Chương 637: Hại cha
Ss Tần
21/03/2024
“Phu nhân, sao tôi thấy trong lòng bồn chồn quá.” Bên này Từ Nguyên như ngồi trên đống lửa, tim cũng đập loạn xạ.
Lúc này Mã Hiểu Lộ cũng đã ăn gần xong, lau miệng rồi nói: “Đừng lo, không phải có tôi ở đây sao. Đúng rồi, điện thoại của anh có thể bật máy rồi đấy, cũng phải để người ta biết chúng ta đang ở đâu chứ.”
Từ Nguyên vội vàng gật đầu, thực ra bây giờ anh ta cũng không biết rốt cuộc. nên làm thế nào, chủ yếu là sợ chuyện ầm ï lên thì cuối cùng khó thu xếp.
Nhưng thực tế mối lo của anh ta đều là thừa, bởi vì chỉ cần Mã Hiểu Lộ không xảy ra chuyện gì, nắm chắc tấm lá chắn bảo vệ này, anh ta sẽ chẳng sao. cả, tất nhiên tiền đề của tất cả là Mã Hiểu Lộ bình an vô sự.
Mà dưới tình huống thông thường, bất trắc thường xảy ra vào lúc người ta cho rằng tuyệt đối không thể có bất cứ bất trắc nào.
Bên này Từ Nguyên mở điện thoại ra, chỉ đợi có người gọi cho anh ta, nhưng lại không có ai gọi cho anh ta cả.
Thực tế là trước đó Từ Thiên Thành đã gọi không dưới mấy chục cuộc điện thoại, nhưng kết quả cuối cùng đều là tắt máy.
Cho nên bây giờ trong lòng Từ Thiên Thành còn hoảng hơn cả Từ Nguyên, đây mới đúng nghĩa là hại cha.
Hai tay Từ Nguyên cầm chặt điện thoại, chỉ đợi có người gọi cho anh ta, anh †a muốn giải thích rõ vấn đề ngay lập tức, thực sự quá giày vò rồi.
“Được rồi, cũng đúng lúc rồi, chúng ta chuẩn bị về thôi.” Mã Hiểu Lộ đứng dậy, tay xách túi nhỏ của mình nói.
Từ Nguyên ngẩn người đáp: “Về... về đâu cơ?”
“Anh còn bảo về đâu? Anh bắt cóc tôi chẳng lẽ định dẫn tôi chạy lung tung khắp phố à? Hơn nữa, tôi vừa mới ăn no, muốn đi ngủ Bởi vì trước đó nghe lời Tô Vũ, Mã Hiểu Lộ biết, thực ra phần lớn thứ mình ăn vào đều bị Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu đốt cháy mất.
Cho nên cô có thể thoải mái tận hưởng cuộc sống như lợn này.
Mà lúc này hai người hoàn toàn không hề nhận ra, nguy hiểm đã bám theo. họ khá lâu rồi.
“Phu nhân, tôi muốn hỏi, tại sao tình cảm của cô và Tô tiên sinh lại tốt đến vậy?” Bước trên con đường ven biển đầy lá rụng, Từ Nguyên tò mò hỏi.
“Tốt à?” Mã Hiểu Lộ nhíu mày hỏi lại.
“Đương nhiên rồi, cô thấy đấy, Tô tiên sinh ở bên ngoài đều chiều cô như vậy, chắc chắn ở nhà cũng cưng chiều cô lên tận mây xanh.” Từ Nguyên khẳng định nói.
Trong xã hội này, đàn ông thường khá coi trọng thể diện ở bên ngoài, cho. nên rất nhiều phụ nữ cũng hiểu, ở nhà có thể tùy hứng, nhưng ở bên ngoài nhất định phải cho đàn ông thể diện.
Nhưng như Tô Vũ thì thực sự hiếm thấy.
“Ồ, vậy sau này anh cũng phải đối xử với vợ anh như thế đấy.” Mã Hiểu Lộ gật đầu đáp.
“Này, bây giờ tôi vẫn đang mang thân phận tên bắt cóc, nói nhiều như vậy có ích gì chứ.” Từ Nguyên gãi đầu nói một cách ngượng ngùng.
