Chương 717: Không môn không phái
Ss Tần
28/03/2024
Hơn nữa tình huống cũng gần như giống hệt, bức tường lần đó, và bệ đá trước mắt bây giờ, quả thật giống y đúc.
Lúc này, ông ấy không thể không chấp nhận, Thiện Vũ Băng đã âm thầm, từ đầu đến cuối trải qua sự thay đổi long trời lở đất.
“Tuyệt học... tuyệt học...” Bên kia lão già giữ mộ thở dài nặng nề, có vẻ tự than không bằng.
Ông ta cảm thấy tất cả công pháp mình học cả đời, đều không bằng Trích Tinh Lục Thức mà Thiện Vũ Băng vừa nói. Điều này chỉ có thể dùng từ tuyệt học võ lâm để hình dung.
Nhưng ngay sau đó, lão già giữ mộ lại thấy hơi khó tin, chưa nói võ công như vậy ông ta chưa từng nghe qua.
Chỉ riêng thân phận của Tô Vũ, một bác sĩ, dường như rất khó liên hệ với giới võ học Hoa Hạ.
“Xin hỏi Tô tiên sinh, quyền pháp như vậy xuất phát từ môn phái nào trong võ lâm thế?” Lão già giữ mộ tò mò pha lẫn kính trọng hỏi.
Tô Vũ cười rồi nói: “Không môn không phái.”
Lão già giữ mộ nhíu mày, không môn không phái, chẳng lẽ tất cả đều tự sáng tạo ra, nếu thực sự như vậy, vậy quả thật anh chính là một thiên tài.
“Cụ Tiết, bây giờ ông đã có chút lòng tin với cô ấy chưa?” Tô Vũ nhìn lão già giữ mộ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại nói.
Lão già giữ mộ cũng cười theo, xem ra trước đó mình quả thực đã đánh giá thấp thực lực của Thiện Vũ Băng.
“Nhà họ Thiện bay ra một con phượng hoàng vàng.” Lão già giữ mộ cảm khái nói.
Sau đó, chỉ thấy ông ta chắp tay rất cung kính cúi chào Tô Vũ.
Phải biết Thiện Vũ Băng có thành tựu như bây giờ, ngoài bản thân cô ấy vốn ẩn chứa Cửu Âm Tuyệt Mạch, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là Tô Vũ tự xưng không môn không phái trước mắt này.
Thiện Vũ Băng đã như vậy, thế thì Tô Vũ chẳng phải đã siêu phàm nhập thánh, đạt tới đỉnh cao à. Ít nhất trong lòng lão già giữ mộ nghĩ như vậy, Tô Vũ tuyệt đối có thể gọi là người đứng đầu giới võ học Hoa Hạ từ xưa đến nay.
“Tô tiên sinh, chuyện ngài nói tôi đã ghi nhớ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa lên lịch trình sắp xếp cẩn thận.”
Hiện tại sự tôn kính của lão già giữ mộ với Tô Vũ đã lên một mức chưa từng có.
Trong giới võ học, vốn không có phân chia già trẻ, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhân tài nối tiếp xuất hiện, với sự phát triển của giới võ học, tuyệt đối có thể có tác dụng thúc đẩy cực mạnh.
“Nếu đã thế, tôi sẽ đợi tin tốt của ông.” Tô Vũ cũng không ra vẻ kiêu ngạo, nhún vai nói với lão già giữ mộ.
Hai ngày sau, lão già giữ mộ bận rộn lên kế hoạch việc trở lại Thiên Cơ Các.
Còn Tô Vũ thì giám sát Thiện Vũ Băng thuần thục thức thứ hai của Trích Tinh Lục Thức. Tuy Thiện Vũ Băng có thiên phú dị bẩm, nhưng đó chỉ là ưu thế bẩm sinh thôi.
Nói đến kinh nghiệm chiến đấu, và sự phối hợp nắm bắt quyền cước, Thiện Vũ Băng đúng là chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, vụng về tất nhiên là điều khó tránh.
Nhưng chỉ hai ngày ngắn ngủi đã giúp Thiện Vũ Băng ghi nhớ cơ bản nội dung chính động tác của thức thứ hai trong Trích Tinh Lục Thức, tiếp theo chỉ là quá trình tự mình không ngừng thuần thục.
