Hải Đông cũng không đáng được chú ý đến.
Mã Hiểu Lộ vừa ăn vừa tò mò hỏi: "Này, anh lấy được tấm thẻ đó ở đâu thế? Tại sao người ta lại trực tiếp miễn phí cho anh vậy?"
Tô Vũ liếm liếm môi, đáp: "Đây không phải là thẻ phòng của khách sạn Thần Hi ngày hôm qua sao? Anh đã cầm nhầm, vốn dĩ là anh muốn lấy ra tấm thẻ này."
Nói xong, Tô Vũ lấy ra tấm thẻ lương mà mấy ngày trước Trần Phúc đưa cho anh. Không phải là Tô Vũ muốn cố ý giấu giếm điều gì với Mã Hiểu Lộ, chỉ là bây giờ không phải là lúc thích hợp để cho cô biết.
Nói cách khác, Tô Vũ không muốn Mã Hiểu Lộ có bất kỳ sự liên quan nào đến Hội Hải Đông này, đây là sự bảo vệ cô ở mức tối đa.
"Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Mã Hiểu Lộ kéo cánh tay Tô Vũ, thấp giọng hỏi.
Tô Vũ nhún nhún vai, nói với Mã Hiểu Lộ: "Anh cũng không biết trong thẻ đó có tiền không." . Truyện Kiếm Hiệp
Mã Hiểu Lộ đột nhiên ngượng ngùng: "Không có tiền mà anh cũng dám lấy ra à?"
"Thử vận may, nếu có thể sử dụng thì sao?" Tô Vũ thờ ơ trả lời.
Thực ra, vừa rồi khi Tô Vũ đi vào, anh đã nhìn thấy logo của cửa hàng này có trên thẻ VIP này, cho nên anh đoán rằng nó có thể sử dụng được.
Lúc này, có một số người đang ngồi đây đã nhận ra, tấm thẻ này cũng không phải là thẻ ngân hàng.
"Tôi nói là không phải gì đâu, anh buồn cười nhỉ? Lấy thẻ tích điểm VIP từ siêu thị để tới đây tính tiền à?" Lúc này, Hoàng Lỗi không thể nhịn được nên đã mở miệng nói một câu.
Anh ta vừa nói xong, Mã Hiểu Lộ cũng lập tức phản ứng lại, cô quay đầu nhìn tấm thẻ đang được kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của Tô Vũ.
Khi phát hiện ra đó thực sự là thẻ VIP, Mã Hiểu Lộ nóng lòng muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào. Điều này một lần nữa làm cho cô phải suy nghĩ xem liệu rằng não Tô Vũ thực sự có vấn đề hay không?
"Ha ha ha, Hiểu Lộ, chồng cô thật sự rất thú vị, nghĩ rằng nơi này là siêu thị sao?"
"Đúng vậy, cũng không biết là có thể tích lũy được bao nhiêu điểm."
Vài người có mặt ở đây bắt đầu bật cười, ngay cả Chu Triết cũng sững sờ, anh ta cảm thấy vừa rồi mình đã đủ xấu hổ rồi.
Ai mà biết được tự dưng xuất hiện một tên dở hơi, điều này suýt nữa khiến anh ta bật cười.
Triệu Phi Phi nhìn Tô Vũ với ánh mắt thương cảm, cô ấy thở dài, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho người quản lý.
Dù sao thì ngay lúc này Tô Vũ cũng đã thể đứng lên giúp họ giải vây, trong lòng cô ấy cảm thấy rất biết ơn. Ít nhất thì Tô Vũ cũng có trái tim này, nhưng bởi vì bộ não của anh nên phương thức không được đúng lắm.
Mà trong khi mọi người chỉ lo cười nhạo Tô Vũ thì ánh mắt của quản lý còn sáng hơn cả tấm thẻ vàng sáng ngời trong tay Tô Vũ.
