Chương 380: Giải thích
Ss Tần
06/03/2024
Nói như vậy thì mọi chuyện dường như đã trở nên rõ ràng, tại sao trước đây Thận Kiến Quốc gieo cổ trùng vào người Mã Hiểu Lộ nhưng không có tác dụng gì.
Không chỉ vậy, ngay cả Tô Vũ cũng không tìm thấy cổ trùng đó ở đâu.
Có lẽ tám phần là chúng đã bị vòng xoáy do lực lượng bí ẩn cổ đại hình thành mà Mao Đầu nói hút vào rồi.
Nói cách khác, ngay từ trước đó trong cơ thể Mã Hiểu Lộ đã tồn tại cỗ năng lượng đó.
Chỉ là rất có thể ngay cả Mã Hiểu Lộ cũng không biết mà thôi.
Cỗ năng lượng đó không chỉ hút linh khí của Tô Vũ, mà còn hút khí sinh linh của Mao Đầu, thậm chí cả tinh thần lực của con người cũng có thể bị hút vào.
Có thể nói là không từ chối bất cứ thứ gì, Tô Vũ có thể tưởng tượng hôm nay. dù không có Mao Đầu.
Thì Mã Hiểu Lộ cũng có thể sẽ không bị con bọ cạp ba mắt gây hại, nhưng người khác thì không chắc.
Tô Vũ tin lời Mao Đầu về việc cỗ năng lượng đó đã đạt được một loại thỏa thuận với Mã Hiểu Lộ ở mức độ nào đó.
Bởi vì một nguồn sức mạnh hùng mạnh bá đạo như vậy có thể hấp thụ tất cả mà không có ý định bảo vệ Mã Hiểu Lộ, thì chắc chắn bây giờ cô đã biến thành một đống xương khô rồi.
“Một con chim bốc lửa? Mày có nghe nói rằng trên trái đất từng tồn tại một loài chim toàn thân đỏ rực, chỉ có một chân không?” Tô Vũ miêu tả lại hình ảnh con chim lửa mà Mã Hiểu Lộ đã nhìn thấy trước đó.
Bởi vì Tô Vũ cảm thấy tất cả những điều này rất có khả năng liên quan đến con chim lửa đó, hy vọng Mao Đầu có thể giải thích.
Mao Đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu nói về hình dạng bên ngoài như anh miêu tả thì chắc là phượng hoàng rồi, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói phượng hoàng chỉ có một chân cả. Hơn nữa, khí tức của phượng hoàng tôi rất quen thuộc, sức mạnh đó tuyệt đối không phải của phượng hoàng. Nó còn cổ xưa hơn, bí ẩn hơn, và cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
Tô Vũ trước đó cũng từng nghĩ liệu đó có phải là phượng hoàng không, nhưng rồi anh đã bác bỏ suy đoán này.
Bởi cả phượng hoàng lẫn rồng đều tràn đầy khí sinh linh.
Rõ ràng là luồng sức mạnh tỏa ra từ cái vòng xoáy đó không phải là khí sinh linh, mà là một thứ gì đó mà Tô Vũ dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng lại không nhớ ra là cái gì.
Nhưng Tô Vũ chắc chắn không thể nào ngờ được rằng, nguồn sức mạnh bí ẩn và cổ xưa này là do chính tay anh trao cho Mã Hiểu Lộ.
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng, lúc trước tại triển lãm châu báu, anh đã bỏ ra 5 triệu mua khối đá được mệnh danh là “Phượng Minh Cửu Thiên“.
Chính là khối đá đó đã ẩn chứa ngưồn sức mạnh này. Lúc đó Tô Vũ cho rằng tảng đá có tiềm năng trở thành pháp khí.
Tô Vũ đã đẩy linh lực của mình vào trong đó và tặng cho Mã Hiểu Lộ dùng để tự vệ.
Và chính nhờ những linh khí mà Tô Vũ đẩy vào, khiến toàn bộ khối đá ngọc trở thành một môi trường thích hợp, làm vỡ quả trứng hình thành từ đá ngũ sắc ra.
Mang lại cơ hội hồi sinh cho nguồn sức mạnh đó, sau đó nó vô tình hấp thụ tinh thần lực của Mã Hiểu Lộ, cũng chính là từ lúc đó sức ăn của cô mới tăng vọt lên.
