Chương 679: Gọi cho ai vậy?
Ss Tần
24/03/2024
Ông ta biết, Tô Vũ không tốt với Mã Hiểu Lộ, nhưng Mã Đức Chung cũng bó tay, chỉ có thể đau lòng cho đứa cháu gái số khổ của mình. Từ khi Mã Hiểu Lộ lấy chồng đến giờ, ông ta chưa từng thấy Tô Vũ gọi ông ta một tiếng ông nội.
Cho nên bây giờ nhìn thấy Tô Vũ, Mã Đức Chung tất nhiên không có thái độ tốt.
Mà Tô Vũ rõ ràng nhìn ra tâm sự của Mã Đức Chung, bước lên một bước, nắm chặt tay Mã Đức Chung cười nói: “Ông nội, cháu chúc ông sinh nhật vui vẻ.”
Mã Đức Chung bị tiếng “ông nội” này của Tô Vũ làm cho sững sờ, chớp chớp mắt, hơi không tin hỏi lại: “Cháu... cháu gọi ông là gì?”
Sau đó Tô Vũ giơ tay ôm nhẹ lấy Mã Đức Chung, nói bên tai ông: “Ông nội, trước kia là cháu không biết điều, đều là lỗi của cháu, sau này ông yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Hiểu Lộ.”
Mã Đức Chung nghe xong, vui đến nỗi lộ cả răng cấm, liên tục gật đầu, đặt tay Mã Hiểu Lộ vào tay Tô Vũ, nghiêm túc nói: “Tô Vũ phải không, lời cháu nói với ông hôm nay, cháu phải nhớ kỹ đấy, nếu ngày nào cháu quên,ông chắc chắn sẽ lấy gậy đánh cháu.”
“Vừa rồi anh nói gì với ông nội vậy?” Mã Hiểu Lộ khoác tay Tô Vũ tò mò hỏi.
Tô Vũ nhướn mày thở dài: “Anh nói với ông ấy, cháu gái ông ấy đây, đúng là một người phụ nữ phá gia, may là lấy anh, chứ nếu ở nhà, không biết chừng đã tiêu hết của cải nhà ông ấy.”
Tô Vũ vừa dứt lời, đã bị Mã Hiểu Lộ đấm nhẹ một cái.
Tô Vũ liên tục cầu xin tha thứ: “Thôi được rồi, được rồi, tranh thủ lúc chưa ăn cơm, anh ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
Mã Hiểu Lộ nhướng mày hỏi: “Gọi cho ai vậy?”
“Còn ai nữa, chẳng phải phải đền xe mới cho người ta sao?” Nói xong Tô Vũ bước ra ngoài.
Trước tiên gọi cho Thẩm Ngạo, nhưng không gọi được, có lẽ do tín hiệu không tốt.
Sau đó lại gọi cho Từ Thiên Thành, bên này Từ Thiên Thành vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc Từ Nguyên.
“Thôi được rồi, được rồi, con không ăn nữa, thứ này chẳng ngon tí nào.” Từ Thiên Thành rất thương đứa con trai này, từ khi nhập viện đến giờ, ông ta gần như ở bên cạnh mỗi ngày.
“Reng reng!”
Đúng lúc này, điện thoại của Từ Thiên Thành reo lên.
Lấy ra xem, hóa ra là cuộc gọi của Tô Vũ, chỉ thấy Từ Thiên Thành nói với Từ Nguyên: “Điện thoại của Tô tiên sinh, con nói nhỏ chút.”
Từ Nguyên gật đầu, bắt đầu nhắn tin với Thẩm Hân Duyệt.
“A lô, Tô tiên sinh!” Từ Thiên Thành ngồi xuống vị trí gần cửa sổ rồi nghe máy.
“Dạo này tình hình của Từ Nguyên thế nào rồi?” Tô Vũ dựa vào gốc cây hòe già hỏi.
Từ Thiên Thành quay đầu nhìn Từ Nguyên đang cười như một đứa trẻ: “Ôi, tôi thấy thằng nhóc này hình như nhờ họa mà được phúc, mấy hôm nay vui không thể tả. À Tô tiên sinh có chuyện gì không?”
Bởi vì Tô Vũ cũng không cần thiết phải đích thân gọi điện hỏi thăm tình hình của Từ Nguyên, điều này không hợp với thân phận của anh.
“Đúng là có chút chuyện cần phiền ông một tí...” Sau đó Tô Vũ kể sơ qua tình hình bên này.
Và còn nói nếu không tiện lắm thì anh sẽ tìm người khác.