Sau một lát, lông mày của quản lý khẽ giật giật: Đây... Đây là ba thẻ vàng duy nhất của Hội Hải Đông? Vậy thì rốt cuộc người đang ở trước mặt mình là ai?
Đột nhiên, người quản lý cảm thấy người đang ngồi trước mặt mình trông có vẻ rất bình thường không dễ gây sự chú ý, giống như một ngọn núi hùng vĩ.
Thẻ này có ý nghĩa gì, Nhất Phẩm Tiên là sản nghiệp dưới trướng Hội Hải Đông, tất nhiên, người quản lý biết rất rõ.
Cầm trên tay chiếc thẻ này, không chỉ được hưởng dịch vụ miễn phí cao cấp nhất trong nhà hàng, mà tấm thẻ này còn tượng trưng cho thân phận, đồng nghĩa với việc người trước mặt này có một vị trí rất quan trọng ở Hội Hải Đông.
Người quản lý không đưa tay ra đón nhận thẻ ngân hàng trong tay Triệu Phi Phi, mà run rẩy tay, nâng niu tiếp nhận tấm thẻ vàng VIP từ tay Tô Vũ.
Sau đó, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ nhẹ vào mặt mình để tỉnh táo lại, để có thể làm cho mình tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng sau khi chắc chắn rằng đó là một tấm thẻ thật, người quản lý trả lại thẻ cho Tô Vũ bằng cả hai tay, cúi xuống chín mươi độ và nói: "Thưa anh, xin thứ lỗi vì tôi có mắt không thấy thái sơn, sự hiện diện của anh đã là niềm vinh hạnh lớn cho nhà hàng chúng tôi."
Ngay khi những lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người đều ngừng chỉ trích Tô Vũ và nhìn Tô Vũ với ánh mắt khó tin.
Vừa rồi trong mắt họ thì người này coi là có vấn đề về não, thế mà chỉ trong chớp mắt, anh thực sự đã được quản lý đối đãi như một vị khách quý, lời nói của anh ta lộ ra sự tôn trọng không gì sánh được.
"Mau chóng tìm phòng riêng tốt nhất cho quý ông này và bạn của anh ấy." Người quản lý vẫy tay gọi vài người phục vụ cách đó không xa.
"Không cần, chỉ cần mang cho chúng tôi thêm một ít cua Champagne và hàu đá là được." Tô Vũ quay đầu nhìn quản lý, nhẹ giọng nói.
Bởi vì anh nhìn thấy vừa rồi có vẻ Mã Hiểu Lộ dường như rất thích hai món này, cho nên anh mới gọi thêm một ít.
"Được rồi, được rồi, xin chờ một lát." Nói xong, người quản lý nói với người phục vụ bên cạnh: "Đi chuẩn bị cua Champagne Châu Úc tốt nhất và hàu đá Sydney ngon nhất."
Lúc này, Mã Hiểu Lộ cuối cùng cũng hồi phục lại sau cú sốc tinh thần vừa rồi, cô nhìn người quản lý đang đứng trước mặt Tô Vũ như nô lệ, hỏi: "Nhưng, tiền..."
"Ôi chao, cô gái trẻ này, đừng lo lắng, tất cả những thứ cô dùng, nhà hàng của chúng tôi đều miễn phí."
Đột nhiên, tất cả mọi người có mặt đều sốc đến nỗi quai hàm suýt rơi xuống đất. Vừa rồi một người đường đường là cậu chủ nhỏ của Châu Báu Chu thị muốn ký sổ còn không được, họ vừa quay đầu lại đã thấy Tô Vũ nói dăm ba câu là lập tức được miễn phí.
Chuyện này có ý nghĩa gì thì không cần giải thích mọi người cũng đã tự biết.
Đặc biệt là Chu Triết, trước đó, Triệu Phi Phi đã nói với anh ta rằng Tô Vũ là người của nhà họ Tô.