Nhưng lý do cân nặng không tăng là bởi dân dà nguồn sức mạnh đó đã dần ẩn náu trong cơ thể Mã Hiểu Lộ, cùng tồn tại với cô.
Mấy ngày trước khi Tô Vũ gặp chuyện, suốt ngày cô không ăn, cộng với nguồn sức mạnh không ngừng hấp thụ nên Mã Hiểu Lộ mới bị ngất xỉu.
Ngoài việc hấp thụ tinh thần lực của Mã Hiểu Lộ, nguồn sức mạnh này còn sẽ phải bảo vệ cô bằng mọi giá.
Sẽ không để bất kỳ sức mạnh nào được xâm phạm cơ thể này, nếu không ngọn lửa thời thượng cổ sẽ thiêu hủy kẻ đó không còn chút cặn bã, bởi hiện tại ngưồn sức mạnh này đã đạt được sức mạnh ở mức độ đó rồi.
“Đúng rồi, mày có biết ở đâu có thể tìm được vật chứa chịu được long hỏa không, tao muốn luyện chế một số đan dược bằng long hỏa.”
Tô Vũ đã quyết tâm, nếu như nguồn sức mạnh trong cơ thể Mã Hiểu Lộ không gây nguy hiểm cho cô, vậy tại sao không thử nuôi dưỡng nó?
Mao Đầu nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ồ, hình như cũng có đấy.” “Nói ngay đi, ở đâu?” Tô Vũ phấn khởi hỏi.
Mao Đầu đáp: “Cỡ chừng 5000 năm trước, khi nền văn minh loài người mới chỉ bắt đầu phát triển, cụ thể hơn là vào đầu thời đại đồ đồng.
Ở vùng ngoại ô nước Cổ Tuyên, có một vì sao băng rơi xuống, thiêu rụi cả một vùng đồi núi rộng 50 dặm. Sau đó có một người đúc kiếm đã nhặt được khối thiên thạch đó từ trong núi.”
Ban đầu người đúc kiếm muốn dùng khối thiên thạch này để rèn một thanh bảo kiếm bậc nhất, nhưng tiếc rằng lò nung đỏ lửa suốt hơn một tháng trời nhưng khối đá vẫn không hề có phản ứng.
Nên cuối cùng ông ta phải vứt bỏ, chỉ để lại một câu “Vật này bản chất thuộc trời cao, khó gặp nơi trần thế một lần”, rồi cất giữ nó trong kho nhà mình.
Không chỉ vậy, ngay cả Tô Vũ cũng không tìm thấy cổ trùng đó ở đâu.
Có lẽ tám phần là chúng đã bị vòng xoáy do lực lượng bí ẩn cổ đại hình thành mà Mao Đầu nói hút vào rồi.
Nói cách khác, ngay từ trước đó trong cơ thể Mã Hiểu Lộ đã tồn tại cỗ năng lượng đó.
Chỉ là rất có thể ngay cả Mã Hiểu Lộ cũng không biết mà thôi.
Cỗ năng lượng đó không chỉ hút linh khí của Tô Vũ, mà còn hút khí sinh linh của Mao Đầu, thậm chí cả tinh thần lực của con người cũng có thể bị hút vào.
Có thể nói là không từ chối bất cứ thứ gì, Tô Vũ có thể tưởng tượng hôm nay. dù không có Mao Đầu.
Thì Mã Hiểu Lộ cũng có thể sẽ không bị con bọ cạp ba mắt gây hại, nhưng người khác thì không chắc.
Tô Vũ tin lời Mao Đầu về việc cỗ năng lượng đó đã đạt được một loại thỏa thuận với Mã Hiểu Lộ ở mức độ nào đó.
Bởi vì một nguồn sức mạnh hùng mạnh bá đạo như vậy có thể hấp thụ tất cả mà không có ý định bảo vệ Mã Hiểu Lộ, thì chắc chắn bây giờ cô đã biến thành một đống xương khô rồi.
“Một con chim bốc lửa? Mày có nghe nói rằng trên trái đất từng tồn tại một loài chim toàn thân đỏ rực, chỉ có một chân không?” Tô Vũ miêu tả lại hình ảnh con chim lửa mà Mã Hiểu Lộ đã nhìn thấy trước đó.
Bởi vì Tô Vũ cảm thấy tất cả những điều này rất có khả năng liên quan đến con chim lửa đó, hy vọng Mao Đầu có thể giải thích.