Với sự sắp xếp của Tô Vũ, cho dù bây giờ Từ Thiên Thành đang đợi vợ sinh con, thì cũng phải lập tức chạy qua.
Nên ông ta lập tức lên tiếng: “Không vấn đề gì, ngài gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ qua ngay.”
Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, với Từ Thiên Thành thì đây chỉ là chín trâu mất một sợi lông, căn bản chẳng đáng nhắc đến. . Truyện Dị Giới
Cúp máy xong, Từ Thiên Thành quay lại nhìn Từ Nguyên hỏi: “Tô tiên sinh có chút việc, cha phải ra ngoài một chuyến, con ở một mình không sao chứ?”
Từ Nguyên vẫy tay nói: “Con có vấn đề gì chứ, lát nữa Hân Duyệt sẽ qua, cha về muộn chút nhé.”
Từ Thiên Thành lắc đầu, đúng là có vợ quên cha mà. Nhưng nhìn hai đứa dạo gần đây, tình cảm dường như phát triển nhanh chóng, ông ta với tư cách là một người cha, trong lòng cũng rất vui.
...
Bên ngoài trang viên nhà họ Mã, lúc này từ xa có một chiếc xe đen chạy tới, sau đó một người đàn ông có thân hình hơi béo phệ, bước xuống xe.
Từ xa Mã Hiểu Lộ đã thấy hơi quen mặt, nhưng thoáng chốc chưa nhận ra đó là ai.
Bên này Mã Mật Phong phụ trách đón khách lại nhận ra ngay, vội tiến lên: “Ồ, đây không phải Tạ chủ nhiệm sao?”
Người đến chính là chủ nhiệm Văn phòng giải tỏa Tân Hải, Tạ Ngọc Lương. Mã Mật Phong còn tò mò trong lòng, đáng lẽ chuyện này không liên quan gì đến ông ta mới đúng chứ.
Mã Mật Phong vô thức liếc nhìn Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, tưởng là họ mời đến.
Nhưng khi thấy Tạ Ngọc Lương trực tiếp đi vào sân, không chào hỏi hai người Tô Vũ, ông ta biết chắc không phải.
Mã Mật Phong đưa Tạ Ngọc Lương điếu thuốc rồi mời vào trong, bên này dưới gốc cây hòe, Mã Hiểu Lộ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ ra đối phương là ai.
Cô liên tục gật đầu: “Em nhớ ra rồi, ông ta chính là Tạ béo của Văn phòng giải tỏa, lần trước Chu Triệt còn cãi nhau ầm ĩ với ông ta.”
Cho nên bây giờ nhìn thấy Tô Vũ, Mã Đức Chung tất nhiên không có thái độ tốt.
Mà Tô Vũ rõ ràng nhìn ra tâm sự của Mã Đức Chung, bước lên một bước, nắm chặt tay Mã Đức Chung cười nói: “Ông nội, cháu chúc ông sinh nhật vui vẻ.”
Mã Đức Chung bị tiếng “ông nội” này của Tô Vũ làm cho sững sờ, chớp chớp mắt, hơi không tin hỏi lại: “Cháu... cháu gọi ông là gì?”
Sau đó Tô Vũ giơ tay ôm nhẹ lấy Mã Đức Chung, nói bên tai ông: “Ông nội, trước kia là cháu không biết điều, đều là lỗi của cháu, sau này ông yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Hiểu Lộ.”
Mã Đức Chung nghe xong, vui đến nỗi lộ cả răng cấm, liên tục gật đầu, đặt tay Mã Hiểu Lộ vào tay Tô Vũ, nghiêm túc nói: “Tô Vũ phải không, lời cháu nói với ông hôm nay, cháu phải nhớ kỹ đấy, nếu ngày nào cháu quên,ông chắc chắn sẽ lấy gậy đánh cháu.”
“Vừa rồi anh nói gì với ông nội vậy?” Mã Hiểu Lộ khoác tay Tô Vũ tò mò hỏi.
Tô Vũ nhướn mày thở dài: “Anh nói với ông ấy, cháu gái ông ấy đây, đúng là một người phụ nữ phá gia, may là lấy anh, chứ nếu ở nhà, không biết chừng đã tiêu hết của cải nhà ông ấy.”
Tô Vũ vừa dứt lời, đã bị Mã Hiểu Lộ đấm nhẹ một cái.
Tô Vũ liên tục cầu xin tha thứ: “Thôi được rồi, được rồi, tranh thủ lúc chưa ăn cơm, anh ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
Mã Hiểu Lộ nhướng mày hỏi: “Gọi cho ai vậy?”
