Chương 257: Khách hàng lớn
Ss Tần
21/02/2024
Chỉ thấy Bạch Nhãn Hạt Tử lấy chai nước khoáng còn dang dở của mình, đổ vào cốc giấy rồi mang đến bên Tô Vũ và Hà Hoành Vĩ.
Tô Vũ và Hà Hoành Vĩ liếc nhau, nghĩ đến bộ răng vàng ố của Bạch Nhãn Hạt Tử, đoán chắc nước này không thể uống nổi nữa.
"Thôi nào, lão mù, đều là người quen khỏi khách sáo như vậy." Hà Hoành Vĩ lấy bao thuốc từ trong túi, đưa cho Bạch Nhãn Hạt Tử một điếu.
Vừa nghe nói là người quen, Bạch Nhãn Hạt Tử vội vàng nhận lấy điếu thuốc, nhìn kỹ thì hoảng hốt đến mức hai chân mềm nhũn, điếu thuốc rớt xuống đất.
"... Cậu... chẳng phải đã chết rồi sao?" Chuyện Hà Hoành Vĩ gặp nạn, nhiều người đều biết, nên Bạch Nhãn Hạt Tử cũng có nghe.
Ban đầu ông ta còn tính xem có thể tìm vợ con Hà Hoành Vĩ để giúp đỡ gì không, nhưng một là sợ dính vào rắc rối, hai là thực sự không tìm được.
"Nào, nhìn kỹ đi, tôi còn sống hay đã chết?" Hà Hoành Vĩ túm lấy tay Bạch Nhãn Hạt Tử, vỗ võ.
"Tôi nói chứ, mạng của tên nhóc cậu cứng thật, còn sống sót được cơ đấy." Bạch Nhãn Hạt Tử cúi xuống nhặt điếu thuốc dưới đất.
Lau sạch bụi, cầm lấy cốc nước của Tô Vũ uống một hơi.
Nếu biết là người quen, lại hiểu rõ Hà Hoành Vĩ là ai, chắc chắn không phải đến mua đồ, nên mình uống nước cũng như nhau.
"Thôi, chuyện đó tính sau, hôm nay tôi tìm cho ông một vụ làm ăn lớn, không biết ông có hứng thú không?" Bạch Nhãn Hạt Tử là loại có tiền là có thể sai khiến ma quỷ, nên chỉ cần thả câu, chuyện này gần như thành công một nửa rồi.
Quả nhiên, nghe xong câu này, Bạch Nhãn Hạt Tử lăn tròn hai con ngươi, không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, người vừa bước vào nhà mà chẳng nói câu nào.
Bởi vì Hà Hoành Vĩ không thể nào đưa một người như thế này tới đây một cách vô cớ, vậy nên chắc chăn đây mới là người làm ăn lớn.
"Hì hì, vị khách quý thật tinh mắt, dù tiệm tôi nhỏ nhưng đồ tốt thì không ít đâu. Cậu uống ngụm nước đã, tôi lấy hàng ra liền." Nói rồi, Bạch Nhãn Hạt Tử đặt cốc nước còn lại trước mặt Tô Vũ, quay người lấy từ kệ phía sau một lọ sứ trắng men xanh cao khoảng một thước.
"Thưa cậu, mời xem, đồ sứ thanh hoa Minh triều, lọ còn nguyên vẹn như thế này, tôi dám cam đoan trong cả Tân Hải không tìm ra cái thứ hai." Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử liếc nhìn Hà Hoành Vĩ bên cạnh, lén xoa tay anh ta.
Bởi vì ông ta biết, Hà Hoành Vĩ đưa một người như vậy tới tìm mình, không thể không cho người ta lợi ích gì.
Hành động vừa rồi của ông ta có nghĩa là nhờ Hà Hoành Vĩ giúp nói vài lời tốt đẹp, nếu việc làm ăn thành công thì tất nhiên anh ta cũng có phần.
Chỉ là, trước khi Tô Vũ kịp lên tiếng, Hà Hoành Vĩ đã cười lắc đầu, ý bảo rằng thứ này không đáng để vào mắt.
Bạch Nhãn Hạt Tử liếm môi, có vẻ lần này gặp phải khách hàng lớn thật rồi, nếu không lấy hàng tốt áp đáy hòm ra thì không được.