Mao Đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu nói về hình dạng bên ngoài như anh miêu tả thì chắc là phượng hoàng rồi, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói phượng hoàng chỉ có một chân cả. Hơn nữa, khí tức của phượng hoàng tôi rất quen thuộc, sức mạnh đó tuyệt đối không phải của phượng hoàng. Nó còn cổ xưa hơn, bí ẩn hơn, và cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
Tô Vũ trước đó cũng từng nghĩ liệu đó có phải là phượng hoàng không, nhưng rồi anh đã bác bỏ suy đoán này.
Bởi cả phượng hoàng lẫn rồng đều tràn đầy khí sinh linh.
Rõ ràng là luồng sức mạnh tỏa ra từ cái vòng xoáy đó không phải là khí sinh linh, mà là một thứ gì đó mà Tô Vũ dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng lại không nhớ ra là cái gì.
Nhưng Tô Vũ chắc chắn không thể nào ngờ được rằng, nguồn sức mạnh bí ẩn và cổ xưa này là do chính tay anh trao cho Mã Hiểu Lộ.
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng, lúc trước tại triển lãm châu báu, anh đã bỏ ra 5 triệu mua khối đá được mệnh danh là “Phượng Minh Cửu Thiên“.
Chính là khối đá đó đã ẩn chứa ngưồn sức mạnh này. Lúc đó Tô Vũ cho rằng tảng đá có tiềm năng trở thành pháp khí.
Tô Vũ đã đẩy linh lực của mình vào trong đó và tặng cho Mã Hiểu Lộ dùng để tự vệ.
Và chính nhờ những linh khí mà Tô Vũ đẩy vào, khiến toàn bộ khối đá ngọc trở thành một môi trường thích hợp, làm vỡ quả trứng hình thành từ đá ngũ sắc ra.
Mang lại cơ hội hồi sinh cho nguồn sức mạnh đó, sau đó nó vô tình hấp thụ tinh thần lực của Mã Hiểu Lộ, cũng chính là từ lúc đó sức ăn của cô mới tăng vọt lên.
Nhưng lý do cân nặng không tăng là bởi dân dà nguồn sức mạnh đó đã dần ẩn náu trong cơ thể Mã Hiểu Lộ, cùng tồn tại với cô.
Mấy ngày trước khi Tô Vũ gặp chuyện, suốt ngày cô không ăn, cộng với nguồn sức mạnh không ngừng hấp thụ nên Mã Hiểu Lộ mới bị ngất xỉu.
Ngoài việc hấp thụ tinh thần lực của Mã Hiểu Lộ, nguồn sức mạnh này còn sẽ phải bảo vệ cô bằng mọi giá.
Sẽ không để bất kỳ sức mạnh nào được xâm phạm cơ thể này, nếu không ngọn lửa thời thượng cổ sẽ thiêu hủy kẻ đó không còn chút cặn bã, bởi hiện tại ngưồn sức mạnh này đã đạt được sức mạnh ở mức độ đó rồi.
“Đúng rồi, mày có biết ở đâu có thể tìm được vật chứa chịu được long hỏa không, tao muốn luyện chế một số đan dược bằng long hỏa.”
Tô Vũ đã quyết tâm, nếu như nguồn sức mạnh trong cơ thể Mã Hiểu Lộ không gây nguy hiểm cho cô, vậy tại sao không thử nuôi dưỡng nó?
Mao Đầu nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ồ, hình như cũng có đấy.” “Nói ngay đi, ở đâu?” Tô Vũ phấn khởi hỏi.
Mao Đầu đáp: “Cỡ chừng 5000 năm trước, khi nền văn minh loài người mới chỉ bắt đầu phát triển, cụ thể hơn là vào đầu thời đại đồ đồng.
Ở vùng ngoại ô nước Cổ Tuyên, có một vì sao băng rơi xuống, thiêu rụi cả một vùng đồi núi rộng 50 dặm. Sau đó có một người đúc kiếm đã nhặt được khối thiên thạch đó từ trong núi.”
Ban đầu người đúc kiếm muốn dùng khối thiên thạch này để rèn một thanh bảo kiếm bậc nhất, nhưng tiếc rằng lò nung đỏ lửa suốt hơn một tháng trời nhưng khối đá vẫn không hề có phản ứng.
Nên cuối cùng ông ta phải vứt bỏ, chỉ để lại một câu “Vật này bản chất thuộc trời cao, khó gặp nơi trần thế một lần”, rồi cất giữ nó trong kho nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.