“Tôi nói cho anh biết này, Hân Duyệt là một cô gái rất mạnh mẽ dù ở bên ngoài hay ở nhà, anh phải cẩn thận đấy, nếu anh không làm được thì tốt nhất hãy chết tâm đi, nếu không thì sau này chắc chắn cuộc sống sẽ không dễ chịu đâu.” Điều Mã Hiểu Lộ nói cũng là sự thật.
Bởi vì chỉ riêng về hoàn cảnh gia đình mà nói, Thẩm Hân Duyệt không hẳn †hua kém Từ Nguyên, cộng thêm Thẩm Ngạo chỉ có mỗi một cô con gái độc nhất, bình thường chắc chắn là cưng chiều lên tận trời.
Không thể nói là mắc chứng công chúa, nhưng tính tình chắc chăn chẳng liên quan gì đến sự dịu dàng, cho nên Từ Nguyên chắc chắn phải có sự chuẩn bị tâm lý mới được.
“Đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy như Tô tiên sinh đối xử với cô vậy.” Từ Nguyên vỗ ngực bảo đảm.
Mà thực tế, xã hội ngày nay chính là như vậy, chỉ khi bạn thực sự yêu một người, bạn mới có thể cảm nhận được, vì người đó bạn có thể buông bỏ toàn bộ tôn nghiêm của mình, đó chính là sức mạnh thay đổi con người mà tình yêu mang lại.
“Vậy thì tốt rồi!” Mã Hiểu Lộ gật đầu hài lòng, đột nhiên khi cô quay người lại, liền nhìn thấy một người mặc áo khoác, đội mũ đi ngược chiều tới.
Mà nhìn thấy sắp va phải nhau, người đó cũng không có ý định tránh đi.
Ngay khi Mã Hiểu Lộ nghiêng người né tránh, người đó cũng di chuyển theo chiều ngang chắn trước mặt cô.
Điều này khiến Mã Hiểu Lộ cau mày nói: “Anh làm gì vậy?”
Từ Nguyên ở bên cạnh cũng nhíu chặt mày theo, bởi vì người trước mặt nhìn chẳng phải hạng lương thiện gì.
“Này, chó ngoan không cản đường, biết điều thì cút nhanh đi.” Từ Nguyên bình thường cũng không phải đèn cạn dầu, loại côn đồ đường phố nhìn thấy gái đẹp là muốn tiến lên bắt chuyện này, bình thường anh ta còn lười nhấc chân đá.
Lúc này Mã Hiểu Lộ cũng đã ăn gần xong, lau miệng rồi nói: “Đừng lo, không phải có tôi ở đây sao. Đúng rồi, điện thoại của anh có thể bật máy rồi đấy, cũng phải để người ta biết chúng ta đang ở đâu chứ.”
Từ Nguyên vội vàng gật đầu, thực ra bây giờ anh ta cũng không biết rốt cuộc. nên làm thế nào, chủ yếu là sợ chuyện ầm ï lên thì cuối cùng khó thu xếp.
Nhưng thực tế mối lo của anh ta đều là thừa, bởi vì chỉ cần Mã Hiểu Lộ không xảy ra chuyện gì, nắm chắc tấm lá chắn bảo vệ này, anh ta sẽ chẳng sao. cả, tất nhiên tiền đề của tất cả là Mã Hiểu Lộ bình an vô sự.
Mà dưới tình huống thông thường, bất trắc thường xảy ra vào lúc người ta cho rằng tuyệt đối không thể có bất cứ bất trắc nào.
Bên này Từ Nguyên mở điện thoại ra, chỉ đợi có người gọi cho anh ta, nhưng lại không có ai gọi cho anh ta cả.
Thực tế là trước đó Từ Thiên Thành đã gọi không dưới mấy chục cuộc điện thoại, nhưng kết quả cuối cùng đều là tắt máy.
Cho nên bây giờ trong lòng Từ Thiên Thành còn hoảng hơn cả Từ Nguyên, đây mới đúng nghĩa là hại cha.
Hai tay Từ Nguyên cầm chặt điện thoại, chỉ đợi có người gọi cho anh ta, anh †a muốn giải thích rõ vấn đề ngay lập tức, thực sự quá giày vò rồi.
“Được rồi, cũng đúng lúc rồi, chúng ta chuẩn bị về thôi.” Mã Hiểu Lộ đứng dậy, tay xách túi nhỏ của mình nói.
Từ Nguyên ngẩn người đáp: “Về... về đâu cơ?”