Cộng thêm muốn trở lại Thiên Cơ Các, cũng không thể là chuyện vài ba ngày, tất cả vẫn cần kiên nhẫn chờ đợi.
Mọi chuyện đã có hướng đi, Tô Vũ cũng trở về Tân Hải, tiếp theo chỉ đợi tin tốt của lão già giữ mộ và Thiện Vũ Băng là được.
...
“Anh còn biết về à, mấy hôm nay em bận muốn chết, anh xem em còn sút cân nữa đó.” Về đến nhà thấy Tô Vũ đang ngồi thư thái trên sofa xem tivi uống trà.
Mã Hiểu Lộ thấy vậy, khó tránh khỏi châm chọc phỉ nhổ vài câu.
Tô Vũ đứng dậy nắm tay Mã Hiểu Lộ, để cô ngồi xuống rồi ân cần xoa bóp vai cho cô: “Đúng rồi, không phải Triệu Mộng Nhã nói sẽ đến nhà làm khách sao? Sao chỉ mình em về vậy?”
Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi nói: “Vốn là vậy thật, nhưng mà, sau khi suy nghĩ kỹ, em thấy cô ấy chính là một quả bom hẹn giờ. Cô ấy là đại minh tinh đấy, nếu để người ta thấy cô ấy lui tới nhà mình, cổng nhà chúng ta chắc chắn sẽ có mấy tên phóng viên như thám tử mai phục suốt thôi.
Nên sau khi suy nghĩ một hồi, cô ấy ở khách sạn sẽ tốt hơn.”
Đây chính là phiền não của một minh tinh, một minh tinh đang nổi như cồn.
Đừng nhìn người ta mỗi ngày cười rạng rỡ dưới ánh đèn sân khấu mà lầm. Nhưng thực tế, không gian riêng tư của họ đã bị đám fan đông đảo chen chúc đến rất hẹp.
Cộng thêm bây giờ Triệu Mộng Nhã vì chuẩn bị rút lui khỏi giới giải trí, nên nhiều bộ phim mới định quay đều bị hủy, một lần nữa đẩy cô ấy lên đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Có thể nói lần này làm hoạt động đại diện cho công ty của Mã Hiểu Lộ, không chỉ gây chấn động dư luận, đồng thời cũng khiến một số người âm thầm dòm ngó.
Lúc này, ông ấy không thể không chấp nhận, Thiện Vũ Băng đã âm thầm, từ đầu đến cuối trải qua sự thay đổi long trời lở đất.
“Tuyệt học... tuyệt học...” Bên kia lão già giữ mộ thở dài nặng nề, có vẻ tự than không bằng.
Ông ta cảm thấy tất cả công pháp mình học cả đời, đều không bằng Trích Tinh Lục Thức mà Thiện Vũ Băng vừa nói. Điều này chỉ có thể dùng từ tuyệt học võ lâm để hình dung.
Nhưng ngay sau đó, lão già giữ mộ lại thấy hơi khó tin, chưa nói võ công như vậy ông ta chưa từng nghe qua.
Chỉ riêng thân phận của Tô Vũ, một bác sĩ, dường như rất khó liên hệ với giới võ học Hoa Hạ.
“Xin hỏi Tô tiên sinh, quyền pháp như vậy xuất phát từ môn phái nào trong võ lâm thế?” Lão già giữ mộ tò mò pha lẫn kính trọng hỏi.
Tô Vũ cười rồi nói: “Không môn không phái.”
Lão già giữ mộ nhíu mày, không môn không phái, chẳng lẽ tất cả đều tự sáng tạo ra, nếu thực sự như vậy, vậy quả thật anh chính là một thiên tài.
“Cụ Tiết, bây giờ ông đã có chút lòng tin với cô ấy chưa?” Tô Vũ nhìn lão già giữ mộ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại nói.
Lão già giữ mộ cũng cười theo, xem ra trước đó mình quả thực đã đánh giá thấp thực lực của Thiện Vũ Băng.
“Nhà họ Thiện bay ra một con phượng hoàng vàng.” Lão già giữ mộ cảm khái nói.
Sau đó, chỉ thấy ông ta chắp tay rất cung kính cúi chào Tô Vũ.
Phải biết Thiện Vũ Băng có thành tựu như bây giờ, ngoài bản thân cô ấy vốn ẩn chứa Cửu Âm Tuyệt Mạch, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là Tô Vũ tự xưng không môn không phái trước mắt này.