"Thưa cậu, xin ngồi chờ một chút, tôi còn hàng ngon." Nói rồi Bạch Nhãn Hạt Tử lấy từ cổ ra một chùm chìa khóa bóng loáng, quay người mở ra một cái hộp sắt bên cạnh kệ, lại lấy từ trong hộp ra một cái hộp gỗ lim tơ vàng.
Cẩn thận dùng vạt áo lau chùi rồi mở nắp, đẩy nhẹ về phía Tô Vũ: "Mời xem kỹ"
Trong hộp có một viên ngọc kích thước bằng nửa quả trứng gà, tròn đầy, bóng mịn như nước, trong suốt không tì vết, chỉ nhìn qua một cái đã thấy giá trị vô cùng. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Hà Hoành Vĩ vội vàng đưa tay ra tính chộp lấy, nhưng bị Bạch Nhãn Hạt Tử vỗ một phát lên tay, ý bảo không được sờ lung tung.
coi thường nha, đấy là ngọc phượng mà Dương Quý Phi ngậm trong miệng đó. Chính lưỡi của bà ấy mài nó thành hình này, liếm một cái là cảm nhận được hương vị trong miệng của quý phi rồi đấy. “
Nói tới đây, Bạch Nhãn Hạt Tử còn liếm mép, nuốt nước bọt một cái.
Thực ra, ngọc phượng này quả thật giống như lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói, là đồ thời Đường, là thứ người ngậm trong miệng, gọi là "thạch tránh nắng".
Truyền thuyết xưa kia, mùa hè nóng bức, người giàu thường ngậm một hòn đá này trong miệng, nghe nói loại ngọc phượng tốt còn hữu hiệu hơn cả viên đá lạnh. Tuy nhiên, không rõ cái này có phải Dương Quý Phi từng ngậm hay không.
Tô Vũ chỉ liếc nhìn qua một cái, thể hiện không có hứng thú lắm, rồi đẩy cái hộp gỗ quý trả lại cho Bạch Nhãn Hạt Tử: "Ông cứ giữ lấy đi, tôi sẽ trả giá gấp đôi tất cả món đồ trong cửa hàng ông. Nhưng có điều kiện, ông phải dẫn tôi đi Biển Đen, quay về tôi không chỉ trả tiền mà cả cửa hàng với chiếc thuyền này cũng là của ông, thế nào?"
Tô Vũ và Hà Hoành Vĩ liếc nhau, nghĩ đến bộ răng vàng ố của Bạch Nhãn Hạt Tử, đoán chắc nước này không thể uống nổi nữa.
"Thôi nào, lão mù, đều là người quen khỏi khách sáo như vậy." Hà Hoành Vĩ lấy bao thuốc từ trong túi, đưa cho Bạch Nhãn Hạt Tử một điếu.
Vừa nghe nói là người quen, Bạch Nhãn Hạt Tử vội vàng nhận lấy điếu thuốc, nhìn kỹ thì hoảng hốt đến mức hai chân mềm nhũn, điếu thuốc rớt xuống đất.
"... Cậu... chẳng phải đã chết rồi sao?" Chuyện Hà Hoành Vĩ gặp nạn, nhiều người đều biết, nên Bạch Nhãn Hạt Tử cũng có nghe.
Ban đầu ông ta còn tính xem có thể tìm vợ con Hà Hoành Vĩ để giúp đỡ gì không, nhưng một là sợ dính vào rắc rối, hai là thực sự không tìm được.
"Nào, nhìn kỹ đi, tôi còn sống hay đã chết?" Hà Hoành Vĩ túm lấy tay Bạch Nhãn Hạt Tử, vỗ võ.
"Tôi nói chứ, mạng của tên nhóc cậu cứng thật, còn sống sót được cơ đấy." Bạch Nhãn Hạt Tử cúi xuống nhặt điếu thuốc dưới đất.
Lau sạch bụi, cầm lấy cốc nước của Tô Vũ uống một hơi.
Nếu biết là người quen, lại hiểu rõ Hà Hoành Vĩ là ai, chắc chắn không phải đến mua đồ, nên mình uống nước cũng như nhau.
"Thôi, chuyện đó tính sau, hôm nay tôi tìm cho ông một vụ làm ăn lớn, không biết ông có hứng thú không?" Bạch Nhãn Hạt Tử là loại có tiền là có thể sai khiến ma quỷ, nên chỉ cần thả câu, chuyện này gần như thành công một nửa rồi.