Mà trong lòng Chu Triết cũng thừa biết, cho dù Tô Thiếu Uy đến nhà hàng này, thì anh ta chắc chắn cũng không có tư cách được hưởng đãi ngộ như vậy. Từ góc độ này, ai là người kế vị tương lai của nhà họ Tô dường như có thể nhìn thấy trong nháy mắt.
Chu Triết ngồi xuống, nhìn Tô Vũ, khẽ gật đầu: "Tô Vũ, vừa rồi cảm ơn anh."
Tô Vũ dường như không để trong lòng vấn đề này, anh lấy một con cua Champagne đặt trước mặt Mã Hiểu Lộ, sau đó nói: "Đừng vì chuyện nhỏ này làm mất nhã hứng ăn uống."
Chu Triết cũng thở ra một hơi dài, anh ta nhìn vào một bên góc mặt của Tô Vũ, đột nhiên cảm thấy hôm nay thẻ tín dụng của mình bị đóng băng cũng không phải chuyện xấu.
Ít nhất điều này cũng đã cho anh ta nhận được vài thứ, thấy được rõ ràng là không chỉ có một Tô Thiếu Uy ở thành phố Tân Hải, mà còn có một Tô Vũ, địa vị của Tô Vũ có khả năng còn lớn hơn cả Tô Thiếu Uy.
Không chỉ vậy, theo như anh ta thấy, nếu so sánh giữa Tô Thiếu Uy và Tô Vũ, người ra vẻ khiêm tốn, càng có sự thông minh, có nội hàm hơn.
Cho nên trong lòng anh ta đã có kế hoạch rồi, dựa vào mối quan hệ với Triệu Phi Phi, bằng mọi giá anh ta phải kết bạn với Tô Vũ, điều này chỉ có lợi chứ không có hại.
Trong số tất cả những người có mặt, người cảm thấy khó hiểu nhất có lẽ là Hoàng Lỗi.
Hiển nhiên, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Tô Vũ bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi cửa, nhưng tại sao dường như địa vị của anh ở thành phố Tân Hải đang tăng lên thay vì vì suy giảm?
"Chắc chắn là Mã Hiểu Lộ, đúng vậy, tấm thẻ kia chắc chắn là Mã Hiểu Lộ đưa cho Tô Vũ khi nhìn thấy Chu Triết khó xử." Trong lòng Hoàng Lỗi, anh ta lại một lần nữa quy kết tất cả những chuyện này là do bối cảnh của nhà họ Mã.
Nhưng có một điều mà anh ta không hề biết là, cho dù là người đứng đầu nhà họ Mã hay là người đứng đầu nhà họ Tô, một trong số họ khi đến đây vào ngày hôm nay thì không một ai được được hưởng đãi ngộ đặc biệt như Tô Vũ.
Mặc dù hai gia tộc này cũng được coi là nổi tiếng ở thành phố Tân Hải, nhưng cho dù hai gia tộc có liên kết lại với nhau thì ở trước mặt Hội Hải Đông cũng không đáng được chú ý đến.
Mã Hiểu Lộ vừa ăn vừa tò mò hỏi: "Này, anh lấy được tấm thẻ đó ở đâu thế? Tại sao người ta lại trực tiếp miễn phí cho anh vậy?"
Tô Vũ liếm liếm môi, đáp: "Đây không phải là thẻ phòng của khách sạn Thần Hi ngày hôm qua sao? Anh đã cầm nhầm, vốn dĩ là anh muốn lấy ra tấm thẻ này."
Nói xong, Tô Vũ lấy ra tấm thẻ lương mà mấy ngày trước Trần Phúc đưa cho anh. Không phải là Tô Vũ muốn cố ý giấu giếm điều gì với Mã Hiểu Lộ, chỉ là bây giờ không phải là lúc thích hợp để cho cô biết.
Nói cách khác, Tô Vũ không muốn Mã Hiểu Lộ có bất kỳ sự liên quan nào đến Hội Hải Đông này, đây là sự bảo vệ cô ở mức tối đa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.