“Anh còn bảo về đâu? Anh bắt cóc tôi chẳng lẽ định dẫn tôi chạy lung tung khắp phố à? Hơn nữa, tôi vừa mới ăn no, muốn đi ngủ Bởi vì trước đó nghe lời Tô Vũ, Mã Hiểu Lộ biết, thực ra phần lớn thứ mình ăn vào đều bị Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu đốt cháy mất.
Cho nên cô có thể thoải mái tận hưởng cuộc sống như lợn này.
Mà lúc này hai người hoàn toàn không hề nhận ra, nguy hiểm đã bám theo. họ khá lâu rồi.
“Phu nhân, tôi muốn hỏi, tại sao tình cảm của cô và Tô tiên sinh lại tốt đến vậy?” Bước trên con đường ven biển đầy lá rụng, Từ Nguyên tò mò hỏi.
“Tốt à?” Mã Hiểu Lộ nhíu mày hỏi lại.
“Đương nhiên rồi, cô thấy đấy, Tô tiên sinh ở bên ngoài đều chiều cô như vậy, chắc chắn ở nhà cũng cưng chiều cô lên tận mây xanh.” Từ Nguyên khẳng định nói.
Trong xã hội này, đàn ông thường khá coi trọng thể diện ở bên ngoài, cho. nên rất nhiều phụ nữ cũng hiểu, ở nhà có thể tùy hứng, nhưng ở bên ngoài nhất định phải cho đàn ông thể diện.
Nhưng như Tô Vũ thì thực sự hiếm thấy.
“Ồ, vậy sau này anh cũng phải đối xử với vợ anh như thế đấy.” Mã Hiểu Lộ gật đầu đáp.
“Này, bây giờ tôi vẫn đang mang thân phận tên bắt cóc, nói nhiều như vậy có ích gì chứ.” Từ Nguyên gãi đầu nói một cách ngượng ngùng.
“Tôi nói cho anh biết này, Hân Duyệt là một cô gái rất mạnh mẽ dù ở bên ngoài hay ở nhà, anh phải cẩn thận đấy, nếu anh không làm được thì tốt nhất hãy chết tâm đi, nếu không thì sau này chắc chắn cuộc sống sẽ không dễ chịu đâu.” Điều Mã Hiểu Lộ nói cũng là sự thật.
Bởi vì chỉ riêng về hoàn cảnh gia đình mà nói, Thẩm Hân Duyệt không hẳn †hua kém Từ Nguyên, cộng thêm Thẩm Ngạo chỉ có mỗi một cô con gái độc nhất, bình thường chắc chắn là cưng chiều lên tận trời.
Không thể nói là mắc chứng công chúa, nhưng tính tình chắc chăn chẳng liên quan gì đến sự dịu dàng, cho nên Từ Nguyên chắc chắn phải có sự chuẩn bị tâm lý mới được.
“Đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy như Tô tiên sinh đối xử với cô vậy.” Từ Nguyên vỗ ngực bảo đảm.
Mà thực tế, xã hội ngày nay chính là như vậy, chỉ khi bạn thực sự yêu một người, bạn mới có thể cảm nhận được, vì người đó bạn có thể buông bỏ toàn bộ tôn nghiêm của mình, đó chính là sức mạnh thay đổi con người mà tình yêu mang lại.
“Vậy thì tốt rồi!” Mã Hiểu Lộ gật đầu hài lòng, đột nhiên khi cô quay người lại, liền nhìn thấy một người mặc áo khoác, đội mũ đi ngược chiều tới.
Mà nhìn thấy sắp va phải nhau, người đó cũng không có ý định tránh đi.
Ngay khi Mã Hiểu Lộ nghiêng người né tránh, người đó cũng di chuyển theo chiều ngang chắn trước mặt cô.
Điều này khiến Mã Hiểu Lộ cau mày nói: “Anh làm gì vậy?”
Từ Nguyên ở bên cạnh cũng nhíu chặt mày theo, bởi vì người trước mặt nhìn chẳng phải hạng lương thiện gì.
“Này, chó ngoan không cản đường, biết điều thì cút nhanh đi.” Từ Nguyên bình thường cũng không phải đèn cạn dầu, loại côn đồ đường phố nhìn thấy gái đẹp là muốn tiến lên bắt chuyện này, bình thường anh ta còn lười nhấc chân đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.