“Còn ai nữa, chẳng phải phải đền xe mới cho người ta sao?” Nói xong Tô Vũ bước ra ngoài.
Trước tiên gọi cho Thẩm Ngạo, nhưng không gọi được, có lẽ do tín hiệu không tốt.
Sau đó lại gọi cho Từ Thiên Thành, bên này Từ Thiên Thành vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc Từ Nguyên.
“Thôi được rồi, được rồi, con không ăn nữa, thứ này chẳng ngon tí nào.” Từ Thiên Thành rất thương đứa con trai này, từ khi nhập viện đến giờ, ông ta gần như ở bên cạnh mỗi ngày.
“Reng reng!”
Đúng lúc này, điện thoại của Từ Thiên Thành reo lên.
Lấy ra xem, hóa ra là cuộc gọi của Tô Vũ, chỉ thấy Từ Thiên Thành nói với Từ Nguyên: “Điện thoại của Tô tiên sinh, con nói nhỏ chút.”
Từ Nguyên gật đầu, bắt đầu nhắn tin với Thẩm Hân Duyệt.
“A lô, Tô tiên sinh!” Từ Thiên Thành ngồi xuống vị trí gần cửa sổ rồi nghe máy.
“Dạo này tình hình của Từ Nguyên thế nào rồi?” Tô Vũ dựa vào gốc cây hòe già hỏi.
Từ Thiên Thành quay đầu nhìn Từ Nguyên đang cười như một đứa trẻ: “Ôi, tôi thấy thằng nhóc này hình như nhờ họa mà được phúc, mấy hôm nay vui không thể tả. À Tô tiên sinh có chuyện gì không?”
Bởi vì Tô Vũ cũng không cần thiết phải đích thân gọi điện hỏi thăm tình hình của Từ Nguyên, điều này không hợp với thân phận của anh.
“Đúng là có chút chuyện cần phiền ông một tí...” Sau đó Tô Vũ kể sơ qua tình hình bên này.
Và còn nói nếu không tiện lắm thì anh sẽ tìm người khác.
Với sự sắp xếp của Tô Vũ, cho dù bây giờ Từ Thiên Thành đang đợi vợ sinh con, thì cũng phải lập tức chạy qua.
Nên ông ta lập tức lên tiếng: “Không vấn đề gì, ngài gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ qua ngay.”
Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, với Từ Thiên Thành thì đây chỉ là chín trâu mất một sợi lông, căn bản chẳng đáng nhắc đến. . Truyện Dị Giới
Cúp máy xong, Từ Thiên Thành quay lại nhìn Từ Nguyên hỏi: “Tô tiên sinh có chút việc, cha phải ra ngoài một chuyến, con ở một mình không sao chứ?”
Từ Nguyên vẫy tay nói: “Con có vấn đề gì chứ, lát nữa Hân Duyệt sẽ qua, cha về muộn chút nhé.”
Từ Thiên Thành lắc đầu, đúng là có vợ quên cha mà. Nhưng nhìn hai đứa dạo gần đây, tình cảm dường như phát triển nhanh chóng, ông ta với tư cách là một người cha, trong lòng cũng rất vui.
...
Bên ngoài trang viên nhà họ Mã, lúc này từ xa có một chiếc xe đen chạy tới, sau đó một người đàn ông có thân hình hơi béo phệ, bước xuống xe.
Từ xa Mã Hiểu Lộ đã thấy hơi quen mặt, nhưng thoáng chốc chưa nhận ra đó là ai.
Bên này Mã Mật Phong phụ trách đón khách lại nhận ra ngay, vội tiến lên: “Ồ, đây không phải Tạ chủ nhiệm sao?”
Người đến chính là chủ nhiệm Văn phòng giải tỏa Tân Hải, Tạ Ngọc Lương. Mã Mật Phong còn tò mò trong lòng, đáng lẽ chuyện này không liên quan gì đến ông ta mới đúng chứ.
Mã Mật Phong vô thức liếc nhìn Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, tưởng là họ mời đến.
Nhưng khi thấy Tạ Ngọc Lương trực tiếp đi vào sân, không chào hỏi hai người Tô Vũ, ông ta biết chắc không phải.
Mã Mật Phong đưa Tạ Ngọc Lương điếu thuốc rồi mời vào trong, bên này dưới gốc cây hòe, Mã Hiểu Lộ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ ra đối phương là ai.
Cô liên tục gật đầu: “Em nhớ ra rồi, ông ta chính là Tạ béo của Văn phòng giải tỏa, lần trước Chu Triệt còn cãi nhau ầm ĩ với ông ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.