Quả nhiên, nghe xong câu này, Bạch Nhãn Hạt Tử lăn tròn hai con ngươi, không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, người vừa bước vào nhà mà chẳng nói câu nào.
Bởi vì Hà Hoành Vĩ không thể nào đưa một người như thế này tới đây một cách vô cớ, vậy nên chắc chăn đây mới là người làm ăn lớn.
"Hì hì, vị khách quý thật tinh mắt, dù tiệm tôi nhỏ nhưng đồ tốt thì không ít đâu. Cậu uống ngụm nước đã, tôi lấy hàng ra liền." Nói rồi, Bạch Nhãn Hạt Tử đặt cốc nước còn lại trước mặt Tô Vũ, quay người lấy từ kệ phía sau một lọ sứ trắng men xanh cao khoảng một thước.
"Thưa cậu, mời xem, đồ sứ thanh hoa Minh triều, lọ còn nguyên vẹn như thế này, tôi dám cam đoan trong cả Tân Hải không tìm ra cái thứ hai." Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử liếc nhìn Hà Hoành Vĩ bên cạnh, lén xoa tay anh ta.
Bởi vì ông ta biết, Hà Hoành Vĩ đưa một người như vậy tới tìm mình, không thể không cho người ta lợi ích gì.
Hành động vừa rồi của ông ta có nghĩa là nhờ Hà Hoành Vĩ giúp nói vài lời tốt đẹp, nếu việc làm ăn thành công thì tất nhiên anh ta cũng có phần.
Chỉ là, trước khi Tô Vũ kịp lên tiếng, Hà Hoành Vĩ đã cười lắc đầu, ý bảo rằng thứ này không đáng để vào mắt.
Bạch Nhãn Hạt Tử liếm môi, có vẻ lần này gặp phải khách hàng lớn thật rồi, nếu không lấy hàng tốt áp đáy hòm ra thì không được.
"Thưa cậu, xin ngồi chờ một chút, tôi còn hàng ngon." Nói rồi Bạch Nhãn Hạt Tử lấy từ cổ ra một chùm chìa khóa bóng loáng, quay người mở ra một cái hộp sắt bên cạnh kệ, lại lấy từ trong hộp ra một cái hộp gỗ lim tơ vàng.
Cẩn thận dùng vạt áo lau chùi rồi mở nắp, đẩy nhẹ về phía Tô Vũ: "Mời xem kỹ"
Trong hộp có một viên ngọc kích thước bằng nửa quả trứng gà, tròn đầy, bóng mịn như nước, trong suốt không tì vết, chỉ nhìn qua một cái đã thấy giá trị vô cùng. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Hà Hoành Vĩ vội vàng đưa tay ra tính chộp lấy, nhưng bị Bạch Nhãn Hạt Tử vỗ một phát lên tay, ý bảo không được sờ lung tung.
coi thường nha, đấy là ngọc phượng mà Dương Quý Phi ngậm trong miệng đó. Chính lưỡi của bà ấy mài nó thành hình này, liếm một cái là cảm nhận được hương vị trong miệng của quý phi rồi đấy. “
Nói tới đây, Bạch Nhãn Hạt Tử còn liếm mép, nuốt nước bọt một cái.
Thực ra, ngọc phượng này quả thật giống như lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói, là đồ thời Đường, là thứ người ngậm trong miệng, gọi là "thạch tránh nắng".
Truyền thuyết xưa kia, mùa hè nóng bức, người giàu thường ngậm một hòn đá này trong miệng, nghe nói loại ngọc phượng tốt còn hữu hiệu hơn cả viên đá lạnh. Tuy nhiên, không rõ cái này có phải Dương Quý Phi từng ngậm hay không.
Tô Vũ chỉ liếc nhìn qua một cái, thể hiện không có hứng thú lắm, rồi đẩy cái hộp gỗ quý trả lại cho Bạch Nhãn Hạt Tử: "Ông cứ giữ lấy đi, tôi sẽ trả giá gấp đôi tất cả món đồ trong cửa hàng ông. Nhưng có điều kiện, ông phải dẫn tôi đi Biển Đen, quay về tôi không chỉ trả tiền mà cả cửa hàng với chiếc thuyền này cũng là của ông, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.