Thiện Vũ Băng đã như vậy, thế thì Tô Vũ chẳng phải đã siêu phàm nhập thánh, đạt tới đỉnh cao à. Ít nhất trong lòng lão già giữ mộ nghĩ như vậy, Tô Vũ tuyệt đối có thể gọi là người đứng đầu giới võ học Hoa Hạ từ xưa đến nay.
“Tô tiên sinh, chuyện ngài nói tôi đã ghi nhớ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa lên lịch trình sắp xếp cẩn thận.”
Hiện tại sự tôn kính của lão già giữ mộ với Tô Vũ đã lên một mức chưa từng có.
Trong giới võ học, vốn không có phân chia già trẻ, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhân tài nối tiếp xuất hiện, với sự phát triển của giới võ học, tuyệt đối có thể có tác dụng thúc đẩy cực mạnh.
“Nếu đã thế, tôi sẽ đợi tin tốt của ông.” Tô Vũ cũng không ra vẻ kiêu ngạo, nhún vai nói với lão già giữ mộ.
Hai ngày sau, lão già giữ mộ bận rộn lên kế hoạch việc trở lại Thiên Cơ Các.
Còn Tô Vũ thì giám sát Thiện Vũ Băng thuần thục thức thứ hai của Trích Tinh Lục Thức. Tuy Thiện Vũ Băng có thiên phú dị bẩm, nhưng đó chỉ là ưu thế bẩm sinh thôi.
Nói đến kinh nghiệm chiến đấu, và sự phối hợp nắm bắt quyền cước, Thiện Vũ Băng đúng là chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, vụng về tất nhiên là điều khó tránh.
Nhưng chỉ hai ngày ngắn ngủi đã giúp Thiện Vũ Băng ghi nhớ cơ bản nội dung chính động tác của thức thứ hai trong Trích Tinh Lục Thức, tiếp theo chỉ là quá trình tự mình không ngừng thuần thục.
Cộng thêm muốn trở lại Thiên Cơ Các, cũng không thể là chuyện vài ba ngày, tất cả vẫn cần kiên nhẫn chờ đợi.
Mọi chuyện đã có hướng đi, Tô Vũ cũng trở về Tân Hải, tiếp theo chỉ đợi tin tốt của lão già giữ mộ và Thiện Vũ Băng là được.
...
“Anh còn biết về à, mấy hôm nay em bận muốn chết, anh xem em còn sút cân nữa đó.” Về đến nhà thấy Tô Vũ đang ngồi thư thái trên sofa xem tivi uống trà.
Mã Hiểu Lộ thấy vậy, khó tránh khỏi châm chọc phỉ nhổ vài câu.
Tô Vũ đứng dậy nắm tay Mã Hiểu Lộ, để cô ngồi xuống rồi ân cần xoa bóp vai cho cô: “Đúng rồi, không phải Triệu Mộng Nhã nói sẽ đến nhà làm khách sao? Sao chỉ mình em về vậy?”
Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi nói: “Vốn là vậy thật, nhưng mà, sau khi suy nghĩ kỹ, em thấy cô ấy chính là một quả bom hẹn giờ. Cô ấy là đại minh tinh đấy, nếu để người ta thấy cô ấy lui tới nhà mình, cổng nhà chúng ta chắc chắn sẽ có mấy tên phóng viên như thám tử mai phục suốt thôi.
Nên sau khi suy nghĩ một hồi, cô ấy ở khách sạn sẽ tốt hơn.”
Đây chính là phiền não của một minh tinh, một minh tinh đang nổi như cồn.
Đừng nhìn người ta mỗi ngày cười rạng rỡ dưới ánh đèn sân khấu mà lầm. Nhưng thực tế, không gian riêng tư của họ đã bị đám fan đông đảo chen chúc đến rất hẹp.
Cộng thêm bây giờ Triệu Mộng Nhã vì chuẩn bị rút lui khỏi giới giải trí, nên nhiều bộ phim mới định quay đều bị hủy, một lần nữa đẩy cô ấy lên đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Có thể nói lần này làm hoạt động đại diện cho công ty của Mã Hiểu Lộ, không chỉ gây chấn động dư luận, đồng thời cũng khiến một số người âm thầm dòm ngó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.